Chương 2892 Sát Ý
Hiện tại còn không rõ ràng lắm bên trong đến cùng là tình huống gì, nhưng tàn quân Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ muốn thủ thắng cũng rất khó.
Thiên Phu Trưởng chính là chiến lực Giới Vương cảnh đỉnh phong của hai quân trên chiến trường.
Không chỉ có một Lữ lão gia, Trần Hưởng cùng Tử Văn Tuyên giờ phút này buồn bực không thôi, nhưng Thiên Phu Trưởng Đại đội thứ tứ Đệ Ngũ Vệ Tử Đô thân ở chiến trường quân diễn lại là lửa giận ngập trời, khiếp sợ không thôi!
- Cái gì, đội ngũ bốn trăm người ta phái qua bao vây tiêu diệt đội ngũ của Thanh Chiêu lại bị phản bao vây tiêu diệt tất cả?
- Đại nhân, nhưng cuối cùng vẫn là chúng ta thắng, Lữ Lâm Long đã bị chúng ta xử lý.
Tử Kỳ cười nói.
- Đáng tiếc là để tên hỗn đản Đinh Trì kia đào tẩu! Nhanh như vậy đã kết thúc quân diễn, quá tiện nghi cho tiểu tử Địch Khoát Hải kia!
Tử Đô có chút tiếc nuối nghiến răng nghiến lợi.
- Đúng rồi, quân diễn hôm nay sao còn chưa tuyên bố kết thúc?
Đột nhiên, trên bầu trời vang lên giọng nói cực kỳ biến ảo khôn lường:
- Theo điều lệ tiểu quân diễn, song phương đều có đại đội bị đoàn diệt, quân lực còn thừa tiếp cận, mà lại Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ tuy chủ tướng bỏ mình nhưng giờ này khắc này vẫn có hệ thống chỉ huy, còn đang tiến hành hành động quân sự, cho nên theo điều lệ quân diễn, tạm thời không phán thua, quân diễn tiếp tục tiến hành.
Nghe được giọng nói này, Tử Đô sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng:
- Khốn kiếp, tại sao có thể như vậy?
Một bên, Đại đội thứ tứ Tiểu Đội Trưởng Tử Kỳ lại cười:
- Đại nhân, đây chẳng phải là cho ngươi cơ hội sao, Đinh Trì cùng Địch Khoát Hải vẫn còn trong chiến trường quân diễn!
Nghe vậy, vẻ buồn bực trên mặt Tử Đô biến mất:
- Đúng vậy, đây không phải ông trời cũng đang cấp cơ hội cho ta sao? Tên Đinh Trì kia?
- Đại nhân, chúng thuộc hạ thấy rõ ràng, trong lúc một đám Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ chạy trốn đi hội quân theo phương hướng kia, trong đó có Đinh Trì.
- Tốt, rất tốt!
Trong mắt Tử Đô tràn đầy tàn khốc, nhưng lại có chút do dự, hắn rất muốn tận dụng thời cơ giết Đinh Trì trút cơn giận.
Nhưng hắn lại biết rất rõ ràng, giờ này khắc này, trọng yếu nhất vẫn là kết quả thắng bại của trận tiểu quân diễn này.
Trận tiểu quân diễn này trong mắt người khác rất là qua quít bình thường.
Nhưng ở trong mắt cao tầng Tử gia cùng Trần gia lại có ý nghĩa phi phàm.
Là một lần đấu pháp âm thầm giữa ba nhà Trần gia, Tử gia cùng Lữ gia.
Cũng là trận khúc mắc lúc trước tiếp diễn!
Chỉ có thắng, Tử Đô hắn mới có thể rửa sạch nhục nhục nhã lúc trước.
Một bên Tử kỳ lập tức nhìn ra chỗ khó xử của Tử Đô:
- Đại nhân, đại cục làm trọng, ngươi đi dẫn người diệt sát tàn quân Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ, Đinh Trì kia giao cho ta!
- Chỉ cần có một chút xíu thời cơ, ta sẽ…
Tử Kỳ cực kỳ tàn nhẫn làm ra một cái thủ thế trảm đầu.
- Tốt, ta cho ngươi năm mươi người, nhớ kỹ hành động bí mật một chút, nhất định phải trong quy tắc.
- Đại nhân yên tâm!
…
- Thật là thần kỳ, Khoát Hải, ngươi đúng là thần kỳ!
Trong chiến trường quân diễn, đội trưởng Thanh Chiêu giơ ngón tay cái về phía Diệp Chân.
Một cuộc chiến tranh đã lâm vào tuyệt cảnh, kết quả tất phải thua, Thanh Chiêu lúc ấy cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý thua mất bảy ngàn năm trăm khối thượng phẩm linh thạch.
Không nghĩ tới Diệp Chân chỉ nói mấy câu, không chỉ chuyển bại thành thắng mà còn phối hợp cánh phải toàn diệt bốn trăm người đối phương.
Bất quá, sau một trận đại chiến, song phương đều có thương vong.
Sau khi bọn Thanh Chiêu tụ hợp với cánh phải, lấy binh lực hơn năm trăm năm mươi người vây công bốn trăm người đối địch, lại thêm tác dụng của phục kích, cuối cùng chỉ tử trận hơn hai trăm người thành công toàn diệt đối phương.
Trước mắt, còn có ba trăm tàn binh.
Ban đầu, chuyển bại thành thắng, đây là một chuyện vui, thế nhưng ngay vừa rồi, Thanh Chiêu nhận được tin tức một tên đội trưởng phía cánh trái phát tới.
