← Quay lại trang sách

Chương 2912 Bí Mật Hưng Suy Của Lữ Gia

Diệp Chân tấn công như mãnh hổ thẳng tiến không lùi, dã tính của toàn bộ bộ đội tựa hồ trong nháy mắt này đều được đánh thức, cả đám đều ngao ngao la hét tấn công, một mực giết địch, một mực gắt gao đi theo Diệp Chân, mặc kệ những thứ khác!

Sẽ không lo lắng mình ra tay nặng quá sẽ làm bị thương các huynh đệ đang hóa thân thành địch quân, càng không hề lo lắng rằng khi nào mình hô lên ba chữ “ta nhận thua” mới là thích hợp nhất.

Giờ khắc này, chỉ có chiến đấu!

Giết địch! Giết địch!

Chỉ có lúc kiệt sức hoặc trọng thương mới có thể hô ra ba chữ 'Ta nhận thua'.

Càng khiến cho Lữ Lâm Long rung động là có những Hoàng Linh cấm vệ cá biệt không ngờ lại giết đến quên mình.

Ban đầu, một Hoàng Linh cấm vệ đã bị đối phương đánh trọng thương, nhưng được Diệp Chân một đường ủng hộ cùng quán thâu, người Hoàng Linh cấm vệ vốn dĩ tuyệt đối sẽ thua này không ngờ lại liều lĩnh nhào tới, gắt gao ôm lấy người kia, dùng tất cả phương thức công kích có thể sử dụng, dùng nắm đấm, dùng đầu, thậm chí dùng hàm răng công kích đối phương.

Bộ dáng điên cuồng này trực tiếp dọa cho tên Hoàng Linh cấm vệ phe địch ngơ ngác, trong lúc hoảng sợ liền hô lên ba chữ 'Ta nhận thua', rời sân.

Hơn nữa khí thế kia, khí thế thảm liệt kia còn dọa cho các Hoàng Linh cấm vệ đối diện phát sợ.

Quân diễn mà thôi, cần liều mạng như vậy sao?

Đánh trận, cũng là đánh khí thế.

Một khi sợ liền triệt để thua.

Đương nhiên, quân địch đối mặt với sự chỉ huy Diệp Chân, căn bản không có khả năng thắng.

Trong tình huống này, chỉ là thua càng thêm triệt để, càng thêm thảm mà thôi!

Chiến tích này, Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long một mực yên lặng đứng đằng sau đội ngũ nhìn mà giật mình không thôi, cũng lạ lẫm không thôi.

Đây là Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ mà hắn vẫn chỉ huy lúc trước đó sao?

Tại sao trước kia hắn lại không phát hiện các Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ dũng mãnh như thế, đánh trận điên cuồng như thế?

Lấy tổn thất không đến ba trăm, toàn diệt một ngàn nhân mã phe địch!

Cái chiến tích này, đơn giản!

Toàn bộ Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ hôm nay giống như đổi thành một người khác vậy!

Lúc quân diễn kết thúc, toàn bộ Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ hai vây quanh Diệp Chân nhảy cẫng hoan hô, hưng phấn không thôi.

Diệp Chân lại mang theo mấy tên đội trưởng, theo thứ tự trị liệu cho các Hoàng Linh cấm vệ bị thương nặng trong chiến đấu, cổ vũ, động viên, an ủi các chiến sĩ bị đào thải trong chiến đấu!

Lữ Lâm Long nhìn thấy, có mấy tên Hoàng Linh cấm vệ bị đào thải được Diệp Chân an ủi, đột nhiên khóc lên.

Một đại nam nhân, lại khóc trước mặt mọi người.

Lữ Lâm Long cũng không ngốc, cũng nhìn ra, mấy tên Hoàng Linh cấm vệ được an ủi mà khóc lên trước mặt mọi người sau này sợ rằng sẽ trở thành tử trung (thuộc hạ trung thành đến chết) của Diệp Chân!

Một khoảnh khắc này, Lữ Lâm Long đột nhiên cảm giác như Địch Khoát Hải mới thật sự là Thiên phu trưởng, mà hắn chỉ là một khán giả.

Bất quá, trong tâm lý Lữ Lâm Long tự an ủi mình rằng đây chỉ là thay hắn chỉ huy một trận quân diễn mà thôi.

Chiến tích lần này của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ cũng không có gây nên bao nhiêu người chú ý.

Dù sao đối với một binh sĩ thua liền hai trận mà nói, lần này thắng là rất bình thường.

Đấu tranh trong nội bộ Đại đội thứ hai cũng căn bản không ai chú ý.

Lữ Lâm Long sẽ không ngốc đến mức rêu rao khắp nơi loại chuyện vô cùng nhục nhã như bị cướp quyền trên chiến trường quân diễn này.

Trọng yếu nhất, Lữ Lâm Long cho rằng hắn vẫn là Thiên phu trưởng, Địch Khoát Hải thắng một trận quân diễn lại có thể thế nào?

Nhưng rất nhanh, Lữ Lâm Long phát hiện không hợp lý.

Ba ngày nghỉ qua đi, một đám Hoàng Linh cấm vệ về doanh, lần nữa bắt đầu thao diễn, tuần tra.

Sau đó, Lữ Lâm Long phát giác, hắn xác thực vẫn là Thiên phu trưởng, chỉ huy ra lệnh vẫn là hắn.

