Chương 2901 Tra Rõ Chuyện Giết Người
Quan trọng nhất là, Trần Vang còn biết rằng Tử Đô chính là một trong những mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm mà Tử gia đặt ra, ngày sau sẽ cạnh tranh vị trí gia chủ.
Ngoài ra, Tử Đô cũng là hậu bối mà Tử Văn Tuyên yêu thích nhất.
Trần Vang biết rõ điều này, hắn vội vàng đỡ lấy Tử Văn Tuyên đang choáng váng rồi hướng về phía Hoàng Linh cấm vệ quát lớn:
- Nhanh đi tra hỏi lại, Tử Đô là Thiên Phu Trưởng, sao hắn có thể chưa ra được?
Nhìn Trần Vang nổi giận, lại thấy dáng vẻ của Tử Văn Tuyên, Hoàng Linh cấm vệ chỉ có thể đi hỏi thăm một lần nữa. Lần này là Vệ Tướng Đệ ngũ vệ Trần Gia Vệ đến.
Khi Trần Gia Vệ đi tới, sắc mặt hắn rất ngưng trọng.
Mà giờ đây, Tử Văn Tuyên vẫn còn ôm lấy một tia hi vọng. Dù sao thì sau vô số cuộc tập trận, thỉnh thoảng sẽ có Hoàng Linh cấm vệ bỏ mình, nhưng là Tướng Lĩnh, đặc biệt là cấp Thiên Phu Trưởng, chưa từng có tiền lệ ai tử trận.
- Trần Tướng Quân, tôn nhi Tử Đô của ta…
Sắc mặt Trần Gia Vệ buồn bã:
- Tử lão công gia, xin nén bi thương!
Khuôn mặt già nua của Tử Văn Tuyên trở nên trắng bệch, hô hấp đột nhiên trở nên gấp gáp.
- Tử lão công gia, ta vừa mới liên lạc với Đại Tế Ti Tâm Nguyên, Đại Tế Ti Tâm Nguyên đã liên hệ với Thánh Linh, những thi thể người chết đưa đến từ cuộc tập trận lần này, Tử Đô... Bất hạnh ở trong đó!
Nói xong, Trần Gia Vệ vung tay lên, quân sĩ phía sau mang tới một cái xác với phần đầu và thân thể tách rời, đó chính là Tử Đô đã bị Diệp Chân chém chết.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của tôn tử, nhưng đầu và thân thể đã tách rời, Tử Văn Tuyên trợn tròn mắt, lồng ngực phập phồng, hắn đang định nói gì đó nhưng chưa kịp nói gì thì đã ngất đi trước vì cơn tức giận sôi sục.
Trần Vang ở bên cạnh và mấy vị hậu nhân của Tử gia vội vã thôi cung quá huyết, thật lâu sau Tứ Văn Tuyên mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, hắn gào lên đầy đau thương:
- Tôn nhi đáng thương của ta, là ai! Là ai giết hắn! Lão phu nhất định sẽ băm thây hắn thành vạn mảnh!
Tử Văn Tuyên đang gào hét thì đột nhiên đứng dậy, tóc trắng bay tán loạn giống như một con mãnh thú đang muốn ăn thịt người.
Nhất thời, bầu không khí trở nên ngưng trệ.
Người nào giết Tử Đô cũng không khó tra.
Có Vệ Tướng Đệ ngũ vệ Trần Gia Vệ ở đây, lại từ trong miệng những Hoàng Linh cấm vệ tham gia trận chiến cũng có thể hỏi ra đại khái tình hình.
- Tử lão công gia, cái chết của Tử Đô có thể liên quan đến tôn tế của Lữ gia - Địch Khoát Hải. Trong lúc tập trận, có rất nhiều người nhìn thấy Tử Đô thất bại bỏ trốn, chỉ có Địch Khoát Hải này một đường truy đuổi.
Lúc nói tin tức này, Trần Gia Vệ hơi có chút xấu hổ.