Toàn bộ cánh trái tan tác, Thiên Phu Trưởng Lữ Lâm Long hoả tốc cứu viện, bị Thiên Phu Trưởng Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ Tử Đô dẫn người vây công, cuối cùng kiệt lực bị đào thải.
Thiên Phu Trưởng bỏ mình, đả kích đối với sĩ khí của tàn binh chi này là cực kỳ nghiêm trọng.
Mọi người gần như đều muốn nhận thua, một khắc này đều tại nguyên chỗ chờ đợi kết quả bị phán thua.
- Aizzz… Không nghĩ tới, vẫn thua.
Thanh Chiêu cùng hai vị đội trưởng may mắn còn sống sót khác thở dài một tiếng.
- Đúng vậy, theo quy tắc quân diễn, chủ tướng bỏ mình, chúng ta sẽ bị phán thua.
Diệp Chân lại một mặt kỳ dị.
- Ta nói mấy vị đội trưởng, đến cùng các ngươi có nhìn kỹ chi tiết năm trăm tám mươi mốt điều trong quy tắc quân diễn hay không?
- Có một điều quy tắc quân diễn bổ sung, đó là chỉ cần còn có hệ thống chỉ huy, chỉ cần không tán loạn, chỉ cần còn hành động quân sự tập thể, dù là chủ tướng bỏ mình thì quân diễn cũng sẽ không lập tức kết thúc mà tiếp tục tiến hành.
Diệp Chân trực tiếp đọc thuộc lòng ra một điều quy tắc quân diễn bổ sung kia.
Bất quá, dù là như thế, Thanh Chiêu cùng hai vị đội trưởng giờ phút này vẫn như cũ một mặt đờ đẫn.
- Đại thế đã mất, Thiên Phu Trưởng cũng bỏ mình thì coi như chúng ta căn cứ quy tắc kéo dài hơi tàn, lại có thể thế nào?
Thấy mấy người chán nản như thế, Diệp Chân đầu tiên là nghi hoặc, sau đó mới kịp phản ứng.
Không phải bọn người Thanh Chiêu không có ý chí chiến đấu, mà là do số lần tham gia quân diễn quá nhiều nên đã không còn nhiều nhiệt huyết cũng như kích thích!
Nói cho đúng, là bởi vì tham gia quân diễn quá nhiều, trải qua thắng bại quá mức bình thường, đã không có ý chí chiến tranh!
Cũng như kết hôn, lần thứ nhất kết hôn, khẳng định vạn phần kích động, chuẩn bị kĩ càng, không buông tha bất luận chi tiết nào.
Nhưng nếu ngươi năm lần bảy lượt nhiều lần kết hôn, vậy thì không còn gì quá hào hứng.
Quân diễn của Hoàng Linh Cấm Vệ cũng như thế, cử hành quá tấp nập cho nên binh lính sớm đã không còn ý chí chiến tranh, chỉ xem như quân diễn một sự kiện phải làm, chỉ cần tuân thủ quy tắc, tuân thủ mệnh lệnh cấp trên mà làm việc là được rồi.
Căn bản không có xem quân diễn như chiến tranh!
Chiến tranh thực sự, là vì thắng lợi, vì chiến thắng mà dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Hiểu rõ trạng thái tâm lý của những người này, Diệp Chân ừ nhẹ một tiếng, buông tay nói.
- Các ngươi đã nguyện ý đem từ bỏ bảy ngàn năm trăm khối thượng phẩm linh thạch mà mình đã đặt, vậy ta cũng không có cách nào.
- Ta cũng không muốn thua!
Thanh Chiêu một mặt bực bội.
- Lần quân diễn này nếu thua, linh thạch tu luyện cho tháng sau của ta sẽ thiếu.
- Vậy các ngươi còn không cố gắng một chút?
Thanh Chiêu và hai tên đội trưởng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không có chủ ý, vẫn là Thanh Chiêu lên tiếng trước nhất:
- Khoát Hải, thế nào mới có thể thắng, ngươi nói thẳng đi.
Cũng không phải ba người này đều là bao cỏ, không có bất kỳ chủ ý gì.
Mà là do ba người này tham gia quân diễn quá nhiều, mỗi lần đến mức độ này đều có thói quen nhận thua, cho nên mới không có chủ ý.
- Rất đơn giản, vì linh thạch!
- Vì linh thạch?
Vẻ mặt ba người Thanh Chiêu vô cùng nghi hoặc.
- Đều không muốn thua mất linh thạch của mình, đều muốn thắng được linh thạch của người khác đúng không?
- Đó là đương nhiên!
- Rất đơn giản, vậy thì nghe theo ta!
Diệp Chân nói ra.
- Giao quyền chỉ huy cho ngươi?
Thanh Chiêu hơi nghi hoặc một chút.
- Không cần, trên quy tắc cũng không cho phép, vẫn là do ngươi chỉ huy, các ngươi làm theo ý ta là được.
Diệp Chân nói ra.
- Không có vấn đề!
Ba người Thanh Chiêu mãnh liệt gật đầu.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Diệp Chân chỉ hướng toà thành trì nhỏ ngoài ba ngàn dặm lúc trước, nói:
- Hiện tại, chúng ta đến đó.
- Thủ thành?
Một đội trưởng hơi nghi hoặc.
- Thủ thành? Chúng ta còn có ba trăm người, sao có thể thủ thành? Mà lại không có quân giới thủ thành, chạy tới đó không phải làm mục tiêu sống sao?
Diệp Chân thẳng thắn phủ nhận.