Chương 2919 Các Ngươi Đi Làm Thú Vương (2)
Trước đó bị Thú Triều vây quanh từ bốn phương tám hướng, người nào cũng cho rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, khó thoát khỏi tai kiếp.
Nhưng không ngờ, lại bị Thiên Phu Trưởng Địch Khoát Hải hóa giải nhẹ nhàng.
Nếu như năm trận thắng liên tiếp trước đó chỉ là Diệp Chân không ngừng dựng nên uy vọng trong quân thì qua lần Thú Triều này, đại biểu cho Diệp Chân đã thành công làm cho uy vọng đó mọc rễ vào sâu trong đáy lòng những Hoàng Linh cấm vệ.
Vô luận sau này tướng lãnh đại đội thứ bảy vệ thứ hai biến hóa như thế nào, lạc ấn Thiên Phu Trưởng này của Diệp Chân sau này sẽ vĩnh viễn không cách nào ma diệt!
- Đừng quá thả lỏng! Trận đại hỏa này chỉ có thể thiêu chết hoặc đuổi đi những thú loại cấp thấp như rắn rết bò kiến, còn có thể dọa một bộ phận Yêu Thú cấp thấp hoảng sợ bỏ chạy.
- Nhưng chờ sau khi hỏa diễm lửa tắt, chúng ta sẽ đứng trước một trận ác chiến! Đến lúc đó, chúng ta sẽ đối mặt với tinh nhuệ chính thức trong Thú Triều.
Diệp Chân giội cho một mọi người đang hân hoan một chậu nước lạnh.
- Đại nhân, chúng ta không thể cầu viện sao?
- Cầu viện? Quận Thành gần đây có năng lực cứu viện sao? Chỉ có Hoàng Thành mới có năng lực viện trợ.
- Thế nhưng khi hoàng thành phái viện quân tới thì chỉ sợ ít nhất cũng mất hai mươi ngày!
- Trận đại hỏa này sẽ không tiếp tục quá lâu, cho nên, chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình!
Diệp Chân nói.
- Từ giờ trở đi, tất cả mọi người nắm chặt thời gian khôi phục lực lượng, chuẩn bị ác chiến!
Diệp Chân mệnh lệnh làm cho một đám Hoàng Linh cấm vệ đều nghiêm túc lại, nhao nhao bắt đầu nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống.
Tuy trong sơn động vẫn có sóng nhiệt đánh vào, nhưng có Diệp Chân dùng Thổ Linh Lực gắt gao phong bế cửa động, cũng không có khói độc tiến vào.
Thời gian lửa cháy duy trì còn ngắn hơn trong tưởng tượng của Diệp Chân, chỉ một ngày rưỡi sau, một trận mưa rào tầm tã rơi xuống đã giội tắt ngọn lửa.
Màn đêm buông xuống, giữa rừng núi vang lên tiếng thú gào, lần nữa bắt đầu lại gần nơi này.
Trước Xích Ngô Sơn, Trần Gia Vệ và hai Đạo Cảnh đã một lần nữa hợp lại cùng nhau, sau khi sơn lâm dấy lên đại hỏa dẫn phát khói chướng trùng thiên, làm cho hai vị Đạo Cảnh này cũng bị bức ra từ trong núi rừng.
- Lửa tắt! Quá tốt, tướng quân, ngọn lửa này rốt cục đã tắt rồi.
Một tên Đạo Cảnh có chút hưng phấn nói.
- Thế nhưng Thú Triều lại bị cái tên khốn kiếp đó mượn nhờ lửa mà phá mất.
- Thú Triều cũng không bị phá.
Trần Gia Vệ đột nhiên cười lạnh, mở miệng nói:
- Ngược lại, sẽ càng thêm lợi hại.
- Vì sao?
Một tên Đạo Cảnh có chút không hiểu.
- Sơn lâm này chính là sào huyệt của Thú Vương, họ Địch này dùng một mồi lửa đốt rụi gần nửa, lần này, Thú Vương này khẳng định sẽ xé xác họ Địch này.
- Lần này, gia hỏa này muốn không chết cũng không khó!
Trần Gia Vệ nói.
- Ha ha, nói như vậy, chúng ta ngồi xem kịch vui là được rồi!
Một tên Đạo Cảnh họ Trần nói.
- Không sai biệt lắm, nhưng cũng không thể khinh thường, họ Địch quỷ kế đa đoan, cũng khó nói có thể đào thoát dưới tay Thú Vương, một khi hắn thật chạy thoát.
Khóe miệng Trần gia vệ xuất hiện một nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
- Tướng quân yên tâm, chúng ta sẽ đích thân xuất thủ, diệt sát hắn!
Một tên Đạo Cảnh họ Tử khác hiểu ý nói.
- Không chỉ diệt sát hắn, là diệt sát toàn bộ những ai nhìn thấy các ngươi!
- Hiểu rõ!
Trong sơn động, phương xa liên tiếp vang lên tiếng thú gào, càng ngày càng gần, đang lúc Diệp Chân và Hoàng Linh cấm vệ chuẩn bị nghênh chiến thì cả sơn động đột nhiên lay động kịch liệt, giống như thanh thế to lớn.
Diệp Chân biến sắc.
- Nhanh rời khỏi sơn động, có Thổ Hành yêu thú!
Vừa nói chuyện, Diệp Chân vừa đạp chân ra, thần thông Mậu Thổ Như Sơn phát động, cưỡng ép trấn áp Địa mạch nơi này.
Dù như thế thì Diệp Chân cũng tiếp nhận đến áp lực thật lớn.
Diệp Chân cảm thấy, Thổ Hành yêu thú lẻn vào cũng không chỉ có một con.
