Chương 2900 Trời Đất Quay Cuồng
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Diệp Chân:
- Lần tập trận này đã phân thắng bại, đại đội thứ hai Đệ Thất vệ đã chiến thắng. Tất cả những người còn ở trên chiến trường của cuộc tập trận lập tức rời khỏi!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, quang hoa trước mắt Diệp Chân lại biến hóa lần nữa, tất cả thất thải quang hoa trước đó đều biến mất. Trước khi lại có quang hoa, Diệp Chân đã xuất hiện ở trong thao trường diễn tập.
Lúc này, bên trong thao trường diễn tập, muôn người đang nhìn chăm chú!
Mà Diệp Chân lại đang âm thầm cười khổ không thôi, chuyện này thực sự đã khiến hắn hoảng sợ.
Sau khi cuộc tập trận kết thúc, trong chiến trường tập trận lập tức đưa ra quy tắc, đưa tất cả những người chiến thắng còn lại ra trận, nhưng Diệp Chân lại sợ hãi khi bị phát hiện.
Trong Đạo Cung, Thận Long Nguyên Linh A Sửu cũng hoảng sở vỗ mạnh ngực.
- Cũng tốt, còn tốt, nếu như bị phát hiện, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Cùng lúc đó, bên trong thao trường diễn tập vang lên tiếng hoan hô ngút trời.
Còn lại gần ba trăm Hoàng Linh cấm vệ bị đưa ra, bao gồm cả đội trưởng Thanh Chiêu trong đó, hắn nhìn một vòng, phát hiện ra Diệp Chân vẫn ổn, lập tức cười lớn chạy tới.
- Ha ha ha, Khoát Hải, thấy ngươi đuổi theo Tử Đô, bọn hắn còn lo lắng cho ngươi, ta biết ngươi sẽ không sao cả mà!
- Chúng ta đã thắng rồi! Chúng ta đại thắng rồi!
Một đám Hoàng Linh cấm vệ vây Diệp Chân ở giữa, vài người còn nhảy múa, thậm chí bọn hắn trực tiếp nhấc bổng Diệp Chân lên để ăn mừng.
Việc này khiến cho Thiên Phu Trưởng đại đội thứ hai Đệ thất vệ Lữ Lâm Phong, người đang mang thương tích ở nơi xa cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hắn đã bị Thiên Phu Trưởng đại đội thứ tư Đệ ngũ vệ đánh mai phục, chật vật chạy trốn, vậy mà lúc đầu hắn còn tưởng rằng trận diễn tập này đã thua.
Nhưng không ngờ là, cuối cùng, đại đội thứ hai Đệ thất vệ của bọn hắn đã giành chiến thắng.
Có lẽ đã có chuyện kỳ lạ xảy ra ở chỗ này.
Dưới sự chỉ huy của LữLâm Long, vốn đã sắp thua, nhưng bây giờ đột nhiên lại lật bàn, nhưng cú lật bàn đó không có bất cứ liên quan gì đến Lữ Lâm Long hắn, điều này khiến trong lòng hắn không có chút vui vẻ nào.
Thay vào đó, hắn lại dùng ánh mắt u ám nhìn nhóm Hoàng Linh cấm vệ đang chúc mừng.
Đột nhiên, một tràng cười sảng khoái giống như chuông lớn phát ra từ trên đài.
- Ha ha ha, Lão Trần, Lão Tử, cảm ơn, cảm ơn! Đại đội thứ hai Đệ thất vệ đã thắng, mỗi người các ngươi phải đưa cho lão phu hai mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm!
Giờ phút này, sắc mặt Lữ lão gia tử hồng hào vui vẻ, giọng nói còn lớn hơn chuông.
Trận cười này về cơ bản đã khiến cho toàn bộ quý tộc hoàng thành đều biết về vụ đánh cược. Hiện giờ sắc mặt của Trần Vang và Tử Văn Tuyên vô cùng khó coi.
Tuy nhiên, dù sắc mặt có khó coi và không thoải mái đến đâu, bọn hắn cũng phải ngoan ngoãn đưa linh thạch ra.
Hai mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm đối với đại gia tộc bọn hắn mà nói thì không nhiều, nhưng cũng không ít.
Lúc này, thất bại trước Lữ lão gia tử một cách vô ích là vô cùng đau lòng.
Lúc đầu hai người bọn hắn hợp sức làm trò, biết trước Lữ gia có tay chân trong Hoàng Linh cấm vệ nên đã xúi giục Lữ lão gia tử sắp xếp người.
Lữ gia vẫn luôn xuống dốc, còn Trần gia và Tử gia lại như mặt trời giữa trưa. Nên chọn bên nào, hầu hết mọi người sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.
Cho nên, Trần Vang và Tử Văn Tuyên rất dễ dàng xúi giục Lữ lão gia tử an bài nhân thủ. Vì vậy, ngay từ đầu đại đội thứ hai Đệ thất vệ đã nằm trong thất bại, thế nhưng không ai ngờ rằng cuối cùng lại có sự đảo ngược lớn như vậy.
- Cầm lấy!
Hai người ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, trong mũi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném cho Lữ lão gia tử.
Lữ lão gia tử này, đừng nhìn người trong nhà rất hiền lành, nhưng thật ra cũng là một tên lưu manh.
Sau khi nhận lấy hai Giới Chỉ Trữ Vật, hắn lại cười lên ha hả:
- Cảm ơn, cảm ơn, ha ha!
- Ồ, đúng rồi, khúc mắc trước đây của ba nhà chúng ta, hôm nay sau trận đấu này coi như đã được giải quyết hoàn toàn. Hoàn toàn chấm dứt rồi!
