← Quay lại trang sách

Chương 2921 Thú Vương Đến Cõng Nồi

Bên phía Diệp Chân càng ngày càng nhẹ nhàng, phương xa Trần gia vệ lại nổi trận lôi đình.

- Kỳ lạ, Thú Vương đâu?

- Con Phệ Kim thú kia đâu rồi? Vì sao nó vẫn còn chưa xuất hiện?

- Thú triều cũng đã kết thúc, vì sao con Phệ Kim thú kia còn chưa công kích bọn người Địch Khoát Hải?

Hai Đạo Cảnh bên cạnh Trần gia vệ thì dùng hai mặt nhìn nhau, cũng ngạc nhiên không kém.

- Tướng Quân, chúng ta thật đã thừa dịp Thú Vương kia ngủ say, lẻn vào tổn thương nó, chọc giận nó.

Đạo Cảnh họ Trần giải thích.

- Ta biết!

Trần gia vệ nhẹ gật đầu:

- Bằng không thì cũng sẽ không dẫn phát thú triều! Thế nhưng, thú triều này rõ ràng không thích hợp, cũng đã sắp kết thúc, nhưng tại sao một chút bóng dáng của Thú Vương cũng không thấy.

- Đúng, đến cùng Thú Vương này chạy đi đâu rồi?

Hai gã Đạo Cảnh khác ngạc nhiên nói.

- Vấn đề bây giờ là, Thú Vương không xuất hiện, Địch Khoát Hải kia sẽ không chết được! Nhưng hôm nay, Địch Khoát Hải lại phải chết!

Trần gia vệ nói.

- Tướng Quân, vậy chúng ta lại đi dẫn Thú Vương?

Một Đạo Cảnh nói.

Trần gia vệ lạnh lùng nhìn thoáng qua tên Đạo Cảnh mắng:

- Ngu xuẩn! Thú Vương đang ở trạng thái thanh tỉnh, há lại các ngươi có thể trêu chọc.

- Bây giờ các ngươi sẽ làm Thú Vương!

Trần gia vệ quát.

- Chúng ta làm Thú Vương?

- Không sai, hai người các ngươi tự thân xuất mã, chém giết Địch Khoát Hải, chém giết tất cả Hoàng Linh cấm vệ tận mắt nhìn thấy các ngươi!

Trần gia vệ quát!

- Phụ thân đại nhân, có người đến, là hai Đạo Cảnh.

Bên này vẫn còn đang kịch chiến với thú triều thì Diệp Chân đột nhiên thu được âm thanh cảnh báo của Tiểu Yêu.

Lấy năng lực của Tiểu Yêu, hoa cỏ cây cối trong vòng vạn dặm xung quanh đều ở trong phạm vi ảnh hưởng của nàng, nhất là trong khu rừng rậm nguyên thuỷ có vô số hoa cỏ cây cối, sẽ không khác gì hậu viện nhà mình.

- Là xâm nhập ngoài ý muốn hay là?

Diệp Chân hỏi.

- Phụ thân đại nhân, hai Đạo Cảnh này hẳn không phải xâm nhập ngoài ý muốn, có thể mang theo mục đích khác. Lúc này, bọn hắn đang hướng về phương hướng các ngươi kịch chiến, hơn nữa che giấu khuôn mặt chân thực.

Khi nói chuyện, thần niệm của Tiểu Yêu khẽ động, thần niệm tương liên với mấy gốc đại thụ, trong chớp mắt đã làm cho Diệp Chân nhìn thấy hình ảnh.

Hai Đạo Cảnh này đều mang phục sức tương đối thượng đẳng, đang cẩn thận từng li từng tí tiềm hành trong núi rừng, thu liễm khí tức, trên mặt của hai người còn che đậy ánh sáng mông lung thật dày, làm cho người khác không thấy rõ tướng mạo bọn hắn.

- Thú triều giết không được ta, bây giờ lại muốn phái Đạo Cảnh tới sao?

