Chương 2903 Dạ Vệ Nhắc Nhở Và Cảnh Cáo
Lữ lão gia tử thở dài một tiếng:
- Hóa ra ngươi biết rõ ràng về gia giản của Lữ gia ta. Chẳng trách mấy ngày trước tôn tử của ngươi đến lục soát phủ đệ của ta, còn nói ta giấu cấm vật? Nhưng kết quả như thế nào? Ngươi tìm không thấy? Không tìm thấy! Xem ra, Tử lão thất phu ngươi còn chưa đủ rõ ràng tài sản của Lữ gia ta!
Lữ lão gia tử nói mấy câu đã khiến cho Tử Văn Tuyên tức giận đến dựng râu trừng mắt. Cuối cùng, Lữ lão gia tử lại hướng về phía Đại Tế Ti vái chào nói:
- Đại Tế Ti, bảo vật này là do tổ tiên nhà ta truyền lại, chỉ là con trai nhà họ Lữ ít ỏi nên mới không có cơ hội thể hiện. Bởi vì việc lục soát phủ lần trước, Khoát Hải đã đắc tội với Trần Tướng Quân và Tử Đô. Lão phu lo lắng cho sự an toàn của hắn nên mới đưa bảo vật này cho hắn hộ thân. Thật không ngờ lại phát huy được tác dụng!
Lữ lão gia không hổ là gừng càng già càng cay, nói vài câu đã hoàn toàn vứt bỏ gánh nặng cho Diệp Chân không chê vào đâu được, khiến Trần Gia Vệ và Tử Văn Tuyên đều cứng họng, nửa ngày không nghĩ ra nên phản bác như thế nào.
- Nếu đã như vậy thì chuyện này để qua đi!
Khương Tâm Nguyên một lời đã định, chấm dứt hoàn toàn việc này. Nhìn Diệp Chân và Lữ lão gia tử nghênh ngang rời đi, Tử Văn Tuyên rất tức giận, lồng ngực phập phồng dữ dội không thôi, suýt chút nữa lại ngất đi vì phẫn nộ!
Một lúc lâu sau, bên trong đại điện nghị sự chỉ còn lại ba người Trần Vang, Tử Văn Tuyên và Trần Gia Vệ.
Giọng nói vô cùng oán độc của Tử Văn Tuyên đột nhiên vang lên:
- Lão Trần, hãy để ta giết chết hắn, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết chết hắn, như vậy mới có thể trút hết mối hận trong lòng của ta!
Màn đêm buông xuống, bên trong Lữ phủ có đèn đỏ treo cao, tràn ngập tiếng cười cười nói nói.
Lữ lão gia tử cũng thoải mái cười to, thâm chí còn uống vài chén.
Người một nhà Lữ phủ cũng vây xung quanh Diệp Chân, liên tục mời rượu, ngay cả Lữ lão phu nhân cũng tự mình bưng chén rượu lên, mời Diệp Chân một ly rượu.
- Khoát Hải, một chén này, nãi nãi kính ngươi.
Diệp Chân lập tức nói không dám, Lữ lão phu nhân lại vô cùng kiên trì:
- Khoát Hải, ngươi trước cứu hài nhi trong bụng Tử Đồng và Đinh Trì, sau này lại cứu Đinh Trì, hôm nay còn để Lữ gia ta nở mày nở mặt, hôm nay ta quyết định nói mấy lời, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là con rể cháu gái ruột ta.
- Ai dám nói là ngươi tới đây thăm nhà, hay là mua được cái gì, cho dù trong hay ngoài Lữ phủ, lão thân đều sẽ là người đầu tiên đi qua nói chuyện với hắn trước.
Lữ lão phu nhân có hơi kích động, lôi kéo tay của Lữ Thanh Trúc, lại nói:
- Từ hôm nay trở đi, giữa Lữ phủ, ngươi và Đinh Trì sẽ tựa như Lữ Côn, không chia trong ngoài.
Nói xong, Lữ lão phu nhân lại ngoắc tay một cái, nói:
- Côn Nhi, tới!
- Nãi nãi.
- Ngươi tới một lần nữa làm lễ với hai tỷ phu của mình đi, ngày sau nếu ngươi còn dám làm bất kỳ chuyện bất kính gì với bọn hắn, thì theo gia pháp mà hầu hạ!
Lữ Côn vẫn là một bộ dáng cười đùa tí tửng như vậy:
- Nãi nãi, tỷ phu lợi hại như vậy, ta nào dám.
Lúc đang nói, vẫn một lần nữa làm một cái lễ chào với Diệp Chân và Đinh Trì.
Một bên, Lữ Tử Đồng và Đinh Trì cũng liên tiếp mời rượu với Diệp Chân, liên tiếp hai lần, ân cứu mạng này, cũng là thực sự.
Rõ ràng, từ hôm nay trở đi, Diệp Chân hắn và Đinh Trì xem như đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong Lữ phủ, trở thành một thành viên của Lữ phủ, nhưng, Lữ lão gia tử nơi đó lại là ngoại lệ.
Quả nhiên, yến hội xong, đám người vừa giải tán đi, Diệp Chân đang đi trên đường với Lữ Thanh Trúc về tiểu viện, lại được quản gia thông báo, nói Lữ lão gia đang chờ họ ở thư phòng hậu viện.
Trong thư phòng, hai chén trà tỉnh rượu sớm đã pha xong, thấy Diệp Chân tới, Lữ lão gia tử không nói gì, chỉ ra hiệu Diệp Chân ngồi xuống, uống trà.
