Chương 2895 Lữ Lão Gia Tử Hùng Khởi
Còn có hơn mười vị là ý chí kiên định, nhưng đối mặt với phe địch gấp đôi phe mình, chỉ là chống cự một cách tượng trưng, thậm chí còn không mang chút thiệt hại nào cho nhóm Diệp Chân, sau đó hô lên ba chữ ‘Ta chịu thua’ rồi rời đi.
Diệp Chân thắng vô cùng nhẹ nhõm!
Thật ra thì đối với Diệp Chân mà nói, giết chết ba người Tử Kỳ không hề có bất cứ khó khăn gì.
Trước mắt thì tu vi của Diệp Chân đã sớm giải phong đến Huyền Cung Cảnh cửu trọng, kém một chút nữa là tới Giới Vương Cảnh.
Nhưng mặc dù Diệp Chân có linh lực tu vi Huyền Cửu Cung cảnh cửu trọng đỉnh phong, nhưng chiến lực thực sự lại là Đạo Cảnh sơ kỳ.
Vô luận là linh lực phẩm chất hay là Nguyên linh lực lượng, thủ đoạn thần thông bí thuật cũng đều là Đạo Cảnh, thứ duy nhất bị trấn áp chỉ là linh lực tu vi mà thôi.
Tu vi Huyền Cung Cảnh, thủ đoạn của Đạo Cảnh, làm sao có thể không thắng được?
Khó khăn ở chỗ là làm thế nào để giết chết đối phương trong vòng quy tắc của quân diễn chiến trường.
Diệp Chân vốn cho rằng những tên Hoàng Linh cấm vệ trải qua quân diễn này đều là bách chiến tinh nhuệ.
Nhưng mãi cho đến lúc này, Diệp Chân mới nhìn ra bản chất của vấn đề.
Luyện đến phế đi!
Loại luyện binh pháp môn tần suất cao trường kỳ của Hoàng Linh giới đã khiến cho Hoàng Linh cấm vệ luyện đến phế đi.
Để cho bọn hắn diễn luyện chiến tranh như là đi dạo chơi.
Cho nên, khi chiến tranh tàn khốc thật sự tới nơi, những tên Hoàng Linh cấm vệ này sẽ là những người đầu tiên hỏng mất!
Cùng thời khắc đó, một tiếng rít chói tai đột nhiên vang lên khiến các quý tộc đang quan sát quân diễn trên khán đài kinh sợ.
- Giết người!
- Không xong, giết người rồi!
Hai tên Hoàng Linh cấm vệ đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ vừa xuất hiện tại quân diễn giáo trường đã cuồng loạn hét ầm lên!
Hai tên Hoàng Linh cấm vệ đột ngột xuất hiện rồi hô to ‘Giết người’ cũng không có khiến các quý tộc xung quanh chấn kinh, trái lại, ai nấy đều hiện lên sự hứng thú.
Mặc dù quân diễn cho phép có chết trận, nhưng tình huống chết trận thật sự lại hiếm khi xảy ra.
Lúc này nghe xong tiếng la hét kia, mọi người nhao nhao hứng thú.
Trên khán đài, Lữ lão gia tử đang lo lắng nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên:
- A, Tử Anh? Đây không phải là Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ sao? Người của Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ bị giết?
Cơ hồ là trong chớp mắt, Vệ tướng Đệ Ngũ Vệ - Trần Gia Vệ và Vệ tướng Đệ Thất Vệ - Hoàng Thiên Hỏa đồng thời xông tới hai tên binh sĩ đang la hét kia.
- Nói mau, ai giết người, ai bị giết?
Gặp tình hình này, người nóng nảy như Trần Gia Vệ lập tức xách một tên Hoàng Linh cấm vệ lên tra hỏi.
- Địch Khoát Hải!
- Địch Khoát Hải giết người!
- Địch Khoát Hải của đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ giết người!
Lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh máu tanh như vậy trong quân diễn, tận mắt thấy đồng liêu chết thảm trước mặt mình, tên Hoàng Linh cấm vệ này đã sợ tới mức nói năng lộn xộn.
Ba chữ ‘ Địch Khoát Hải’ này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lữ lão gia tử, Tử Văn Tuyên, Trần Hưởng, cả ba nhao nhao dựng lỗ tai lên.
- Khốn kiếp, mau nói, Địch Khoát Hải giết ai hả?
Trần Gia Vệ nóng ruột cho tên Hoàng Linh cấm vệ này một cái tát, làm hắn ta thanh tỉnh một chút.
- Địch Khoát Hải giết người, hắn đã giết tổng cộng ba huynh đệ bên Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ chúng ta, có một người là Tử Kỳ, đội trưởng Tử Kỳ của tiểu đội chúng ta!
- Giết ba người, còn giết Tử Kỳ!
Trong mắt Trần Gia Vệ bắn ra hung mang doạ người, đôi thiết quyền nắm chặt vang lên những tiếng răng rắc.
Những người trên khán đài nghe được câu này thì lại lập tức sôi trào.
Lữ lão gia tử cười nở hoa, chỉ là trong nụ cười lại giấu một phần phiền muộn.
Tôn tế Địch Khoát Hải của hắn giết ba người, còn giết cả Tử Kỳ của Tử gia.
Nghe hết sức hả giận.
Nhưng lấy lão đạo của Lữ lão gia tử, hắn đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng.
Bằng không Địch Khoát Hải sẽ không giết chết Tử gia Tử Kỳ vừa khéo như vậy.
