Chương 2894 Thủ Đoạn Của Đạo Cảnh
Đinh Trì, ta tới cứu ngươi!
Diệp Chân rống to một tiếng, lập tức khiến cho Tử Kỳ chú ý, lúc này hắn đang chuẩn bị một kích giết chết Đinh Trì.
Vừa nhìn thấy Diệp Chân, cũng tức là Địch Khoát Hải, Tử Kỳ sửng sốt, tiếp đó chính là đại hỉ.
Bởi vì trong mục tiêu của Tử Đô, thật ra Đinh Trì chỉ là dự bị, người mà Tử Đô hận nhất chính là Địch Khoát Hải.
Mỗi lần nhắc tới cái tên Địch Khoát Hải, Tử Đô hận nghiến răng nghiến lợi.
Nếu giết chết Địch Khoát Hải, như vậy vị đường ca Tử Đô có địa vị bất kể là trong quân chức hay trong tộc đều cao hơn hắn nhất định sẽ rất vui mừng.
Hơn nữa hành vi của Tử Kỳ càng sẽ được trưởng bối trong tộc thưởng thức và ban thưởng.
Bởi vì lúc trước Tử Đô bị bắt trong Lữ phủ đã làm cho cả gia tộc bị thiệt hại.
Trong chớp mắt, sau khi đại hỉ thì Tử Kỳ đã làm ra quyết định, hắn muốn thừa cơ giết chết Địch Khoát Hải, tạm thời dừng giết chết Đinh Trì.
Thuận miệng giải thích làm hai đồng hành Hoàng Linh cấm vệ ngăn Đinh Trì lại, tiếp tục khinh mắng nhưng đừng giết chết hắn, để tránh doạ Diệp Chân chạy đi.
Mà Tử Kỳ thì mang theo hai tên Hoàng Linh cấm vệ bọc đánh về phía Diệp Chân.
Rất xa đã nghe thấy tiếng mắng Lữ Thanh Trúc, vẫn là loại thủ đoạn đối phó với Đinh Trì.
Bọn hắn muốn chọc giận Diệp Chân, làm Diệp Chân sẽ không tùy tiện hô lên ba chữ ‘Ta chịu thua’, sau đó lại tìm cơ hội giết chết Diệp Chân.
- Họ Địch, nghe nói ngươi cưới Lữ Thanh Trúc? Để ta tính xem, ngươi là nam nhân thứ mấy của Lữ Thanh Trúc rồi, thứ sáu? Không đúng, hẳn là thứ tám…
- Thôi, ngươi đừng tính nữa, cộng cả hai huynh đệ ta thì hẳn là thứ mười rồi -
- Úc, đúng rồi, cái thứ nữ nhân như Lữ Thanh Trúc....
Dù cho tâm cảnh của Diệp Chân rất tốt, sau khi biết được thủ đoạn của bọn hắn, hơn nữa cũng không có dây dưa quá sâu với Lữ Thanh Trúc, cho nên có sức chống cự đối với loại ô ngôn uế ngữ như thế này.
Nhưng bây giờ nghe thấy hắn cũng không khỏi phẫn nộ, mồm mép của Tử Kỳ quả thực là bẩn thỉu tới trời cao.
- Tử Kỳ, nếu ngươi tự tìm cái chết, vậy ta thành toàn ngươi!
Diệp Chân lạnh lùng vọt tới gần.
- Chỉ bằng một tên Huyền Cung Cảnh ngũ trọng như ngươi?
Tử Kỳ lộ ra nụ cười khoa trương:
- Lần trước ngươi thi triển thủ đoạn hèn hạ hố ca của ta, thế nào, lần này còn nghĩ trò cũ trọng thi?
- Ta còn cần dùng thủ đoạn hèn hạ để thu thập Tử Đô sao?
Diệp Chân đột nhiên muốn bật cười, hắn vốn cho rằng mấy tên này sẽ rất cẩn thận khi đối mặt với mình, không ngờ lại đại ý như thế.