Thiên Phu Trưởng Tư Đô là Giới Vương cảnh thất trọng, vậy mà hắn lại bị một tên Hoàng Linh cấm vệ nhỏ nhoi có tu vi Huyền Cung cảnh ngũ trọng làm cho sợ hãi rồi bỏ chạy, còn bị đuổi giết. Khi nói chuyện này thật sự có chút mất mặt.
Đặc biệt Tử Đô vẫn luôn là một tướng lĩnh dưới trướng mà hắn nể trọng.
Tuy nhiên, hiện tại Tử Văn Tuyên mới mất đi tôn tử, ngoài lửa giận thì vẫn là lửa giận. Vừa nghe thấy ba chữ -Địch Khoát Hải-, trong lòng tràn đầy lửa giận lập tức đã có mục tiêu để trút xuống.
- Họ Lữ, còn muốn mạng tôn nhi của ta nữa!
Dưới sự phẫn nộ, Tử Văn Tuyên muốn động thủ với Lữ lão gia tử đang cách đó không xa.
Đám người Trần Vang vội vàng ngăn cản Tử Văn Tuyên lại.
Đối với chuyện này, Lữ lão gia tử không hề sợ hãi, trái lại hắn còn cười nhạo:
- Lão Tử, có chơi có chịu! Đây là một cuộc diễn tập quân sự. Không có cuộc diễn tập nào mà không có người chết! Không thể phân biệt!
- Nếu như cháu rể của ngươi chết, ngươi thử nhìn một chút xem!
Tử Văn Tuyên tức giận nói.
- Nhưng bọn hắn không phải sống tốt, chỉ là bị trọng thương! Lữ lão gia tử cười lạnh.
Với sự cay độc của hắn, hắn đã sớm thấy rõ tất cả mọi thứ.
Chỉ là, Tử Đô chết, ngay cả hắn cũng vô cùng chấn kinh.
Hắn thật sự nghĩ không ra, làm thế nào mà Địch Khoát Hải lại giết được Tử Đô trong khuôn khổ các quy tắc của chiến trường tập trận.
Dù sao thì chỉ cần hô lên ba chữ -Ta nhận thua- là có thể lập tức rời khỏi chiến trường tập trận.
Hắn không nghĩ ra, chẳng lẽ với tu vi Giới Vương cảnh thất trọng của Tử Đô, hắn còn không có cơ hội nói ba chữ -Ta nhận thua- sao?
Tử Văn Tuyên đã hoàn toàn nổi giận bởi sự kích thích của Lữ lão gia tử, khi quay đầu nhìn lại thì tình cờ nhìn thấy khu vực tập kết đại đội thứ hai Đệ thất vệ cách đó không xa.
Lúc này, Diệp Chân, tức là Địch Khoát Hải, trở nên hết sức rõ ràng trong đôi mắt tràn đầy tơ máu của Tử Văn Tuyên, liếc nhìn một cái đã thấy Diệp Chân.
- Tặc tử, chết đi cho ta!
Một tiếng gào thét, Tử Văn Tuyên đột ngột vọt lên tận trời, hoàn toàn bộc phát ra khí tức Đạo Cảnh đỉnh phong, hắn muốn liều lĩnh xông tới giết chết Diệp Chân.
Thế nhưng ở đây có nhiều cao thủ như vậy, đương nhiên là bọn hắn sẽ không ngồi nhìn Tử Văn Tuyên giết người.
Trên bầu trời quang ảnh lóe lên, Phó Thống Lĩnh Hoàng Linh cấm vệ Khương Ngàn Ấp lập tức ngăn trước mặt Tử Văn Tuyên.
- Tử lão công gia bớt giận!
- Cút ngay, lão phu muốn báo thù huyết hận vi hai tôn nhi của ta!
Tử Văn Tuyên hét lên, hắn định cưỡng ép vòng qua Khương Ngàn Ấp để hành hung.
- Tử lão công gia, đây là cuộc tập trận!