Tử lão gia tử Tử Văn Tuyên nghe được tin tức này thì không thở nổi, mặt già đỏ lên, may là nhờ có Trần Hưởng vỗ lưng, lúc này mới hộc ra được một ngụm khí, sau đó lập tức chỉ vào Lữ lão gia tử mắng to.
- Họ Lữ, trả kết ăn tết, xích mích lần trước còn chưa xong đâu, lần này tôn tế của ngươi lại giết cháu của ta. Tử Kỳ là một trong những hạt giống tốt không nhiều lắm của Tử gia chúng ta!
- Đúng vậy đó lão Lữ, lần này Lữ gia các ngươi làm coi không được. Dù thế nào thì cũng không thể ra tay ác độc như vậy?
Trong chớp mắt, Tử Văn Tuyên mang tang tôn tử kích động một nhóm quý tộc lớn vây công Lữ lão gia tử.
Dù cho Lữ Lão Tử lại bình tĩnh, lại cẩn thận, giờ khắc này dưới sự vây công của Tử Văn Tuyên và Trần Hưởng, hắn cũng có chút chống đỡ không được.
Các quý tộc hùa theo Tử Văn Tuyên và Trần Hưởng, nước bọt sắp phun ướt cả người Lữ lão gia tử.
Cũng vào lúc này, trên quân diễn giáo trường đột nhiên lại xuất hiện một bóng người, toàn thân đều là máu me, xem ra bị thương rất nghiêm trọng.
Người này vừa mới xuất hiện đã khiến Lữ Tử Đồng ngồi trên khán đài thét lên, lao như điên về phía quân diễn võ đài.
Lần này tại quân diễn xuất hiện chuyện ly kỳ như thế, đầu tiên là giết người, sau đó lại là một người trọng thương toàn thân máu me toàn thân, lập tức khiến cho hơn một vạn quý tộc không thể không chú ý tới.
- Đinh ca, Đinh ca, ngươi làm sao vậy, là ai đả thương ngươi?
Lữ Tử Đồng lo lắng khóc lóc, được Lữ Thanh Trúc nhắc nhở, lúc này mới kiểm tra thương thế của Đinh Trì.
- Bọn hắn mắng ngươi, mắng ngươi và Thanh Trúc, mắng....... Vô cùng khó nghe, cho nên ta và Khoát Hải muốn liều mạng với bọn hắn! Chúng ta giết ba tên!
Đinh Trì máu me khắp người cười nói, có vẻ vô cùng tự hào, giơ ba ngón tay lên.
- Chúng ta đã giết chết tên Tử Kỳ dám vũ nhục danh dự của các ngươi ngay tại chỗ!
Nói xong, Đinh Trì nghiêng đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh. Trong tiếng kêu sợ hãi của Lữ Tử Đồng và Lữ Thanh Trúc, Đinh Trì bị khiêng xuống đi trị thương, có người chú ý Đinh Trì lại ngạc nhiên phát hiện, mặc dù người này đã hôn mê nhưng mí mắt vẫn còn rung động, miệng còn đang...... Cười!
Đinh Trì bị khiêng đi, nhưng lời nói của hắn lại khiến cho toàn bộ quân diễn giáo trường nhấc lên sóng to gió lớn.
Lữ lão gia tử vừa mới bị Tử Văn Tuyên và Trần Hưởng dẫn theo một đám quý tộc vây công, trong chớp mắt đã bạo khởi giống như một con sư tử.
Hắn nhảy lên tóm cổ áo của Tử Văn Tuyên gầm thét.
- Họ Tử, hai tôn nữ của ta đắc tội Tử gia bao giờ mà các ngươi lại muốn hủy hoại danh dự của cả hai? Nếu hôm nay ngươi không cho lão tử một lời công đạo, lão tử lập tức đi tới Tử phủ!
- Nói mau, hai tôn nữ của ta thế nào, sao lại thành.......
Lúc trước Tử Văn Tuyên bởi vì tang tôn mà khí thế hung hăng, trong chớp mắt ỉu xìu, hiện tại hắn bị Lữ lão gia tử nắm chặt cổ áo, nước bọt phun đầy mặt.
Bọn người Trần Hưởng làm đồng lõa cũng lập tức tịt ngòi.
Tại Hoàng Linh giới, địa vị của nữ tính cao hơn nam tính rất nhiều.
Từ mức độ nào đó mà nói, bôi đen danh dự của nữ tính là một chuyện phi thường đáng giận.
Lúc trước Tử Văn Tuyên tang tôn, còn có rất nhiều người thông cảm, cảm thấy Lữ gia ra tay quá độc ác.
Lúc này nghe rõ ràng là do đứa cháu Tử Kỳ của Tử Văn Tuyên hủy hoại danh dự của hai người cháu gái Lữ lão gia tử trước mặt hai tôn tế cho nên mới bị giết chết, cái này là tự làm tự chịu!
Hành vi liều mạng của hai vị tôn tế Lữ gia lập tức thu được rất nhiều hảo cảm của quý tộc.
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của đa số.
Một số ít người vẫn là thông qua chuyện này thấy rõ bản chất chuyện.
Tại sao Tử Kỳ lại muốn vũ nhục thê tử hai vị tôn tế Lữ gia trước mặt bọn hắn?
Chính là vì kích động hai tôn tế Lữ gia, tiếp đó giết chết Đinh Trì và Địch Khoát Hải trong quân diễn chiến trường.
Kết quả mưu sự không thành, người bị giết chết lại là bản thân!