Chương 2893 Ta Đến Cứu Ngươi
Vậy sao ngươi còn để cho chúng ta đến đó?
- Điều động, chúng ta trước tiên phải điều động quân địch còn sót lại, để bọn hắn đuổi theo chúng ta, sau đó mới có khả năng tìm được cơ hội thủ thắng!
Diệp Chân nói ra ý nghĩ của mình cho mọi người.
Lúc này, kể cả Thanh Chiêu, mấy vị đội trưởng đều không chủ ý, bây giờ ý của Diệp Chân nghe cũng có đạo lý cho nên cũng đồng ý.
Bất quá lúc quân sĩ chuẩn bị lên đường, Diệp Chân lại phân ba trăm người thành hai bộ phận, từ trong ba trăm người chọn ra ba mươi cấm vệ có tu vi khá cao, tính cả hai vị đội trưởng Giới Vương cảnh cũng đi cùng hắn.
- Hiện tại, chúng ta phải tập kết hết thảy lực lượng có thể tập kết, ta tự mình dẫn người đi thu nạp các đội trưởng bại quân, sau khi ngươi đến toà thành kia hãy chỉnh đốn một chút, chỉ cần phát hiện quân địch đuổi tới thì lập tức hành quân, dẫn địch nhân đi một vòng, không cần vội vã tiếp chiến.
Trước khi tách ra, Diệp Chân giao phó kĩ càng.
Lát sau, Thanh Chiêu mang theo hơn hai trăm bảy mươi người phóng tới thành nhỏ, mà Diệp Chân mang theo hết thảy ba mươi ba tinh nhuệ kể cả mình đi về phương hướng đại quân cánh trái tan tác để tìm kiếm.
Mặt ngoài nhìn qua, Diệp Chân là một Hoàng Linh cấm vệ Huyền Cung cảnh ngũ trọng không thẻ bình thường hơn.
Nhưng người nào cũng không nhìn ra, mỗi khi Diệp Chân đi một bước, vô số hoa cỏ cây cối trăm dặm xung quanh đều sẽ phản hồi cho Diệp Chân lượng lớn tin tức.
Những năm này có Tiểu Yêu bên cạnh, Diệp Chân hiếm khi vận dụng Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết, càng hiếm khi vận dụng các loại thần thông hệ Mộc.
Bời vì Tiểu Yêu thôi động càng cường đại hơn so với Diệp Chân, nhưng cũng không có nghĩa là Diệp Chân không biết.
Tương phản, tạo nghệ của Diệp Chân trên phương diện này cũng rất thâm sâu.
Giờ phút này ở trong thể nội của Tiên Thiên Linh Bảo Thất Thải Linh Châu, Diệp Chân tuy không thể sử dụng lực lượng của Tiểu Yêu, nhưng vận dụng những bí thuật thần thông hệ Mộc này lại không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hiện tại Tiểu Yêu có thể ảnh hưởng khống chế hoa cỏ cây cối trong vòng nghìn dặm, Diệp Chân cũng không yếu, nếu toàn lực thi triển, hoa cỏ cây cối trong vòng tám ngàn dặm đều có thể để Diệp Chân sử dụng.
Giờ phút này tu vi của Diệp Chân bị Trấn Linh Tỏa trấn áp, có thể ảnh hưởng hoa cỏ cây cối phạm vi ngàn dặm đã là cực hạn.
Bất quá, lúc này Diệp Chân chỉ cần ảnh hưởng hoa cỏ cây cối trong mấy trăm dặm là đủ rồi.
Dưới sự ảnh hưởng của Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết, hoa cỏ cây cối đều là tai mắt tốt nhất của Diệp Chân.
- Bên này!
- Đi theo ta, bên này!
Rẽ trái lượn phải, không đến một khắc đồng hồ thời gian, trong tầm mắt mọi người đã xuất hiện một nhóm người, một đội Tử Anh cấm vệ đang đuổi giết sĩ binh Hồng Anh của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Chân thở dài một hơi, đúng là binh bại như núi đổ.
Đội ngũ gần bốn mươi người lại bị năm mươi người truy sát tán loạn, đây chỉ là quân diễn, cho dù ngươi có quay đầu liều mạng đi nữa, cuối cùng cũng sẽ không chết.
- Vào rừng, tất cả thu liễm khí tức, chờ bọn họ giết đến gần, chúng ta lại giết ra, toàn diệt chi địch quân này.
Diệp Chân ra lệnh.
- Khoát Hải, nếu như chờ bọn họ đuổi tới bên rừng, chỉ sợ những huynh đệ bị đuổi giết kia sẽ có mấy người bị đào thải, tại sao chúng ta không giết ra sớm một chút?
Một đội trưởng nghi ngờ hỏi.
- Đối phương có năm mươi người, nếu chúng ta giết ra quá sớm, huynh đệ bỏ mình sẽ chỉ càng nhiều.
Diệp Chân nói ra.
Gần nửa ngày trôi qua, Diệp Chân xem như lập được chút uy tín, thấy Diệp Chân nói như vậy, hai vị đội trưởng cũng không phản đối, gật đầu ngầm thừa nhận, mang theo mọi người lui vào rừng rậm.
Rừng rậm là nơi đào vong lý tưởng trong tiềm thức của rất nhiều người, những bại binh kia nhìn thấy rừng rậm thì không cần người chỉ dẫn cũng theo bản năng chạy đến.
Trong rừng rậm địa hình phức tạp, cơ hội chạy trốn càng nhiều.
