Chương 2920 Các Ngươi Đi Làm Thú Vương (3)
Không sai, phụ thân đại nhân, đây chính là thiên phú thần thông của gia hỏa này, cũng là chỗ khó chơi của nó, về phần nó có ngưng luyện ra Tiên Thiên Canh Kim sát khí hay không thì ta không biết, có lẽ là không. Nếu có thì cho dù tu vi của ta cao hơn nó cũng không cách nào tiến vào trong cơ thể nó.
Tiểu Yêu nói.
- Ngươi tiến vào trong cơ thể nó?
Diệp Chân ngạc nhiên.
- Không sai, phụ thân đại nhân, nó vừa rồi còn đang đâm vào đàn thú đã bị ta thừa cơ lẻn vào trong cơ thể, bây giờ ta đang trừng trị hắn, muốn khống chế nó, ta phải thử một chút bí thuật ta mới tập.
Tiểu yêu nói.
- Bí thuật mới tập?
- Không sai, từ Hoang Cực thu hoạch được thiên địa pháp tắc Mộc Độc Hệ không hoàn chỉnh, hôm nay vừa hay có gia hỏa này thử một chút.
Trong âm thanh của Tiểu Yêu tràn đầy hưng phấn.
Diệp Chân nghe thế thì rất ngạc nhiên, lần trước sau khi tiểu Yêu thôn phệ lực lượng Hoang Cực, trên cơ thể đã mọc ra một phân nhánh màu xanh lá cây đậm đại biểu cho lực lượng Mộc Độc Hệ, trong đó ghi lại vô số bí thuật vô cùng âm độc, lại rất hiếm thấy Tiểu Yêu thi triển.
Diệp thật sự cho rằng là Tiểu Yêu đã quen với khí tức Ất Mộc Linh Lực tràn ngập sinh mệnh nên không thích dùng, không ngờ, trong thời gian ngắn như thế, Tiểu Yêu đã tiếp nhận và bắt đầu vận dụng.
Hình ảnh trong Đạo Cung, Phệ Kim Thú bởi vì hoảng sợ và tức giận phi nước đại, trong ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên của Diệp Chân, không ngờ lại mọc ra một nụ hoa phấn sắc.
Nụ hoa phấn sắc run rẩy, tốc độ của Phệ Kim thú càng ngày càng chậm, sau cùng giống như thần phục, trực tiếp nằm xuống trên mặt đất.
Trong sơn lâm tro tàn, Hoàng Linh cấm vệ đại đội thứ hai đệ thất vệ đang chiến đấu với Yêu Thú từ bốn phương tám hướng xông tới.
Trong số những Yêu Thú đang xông tới, chủ yếu là Thông Thần Cảnh và Huyền Cung Cảnh, số lượng đại yêu Giới Vương Cảnh cũng không ít.
Ngay từ đầu, nhóm Hoàng Linh cấm vệ vẫn chiếm ưu thế.
Từng người đánh ra hồn quang tứ sắc, những Yêu Thú đó xông tới liên tục ngã xuống từng mảng lớn, giống như cắt cỏ.
Nhưng chỉ nửa khắc đồng hồ sau, trên trán của rất nhiều Hoàng Linh cấm vệ đã thấm ra mồ hôi.
Ngắn ngủi nửa khắc đồng hồ, lực lượng thần hồn của bọn hắn đã tiêu hao hơn phân nửa, thậm chí có người đã tiêu hao hơn phân nửa.
Một khi tiêu hao hết lực lượng thần hồn, chờ đợi bọn hắn chính là hôn mê, trên chiến trường, một khi ngất đi sẽ tương đương với chịu chết.
Từng người trong Hoàng Linh cấm vệ bắt đầu thay đổi phương thức tác chiến.
Nhao nhao thu hồi hồn quang tứ sắc vô cùng sắc bén, ngược lại bắt đầu dùng võ kỹ bí thuật Linh Lực đối phó với những Yêu Thú này, hồn quang tứ sắc chỉ làm bí pháp bảo mệnh vào thời khắc mấu chốt.
