← Quay lại trang sách

Chương 2943 Ta Đến Gánh Chịu

Nếu chỉ dựa vào tự đại và tự tin thì Trần Đăng Long chắc chắn sẽ không làm được một đời Chiến Thần của Hoàng Linh Giới.

Cùng lúc đó, trong núi rừng phương xa, trên mặt của Diệp Chân lại xuất hiện nụ cười lạnh.

- Đã chịu chia binh rồi sao?

- Không ngờ, trong Đệ Thất vệ lại có nội ứng của Đệ Ngũ vệ, thật đúng là không ngờ.

- Nhưng cho dù không ngờ thì cũng không trốn thoát khỏi tính toán của ta!

Động tĩnh của đại quân trong núi rừng căn bản chạy không khỏi con mắt ở khắp mọi nơi của Diệp Chân!

- Thanh Nhiễm, dẫn theo bộ của ngươi hướng về phía này, thẳng tắp tiến lên, tất cả mọi người giơ cao cờ xí, binh khí hoành cầm, tận lực tạo thành động tĩnh đủ lớn trong núi rừng.

- Một khi gặp phải kẻ địch, thì vừa chiến vừa thối lui ra ngoài quân diễn, nếu có thể hấp dẫn kẻ địch một canh giờ trở lên, các ngươi chính là công đầu!

- Tuân mệnh!

Đội trưởng đại đội thứ năm Đệ Thất vệ Thanh Nhiễm nghiêm nghị tuân mệnh.

Nhưng trước khi Thanh Nhiễm chuẩn bị xuất phát, Diệp Chân lại lặng lẽ gọi Thanh Nhiễm đến trước mặt:

- Ghi nhớ, nhất định phải đi thẳng theo một phương hướng, như vậy mới có thể dẫn đi tối đa quân địch, nếu phía trước gặp phải kỳ biến hoặc là quân địch thì ngay lập tức phát phù tấn cho ta biết.

Diệp Chân tận lực giao phó nói.

- Đại nhân yên tâm, nhất định!

Bây giờ, uy vọng của Diệp Chân ở trong Đệ Thất vệ rất cao, cho dù là tướng lĩnh cùng cấp với Diệp Chân thì cũng xưng hắn là đại nhân.

Nhìn Thanh Nhiễm rời khỏi, trên mặt của Diệp Chân tràn đầy suy tư.

Không biết Thanh Nhiễm có thể dò đường cho hắn tới trình độ nào.

Không sai, chính là dò đường.

Thật ra thì, từ ngày đại quân diễn bắt đầu đến nay, Diệp Chân vẫn đang liên tục dò đường.

Dò đường là vì một mục đích khác của Diệp Chân.

Diệp Chân tham gia đại quân diễn lần này, có hai mục đích, một mục đích đương nhiên là chiến thắng, nhưng đối với Diệp Chân thì chiến thắng đại quân diễn cũng chỉ là thứ yếu.

Mục đích thực sự của Diệp Chân là muốn lần nữa tìm được chỗ bản thể Thất Thải Châu Linh ẩn thân.

Chỉ là so với quân diễn chiến trường của tiểu quân diễn thì quân diễn chiến trường của đại quân diễn lớn hơn không chỉ gấp mười.

Trong chiến trường tiểu quân diễn, khoảng cách thẳng tắp khoảng ngàn dặm, Diệp Chân đã xâm nhập ra ngoài bản thể không gian của Thất Thải Châu Linh.

Nhưng lần này, trong chiến trường đại quân diễn, một ngày này, Diệp Chân xa nhất đã đi về một phương hướng khoảng hơn một vạn năm ngàn dặm, nhưng vẫn không tìm được ngoài bản thể không gian của Thất Thải Châu Linh.

Bây giờ, Diệp Chân tận lực giao phó Thanh Nhiễm đi thẳng về một phương hướng, trừ dẫn đi chủ lực của quân địch ra thì mục đích quan trọng nhất là thăm dò vị trí của bản thể không gian Thất Thải Châu Linh.

Mà sở dĩ Diệp Chân to gan tìm kiếm như thế là bởi vì, sau khi cho tiến vào đại quân diễn chiến trường đến bây giờ trong vòng một ngày, Thiên Vận quyết tiếp tục vận chuyển, lại không có bất kỳ cảm giác tâm huyết dâng trào nào.

Nói cách khác, Thất Thải Châu Linh này đã không còn đặc biệt quan tâm chăm sóc đối với Diệp Chân.

Nguyên nhân rất nhiều, có lẽ là chú ý lâu ngày mà không có bất kỳ dị thường nào, có lẽ là mất kiên trì, vân vân.

Nhưng đối với Diệp Chân thì đây là một tin tức cực kỳ tốt, điều này đại biểu Diệp Chân có cơ hội giành chỗ tốt từ trên người Thất Thải Châu!

- Cái gì, chủ lực của Đệ Thất vệ lại đánh về phía chúng ta, cái tên Hoàng Thiên Hỏa rác rưởi này, sao lại to gan như vậy?

Trong đêm khuya gió lạnh, sắc mặt của Vệ tướng Đệ Ngũ vệ Trần Đăng Long sau khi đạt được hồi báo hết sức khó coi và kinh ngạc.

Hắn thấy, bản thân chiến tích quá khứ của hắn đã là một loại uy hiếp.

Nhưng Trần Đăng Long tức giận cũng không phải ở đây.

Hắn hiểu được, Hoàng Thiên Hỏa dám dẫn chủ lực phản công, không phải là bởi vì có can đảm coi nhẹ uy hiếp của một đời Chiến Thần hắn, mà là bởi vì đạt được tình báo chia binh.

Hoàng Thiên Hỏa chắc chắn đã đạt được tình báo hắn chia binh, biết binh lực nơi này của hắn yếu kém, cho nên lúc này mới dám dẫn binh đánh tới.