Trong lòng Diệp Chân nở nụ cười lạnh, hắn là một võ giả trên danh nghĩa Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong, đối phương lại phái hai Đạo Cảnh tới, thật đúng là rất coi trọng.

Rất nhanh, Diệp Chân đã phát hiện hắn sai.

Trong lúc tiềm hành, hai vị Đạo Cảnh lại tiến hành giao lưu ngắn ngủi.

- Địch Khoát Hải để ta đối phó, ngươi đi thu thập Hoàng Linh cấm vệ ở bên ngoài trước, để phòng có người đào thoát để lộ tin tức.

- Không giữ lại người sống sao?

Một tên Đạo Cảnh khác có chút do dự.

- Đúng, mệnh lệnh của Tướng Quân là không để lại người sống, ngươi sợ cái gì, dù sao cũng có thú triều cõng nồi!

- Tốt!

m thanh đối thoại của bọn hắn rất thấp nhưng vẫn bị Tiểu Yêu nghe được, sau đó thông báo cho Diệp Chân.

Diệp Chân nhìn thoáng qua trên bầu trời, Tướng Quân?

Xem ra, còn có một người.

- Tiểu Yêu, lục soát sơn lâm xung quanh, hẳn là còn có một 'Tướng Quân'!

Diệp Chân nói.

- Phụ thân đại nhân yên tâm. Đúng rồi, phụ thân đại nhân, hai gia hỏa này thế nào? Ta ra tay sao?

Tiểu Yêu kích động.

Suy nghĩ một chút, Diệp Chân từ chối Tiểu Yêu.

- Chúng ta đang ở trong Hoàng Linh Giới, hơn nữa còn có một Tướng Quân chưa lộ diện, một khi ngươi ra tay sẽ dễ dàng bại lộ, gây nên cao tầng chú ý.

- Vậy làm sao bây giờ? Nếu phụ thân đại nhân tự xuất thủ thì chẳng phải sẽ càng dễ bị người khác chú ý sao?

Tiểu Yêu lo lắng nói.

- Phệ Kim thú, để việc này Phệ Kim thú ra tay, ngươi âm thầm phối hợp một chút là được.

Nghĩ đến Phệ Kim thú vừa thu phục, Diệp Chân lập tức đã có chủ ý.

Đúng như tên Đạo Cảnh kia mới nói, dù sao cũng có thú triều cõng nồi, Thú Vương ra tay, giết chết hai Đạo Cảnh, chuyện này lại rất hợp lý.

Bên này an bài xong, Diệp Chân vẫn như cũ ra tay như lôi đình, mỗi một kíc, đều có Yêu Thú bị đánh chết.

Nhưng ở trong thần niệm của Diệp Chân, vị trí của hai Đạo Cảnh vẫn liên tục được Tiểu Yêu đưa tới.

Hai người này gần như là tiến thẳng về phía chiến trường thú triều, mắt thấy sắp rời khỏi sơn lâm, tiến vào trong đám cháy bị giội tắt.

Nhưng cũng vào lúc này, một Đạo Cảnh đột nhiên cảm giác bắp chân khác thường, sau đó phát hiện một sợi dây leo lại giống như rắn độc, quấn lên bắp chân của hắn, làm cho thân hình hắn bị ngăn cản.

Tên Đạo Cảnh cũng không hoảng hốt, trong núi rừng, loại Mộc Yêu này rất phổ biến.

Chỉ là hắn thấy, Mộc Yêu trước mắt này quả thực gan to bằng trời, thật không biết chữ “chết” viết như thế nào, cũng dám tới đối phó hắn.

Thần niệm thúc giục, chỗ bắp chân nổ tung linh quang, định xé vỡ nát dây leo kia.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, vẻ mặt của tên Đạo Cảnh trở nên vô cùng ngạc nhiên.

Hắn thôi động linh quang, nhưng dây leo này vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

Mặc dù nói hơi nhiều, nhưng thật ra cho dù bị dây leo quấn chân thì tên Đạo Cảnh cũng nhanh chóng di động, không chút giảm tốc.