Hẳn là Tử Đô che giấu sự sỉ nhục của mình, cho nên nói với bên ngoài rằng Diệp Chân bắt giữ hắn là do sử dụng thủ đoạn hèn hạ.
- Ha, sắp chết đến nơi rồi mà còn cố tỏ vẻ ta đây.
Tử Kỳ khá là bất ngờ.
- Vậy ngươi nhìn ta có đang khoác lác hay không!
Ngay sau đó, thân hình Diệp Chân thoắt một hóa thành một vệt sáng, soạt một cái đã len qua chính giữa hai tên Hoàng Linh cấm vệ đánh bọc sườn, vọt tới trước mặt Tử Kỳ.
Tử Kỳ hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn thôi động tất cả lực lượng, một đao chém về phía Diệp Chân, hắn có tu vi Giới Vương Cảnh sơ kỳ, không sợ.
- Chết đi!
Ánh kiếm tử kim sắc từ phía sau đầu Diệp Chân bay ra rồi chém xuống, trong ánh mắt vô cùng chấn động của Tử Kỳ, thanh trường đao thượng phẩm Trấn Khí của hắn bị một kiếm chặt đứt, kiếm quang chợt lóe lên, một đạo tơ máu tinh tế từ giữa trán Tử Kỳ chậm rãi hiện lên.
Lúc này hai tên Hoàng Linh cấm vệ kia còn chưa phát giác gì, vẫn cắm đầu lao về phía Diệp Chân.
Cực kỳ đột ngột, Tử Kỳ đột nhiên bị chia làm hai rồi ngã sang hai bên, máu tươi điên cuồng phun ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai tên Hoàng Linh cấm vệ đang đuổi giết Diệp Chân nháy mắt bị dọa sợ tới trợn tròn mắt, nhưng mà còn không đợi bọn hắn phản ứng lại, kiếm quang màu tím như dải lụa chợt lóe lên, hai cái đầu lập tức bay lên giữa không trung.
Giờ phút này, tiên thiên thần hồn của Tử Kỳ hoảng sợ vạn phần vừa mới nhảy ra khỏi cơ thể bị chẻ làm đôi.
- Ngươi, ngươi dám! Ta…..
Tử Kỳ thấy trong lòng bàn tay Diệp Chân xuất hiện lôi quang, đột nhiên, Tử Kỳ nhận ra được cái gì đó, hắn phát ra một tiếng thét chói tai hoảng sợ cực kỳ ngắn ngủi, chữ đầu tiên là ‘Ta’.
Tử Kỳ hẳn là đã nhận ra Diệp Chân muốn làm hắn hoàn toàn hồn phi phách tán, muốn hô lên ba chữ ‘Ta chịu thua’, nhưng tốc độ của lôi quang quá nhanh, tiếng sét đánh vang lên, Tử Kỳ chỉ kịp hô lên một chữ ta thì thần hồn đã trúng Cửu Tiêu Thần Lôi do Diệp Chân đánh ra hóa thành hư vô.
Sau lưng có hai cái đầu bay lên, hai mắt của bọn hắn trừng đến cực hạn, ánh mắt trở nên vô cùng sợ hãi.
Ngay sau đó, ánh mắt của cả hai nhanh chóng trở nên ảm đạm, tiên thiên thần hồn bay ra.
Bọn hắn vội vàng muốn hô ‘Ta chịu thua’, nhưng mà Diệp Chân đã sớm có chuẩn bị, hắn giơ một tay lên, hai đạo lôi quang đánh thẳng về phía tiên thiên thần hồn của đối phương rồi hóa thành một tia khói xanh.
Trong chớp mắt, Diệp Chân đã giết chết ba tên Hoàng Linh cấm vệ.
Đặc biệt là tiếng sét đánh kia đã hấp dẫn ánh mắt của Hoàng Linh cấm vệ đứng hai bên ở gần đó.