Tốc độ của nhóm Hoàng Linh cấm vệ cực nhanh, gần như là trong nháy mắt đã rời khỏi sơn động.
Khi Diệp Chân là người cuối cùng rời khỏi sơn động, một tiếng ầm âm vang lên, cả sơn động trong nháy mắt sụp đổ.
Phương xa, một tiếng gào thét vô cùng chói tai vang dội như muốn xuyên kim liệt thạch đến, tiếng gào thét thê lương này giống như muốn chấn vỡ nhân thần hồn.
Cho dù là những Hoàng Linh cấm vệ xung quanh Diệp Chân, thân có Tứ Sắc Tiên Thiên hồn quang thì lúc này từng người cũng đầu đau muốn nứt, sắc mặt kinh hãi.
- Đây là.... tiếng rống của Thú Vương.
m thanh của Thanh Chiêu vang lên.
- Cũng là hiệu lệnh tiến công!
Kim Nghiên bổ sung một câu.
Gần như là trong nháy mắt tiếp theo, hàng vạn yêu thú từ bốn phương tám hướng vô cùng hung ác nhào tới nhào về phía một đám Hoàng Linh cấm vệ.
- Giết!
Gầm lên giận dữ, đệ thất vệ đại đội thứ hai Hoàng Linh cấm vệ nhao nhao nghênh chiến đi lên.
- Tiểu Yêu, đi chiếu cố Thú Vương này.
Diệp Chân bước ra một bước, một quyền trực tiếp đánh một Yêu Cầm Huyền Cung cảnh vỡ nát, vừa nói chuyện với tiểu yêu.
- Nếu có thể thì trừng trị nó.
- Phụ thân đại nhân yên tâm!
Tiểu yêu nói vô cùng tự tin, Diệp Chân bước ra một bước, lập tức hóa thành một đạo lục quang, vô thanh vô tức chui vào trong lòng đất.
Nơi này cũng không phải Diễn Hóa Thế Giới do Tiên Thiên Linh Bảo khống chế, nơi này, Diệp Chân sẽ có thể không kiêng nể gì vận dụng tất cả lực lượng của mình.
Nhưng hắn vẫn còn rất cẩn thận, phân ra một bộ phận thần niệm, không ngừng quan sát hư không bốn phương tám hướng.
Nếu như nói phái đại đội thứ hai đệ thất vệ đến chấp hành nhiệm vụ, đây là đại đội thứ hai năm thắng liên tiếp quá loá mắt gây hoa thì còn nghe được.
Nhưng vừa đi vào núi rừng không được mấy ngày đã gặp phải Thú Triều.
Bây giờ, trong Hoàng Linh giới trăm năm khó gặp Thú Triều.
Lại để Diệp Chân cho gặp được.
Chuyện này làm sao Diệp Chân có thể không có ý khác!
Diệp Chân ngửi được mùi âm mưu!
- Phụ thân đại nhân, ta đã tìm được Thú Vương, gia hỏa này là một con... Phệ Kim thú!
m thanh của Tiểu yêu rất ngoài ý muốn.
- Phệ Kim thú?
Diệp Chân đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cũng biến thành ngạc nhiên:
- Tiểu yêu, ngươi nói là Thú Vương khống chế Thú Triều là Thái Cổ dị thú Phệ Kim thú?
- Không sai, chính là nó, ta nhớ được nó, gia hỏa này người bình thường cũng không dễ dàng đối phó, Kim Độn pháp, so với Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn của phụ thân đại nhân từng có thì không bằng, nhưng vẫn rất khó tìm được.
Trong âm thanh của Tiểu yêu tràn đầy ý cười.
- Đúng rồi, phụ thân đại nhân, trên người gia hỏa này có một vết thương, đã kết vảy, nhưng vẫn còn rất mới, hẳn là bị thương trong hai ngày này.
Tin tức này của Tiểu Yêu làm cho trong lòng Diệp Chân nhất động, trong núi rừng, Thú Vương sẽ không vô duyên vô cớ bị thương.
Trong núi rừng, yêu thú ẽ không dám đả thương Thú Vương.
Mà còn là vết thương mới.
Diệp Chân gần như đã có thể xác định, Phệ Kim thú Thú Vương này tám chín phần mười đã bị người khác cố ý làm bị thương, tận lực dẫn đạo, lúc này mới dẫn phát Thú Triều.
Đổi cách nói khác, Thú Triều này là có người cố ý nhằm vào Diệp Chân.
- Tiểu yêu, có thể bắt được Thú Vương này hay không?
Diệp Chân hỏi.
- Ha ha, phụ thân đại nhân yên tâm, không có gì khó lắm.
Trong Đạo Cung của Diệp Chân, theo tiếng cười của Tiểu Yêu truyền đến thì đột nhiên truyền đến hình ảnh.
Trong hình ảnh, một con yêu thú bạch thủ (tay trắng), hắc bối (lưng đen), kim trảo (trảo vàng), dài khoảng trăm mét, toàn thân tản ra cảm giác kim loại, đang điên cuồng chạy lướt qua rừng núi, trong ánh mắt tràn đầy tức giận và hoảng sợ.
Vừa phi nước đại vừa không ngừng dùng thân thể của mình vọt tới sơn phong, đại thụ, thậm chí là trên đường đụng phải các yêu thú khác.
Sơn phong đứt gãy, cây cối chặn ngang bẻ gãy, về phần yêu thú trên đường bị cái Phệ Kim thú va này chạm thì sẽ trực tiếp vỡ thành vô số thành.
Một màn này làm cho Diệp Chân kinh hãi.
- Trong cơ thể Phệ Kim Thú này đã ngưng luyện ra đại lượng Canh Kim sát khí?