Chương 2904 Giao Dịch Tạm Thời
Tạ ơn gia gia, không có.
Sau khi vái chào, Diệp Chân rời khỏi.
Một già một trẻ, ngay trong lúc nói chuyện với nhau ngắn ngủi này, đã đạt thành một cái giao dịch tạm thời.
Diệp Chân sẽ tiếp tục làm tôn tế của Lữ gia, nghe theo chút sắp xếp của Lữ lão gia tử chỉ cần không nguy hiểm đến sinh mạng, mà Lữ lão gia tử, trừ việc sẽ đánh yểm trợ cho Diệp Chân ra, cũng sẽ không truy cứu quá khứ và bí mật của Diệp Chân.
Trên đường trở về, Diệp Chân vẫn còn có hơi do dự.
Kỳ thật ngay khi ra lời nói sắc bén mà giao dịch với Lữ lão gia tử vừa rồi, Diệp Chân gần như đã xúc động có ý nghĩ trực tiếp mở miệng hỏi thăm chuyện có liên quan tới Thải Y với Lữ lão gia tử.
Quý tộc Hoàng Linh Tộc có uy tín lâu năm như Lữ lão gia tử, nói không chừng sẽ biết thứ gì.
Nhưng cuối cùng, Diệp Chân vẫn nhịn xuống.
Dù sao Lữ lão gia tử vẫn quý tộc Hoàng Linh nhất tộc có uy tín lâu năm, trước khi chưa rõ về địch ta, tùy tiện mở miệng có thể sẽ dẫn tới phiền toái rất lớn.
Dù sao cứ nhìn trước mắt, nếu như Thải Y là người của Hoàng Linh Tộc, chỉ sợ thân phận cũng không đơn giản.
Theo trước mắt mà nói, vẫn nên cầu ổn định cái đã.
Nếu thật muốn làm ra một đại động tác gì, cũng phải chờ sau khi tu vi Diệp Chân đã hoàn toàn khôi phục.
Ba ngày nghỉ mộc kỳ kết thúc, Diệp Chân và Đinh Trì lại lần nữa tiến về quân doanh Hoàng Linh Cấm Vệ, Lữ Tử Đồng rạng rỡ, Lữ Thanh Trúc mỉm cười lưu luyến, chỉ là đáy mắt vẫn có một vệt u oán không muốn người biết.
Lúc quay lại quân doanh là vừa rạng sáng ngày thứ hai, trước khi còn chưa bắt đầu thao luyện, đã có quân lệnh Đệ thất vệ đi triệu kiến Hoàng Thiên Hỏa.
- Tham kiến Vệ Tướng đại nhân.
Tiến vào quân trướng, Diệp Chân chào theo kiểu nhà binh.
Hoàng Thiên Hỏa không nói gì, phất tay ra hiệu, đã có thân binh bưng một phần phục sức và lệnh bài đội trưởng của Hoàng Linh cấm vệ qua cho Diệp Chân.
- Lần quân diễn này ngươi biểu hiện không tệ, kéo thắng bại cục của cả đại đội thứ hai, kiếm mặt mũi về cho bản tướng, bù đắp lại tổn thất.
- Theo quân công, thăng ngươi làm tiểu đội trưởng thứ ba của đại đội thứ hai.
Hoàng Thiên Hỏa nói.
Diệp Chân lần nữa tạ ơn theo quân lễ, đối với việc tấn thăng quân chức này, đã sớm nằm trong dự liệu, nhưng lời kế tiếp của Vệ Tương Hoàng Thiên Hỏa lại vô cùng ngoài ý liệu.
- Có công tất thưởng, cho nên thăng quân chức cho ngươi. Nhưng, có một chút ta phải cảnh cáo ngươi, hành vi lần này của ngươi, rất không thích hợp.
Hoàng Thiên Hỏa lạnh lẽo nhìn Diệp Chân mà nói.
- Mời Vệ Tương đại nhân cứ nói thẳng? Có gì không ổn?
Diệp Chân hỏi.
Vẻ mặt Hoàng Thiên Hỏa không biểu tình mà chỉ chỉ lên trời:
- Bên trên rất vừa lòng với ngươi, bốn người chiến tử đợt quân diễn lần này, ảnh hưởng trọng đại, chuyện đã lan đến phủ Thừa Tướng, nghe nói, ngay cả nữ vương bệ hạ cũng bị kinh động.
Diệp Chân nhíu mày, chuyện này kinh động đến Phủ Thừa Tướng và Hoàng Linh Nữ Vương, thực sự là nằm ngoài dự liệu của hắn, chỉ có thể không còn cách nào mà nhún vai:
- Vệ Tương đại nhân, thuộc hạ lúc ấy không có cách, Tử Kỳ và Tử đều có một ý muốn giết ta với Đinh Trì, còn không ngừng bôi nhọ.
Hoàng Thiên Hỏa đột nhiên làm ra một thủ thế dừng lại:
- Bản tướng cũng không phải để nghe mấy lời giải thích này của ngươi, mà là để nói ngươi biết một sự thật, sự kiện giết người trong lần quân diễn này đã kinh động đến cao tầng.
Đột nhiên, Diệp Chân đã hiểu rõ, đây là Vệ Tương Hoàng Thiên Hỏa đang nhắc nhở và cảnh cáo hắn.
- Đa tạ Vệ Tương đại nhân đã nhắc nhở!
Ngay khi Diệp Chân thay đổi quân phục đội trưởng của Hoàng Linh cấm vệ quay lại chính là lúc tập hợp thao diễn.
- Wow, Khoát Hải ngươi thăng quan! Mời khách, nghỉ phép thì phải mời khách!
