← Quay lại trang sách

Chương 2944 Khi Cho Bọn Hắn Một Câu Trả Lời Thỏa Đáng

Trần đại nhân, ngươi không có cơ hội!

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, kiếm thế tái khởi, thế như mãnh hổ.

- Vậy cũng không nhất định!

Hai mắt Trần Đăng Long trợn lên, khí thế quanh người bỗng nhiên tăng vọt, một khắc này, Trần Đăng Long có một loại xúc động làm trái điều lệ quân diễn, mạnh mẽ động thủ.

Nhưng cũng vào lúc này, không xa sau lưng Trần Đăng Long lại đột nhiên truyền đến âm thanh của Vệ tướng Đệ Thất vệ Hoàng Thiên Hỏa.

- Trần đại nhân, hai người chúng ta không thể tham chiến, hay là cùng lên trên bầu trời ngồi xem chiến quả với ta, thế nào?

Nhìn Hoàng Thiên Hỏa đột ngột xuất hiện trên bầu trời phía sau, Trần Đăng Long bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Sau lưng hắn, tiếng la giết vang lên tận trời, liên tục có các bóng đen xông về phía ba ngàn tàn quân của phe mình.

Bao vây tiêu diệt!

Hắn suất lĩnh ba ngàn bộ đội sở thuộc đã bị bao vây tiêu diệt triệt để!

Một khắc này, Trần Đăng Long cắn chặt hàm răng, chính muốn cắn nát một hàm răng trắng.

Một khắc đồng hồ sau, bao vây tiêu diệt, chiến đấu kết thúc trong thời gian cực ngắn.

Hắn suất lĩnh ba ngàn Hoàng Linh cấm vệ đã toàn diệt, chỉ để lại một mình Trần Đăng Long ở trên bầu trời ngơ ngác nhìn Đệ Thất vệ đại thắng.

- Các ngươi, sao các ngươi có thể biết được tình báo chính xác của bộ ta?

Nhịn không được, Trần Đăng Long cuối cùng hỏi ra một để làm cho hắn vô cùng nghi ngờ.

Hoàng Thiên Hỏa không trả lời.

Đối với vấn đề này, chính Hoàng Thiên Hỏa cũng rất tò mò, cũng rất muốn biết, cho nên ánh mắt của Hoàng Thiên Hỏa nhìn về phía Diệp Chân.

Trần Đăng Long khẽ giật mình, sau đó cũng nhìn về phía Diệp Chân.

- Trần đại nhân biết tình báo của Đệ Thất vệ ta như thế nào thì ta cũng dùng cách đó để biết tình báo của Đệ Ngũ vệ.

Diệp Chân trả lời rất mơ hồ nhưng nghe vào trong tai Trần Đăng Long lại cực kỳ chói tai:

- Chính là Lữ gia, là thủ bút của Lữ Trung Thiên sao?

Diệp Chân cười không đáp, sau đó nhìn về phía Hoàng Thiên Hỏa.

- Hoàng đại nhân, giờ là lúc chúng ta khoản đãi chủ lực của Đệ Ngũ vệ.

Diệp Chân nói.

Hoàng Thiên Hỏa gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Trần Đăng Long:

- Trần đại nhân, theo điều lệ của quân diễn, từ giờ trở đi, ngươi ở vào trạng thái chiến bại, không thể ra lệnh, không thể di động phạm vi lớn, càng không thể liên hệ với bất kỳ kẻ nào.

- Ta biết!

Trần Đăng Long tức giận nói.

- Ừm, yên tâm, ta sẽ lưu lại một đội binh sĩ giám thị đại nhân!

- Ngươi!

Trần Đăng Long chán nản, buồn bực muốn thổ huyết.

Hắn tung hoành quân diễn chiến trường bao lâu nay nhưng chưa từng nhận tức giận như vậy, không ngờ, lần này hắn lại thua ở trong tay Diệp Chân.

- Theo điều lệ của quân diễn, làm quan chỉ huy, trước khi ta bỏ mình, có lý do cũng có cơ hội chỉ định quan chỉ huy mới, đồng thời thông báo sơ lược tình hình chiến đấu.

Trần Đăng Long phản kích nói.

Hoàng Thiên Hỏa im lặng, trong điều lệ của quân diễn đúng là có một điều như vậy.

Không được mấy hơi, Trần Đăng Long đã run tay phát ra một phù tấn.

Phù tấn này là phát cho Trần Gia Vệ, trừ chỉ định Trần Gia Vệ làm huy quan chiến trường kế nhiệm và giao phó bộ phận chiến lược còn lại ra, trong phù tấn, chỉ nhấn mạnh một chuyện.