Khương Ngàn Ấp khẽ quát một tiếng, quanh người dâng lên ngũ thải quang hoa nồng đậm gắt gao ngăn cản Tử Văn Tuyên. Đặc biệt là bên trong ngũ thải quang hoa tỏa ra ngũ sắc nguyên linh vô cùng cường đại và chấn động, nhẹ thoáng qua một cái giống như một luồng sấm sét, nó khiến cho Tử Văn Tuyên kinh ngạc, ngay lập tức trở nên tỉnh táo khỏi cơn nóng giận của mình.
Tất nhiên, đối với lão hồ ly như Tử Văn Tuyên này, có trời mới biết cơn giận của hắn có phải là thật hay không.
- Ta biết đó là một cuộc tập trận, nhưng chưa bao giờ có một cuộc tập trận nào giết chết nhiều binh sĩ cùng một lúc như vậy!
- Thường ngày có bốn năm lần tập trận, xuất hiện một người chết đã không được rồi, nhưng cuộc tập trận lần này, chưa nói tới bốn người cùng tử trận một lúc, ở đây đã có hai người là huyết mạch Tử gia ta rồi. Đây là mưu sát! Đây là trả thù! Đây là Lữ gia cố ý mượn tập trận để giết người!
Tử Văn Tuyên rống lên khàn cả giọng, giọng nói lên án này vang vọng toàn bộ chiến trường.
- Họ Tử, ngươi còn muốn mặt mũi không!
Đúng lúc này, giọng nói của Lữ lão gia tử vang lên.
- Rốt cuộc là ai có ý định trả thù? Trước kia, tôn nhi Tử Kỳ của ngươi có ý định xúc phạm sự trong sạch của hai cháu gái ta ngay trước mặt phu quân của tụi nó, ý đồ chọc giận bọn hắn. Ngươi nói rốt cuộc là ai có ý định mưu sát? Hả? Mặt mũi ngươi ở đâu, ngươi còn có mặt mũi sao? Ta còn chưa tính toán xong nợ nần với ngươi đâu, vậy mà ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng. Ngươi, lão già này, chuyện hôm nay ta sẽ đến Hoàng Linh cung tranh luận với ngươi!
Trong chớp mắt, khí thế phản kích mạnh như bão tố của Lữ lão gia tử đã trực tiếp khiến cho Tử Văn Tuyên tịt ngòi.
Các quý tộc Hoàng Linh có mặt ở đây cũng nhao nhao gật đầu.
Suy cho cùng, chuyện này cũng là do Tử gia không đúng trước.
Trước mặt trượng phu người ta, vũ nhục sự trong sạch của thê tử, hắn muốn trong chiến trường tập trận làm gì? Trong lòng mọi người tựa như gương sáng!
- Thế nhưng là… Thế nhưng là… Cũng không nên giết người! Thậm chí còn liên tiếp giết hai tôn nhi của ta và bốn con cháu nữa! Hơn nữa, nhân khẩu của Hoàng Linh tộc luôn luôn thưa thớt, làm sao có thể chịu được sự tổn hại như vậy! Một cuộc tập trận mà chết bốn người, chuyện này sao có thể được!
Tử Văn Tuyên không thể vu oan cho người khác, hắn lập tức chơi bài tình cảm, đại nghĩa lớn.
- Đại Tế Ti Tâm Nguyên, Phó Thống Lĩnh đại nhân, thuộc hạ cho rằng Tử lão công gia nói không sai. Việc Địch Khoát Hải giết người nhất định phải được điều tra kỹ lưỡng và rõ ràng!
Vệ tướng Đệ ngũ vệ Trần Gia Vệ cũng lên tiếng.
Đại Tế Ti Tâm Nguyên và Phó Thống Lĩnh Hoàng Linh cấm vệ Khương Ngàn Ấp liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu nói.
- Đúng vậy, chuyện này nhất định sẽ điều tra rõ đến cùng!