← Quay lại trang sách

Chương 2897 Ta Có Chút Quen Biết Với Thất Thải Châu

Không những dám ứng chiến, Tử Đô còn muốn mượn trận chiến này rửa sạch nhục nhã.

Nhưng Tử Kỳ và hai gã Hoàng Linh cấm vệ lại bị Diệp Chân tiêu diệt trong thời gian cực ngắn.

Cho nên lúc này Tử Đô túng.

- Như thế nào, Tử Đô Thiên Phu Trưởng sợ rồi sao?

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, bọn người Thanh Chiêu lập tức mở ra hình thức Tử Đô tới mức lớn nhất.

- Tử Đô Thiên Phu Trưởng, ngươi là một cường giả Giới Vương Cảnh, Huyền Cung Cảnh Địch Khoát Hải khiêu chiến cũng không dám ứng, khi nào mà ngươi trở nên sợ sệt như vậy?

- Nói như vậy, lần trước Tử Đô Thiên Phu Trưởng bị Địch Khoát Hải bắt sống là chuyện thật rồi?

- Xem ra, Tử Đô Thiên Phu Trưởng là sợ rồi, thật sự sợ!

Bị bọn người Thanh Chiêu châm chọc khiêu khích, khuôn mặt Tử Đô nháy mắt đỏ lên.

Nếu như là quyết đấu với người có tu vi ngang bằng hắn, chẳng hạn như là cường giả Giới Vương Cảnh như Thanh Chiêu trước mặt mọi người, như vậy Tử Đô cũng sẽ nguyện ý.

Thắng dễ nói, coi như thua thì cũng có thể cười cho qua.

Nhưng quyết đấu với một tên võ giả mà khí tức chỉ có Huyền Cung Cảnh như Địch Khoát Hải trước mặt mọi người, nếu như bị ép hô lên ba chữ ‘Ta chịu thua’, vậy uy vọng của Tử Đô hắn không những hoàn toàn quét rác, đời này hắn cũng đừng mơ tưởng ngóc đầu trong Hoàng Linh cấm vệ.

Cho nên dù hiện tại rất khó chịu, Tử Đô vẫn không có ứng chiến, đầu óc vận chuyển với tốc độ cao, suy nghĩ phương pháp ứng đối.

Nhưng Diệp Chân sẽ không cho hắn quá nhiều cơ hội.

Thấy Tử Đô không dám đáp ứng lời khiêu chiến của Diệp Chân, ba trăm tên Hoàng Linh cấm vệ sau lưng Tử Đô vô cùng nghẹn khuất, sĩ khí bị tổn thương lần nữa, Diệp Chân lại cười phá lên.

- Tử Đô, ngươi là một tên hèn nhát, để cho ngươi báo thù cho đường đệ mà cũng không dám!

Cười lớn một tiếng, Diệp Chân bỗng nhiên vung tay hô to:

- Các huynh đệ, xông lên cùng với ta, giết! Giết tên hèn nhát Tử Đô này!

Nếu như là trước kia, Diệp Chân rống một tiếng như vậy, e rằng sẽ không có ai xông lên cùng với hắn.

Nhưng sau khi uy tín đã được thiết lập, lại là nhất hô bách ứng (*).

[* một hô được trăm đáp lại]

Những người đầu tiên hưởng ứng là ba vị đội trưởng bao gồm Thanh Chiêu, bọn hắn nhao nhao theo sau Diệp Chân vọt tới trước.

- Giết!

- Các huynh đệ xông lên, giết chết tên hèn nhát Tử Đô này!

Cơ hồ là trong chớp mắt, ba trăm bảy mươi tên Hoàng Linh cấm vệ dưới quyền ba vị đội trưởng Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ sôi nổi khàn giọng gầm thét. Dưới sự dẫn đầu của Diệp Chân và đám người Thanh Chiêu, mọi người giống như một đám mãnh hổ, xông về phía Tử Đô còn đang tìm cớ cự chiến, xông về đám Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ nghẹn khuất sĩ khí.

Tiếng hò hét rung trời đột nhiên khơi dậy sát khí tầng tầng lớp lớp, giống như giang hà xông về nhóm Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ đang nghẹn khuất kia.

Trong chớp mắt, hơn ba trăm tên Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ biến sắc, nhìn nhân mã Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ xông tới đây, trong lòng rất nhiều người bỗng dưng sinh ra vô số sợ hãi, hai chân bắt đầu run cầm cập!

Đặc biệt là Địch Khoát Hải xông vào trước nhất, ánh lửa quanh thân dâng trào, giống như một mãnh hổ muốn vồ cắn người khác, để cho trong lòng bọn hắn sinh ra sự sợ hãi tột độ.

Càng chết là, đám người Thanh Chiêu mọi khi đối chiến với bọn hắn vô số lần, hai bên đã hết sức quen thuộc, bây giờ lại trở nên hoàn toàn khác lạ.

Ánh mắt từng người hung mãnh, sát khí bốn phía như mãnh hổ, xông tới đây cùng với Địch Khoát Hải, không ngờ lại sinh ra một loại khí thế thảm liệt vô cùng cuốn về phía bọn hắn.

Chiến tranh!

Trong nháy mắt này, bọn hắn ngửi được một loại khí vị chiến tranh chân chính!

Đứng mũi chịu sào là Thiên Phu Trưởng Tử Đô.

Trong cảm nhận của Tử Đô, hiện giờ hắn đã bị phong tỏa bởi khí tức của Diệp Chân, Thanh Chiêu và hai vị đội trưởng Giới Vương Cảnh khác.

Khí thế kia, sát khí kia, để cho Tử Đô cảm thấy mấy người Diệp Chân, Thanh Chiêu muốn giết hắn cho thống khoái!