Thanh Chiêu là người thứ nhất phát hiện, lập tức kêu to.
Trong chớp mắt, toàn bộ sân bãi thao diễn của đại đội thứ hai Đệ thất vệ lập tức sôi trào lên, hơn một nửa Hoàng Linh cấm vệ đại đội thứ hai nhao nhao hưng phấn vây lại.
Từng người đẩy Diệp Chân, thỉnh thoảng cho Diệp Chân một quyền, âm thanh chúc mừng không dứt bên tai, âm thanh bắt chẹt mời khách cũng không dứt bên tai.
- Ha ha, mời khách không vấn đề, nhưng các ngươi nhiều người như vậy, còn muốn đi Thất Thải Lâu ăn, ta sợ ăn xong không có ai tính tiền!
- Không sao, Khoát Hải ngươi thiếu, ta giúp ngươi bổ sung!
Thanh Chiêu rất thành thật đảm nhiệm nhiều việc, làm cho Diệp Chân trợn trắng mắt.
Quân diễn lần trước, cái tên này không chỉ không lỗ vốn, còn thắng về ba thành, cao hứng không được.
- A, nghe ý tứ của Khoát Hải, ngươi không muốn mời khách sao, ngươi đây là thăng quan không nhớ đến huynh đệ...
Trong chớp mắt, âm thanh ồn ào vang lên trực tiếp làm cho Diệp Chân bại lui:
- Ta mời, ta mời các huynh đệ ăn cơm!
- Thất Thải Lâu, nhất định là Thất Thải Lâu!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ võ đài tràn ngập tiếng cười nói, náo thành một mảnh.
Nhưng có một bên hoàn toàn khác biệt, là Thiên phu trưởng đại đội thứ hai đệ thất vệ Lữ Lâm Long cầm đầu hơn bốn trăm Hoàng Linh cấm vệ.
Một nhóm Hoàng Linh cấm vệ này trong quân diễn vài ngày trước bị mai phục đào thải, đến mức đại đội thứ hai cho rằng quân diễn đã thua, bị quân hữu chế nhạo thật lâu.
Mặc dù Diệp Chân đại triển thần uy, lật về thắng cục, nhưng lại không quan hệ gì với bọn hắn.
Nhất là Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long, mấy ngày nay càng lúc càng giận.
Hắn là Thiên phu trưởng cũng bị đào thải, nhưng Địch Khoát Hải lại có thể mang theo một bộ phận tàn binh bại tướng chuyển bại thành thắng, đối với Lữ Lâm Long chuyện này chính là sỉ nhục.
Địch Khoát Hải tồn tại giống như đang cho thấy hắn không giống Thiên phu trưởng, vô cùng sỉ nhục.
Nhất là vào lúc này, Diệp Chân lại được nhiều Hoàng Linh cấm vệ bản bộ chào mừng càng làm cho Thiên phu trưởng như Lữ Lâm Long thấy vô cùng khó chịu.
- Lúc thao diễn mà ồn ào như thế, theo quân luật, thao diễn ồn ào phạt năm mươi roi!
Lữ Lâm Long nổi giận quát một tiếng làm cả võ đài yên tĩnh trở lại.
Ai cũng không ngờ, Thiên phu trưởng Lữ lâm Long nhắc đến quân pháp vào lúc này.
Thật ra thì thường ngày cũng có loại chuyện chúc mừng này, trong quân đều là đồng liêu với nhau nên cũng sẽ không ai nói gì.
Nhưng quân pháp như núi, nghe Thiên phu trưởng nhắc đến, quân pháp quan toàn thân hắc y đã mang theo một đội binh sĩ chấp pháp, đằng đằng sát khí đứng dậy.
Diệp Chân ngạc nhiên, sau đó ung dung cười một tiếng, tiến lên nói:
- Thiên phu trưởng đại nhân, việc này bởi vì ta gây nên, nếu dùng quân pháp thì phạt một mình ta thôi.
Năm mươi roi mà thôi, lấy tu vi Đạo Cảnh của Diệp Chân, nhục thân còn trải qua Hắc Long rèn luyện, có lẽ sẽ không khác gì gãi ngứa.
Thế nhưng, Diệp Chân nói vậy đã lập tức gây nên phản ứng dây chuyền.
Đầu tiên là thứ đội trưởng đội một Thanh Chiêu đứng dậy.
- Thiên phu trưởng đại nhân, việc này là ta náo trước, nếu phạt thì phạt ta, không quan hệ gì với người khác.
- Thiên phu trưởng đại nhân, việc này là chúng ta náo với Khoát Hải, không quan hệ gì với Khoát Hải, nếu phạt thì phạt ta thôi.
Đội trưởng đội thứ sau Lam Hoàng và đội trưởng đội thứ tám Hoàng Cách cũng đồng thời mở miệng.
Hai vị này chính là hai vị đội trưởng lúc ấy cùng với Diệp Chân tiến lên thu nạp hội binh.
Gần như là cùng lúc đó, những Hoàng Linh cấm vệ còn sót lại cũng nhao nhao đứng dậy, biểu đạt ý tứ giống vậy.
- Thiên phu trưởng đại nhân, việc này là ta náo, nếu phạt thì phạt ta đi.
- Thiên phu trưởng đại nhân, việc này là chúng ta náo, nếu phạt thì cũng phải phạt cả ta nữa!
Cuối cùng, hơn năm trăm Hoàng Linh cấm vệ đều đứng dậy, yêu cầu nếu phạt thì cũng phải phạt cả bọn hắn nữa.
Lữ Lâm Long bị tức đến hai tay run rẩy lên.