Chiến sự trong chớp mắt trở nên kịch liệt, tiếng rên rỉ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, không ngừng có Hoàng Linh cấm vệ bị thương.
Lúc này, Thiên phu trưởng Diệp Chân thì như đi dạo trong sân vắng, mỗi khi bước ra một bước, đấm ra một quyền đều có một con đại yêu Giới Vương Cảnh chết đi.
Diệp Chân đang dùng hết sức chém giết đại yêu Giới Vương Cảnh để giảm bớt áp lực cho Hoàng Linh cấm vệ.
Nhưng, đại yêu Giới Vương Cảnh nhiều lắm, có đến mấy ngàn con, cho dù chiến lực của Diệp Chân mạnh hơn thì trong nháy mắt cũng không thể giết hết.
Những đội trưởng Thanh Chiêu, Hoàng Cách, Lam Hoàng cũng chủ động nghênh chiến với đại yêu Giới Vương Cảnh để giảm bớt thương vong.
Nhưng vì bọn hắn không ngừng dùng hồn quang tứ sắc, dẫn đến lực lượng thần hồn càng ngày càng ít, cuối cùng, chỉ có thể vật lộn, tình hình cũng càng ngày càng nguy hiểm.
Đột nhiên, Hoàng Cách bị một con Cự Viên kinh khủng đánh cho trong miệng điên cuồng phun ra tiên huyết, mắt nổi đom đóm, Cự Viên khủng bố đó bỗng nhiên vọt lên, đạp xuống một cước, muốn đạp Hoàng Cách bị trọng thương thành thịt muối.
Đối mặt với tử vong, Hoàng Cách hoảng sợ kêu to lên, vào thời khắc cuối cùng, Hoàng Cách trợn tròn mắt, nhìn bàn chân mọc đầy lông đen như ngọn núi nhỏ đạp về phía đầu của hắn, trong con mắt của Hoàng Cách tràn đầy tuyệt vọng.
Xoát!
Ánh kiếm màu tử kim chợt lóe lên, ngay sau đó trên trời bay lên một chùm mưa máu, lực lượng ba động trên người Cự Viên đột nhiên tiêu tán.
Thi thể như ngọn núi nhỏ bỗng nhiên rơi xuống, ngã về phía Hoàng Cách.
Loại tốc độ hạ xuống này đương nhiên chậm hơn nhiều.
Trước khi bị đập trúng, Hoàng Cách lăn mình một cái, né tránh, thân ảnh Diệp Chân xuất hiện phía trên Hoàng Cách, rống giận:
- Còn ngơ ra đấy làm gì, muốn chết phải không?
Trong tiếng gầm rống tức giận, ánh kiếm màu tử kim lần nữa hiện lên, hai con Yêu Thú nhào về phía Hoàng Cách lần nữa bị một kiếm chém đứt đầu.
- Đại nhân, ta...
Hoàng Cách kích động nói không ra lời.
- Chiến đấu!
Trong chớp mắt, Diệp Chân đã như lôi đình đi xa, cách đó không xa, Lam Hoàng cũng lọt vào nguy hiểm trí mạng, Diệp Chân lại đuổi đi cứu viện.
- Kiên trì, thú triều lập tức sẽ kết thúc, lập tức!
Diệp Chân giống như đội viên cứu hỏa gào thét lớn, không ngừng cứu người.
Phàm là có Hoàng Linh cấm vệ nào gặp phải nguy hiểm, kiếm quang của Diệp Chân sẽ trong chớp mắt giết tới, sau đó lại trong chớp mắt đi xa.
Một đám đội trưởng Thanh Chiêu, Hoàng Cách, Lam Hoàng, còn có gần nửa Hoàng Linh cấm vệ đều vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc được Diệp Chân cứu viện.