Diệp Chân cũng không nói nhiều, rất thản nhiên mà ngồi xuống, mặc cho Lữ lão gia tử quan sát lấy mình.
Thật lâu, quan sát Diệp Chân hết nửa ngày, vẫn thấy Diệp Chân không có bất kỳ vẻ co quắp nào, lúc này Lữ lão gia tử lại nở nụ cười khổ.
- Tiểu tử ngươi thật đúng là không đơn giản, không chỉ thực lực không đơn giản, công phu dưỡng khí trấn định này, cũng cực không đơn giản, đã đều có thể so sánh với lão phu.
- Nói đi, lai lịch ủa ngươi ra sao?
Trong lời Lữ lão gia tử nói rất có ý muốn đi thẳng vào vấn đề.
Hôm nay mặc dù Lữ lão gia tử đã tiếp nhận bao phục mà Diệp Chân ném qua đến rất hoàn mỹ, còn hoàn mỹ cho tròn bên trên, nhưng trong lòng của chính Lữ lão gia tử vẫn tựa như gương sáng, đã sớm hoài nghi lai lịch của Diệp Chân.
Diệp Chân buông chén trà xuống:
- Gia gia nói đùa rồi, ta có thể có lai lịch ra sao? Lai lịch của ta, gia gia còn không phải rõ rõ ràng ràng rồi sao?
- Chẳng qua là gia gia mua được một cái Linh Tử trốn tránh chiến loạn mà thôi.
- Linh Tử trốn tránh chiến loạn?
Lữ lão gia tử cười ha ha:
- Tùy tiện một Linh Tử trốn tránh chiến loạn đều có một món Hậu Thiên Linh Bảo trung phẩm chủ công sát phạt, điều này có thể sao?
- Nếu là như vậy, nhóm Đạo Cảnh Hoàng Linh giới và Hồng Hoang Đại Lục các ngươi kia lăn lộn bao nhiêu đó hơn nửa đời người, cũng chưa lăn lộn được nổi một món Hậu Thiên Linh Bảo, chẳng phải là sống uổng phí à?
- Nói đi, nói về lai lịch của ngươi một chút, hoặc là nói, ngươi đến Hoàng Linh giới đến cùng là muốn làm gì? Dù ngươi thật sự có là gian tế Đại Chu phái tới, nơi này, lão phu vẫn có thể tha cho ngươi một cái mạng.
Lữ lão gia nhìn Diệp Chân mà nói.
- Gian tế? Gia gia nói đùa!
Diệp Chân cười lắc đầu:
- Có lẽ ta có hơi không giống bình thường, nhưng trên đời này, ai không có ít bí mật chứ?
Cười cười, lại nhìn vào con mắt Lữ lão gia tử:
- Gia gia ngươi không phải cũng cho ta và Đinh Trì một phần Vân Thần Ngô quyết phát triển nhanh đồng thời còn tổn thương Bản Nguyên thọ nguyên đó sao?
Lời vừa nói ra, Lữ lão gia tử thoáng cái đứng lên:
- Ngươi đều biết hết rồi?
- Ta còn biết, đan dược mà gia gia ngươi cho chúng ta, còn có tác dụng bổ ích cho bản nguyên, linh dược có thể bổ về một bộ phận thọ nguyên bị hao tổn.
- Ta cũng biết, gia gia đưa chúng ta vào Hoàng Linh cấm vệ, sắp xếp cho chúng ta nhanh chóng lên chức, khẳng định có mục đích không thể để ai biết được.
- Gia gia có thể nói cho ta hay không, làm vậy đến cùng là vì cái gì?
Vẻ mặt Lữ lão gia tử liên tục biến đổi mấy lần, cuối cùng, vẫn chậm rãi ngồi về ghế ngồi:
- Khoát Hải, ngươi so với tưởng tượng của ta còn khôn khéo hơn, còn lợi hại hơn.
- Gia gia cũng so với tưởng tượng ta còn hiền lành hơn, mà không phải thuần túy chỉ muốn lợi dụng chúng ta.
Diệp Chân ra lời nói sắc bén trả lời một câu.
- Nói như vậy, gia gia trong mắt ngươi vẫn không xấu?
Lữ lão gia tử nở nụ cười khổ.
- Đương nhiên, bằng không, ta cũng sẽ không tự coi mình là một phần tử của cả Lữ gia.
Diệp Chân cười nói.
Nghe vậy, Lữ lão gia tử đột nhiên cũng nở nụ cười:
- Hiện tại, lão phu đã tin tưởng, trên đời này luôn có thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.
- Hiện tại là như thế.
Diệp Chân tích chữ như vàng.
- Vậy sau này thì sao?
Lữ lão gia tử có ý riêng.
- Về sau? Chỉ cần gia gia nguyện ý, ta vẫn là tôn tế của Lữ gia, hết sức giữ gìn lợi ích cho Lữ gia, gia gia chỉ cần không để ta chịu chết, chuyện có thể làm, ta đều sẽ làm.
Nghe vậy, Lữ lão gia tử nhẹ gật đầu:
- Rất tốt, ngươi vẫn sẽ luôn là tôn tế của Lữ gia ta, chuôi linh kiếm Trung Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo chủ công phạt này, cũng đúng là lão phu tặng cho ngươi, còn có, nếu ngươi còn gì khác muốn che giấu, không ngại cứ nói sớm với lão phu