Đây mới là chỗ Trần Đăng Long tức giận.

Điều này đại biểu cho năng lực thẩm thấu của trinh sát Đệ Thất vệ phi thường cường đại, lại hoặc là trong Đệ Ngũ vệ của hắn có cái đinh của Đệ Thất vệ.

Trần Đăng Long tức giận quay đầu nhìn thoáng qua ba ngàn người sau lưng, cho dù hắn đã từng là một đời Chiến Thần của Hoàng Linh Giới thì cũng không cách nào vừa nhìn đã phân biệt ra ai là nội gian!

- Hướng bắc, chúng ta đi hướng bắc! Bây giờ đến lượt chúng ta mang theo bọn hắn vòng quanh!

Trần Đăng Long ngay lập tức ra lệnh.

- Mặt khác, truyền lệnh đến các đại đội, phát hiện bất kỳ người nào có dị động, liên lạc với người bên ngoài đều có thể chém giết tại chỗ.

Trần Đăng Long đưa ra một mệnh lệnh khiến cho mọi người cũng vì đó nghiêm nghị.

Chém giết tại chỗ cũng không phải là chiến đấu thất bại lui rời khỏi quân diễn chiến trường, mà là hành quân pháp, là chiến giết chân chính.

Tất cả mọi người ý thức được, có thể trong đội ngũ của mình có nội gian.

Thế là, ba ngàn nhân mã của Đệ Ngũ vệ do vệ tướng Trần Đăng Long suất lĩnh rơi vào bầu không khí vô cùng nghiêm nghị này, dứt khoát quay lại phương hướng, tật nhào về phía phương bắc.

Nhân vật giữa mèo và chuột, vào lúc này đã thay đổi.

Mèo biến thành chuột, trước đó, chuột bị truy đuổi bốn phía chạy tán loạn, bây giờ lại đằng đằng sát khí biến thành liệp sát giả.

Chỉ là, con chuột Trần Đăng Long này lại không phát hiện, liệp sát giả không chỉ có một mình Hoàng Thiên Hỏa, còn có Diệp Chân.

Quan trọng nhất là, người thợ săn này còn khôn khéo và lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của Trần Đăng Long.

Bộ đội sở thuộc Trần Đăng Long chuyển hướng chạy trốn về phương bắc nửa canh giờ, quân tiên phong phía trước nhất đã bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, đột nhiên hỗn loạn lên.

- Địch tập, có kẻ địch!

Tiếng kinh hô vừa vang lên, tiếng kêu thảm thiết và âm thanh 'Ta rời khỏi' chủ động rời khỏi quân diễn chiến trường cũng liên tiếp vang lên.

Sắc mặt của Trần Đăng Long đột ngột biến thành vô cùng khó coi, gần như là cùng lúc đó, một Hoàng Linh cấm vệ giống như mũi khoan đồng dạng trực tiếp từ trong quân tiên phong chém giết ra, những nơi hắn đi qua giống như vào chỗ không người.

Đệ Ngũ vệ Hoàng Linh cấm vệ cũng tinh nhuệ, thế nhưng ở trước mặt một đội Hoàng Linh cấm vệ này chỉ giống như thịt chạm vào đao, căn bản không có bao nhiêu cơ hội phản kháng.

Trong nháy mắt tiếp theo, một ngàn Hoàng Linh cấm vệ trước mặt đã bị địch nhân đục xuyên, tử thương hơn phân nửa, mà Trần Đăng Long nhìn thấy quân địch bỏ mình, mới hơn mười người mà thôi.

Nhất là một đội Hoàng Linh cấm vệ dẫn đầu công kích, từng người này như mãnh hổ ăn thịt người, vừa ra tay thì tất cả đều là sát chiêu đánh thẳng vào chỗ yếu hại và đấu pháp lấy thương đổi thương.

Còn chưa giao chiến, phe mình đã chưa chiến trước e sợ, trước hết khí thế đã thua.

Mà đối phương, lại là càng chiến càng mạnh.

Tiên phong đã bại, trên mặt đám người Hoàng Linh cấm vệ nhuốm máu còn chưa vọt tới thì quân tâm trung phong đã tán.

- Dũng tướng! Đây mới thật sự là dũng tướng!

Nhưng Trần Đăng Long sẽ không ngồi chờ chết.

- Mọi người đừng hốt hoảng, bọn hắn chỉ có hai ngàn người, chúng ta lại có ba ngàn người...

Lời còn chưa nói hết, con ngươi Trần Đăng Long bỗng nhiên co rụt lại:

- Địch Khoát Hải!

Nhân vật thủ lĩnh dũng tướng này lại là Địch Khoát Hải mà Trần Đăng Long một lòng muốn giết chết, chuyện này làm cho Trần Đăng Long hết sức ngạc nhiên, còn có một loại cảm giác châm chọc không hiểu.

Hắn trăm phương ngàn kế nghĩ muốn giết chết Diệp Chân, rửa sạch ô danh, báo thù huyết hận, trút cơn giận.

Thế nhưng, người hắn hận muốn chết này không chỉ không rơi vào bẫy rập của hắn, ngược lại đến chặn giết hắn, thật là mỉa mai.

Diệp Chân dùng một kiếm đánh bay một Hoàng Linh cấm vệ, kiếm thế lại đi, còn chưa chém xuống đã dọa tên Hoàng Linh cấm vệ hoảng sợ rít lên ra ba chữ “Ta nhận thua”, kiếm thế của Diệp Chân không ngừng, tiếp tục thuận thế chém về phía một cấm vệ khác của Trần Đăng Long cách đó không xa, các cấm vệ khác thấy vậy thì vây lại xung quanh Trần Đăng Long.