Dù Diệp Chân ỷ vào Hậu Thiên Linh Bảo Tử Linh Tiên Kiếm, nhưng sau khi bổ ra mấy trăm kiếm, Linh Lực tiêu hao cũng cực lớn.
Nếu không có m Dương Ngũ Hành Linh Cung liên tục không ngừng chuyển hóa cung cấp Linh Lực, thì lúc này Diệp Chân có thể đã kiệt lực.
Nhưng may mắn là, thú triều đã giảm bớt.
Không giống như lúc bắt đầu, Yêu Thú giống như thuỷ triều nhào tới, sau chém giết hơn nửa canh giờ, mặc dù vẫn không ngừng có Yêu Thú nhào tới, nhưng số lượng Yêu Thú nhào tới đã giảm mạnh, làm cho áp lực của một đám Hoàng Linh cấm vệ giảm bớt không ít.
Đám người nói là Yêu Thú bị giết không sai biệt lắm.
Nhưng chỉ có Diệp Chân rõ ràng, đây là vì Thú Vương Phệ Kim thú Đạo Cảnh sơ kỳ kia đã bị Tiểu Yêu khống chế, không có Thú Vương thôi động và chỉ huy, số lượng Yêu Thú vây công Hoàng Linh cấm vệ đương nhiên ít đi rất nhiều.
Một bên khác, dưới tử vong uy hiếp, Tiểu Yêu đang đàm phán và giao dịch với con Thú Vương Phệ Kim thú kia, Diệp Chân nghe được thì buồn cười không thôi.
Tiểu Yêu lại muốn khống chế Thú Vương Phệ Kim thú này.
Nhưng Phệ Kim thú này cũng không phải dễ dàng khuất phục như vậy.
Rất nhanh, ở trong tầm mắt Diệp Chân, Thú Vương Phệ Kim thú nguyên bản uy phong lẫm liệt đầu bặc, lưng đen, trảo vàng, bụng lam, toàn thân hiện tại đã biến thành một màu xanh sẫm.
Thú Vương Phệ Kim thú trực tiếp mềm nhũng trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa.
Kinh khủng là, ngay cả mồ hôi của Thú Vương Phệ Kim thú này cũng biến thành màu xanh sẫm.
Tình hình đó làm cho tim của Diệp Chân cũng đập nhanh hơn.
Thú Vương Phệ Kim thú rõ ràng sợ, nhưng tôn nghiêm của Đạo Cảnh Đại Yêu làm cho nó vẫn cường ngạnh như cũ, không khuất phục Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu cũng học tinh.
Sau khi uy hiếp thì chính là lợi dụ.
Dùng thủ đoạn đặc biệt, hiện ra anh tư của Diệp Chân, sau đó liên tục nêu ví dụ, giống như nó là đại cao thủ Đạo Cảnh hậu kỳ cũng đang phụng dưỡng Diệp Chân đại nhân anh minh thần võ, tại sao Phệ Kim thú không thể chứ?
Hơn nữa đi theo Diệp Chân đại nhân anh minh thần võ còn có rất nhiều chỗ tốt.
Thậm chí Tiểu Yêu lấy mình nêu ví dụ, trong thời gian ngắn ngủi mười mấy năm, tu vi đã tiêu thăng đến Đạo Cảnh hậu kỳ.
Cái gọi là sâu kiến còn sống tạm bợ, Thú Vương Phệ Kim thú vốn có chút sợ chết, chỉ vì tôn nghiêm của Đạo Cảnh Đại Yêu nên mới không tuỳ tiện khuất phục.
Nếu Tiểu Yêu đã lấy ví dụ, còn hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt, Phệ Kim thú rất nhanh đã thuyết phục.
- Phụ thân đại nhân, xong!
m thanh mừng rỡ của Tiểu Yêu truyền vào trong tai Diệp Chân, vẫn như cũ làm cho Diệp Chân có chút ngạc nhiên.
Nhanh như vậy?
Tiểu Yêu nhanh như vậy đã thu phục một Đạo Cảnh Đại Yêu rồi?