← Quay lại trang sách

Chương 2911 Triệt Để Sửa Họ

Hơn hai ngàn khối thượng phẩm linh thạch, nghe qua không nhiều, Lữ Lâm Long một đầu nhiệt huyết, dự định đáp ứng tại chỗ.

Thế nhưng còn không đợi Lữ Lâm Long mở miệng, câu nói của Hoàng Linh cấm vệ kia đã gây nên vô số cộng minh, như là mở ra một cánh cửa khác.

- Thiên phu trưởng đại nhân đồng ý đi, nếu ngươi đồng ý, thuộc hạ theo ngươi cả đời này!

- Thiên phu trưởng đại nhân, nếu ngươi cho ta hai ngàn hai trăm năm mươi khối thượng phẩm linh thạch để đền bù tổn thất thua trận, thuộc hạ hiện tại liền theo ngươi xông pha khói lửa!

- Thiên phu trưởng đại nhân, nếu như thua, ngươi có thể thường hơn mười một ngàn khối thượng phẩm linh thạch mà thuộc hạ đặt, ngươi bảo thuộc hạ đi hướng Đông, thuộc hạ tuyệt đối không dám nhìn hướng Tây!

Đội trưởng Tiểu đội thứ tám Hoàng Cách cũng kêu lên.

- Không sai, chính là như vậy, nếu Thiên phu trưởng đại nhân đồng ý nếu thua thì sẽ đền bù linh thạch cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh!

Trừ mấy thân vệ ra, cơ hồ tất cả Hoàng Linh cấm vệ cùng đám đội trưởng trong Đệ Nhị Đại đội đều nói những câu như vậy.

Hảo huyền, Lữ Lâm Long phải nuốt lại lời đáp ứng định nói lúc đầu, bản thân lại bị ấm ức muốn phun máu, ngực chập trùng không ngừng.

Một người còn tốt, mười người cũng không sao, cũng chỉ mới mấy vạn khối thượng phẩm linh thạch mà thôi, Lữ Lâm Long còn bồi thường nổi.

Thế nhưng đây là một ngàn người!

Chính là hơn hai triệu khối thượng phẩm linh thạch, đừng nói là Lữ Lâm Long hắn, cho dù là gia tộc sau lưng hắn táng gia bại sản cũng không thường nổi.

Yêu cầu này, Lữ Lâm Long thật sự là không có can đảm đáp ứng.

- Các ngươi... Ai nói ta lần này thất bại!

Lữ Lâm Long chán nản.

Thế nhưng một đám Hoàng Linh cấm vệ lại nhao nhao nhìn về phía Địch Khoát Hải cũng tức Diệp Chân, dùng ánh mắt biểu đạt ý chí của mình!

- Các ngươi... các ngươi...

Khó thở, bất đắc dĩ, ngực Lữ Lâm Long bỗng nhiên chập trùng một chút, khóe miệng bỗng nhiên tràn ra một sợi tơ máu!

Lữ Lâm Long bị loại mềm bức thoái vị khí này trực tiếp làm cho thổ huyết, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.

Ban đầu Lữ Lâm Long cảm giác, Thiên phu trưởng hắn đã sắp thổ huyết, các ngươi cũng cần phải thấy đỡ thì thôi chứ, không sai biệt lắm là được rồi.

Thế nhưng kết quả lại làm Lữ Lâm Long vô cùng phẫn nộ.

Dù là Thiên phu trưởng hắn thổ huyết nhưng một đám Hoàng Linh cấm vệ đều thờ ơ, không có bất kỳ ý tứ nhượng bộ nào.

Thấy thế, Diệp Chân cười lạnh.

Hai chữ lợi ích là chân thành tha thiết nhất cũng là lãnh khốc nhất, nhất là trong một tập thể lớn.

Loại mềm bức thoái vị thuận thế mà đến này nếu ở lần quân diễn thứ ba tuyệt đối sẽ không có hiệu quả như vậy, một đám Hoàng Linh cấm vệ chắc chắn sẽ không kiên định đến thế.

Bời vì khi đó lợi ích mà bọn họ tổn thất vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng.

Thế nhưng theo lần quân diễn thứ ba thất bại, lần quân diễn thứ tư bời vì Diệp Chân không đồng ý, lại cộng thêm ám ảnh việc thất bại, thứ mà một đám Hoàng Linh cấm vệ để ý nhất chỉ còn lợi ích.

Còn Thiên phu trưởng đại nhân ngươi chỉ là thổ huyết mà thôi, không có nôn cả tim gan.

Cho nên giờ khắc này, Lữ Lâm Long là tức giận đan xen với xấu hổ.

Thiên phu trưởng bị binh lính dưới trướng bức thoái vị, một phần là do hắn.

Trong lúc nhất thời, thời khắc trận quân diễn này đang nghìn cân treo sợi tóc, tất cả mọi người trong Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ lại giằng co ở chỗ này, không có chút động tác nào.

- Thiên phu trưởng đại nhân, ngươi đừng trách các huynh đệ, các huynh đệ đều có gia cảnh khó khăn, thật sự là thua sợ, thua không nổi.

Diệp Chân cười chủ động mở miệng.