Hai gã Đệ Ngũ Vệ đại đội cấm vệ thứ tư đang vây công Đinh Trì kéo dài thời gian, nhìn thấy một màn này, đột nhiên trợn tròn mắt.
Ngay sau đó, bọn hắn nhìn thấy Diệp Chân lao vút về phía mình, cả hai lập tức hô ‘Ta chịu thua’ không chút do dự!
Cơ hồ là ba chữ này vừa mới ra khỏi miệng, không gian nơi bọn hắn đang đứng đột nhiên dao động, hai người chớp mắt biến mất.
Thấy thế, Diệp Chân chỉ có thể từ bỏ.
Không có cách nào, đây là quy tắc của quân diễn chiến trường.
Theo những gì Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói, đây là thiên địa pháp tắc đặc hữu do Thất Thải Châu Linh quyết định trong quân diễn chiến trường này.
Giống như nước chảy xuống chỗ thấp ở Hồng Hoang đại lục, trong quân diễn chiến trường, chỉ cần hô lên ba chữ ‘Ta chịu thua’ thì sẽ được đưa ra quân diễn chiến trường lập tức, căn bản không cần đích thân Thất Thải Châu Linh tham gia.
Nơi xa, ba mươi hai Hoàng Linh cấm vệ mà Diệp Chân mang tới vốn dĩ đang nhìn chằm chằm địch nhân chạy tới đây, nhưng mà sau một tiếng sét đùng đoàng vang dội, bọn hắn nhìn lại, tiếp đó sợ ngây người.
Đây là chiến lực của Địch Khoát Hải?
Mới chớp mắt một cái mà đã giết chết Giới Vương Cảnh sơ kỳ Tử Kỳ và hai tên Hoàng Linh cấm vệ Huyền Cung Cảnh hậu kỳ.
Không chỉ có Hoàng Linh cấm vệ bên Diệp Chân khiếp sợ, ngay cả nhóm Hoàng Linh cấm vệ đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ truy sát hội binh cũng không khỏi giật mình.
Đối bọn hắn mà nói, cái này không chỉ là chấn kinh mà còn có hoảng sợ.
Mặc dù quân diễn có tỷ lệ chết trận thấp hơn một phần vạn, dưới tình huống bình thường thì mấy tràng quân diễn mới có thể chết trận một người.
Nhưng bây giờ, ba cái đồng liêu đã bị giết chết ngay trước mắt bọn hắn, thử hỏi bọn hắn làm sao không khiếp sợ cho được!
Cả đám lập tức bị dọa sợ.
- Còn đứng đó sửng sốt làm gì? Giết!
Diệp Chân gầm lên một tiếng như sấm nổ, lúc này mới khiến hơn ba mươi tên đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ mai phục trong rừng cây bừng tỉnh.
Cả đám nhao nhao lao ra, cái này khiến cho hơn bốn mươi tên Hoàng Linh cấm vệ đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ đuổi giết tới khiếp sợ không thôi.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân chỉ giả vờ xông tới, vậy mà đã khiến sĩ khí của hơn bốn mươi tên Hoàng Linh cấm vệ kia hỏng mất.
Một tên Hoàng Linh cấm vệ đứng gần nhìn thấy thi thể của Tử Kỳ còn đang phun máu, đặc biệt là những nội tạng đỏ, tím, đen kia, bờ môi run rẩy.
- Ta…. Ta chịu thua!
Tên Hoàng Linh cấm vệ đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ này phải phí rất nhiều sức mới hô được ba chữ, thân hình chớp mắt đã biến mất.
Có tên Hoàng Linh cấm vệ này dẫn đầu, những tên khác trong đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ còn lại có hơn phân nửa hô to ‘Ta chịu thua’ trước khi bọn người Diệp Chân xông tới, lập tức rời khỏi quân diễn chiến trường.