Hắn thấy, dây leo này căn bản không phải trở ngại.

Nhưng hết lần này tới lần khác, dây leo này lại gắt gao cuốn lấy hắn, làm hắn lảo đảo một cái, lập tức muốn cắm đầu về phía trước.

Nguyên bản, chuyện này cũng không có gì, ngã chổng vó một cái mà thôi.

Nhưng ngay lúc này, sát khí vô biên và hàn ý từ phía trước vọt tới, ngay khi tên Đạo Cảnh ngẩng đầu thì đã thấy Phệ Kim thú ngân đầu, hắc bối, kim trảo, thanh phúc, đỉnh đầu còn mọc ra một đóa hoa nhỏ màu hồng vô cùng quỷ dị, hai mắt phun đang lửa vọt về phía hắn, cự trảo đang đánh về phía đầu của hắn.

Cự trảo còn chưa đánh xuống, sát khí của thanh kim sắc Canh Kim đã lộ ra trên cự trảo, đánh về phía hắn.

- Thú Vương! Không!

Tên Đạo Cảnh điên cuồng hô, linh quang quanh người bùng lên đến cực hạn, đồng thời, Nguyên Linh Tứ Sắc hồn quang kinh khủng bỗng nhiên từ trong hai mắt hắn bay ra, đánh về phía Phệ Kim thú.

Một màn này làm cho trong lòng Diệp Chân xiết chặt.

Dưới oanh kích của Đạo Cảnh Nguyên Linh Tứ Sắc hồn quang, Phệ Kim thú này có thể bị chơi ngã hay không!

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân ngạc nhiên.

Nguyên Linh Tứ Sắc hồn quang của Đạo Cảnh kia đánh vào đầu Phệ Kim thú giống như trâu đất xuống biển, không có bất kỳ phản ứng gì.

Ngược lại, trên cự trảo của Phệ Kim thú lộ ra Canh Kim sát khí, giống như xé giấy, trực tiếp xé mở hộ thể linh quang và giáp trụ của tên Đạo Cảnh, cự trảo trực tiếp đánh vào trên nhục thân của Đạo Cảnh.

Oanh!

Huyết nhục văng khắp nơi!

Cốt nhục của tên Đạo Cảnh trực tiếp thành bùn.

Ngay lúc đó, Tiểu Yêu cũng phát ra một âm thanh kinh hô.

- Tiểu Yêu, làm sao vậy?

Diệp Chân vội hỏi.

- Không có việc gì, phụ thân đại nhân, chính là chiến lực của Phệ Kim thú này có chút kinh người.

- Ngươi xem, ta lấy tu vi Đạo Cảnh hậu kỳ thúc sinh ra dây leo, cường giả Đạo Cảnh trung kỳ đều không nhất định có thể thoát khỏi, nhưng dưới một trảo của Phệ Kim thú này lại bị cắt đứt hơn phân nửa.

Một đoạn dây leo bị cắt hơn phân nửa xuất hiện trong đầu Diệp Chân.

- Canh Kim sát khí này lại có lợi hại như vậy?

Diệp Chân nghi hoặc nói.

- Phụ thân đại nhân, ta hoài nghi cái tên này có thể đã uẩn dục ra một sợi tiên thiên Canh Kim sát khí.

Tiểu Yêu nói.

- Nếu cái tên này uẩn dục ra tiên thiên Canh Kim sát khí, vậy chúng ta coi như nhặt được bảo.

Diệp Chân vui mừng không thôi.

- Ha ha, đại tỷ, các ngươi suy nghĩ nhiều! Tiên thiên Canh Kim sát khí là chuyện không thể! Ta đoán, trong cơ thể cái tên này, nhiều nhất uẩn dục ra hình thức ban đầu của một sợi tiên thiên Canh Kim sát khí, muốn triệt để uẩn dục thành vi tiên thiên Canh Kim sát khí thì còn phải thôn phệ vô số tinh kim quý giá mới được.