- Nếu không thì, Thiên phu trưởng đại nhân cũng đã bị thương, trận quân diễn này do ta thay thế Thiên phu trưởng đại nhân chỉ huy, nếu thắng, mọi người đều lời linh thạch, nếu thua, mời Thiên phu trưởng đại nhân lấy quân pháp xử trí ta?

- Ý Thiên phu trưởng đại nhân thế nào?

Đúng lúc đó, Diệp Chân cho Lữ Lâm Long một bậc thang, vẫn không quên vì để tâm lý Lữ Lâm Long thoải mái một chút mà cho mình thêm một cái gông xiềng, còn mở miệng một tiếng Thiên phu trưởng đại nhân, rất là tôn kính!

Cái gọi là ôn thủy chử thanh oa (*), không gì hơn cái này.

[* 温水煮青蛙 ôn thủy chử thanh oa: Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog) là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết. (Theo wiki)]

Quyền lực một khi đã mất, muốn đoạt lại là rất khó.

Diệp Chân chủ động cho bậc thang khiến cho tâm lý Lữ Lâm Long hơi dễ chịu một chút, thỉnh cầu bị xử trí theo quân pháp nếu thua kia càng làm cho Lữ Lâm Long động tâm không ngừng.

Bời vì theo Lữ Lâm Long, chiến tranh là thiên biến vạn hóa, ai dám nói chắc thắng được?

Hắn cũng thua liền hai lần, nói không chừng Địch Khoát Hải chỉ huy thua thì sao?

Đến lúc đó, vừa có thể dùng quân pháp xử trí Địch Khoát Hải, mà việc hắn thất bại còn có thể chứng minh thất bại lúc trước không phải do hắn vô năng, có thể giúp hắn gầy dựng lại uy vọng, có thể nói là một công đôi việc.

Vừa nghĩ đến đây, Lữ Lâm Long liền động tâm, loại tình huống này, theo lời nói của Diệp Chân mà làm dường như là lựa chọn tốt nhất, còn có thể giúp hắn có lối thoát.

- Địch Khoát Hải, đây là chính ngươi nói? Nếu thua, xử theo quân pháp?

Lữ Lâm Long nghiêm túc, lần nữa xác nhận điều này.

- Nếu Thiên phu trưởng đại nhân không tin, nguyện lập quân lệnh trạng! (giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh)

- Tốt!

Mấy hơi sau, Diệp Chân lập quân lệnh trạng nếu thua thì xử theo quân pháp quân pháp ngay trước mặt một ngàn Hoàng Linh cấm vệ, Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long nhận lấy quân lệnh trạng, cũng giao lại quyền chỉ huy cho Địch Khoát Hải trước mặt mọi người.

Diệp Chân nhận lệnh liền làm việc nên làm, tại chỗ bắt đầu ra lệnh.

Hạ đạt từng quân lệnh, các đội trưởng vui vẻ lớn tiếng lĩnh mệnh, Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long nhìn mà không ngừng hâm mộ, cũng cắn răng không thôi.

Mấy tên khốn kiếp này, lúc hắn ra quân lệnh trong những lần quân diễn trước, những tên khốn kiếp này sao không nhiệt tình như vậy, trong mắt từng người đều mang theo nghi vấn, tại sao quân lệnh của Địch Khoát Hải này lại dễ dùng như vậy?

Chiến thuật lần này của Diệp Chân xác thực khác với Lữ Lâm Long, chiến thuật của Diệp Chân là chia binh, còn chia ra tới bốn đường.

Đối với chiến thuật này, Lữ Lâm Long có chút khinh thường.

Đội ngũ một ngàn người mà dám chia ra bốn đường, đây không phải là muốn chết sao?

Tùy tiện một chi đụng phải một nửa lực lượng của địch nhân liền bị đoàn diệt.

Thế nhưng Lữ Lâm Long đã xem nhẹ một vấn đề khác, đánh trận là đánh cái gì?

Nhất là loại quân diễn ngắn hạn này, đánh trận, chính là đánh thám báo.

Trên phương diện tình báo, dưới tác dụng của Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết, Diệp Chân cơ hồ giống như gian lận vậy, hoa cỏ cây cối đầy khắp núi đồi đều có thể cho mang đến tình báo Diệp Chân.

Đại đội địch nhân hành động tựa như là ngay dưới mí mắt Diệp Chân vậy, không có bất kỳ bí mật gì.

Quân diễn bắt đầu không bao lâu, Diệp Chân đã mang theo ba chi phân đội nhỏ, tinh chuẩn phục kích một chi bộ đội địch, lấy cái giá cực kỳ nhỏ bé xử lý ba trăm người đối phương.

Trong chớp mắt, toàn bộ quân sĩ khí thế như hồng!

Sau đó, Diệp Chân lại lần nữa tập hợp toàn bộ lại cùng nhau, sau khi tìm được quân đội chủ lực của địch, dẫn theo các Hoàng Linh cấm vệ còn lại, lấy mình làm mũi tên, chính diện xung kích về phía quân đội chủ lực địch!

Cừu non do mãnh hổ chỉ huy cũng sẽ hóa thành mãnh hổ.