Chương 2896 Không những muốn ứng chiến, còn muốn rửa sạch sỉ nhục
Lúc này hai mắt của Vệ tướng Đệ Thất Vệ Hoàng Thiên Hỏa tràn đầy sát khí, hắn nhìn chòng chọc vào Vệ tướng Đệ Ngũ Vệ Trần Gia Vệ:
- Nhìn thuộc hạ của ngươi làm chuyện tốt này!
Trần Gia Vệ tự nhiên biết đây là có chuyện gì, nhưng hiện giờ lại không chịu thua.
- Chân tướng không rõ ràng, huống hồ đây là quân diễn chiến trường, xuất hiện chết trận không thể bình thường hơn nữa......
Nói còn chưa dứt lời, Trần Gia Vệ đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Câu nói này nguyên bản hẳn là lời kịch hắn nói sau khi giết chết Đinh Trì và Địch Khoát Hải tại quân diễn chiến trường, khi đó nói mới hăng hái.
Nhưng lúc này lại không thể không nói.
Ngoại trừ nghẹn khuất thì vẫn chỉ có nghẹn khuất.
Nghe vậy, Hoàng Thiên Hỏa lại cười lạnh
- Không sai, trong quân diễn chiến trường, sinh tử nghe theo mệnh trời, xuất hiện thương vong là chuyện bình thường, vô cùng bình thường!
Nghe thấy lời này, Trần Gia Vệ nguyên bản buồn bực muốn hộc máu, bây giờ lại có một loại cảm giác vác đá đập chân mình.
Trò hay mà hắn dự đoán đúng là đã xảy ra.
Nhưng kịch bản bị ngược lại!
Mỗi nửa tháng thì Hoàng Linh cấm vệ sẽ có tiểu quân diễn một lần, xác thực cho phép có chết trận, nhưng mà tỷ lệ chết trận lại là một phần vạn.
Hôm nay là tiểu quân diễn giữa Đệ Ngũ Vệ và Đệ Thất Vệ, nhân số tham chiến tổng cộng mới chỉ hơn một vạn mà thôi.
Nói cách khác, trận tiểu quân diễn này, quy tắc chỉ cho phép số người chết trận là một!
Mà bây giờ, Diệp Chân một hơi giết rớt ba người.
Loại tình huống này chắc chắn sẽ bị điều tra sau khi trận chiến kết thúc.
Cho nên sau khi cứu Đinh Trì, Diệp Chân đã làm một chút an bài, để cho Đinh Trì đang trọng thương rời khỏi chiến trường trước, làm hắn nói một câu khiến dư luận đảo ngược lại.
Trong quân diễn chiến trường.
Sau khi Diệp Chân giết chết Tử Kỳ và hai gã Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ khác, vô luận là hội binh được cứu hay là ba mươi hai Hoàng Linh cấm vệ được Diệp Chân mang tới, bao gồm hai tiểu đội trưởng tinh nhuệ, không ai không chấn kinh vạn phần, ngoại trừ chịu phục thì cũng chỉ có chịu phục Diệp Chân.
Cũng ngay khi này, uy tín của Diệp Chân đã được thành lập.
Tin tức truyền về nơi đội trưởng Thanh Chiêu suất lĩnh đại bộ đội, các binh sĩ phấn chấn, cũng càng thêm khâm phục Diệp Chân.
Hoàn toàn không có âm thanh không hài hoà trong đội ngũ.
Rất nhanh, Diệp Chân lại bố trí chiến lược mới.
Để cho đại đội nhân mã Thanh Chiêu dẫn đại đội d Tử Đô làm chủ lực, vòng quanh đi về phía hướng bọn hắn.
Tiếp đó hai quân hợp kích chủ lực của Tử Đô, bao vây tiêu diệt bọn hắn.
Diệp Chân bên này, tính cả hội binh đã cứu trước đó, trong tay đã có bảy mươi ba vị Hoàng Linh cấm vệ, lúc này dung hợp lại cũng coi như là một đội lực lượng không kém.
Chỉ cần mai phục thoả đáng, dưới sự giáp công, nhất định có thể đánh tan chủ lực Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ do Tử Đô lãnh đạo.
Đặc biệt là trước đó đoàn người của Diệp Chân đã gần như tiêu diệt hết một đội ngũ năm mươi người do Tử Kỳ suất lĩnh, để cho lực lượng hai phe địch ta bằng nhau.
Nhưng không bao lâu, Diệp Chân nhận được tin khẩn do đội trưởng Thanh Chiêu gửi tới.
Thiên Phu Trưởng Tử Đô của Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ đột nhiên trở nên rất thận trọng.
Lúc trước còn dẫn theo đại đội nhân mã cắn chết Thanh Chiêu bọn hắn, không ngừng rút ngắn khoảng cách, ước gì có thể lập tức tiêu diệt hết đám người Thanh Chiêu.
Nhưng sau khi Thanh Chiêu nghe theo lời của Diệp Chân, dẫn dắt đám người Tử Đô về phía tức định chiến trường không bao lâu, đại đội nhân mã Tử Đô dí sát phía sau đột nhiên giảm tốc độ lại.
Không còn cắn gắt gao như lúc trước, mà vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với Thanh Chiêu bọn hắn.
- Ngươi thử giảm tốc độ lại một chút xem.
Diệp Chân cho Thanh Chiêu một đề nghị mới.
Không bao lâu, Thanh Chiêu lại phát tới tin khẩn, nói rằng sau khi bọn hắn giảm tốc độ lại thì Tử Đô suất lĩnh đại đội nhân mã cũng nhanh chóng giảm tốc độ, trông có vẻ rất đề phòng, hơn nữa trên bầu trời không thiếu trinh sát.