Bất quá trong quá trình chạy về phía rừng rậm, có không ít bại binh bị đuổi kịp, sau khi kiệt sức phải nhận thua, bị đào thải.
Thông thường cho dù là bại binh cũng rất hiếm có người không chiến mà nhận thua.
Dù sao đây là quân diễn, không chiến mà nhận thua quá mất mặt, xem như có bị bao vây cũng sẽ liều bảy tám phần, khi nào cảm giác sắp kiệt sức hoặc là sắp trọng thương mới có thể mở miệng nhận thua.
Sau nhiều năm cử hành quân diễn, nội bộ Hoàng Linh cấm vệ đã hình thành một loại khí tiết như vậy.
- A, bọn họ đang làm gì?
Đột nhiên, bốn tên địch quân Tử Anh bao vây một tên tàn binh Hồng Anh của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ nhưng không lập tức động thủ vây giết mà nói chuyện với nhau… không, hẳn là đang trào phúng.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều tập trung vận dụng thính lực.
Theo gió, hơn nữa khoảng cách không phải quá xa, ước chừng không đến hai mươi dặm, mọi người thôi động thính lực đều nghe được rõ ràng.
- Họ Đinh, ngủ cùng Lữ Tử Đồng hư hỏng kia cảm giác thế nào?
- Ừ, nghe nói Lữ Tử Đồng hư hỏng kia mang thai, nhưng ta rất hoài nghi đứa bé kia không phải của ngươi! Nói không chừng, chính là của Tử Kỳ đại gia nhà ngươi... Ha ha ha ha…
- Các ngươi… Tử Đồng không phải, ta liều mạng với các ngươi!
Bị sỉ nhục, Đinh Trì phát như điên công kích mấy người kia, bất quá dưới bốn người vây công, trong đó còn có một người là Giới Vương cảnh, Đinh Trì có liều mạng cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Trong chớp mắt, vết thương chồng chất.
Bất quá, bốn người kia ra tay rất có chừng mực, Đinh Trì bị thương, tuy thương thế cũng không quá nặng nhưng lại đang dần tăng thêm.
Một màn này, Diệp Chân nhìn thấy có chút không hiểu:
- Gia hỏa Tử Kỳ này muốn làm gì? Trì hoãn thời gian thừa cơ vũ nhục Đinh Trì một hồi sao? Thực đáng hận!
Diệp Chân nói xong, lại phát hiện hai vị đội trưởng một trái một phải bên người khi nhìn thấy một màn này, sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi.
- Khoát Hải, Tử Kỳ bọn họ không phải muốn vũ nhục Đinh Trì mà là muốn giết người! Trong quy tắc quân diễn, mượn cơ hội giết người!
- Không sai, chỉ cần hô lên hai chữ 'Nhận thua' sẽ lập tức được đưa ra khỏi chiến trường quân diễn, bọn họ đây là muốn chọc giận Đinh Trì, khiến cho hắn cùng liều mạng với bọn hắn, sau đó mượn cơ hội nhất kích tất sát!
Một đội trưởng khác bổ sung giải thích một câu.
Chung quy, Diệp Chân còn là lần đầu tiên tham gia quân diễn, không phải quá rõ ràng đối với chuyện ẩn bên trong.
Lúc này được hai vị đội trưởng nhắc nhở, sắc mặt Diệp Chân trở nên khó coi vô cùng, sát cơ doạ người hiển hiện.
- Tử Kỳ này có quan hệ thế nào với Tử Đô?
Giọng nói của Diệp Chân đột nhiên trở nên vô cùng băng lãnh.
Tử Kỳ là đường đệ của Tử Đô, đây là đáp án mà Diệp Chân lấy được.
Trên thực tế, trước khi có được đáp án từ trong miệng hai vị đội trưởng thì Diệp Chân đã có quyết định.
Nhưng đáp án này lại quyết định mức độ trả thù của Diệp Chân.
Sau khi Đinh Trì tới Hoàng Linh giới thì quan hệ xã hội vô cùng đơn giản, người duy nhất có thể kết thù kết oán chính là Tử Đô.
Tính ra, ngày đó kết thù kết oán tại Lữ phủ, Diệp Chân đã thu thập tên Tử Đô kia một trận không nhẹ.
Bây giờ, đường đệ Tử Kỳ ở trong quân diễn cố ý giết chết Đinh Trì trong vòng quy tắc.
Như vậy Diệp Chân có thể chắc chắn, nếu có cơ hội, Tử Đô cũng sẽ muốn giết chết mình trong vòng quy tắc này.
Lúc này Diệp Chân đã quyết định mức độ trả thù độ.
Nếu như ở bên ngoài quân diễn chiến trường, Diệp Chân có mấy chục tới mấy trăm loại thủ đoạn để giết chết tên Tử Kỳ trước mắt, nhưng quân diễn chiến trường lại có quy tắc của mình, Diệp Chân muốn giết người, nhất định phải tiến hành ở trong vòng quy tắc.
Cơ hồ là trong chớp mắt, Diệp Chân đã có kế hoạch hành động.
Nếu Tử Kỳ nhận lệnh của Tử Đô để giết chết Đinh Trì, như vậy Diệp Chân hoàn toàn có lý do để phán định, chính mình cũng là mục tiêu.
- Các ngươi cứ làm việc theo kế hoạch, ta đi cứu người.
Giải thích một tiếng, thân hình Diệp Chân lóe lên, vọt tới.