Tử Đô sợ!

Lúc trước còn chưa tiếp chiến thì Tử Đô lúng túng.

Bây giờ hắn lại thật sự sợ hãi!

Hắn sợ mình cũng bị đám người Diệp Chân, Thanh Chiêu giết chết ở đây giống như đường đệ Tử Kỳ.

Nhưng mà bảo Tử Đô hô lên ba chữ ‘Ta chịu thua’ thì hắn lại không dám buông mặt mũi xuống.

Nhưng một mình hắn lại không dám chính diện ứng đối sự xung kích của đám người Diệp Chân.

Cho nên Tử Đô theo bản năng mà lùi về sau!

Hắn lùi về phía sau, muốn cùng một chỗ với đại đội ngũ, ứng phó đám người Diệp Chân.

Nhưng hiện tại Tử Đô là Thiên Phu Trưởng, giống như một cây quân kỳ, Tử Đô vừa lui, trên cơ bản đại biểu cho quân kỳ lui!

Quân kỳ vừa lui, đại biểu cho thất bại!

Dù cho bản ý của cây quân kỳ này chỉ là muốn trở lại bên trong quân trận.

Trong chớp mắt, binh bại như núi đổ.

Nhóm Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ vốn dĩ chỉ là nghẹn khuất và sĩ khí bị nhục, bây giờ nhìn thấy Thiên Phu Trưởng không chiến mà lui, từng người càng trở nên luống cuống.

Thiên Phu Trưởng không chiến mà lui, bọn hắn còn chiến cái rắm!

Huống hồ, đây chỉ là quân diễn mà thôi.

Ngay sau đó, ba trăm tên Hoàng Linh cấm vệ sau lưng Tử Đô nhao nhao chạy tán loạn.

Nhìn thấy đối phương chạy trốn, sĩ khí đám người Thanh Chiêu và nhóm Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ nháy mắt như hồng, sát khí càng dữ dội hơn.

Tử Đô lại ngây ngốc.

Thật sự ngây ngốc.

Hắn chỉ muốn lùi về trong quân trận mà thôi.

Không ngờ hắn vừa lui, toàn quân lập tức chia năm xẻ bảy, Tử Đô phản ứng lại thì hối hận không thôi, đáng tiếc đã chậm.

Cứ như vậy, Tử Đô càng không dám đối chiến với Diệp Chân, hoảng hốt bỏ chạy giống như những thành viên khác.

Trong tích tắc, long trời lở đất, nguyên bản Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ hàng ngũ chỉnh tề liền tan tác không còn gì.

Một ít Hoàng Linh cấm vệ nhớ tới chuyện Diệp Chân giết chết ba người liên tục, bây giờ đối mặt như lang như hổ địch nhân xung kích, trong lòng càng sợ hãi sâu hơn.

Dưới tình huống như vậy, chỉ là thoáng tiếp chiến rơi vào thế hạ phong, có người lập tức mở miệng chịu thua.

- Ta chịu thua!

- Ta chịu thua......

Tiếng chịu thua vang lên bên tai không dứt, ánh sáng đưa nhóm Hoàng Linh cấm vệ chịu thua ra quân diễn chiến trường lấp lóe không ngừng nghỉ.

Chỉ sau mấy hơi thở, nguyên bản Đại đội thứ tư Đệ Ngũ Vệ dưới quyền Tử Đô hơi chiếm một chút ưu thế cứ vậy mà đánh mất đại thế.

Vào giờ phút này, từng người trong nhóm Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ khí thế như hồng, hô to gọi nhỏ xuất kích bốn phía, đuổi giết Hoàng Linh cấm vệ đang chạy trốn phía trước.

Ra tay cũng không giữ đúng mực như trước kia, vừa ra tay chính là toàn lực, thế mà ai nấy đều cảm thấy vô cùng thoải mái!

Mọi người nhao nhao cảm thấy, đây mới là chiến đấu thật sự, chân chính quân diễn!

Quân diễn trước kia là cái gì, chính là trò con nít chơi đồ hàng phiên bản người lớn, một đám người quen biết nhau tụ lại một chỗ đánh hội đồng mà thôi!

Sảng khoái!

Loại cảm giác ra tay không hề cố kỵ, đuổi theo địch nhân chạy tán loạn này thật sự rất sảng khoái!

Tử Đô tuyệt vọng!

Hoàn toàn tuyệt vọng.

Thua một cách triệt để.

Chỉ trong vòng vài hơi thở, Hoàng Linh cấm vệ dưới quyền hắn đã biến mất một phần ba.

Cuộc chiến này, căn bản không có cách nào đánh được nữa.

Càng muốn chết hơn là, tên Địch Khoát Hải kia còn đang liều mạng đuổi theo hắn.

May mắn là Thanh Chiêu và hai gã đội trưởng Giới Vương Cảnh khác đã tản ra đối phó với những tên Hoàng Linh cấm vệ khác.

Tử Đô cảm thấy, cơ hội của mình đã tới.

Cơ hội duy nhất để hắn rửa nhục.

Hôm nay đầu tiên là không có chính diện đáp lại lời khiêu chiến của Địch Khoát Hải, sau đó lại không chiến mà lui, khiến cho trận quân diễn này thất bại thảm hại, hai cọc chuyện này, vô luận là cái nào thì đều là sự sỉ nhục với hắn.

Sau khi trận quân diễn này kết thúc, Tử Đô hắn nhất định sẽ bị dán vào hai chữ sỉ nhục, bị vô số tộc nhân và đồng liêu chê cười.

Nhưng nếu như có thể giết chết Địch Khoát Hải trong trận chiến này, vậy thì sự sỉ nhục của hắn có thể được rửa sạch.