Trần Vang và Tử Văn Tuyên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nhất là Tử lão gia tử Tử Văn Tuyên, gần như nghiến răng nghiến lợi gật đầu, suýt nữa nghiến đến mức chảy máu răng.
Chấm dứt khúc mắc này, cái rắm!
Khúc mắc này không chỉ chưa có hồi kết, mà còn có cái kết lớn.
Mà trước kia Địch Khoát Hải giết tôn tử Tử Kỳ của hắn, mối hận giết tôn tử, còn chưa báo đâu!
- Lão Tử, nhìn ngươi đã làm cái gì! Ngươi nói tôn tử của ngươi chắc chắn sẽ thắng, cho nên ta mới cùng liên thủ với ngươi hố lão già Lữ gia kia. Kết quả ngươi nhìn, đã không hố được lão già Lữ gia lại còn tự mình đưa cho hắn hai mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm. Hơn nữa, lần này ta không chỉ đặt cược ở đây mà còn đặt cược rất nhiều ở Hoàng Thần Điện nữa, toàn bộ mất hết rồi!
Trần lão vô cùng đau lòng, ra sức oán trách Tử Văn Tuyên.
Tử Văn Tuyên cũng ôm một bụng tức giận, hắn ngày càng oán hận hơn.
Hắn cũng giống như Trần Vang vậy, bọn hắn muốn mượn cơ hội này để lừa Lữ lão gia tử rồi kiếm một món hời.
Không chỉ đặt cược với Lữ lão gia tử, hắn còn đặt cược ba mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm ở Hoàng Thần Điện.
Lần này đã thua toàn bộ!
Không chỉ thua mỗi linh thạch, kinh khủng hơn là, hôm nay hắn đã mất đi mặt mũi của mình.
Vừa thua linh thạch vừa bị mất mặt, giờ phút này Lữ lão gia tử thật sự phẫn nộ!
- Đi thôi, đi tìm tên nghiệt súc kia hỏi một chút, cho hắn chiêu bài tốt như thế, vậy mà đánh như mớ bòng bong, thực sự giống phế vật!
Sắc mặt Tử Văn Tuyên âm trầm như nước, hắn và Trần Vang đang đau lòng, hai người vội vã đến nơi tập kết tạm thời của đại đội thứ tư Đệ ngũ vệ trên thao trường diễn tập quân sự.
- Tử Đô, Thiên Phu Trưởng Tử Đô của các ngươi ở đâu?
Tử Văn Tuyên hung hăng đi tới, tức giận hét lên:
- Gọi hắn lại đây gặp ta!
Một đám Hoàng Linh cấm vệ đại đội thứ tư Đệ ngũ vệ bước lên phía trước chào hỏi. Tám họ quý tộc đều có quan hệ thân thích, hai vị lão gia này cũng coi như là trưởng bối của đa số Hoàng Linh cấm vệ ở đây.
Bây giờ trưởng bối có lệnh, bọn hắn tự nhiên hết lòng tìm kiếm Thiên Phu Trưởng Tử Đô.
Nhưng tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng của Thiên Phu Trưởng Tử Đô đâu.
- Hai vị lão công gia, không tìm thấy Thiên Phu Trưởng đại nhân, bọn hắn nói chưa thấy Thiên Phu Trưởng Tử Đô đại nhân đi ra từ chiến trường diễn tập quân sự!
- Cái gì?
Nghe vậy, thân hình Tử Văn Tuyên bỗng nhoáng lên một cái, vỗ tay lên trán tạo ra một tia sáng chói mắt!
Tư Đô vẫn chưa ra khỏi chiến trường tập trận, điều đó chỉ có nghĩa là – tử trận!
Trong diễn tập quân sự, các nhóm Hoàng Linh cấm vệ chưa ra khỏi chiến trường tập trận sau khi tập trận kết thúc, cho tới bây giờ kết cục chỉ có một – tử trận!
Chưa từng có ngoại lệ.
Vì vậy, khi Tử lão gia tử nghe tin Tử Đô chưa ra khỏi chiến trường tập trận, hai mắt tối sầm lại, thân thể chấn động, choáng váng tại chỗ.
Trần Vang ở một bên cũng giật nảy cả mình.
Mặc dù Tử Kỳ trước đó cũng là tôn tử của Tử Văn Tuyên, nhưng hắn thuộc về chi thứ ở Tử gia nên Tử Văn Tuyên chỉ chịu đả kích nhỏ.
Thế nhưng Tử Đô này thì khác.
Hắn không chỉ là đích tôn của Tử Văn Tuyên mà còn có huyết mạch tinh khiết, thiên phú thượng giai, tuổi còn trẻ đã có tu vi Giới Vương cảnh thất trọng.
Lại có công phu hơn trăm năm, một khi tu vi đột phá đến Đạo Cảnh thì Tử Đô sẽ trở thành một trong những gia sản của Tử gia.
Ở Hoàng Linh giới, để đánh giá một gia tộc mạnh yếu không phải là nhìn vào tài lực, mà là nhìn vào Đạo Cảnh.
Số lượng cường giả Đạo Cảnh mới là gốc rễ của sức mạnh gia tộc.
Nếu không, dù bạn ngươi có bao nhiêu tài phú cũng không thể chống lại được mưu kế và quyền lực.
Ở Hoàng Linh giới, về cơ bản thực lực và quyền lực là cùng tồn tại.
Chỉ có sức mạnh mới có thể có quyền lực, chỉ có quyền lực mới có thể có sức mạnh lớn hơn.