Nhưng mà hạch tâm của cả đội ngũ đã biến thành Diệp Chân.

Lúc nhàn hạ hoặc thao diễn, hay là mâu thuẫn giữa các đội viên, Địch Khoát Hải hô một tiếng còn hữu hiệu hơn cả quân lệnh của hắn.

Tất cả Hoàng Linh cấm vệ chỉ cần không làm gì, rãnh rỗi liền ở bên người Địch Khoát Hải, tôn kính đội trưởng Địch Khoát Hải này còn hơn so với Thiên phu trưởng hắn.

Buổi sáng Diệp Chân còn chưa đứng lên, ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn nước nóng cùng khăn mặt.

Hết thảy những điều này, Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long có một loại cảm giác đau lòng khó hiểu.

Nhưng khiến Lữ Lâm Long càng đau lòng hơn lại là lần quân diễn thứ năm.

Lần quân diễn thứ năm, vừa mới đi vào chiến trường quân diễn, tất cả đội trưởng đã tập trung đến bên người Địch Khoát Hải, tất cả Hoàng Linh cấm vệ đều nhìn Địch Khoát Hải, không có một người nhìn hắn, giống như Địch Khoát Hải mới là Thiên phu trưởng vậy.

Rất nhanh, Diệp Chân bắt đầu ra lệnh, bố trí chiến thuật, từng đội trưởng lớn tiếng tuân mệnh, vui vẻ lĩnh mệnh mà đi, không có ánh mắt của một người nào dừng lại trên thân người Thiên phu trưởng này.

Lữ Lâm Long muốn hét to, muốn rống giận, muốn nói cho mọi người rằng hắn mới thật sự là Thiên phu trưởng, hắn mới là người chỉ huy trong quân diễn.

Lữ Lâm Long há miệng thật to nhưng một chút thanh âm cũng không có phát ra.

Không phải Lữ Lâm Long không kêu được, mà là hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, khi hắn hét lên, sẽ có người nghe sao?

Có người sẽ để ý tới hắn sao?

Có người sẽ quan tâm hắn sao?

Trong lòng Lữ Lâm Long đã sớm có đáp án - không có!

Hắn đã bị triệt để coi nhẹ, giống như một người dư thừa vậy.

Bất luận rống to bao nhiêu cũng chỉ là tự rước lấy nhục!

Một khoảnh khắc này, nhìn các Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ xuất phát với ý chí chiến đấu sục sôi dưới quân lệnh của Diệp Chân, biểu lộ tràn đầy lòng tin khiến trong lòng Lữ Lâm Long đột nhiên có một loại minh ngộ.

Từ hôm nay trở đi, Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ đã không có quan hệ gì với Thiên phu trưởng hắn!

Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ đã là của Địch Khoát Hải, triệt để sửa họ!

Mấy ngày sau lần quân diễn thứ năm, Thiên phu trưởng Lữ Lâm Long đã bị Diệp Chân đoạt mất quyền lực cáo bệnh.

Vũ lực cá nhân không đấu lại Diệp Chân.

Chỉ huy chiến tranh càng không đấu lại Diệp Chân.

Uy vọng trong binh lính càng rơi xuống điểm thấp nhất, cho dù là người thân vệ thân thiết nhất cũng đã có hơn phân nửa mặc xác hắn.

Thiên phu trưởng này đối với Lữ Lâm Long còn có ý nghĩa thực tế gì?

Đến quân doanh trừ buồn bực mất mặt xấu hổ ra thì không có bất cứ ý nghĩa gì.

Về phần ngươi nói tố cáo lên quân quan thượng cấp, tố cáo Diệp Chân đoạt mất quyền lực của hắn?

Trừ khi hắn ngại còn chưa đủ mất mặt, muốn cho cái danh vô năng truyền khắp toàn bộ Hoàng Linh nhất tộc mới sẽ làm như vậy.

Mà cho dù có tìm tới quân quan thượng cấp cũng không làm được gì.

Quân quan cấp trên trừ mắng hắn vô năng cũng không có những biện pháp nào khác.

Cuối cùng, Lữ Lâm Long lựa chọn cáo bệnh, cũng đề nghị bổ nhiệm Diệp Chân cũng tức Địch Khoát Hải làm Đại Thiên phu trưởng.

Nghe nói, đằng sau đề nghị này của Lữ Lâm Long có bóng dáng của Lữ lão gia, nghe nói cho Lữ Lâm Long chỗ tốt gì đó, nhưng cụ thể là chỗ tốt gì thì Diệp Chân cũng không biết.

Đại Thiên phu trưởng mà thôi, trong danh sách Thiên phu trưởng danh nghĩa vẫn là Lữ Lâm Long, loại biến hóa tầng thứ này chỉ cần Vệ tướng Hoàng Thiên Hỏa đồng ý là được rồi.

Thuận lý thành chương, Diệp Chân trở thành Đại Thiên phu trưởng Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ.

Diệp Chân thì tưởng rằng sau khi hắn trở thành Đại Thiên phu trưởng, Lữ lão gia có thể sẽ lập tức giao cho hắn nhiệm vụ mới.

Đáng tiếc là, trong thời gian ngắn, Lữ lão gia bên kia bình tĩnh vô cùng, cũng không có cho hắn nhiệm vụ gì mới.

Lữ lão gia bên kia không biến hóa, Diệp Chân bên này lại có tiến triển.