Chiếm được tin tức này, khóe miệng Diệp Chân hiện lên một tia cười lạnh:
- Chắc chắn là tên Tử Đô này đã biết tin ta giết Tử Kỳ, hắn sợ! Xem ra chúng ta phải thay đổi đấu pháp.
Năm mươi người do Tử Kỳ suất lĩnh, chung quy vẫn có hai ba con cá lọt lưới.
- Đi thôi, tụ hợp với Thanh Chiêu đội trưởng trước rồi nói sau.
Nửa khắc sau, Diệp Chân mang theo hơn bảy mươi người tụ hợp với nhóm của Thanh Chiêu.
Sau khi tụ hợp, mọi người vẫn tỏ ra bình thường khi nhìn thấy Diệp Chân, nhưng trong ánh mắt rõ ràng mang theo sự kính sợ.
Vô luận ở nơi nào, cường giả và người tàn nhẫn, coi như không bị người tôn kính thi cũng sẽ bị người sợ hãi.
- Khoát Hải, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Hiện tại quan chỉ huy tạm thời đội trưởng Thanh Chiêu đã không ra quyết định nữa, ngược lại tới thỉnh giáo Diệp Chân, gương mặt hưng phấn.
Không vì cái gì khác, hắn đã ngửi được hương vị của thắng lợi!
Lần này Diệp Chân cũng không có trả lời Thanh Chiêu ngay, mà là nhìn một đám Hoàng Linh cấm vệ xung quanh:
- Các ngươi tin ta sao?
- Tin!
Đám người đồng thanh trả lời, dị thường kiên định.
- Tốt, nghe ta thì tốt rồi, chúng ta đi chiếu cố Tử Đô trước!
Được mọi người vây quanh, Diệp Chân và đội trưởng Thanh Chiêu xoay người về phía trước, mang theo Hoàng Linh cấm vệ còn lại nghênh hướng Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ Tử Đô xuất lĩnh ở xa xa đằng sau.
Lúc này vẻ mặt Tử Đô vô cùng tối tăm, ánh mắt rất phức tạp.
Nói thật, khi bị Diệp Chân bắt sống trong Lữ phủ, hắn vẫn luôn không tin tưởng đó là sự thật.
Hắn cảm thấy đó là do Diệp Chân giở thủ đoạn hèn hạ và do mình quá khinh thường địch thủ.
Nếu không phải như thế, một võ giả Huyền Cung Cảnh ngũ trọng làm sao có thể đối phó được cường giả Giới Vương Cảnh thất trọng như hắn.
Nhưng ngay tại vừa rồi, hắn nhận được tin tức đường đệ Tử Kỳ của hắn đã chết.
Là bị Địch Khoát Hải giết chết!
Cụ thể bị giết như thế nào, hai tên Hoàng Linh cấm vệ trốn về cũng không biết, chỉ biết là Tử Kỳ bị giết trong thời gian rất ngắn.
Cái này Khiến Tử Đô phẫn nộ, nhưng sau đó hắn lại hết sức chấn kinh và sợ hãi!
Một sự sợ hãi không biết tên!
Phải biết rằng, đường đệ Tử Kỳ của hắn cũng là cường giả Giới Vương Cảnh tam trọng, mặc dù còn thua kém Giới Vương Cảnh thất trọng như hắn, nhưng thực lực cũng không yếu.
Coi như hắn tự mình ra tay, muốn bắt lấy đường đệ Tử Kỳ thì cũng phải đánh hơn ba mươi chiêu.
Nhưng Diệp Chân lại có thể giết chết Tử Kỳ trong thời gian rất ngắn, hơn nữa còn có hai gã Hoàng Linh cấm vệ khác.
Tin tức này khiến cho cảnh tượng kinh khủng tại Lữ phủ tháng trước xuất hiện trước mặt Tử Đô một lần nữa.
Tử Đô đã bắt đầu hoài nghi bản thân, hoài nghi sự cường đại của Diệp Chân.
Chính là bởi vì sợ hãi, Tử Đô mới từ mau chóng đuổi theo biến thành dán ở phía sau từ nơi xa.
Đột nhiên, hắn có chút sợ Địch Khoát Hải.
Nhưng lúc này Địch Khoát Hải mang người đi tới từ chính diện, hắn không thể né tránh, nếu như hắn không dám nghênh đón, sau này hắn cũng đừng nghĩ tới việc lăn lộn trong Hoàng Linh cấm vệ.
- Địch Khoát Hải, ngươi dám cố ý sát hại đồng liêu, một lần giết chết ba huynh đệ của ta, ngươi đáng chết!
Xa xa, Tử Đô rống to về phía Diệp Chân, hắn đang muốn mượn tiếng rống tăng thêm lòng dũng cảm.
Nghe vậy, Diệp Chân lại cười lạnh.
- Sát hại đồng liêu? Tử Đô, đừng ấu trĩ nữa, là bọn hắn muốn giết ta và Đinh Trì trước, lại nói, đây là quân diễn!
- Có gan thì bước ra cùng ta tử chiến một trận!
Diệp Chân đưa ra lời khiêu chiến cho Tử Đô.
Giết ba người là giết, giết bốn người cũng là giết.
Ngược lại đã có chuyện trước đó làm nền, bây giờ nếu Diệp Chân giết chết kẻ cầm đầu Tử Đô, hẳn là cũng không có nhiều vấn đề.
Cho nên, Diệp Chân phát lời khiêu chiến!
Có điều lúc này Tử Đô có chút sợ sệt.
Nếu như đường đệ Tử Kỳ không chết ở trong tay Diệp Chân, Tử Đô lập tức dám ứng chiến!