- Không tiếc bất cứ giá nào, chém giết Địch Khoát Hải! Ta cần đầu của hắn, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, tất cả chuyện sau đó sẽ do ta gánh chịu!

Lúc phát ra ngọc giản này, Trần Đăng Long đã không có hi vọng quá lớn đối với việc Đệ Ngũ vệ thủ thắng.

Nhưng lại hi vọng cực lớn đối với Trần Gia Vệ chém giết Diệp Chân.

Nhìn đội ngũ Đệ Thất vệ và thân ảnh Diệp Chân đi xa, vẻ mặt Trần Đăng Long trở nên nghiêm nghị:

- Người trẻ tuổi, ngươi nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu!

Sau nửa canh giờ, Diệp Chân đa nhận được phù tấn của Thanh Nhiễm.

Nội dung phù tấn rất đơn giản, chính là nói bọn hắn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ quân sự Diệp Chân giao phó, tao ngộ giáp công bộ đội sở thuộc Trần Gia Vệ và Xích Như Hổ, sau khi lực chiến thì toàn quân bị diệt.

Đây là chú định.

Một ngàn đánh với bảy ngàn địch nhân, không có bất kỳ khả năng thắng nào.

Nhưng Diệp Chân càng để ý là một tin tức khác trong phù tấn của Thanh Nhiễm, sau khi đi về hướng đông mười tám ngàn dặm, bọn hắn đã gặp quân địch trên một bình nguyên.

Thông thường, địa điểm xuất hiện quân diễn đều là chiến trường trung tâm của quân diễn, nếu tính khoảng cách trước kia tiến lên.

Nói cách khác, vị trí bản thể Thất Thải Châu Linh này, ít nhất ở ngoài hai mươi tám ngàn dặm.

So với lúc Tiểu Yêu thi triển Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết có thể khống chế hoa cỏ cây cối cao tới phạm vi mấy vạn dặm, phạm vi khống chế hoa cỏ cây cối khi Diệp Chân thi triển Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết nhỏ hơn rất nhiều.

Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng việc Diệp Chân tìm kiếm nhóm người Trần Gia Vệ.

Biết phương hướng đại khái của Trần Gia Vệ, phối hợp Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết của Diệp Chân, chỉ sau một canh giờ rưỡi, Diệp Chân đã tìm được Trần Gia Vệ.

Nhưng trước khi chuẩn bị bao vây tiêu diệt, Diệp Chân mượn cớ xem xét địa hình xung quanh, lặng lẽ phân ra một đạo thận ảnh phân thân.

Hơn nữa, Thận Long Nguyên Linh A Sửu còn đi theo thận ảnh phân thân này.

Tờ mờ sáng, thận ảnh phân thân của Diệp Chân lặng yên không tiếng động thẳng tiến về phía bắc, trong lúc lên đường, thận ảnh phân thân đã biến ảo thành một tên Hoàng Linh cấm vệ có dáng vẻ bình thường không thể lại bình thường hơn.

Tạm thời thì Diệp Chân không có quá nhiều thời gian tìm kiếm bản thể Thất Thải Châu Linh, thận ảnh phân thân chính là lựa chọn tốt nhất.

Dõi mắt nhìn thận ảnh phân thân rời khỏi, tình huống đã được phân thân khống chế, Diệp Chân lại bắt đầu chỉ huy một cuộc chiến đấu khác.

Thật ra đối với Diệp Chân thì cuộc chiến đấu này đã không có bao nhiêu trì hoãn.

Diệp Chân không biết Trần Gia Vệ nghĩ cái gì.

Bởi vì dựa theo tình huống trước mắt, sau khi Đệ Ngũ Vệ bị ba ngàn người do Trần Đăng Long suất lĩnh bao vây tiêu diệt thì còn có gần bảy ngàn người.

Phía trước Trần Gia Vệ và Xích Như Hổ bao vây tiêu diệt Thanh Nhiễm một ngàn người kia cũng không có trả giá quá nhiều đại giới.

Tình huống binh lực trước mắt là Đệ Ngũ Vệ nhân mã còn khoảng sáu ngàn năm đến sáu ngàn tám, mà Hoàng Linh cấm vệ còn có sức chiến đấu của Đệ Thất Vệ là tám ngàn ba.

Ngoại trừ toàn quân nhóm Thanh Nhiễm bị diệt trừ là một ngàn người, trước đó Diệp Chân đã bao vây tiêu diệt Trần Đăng Long sở bộ, dưới sự phản kháng liều mạng của đối phương cũng tổn thất bảy trăm người.

Nếu giảng từ phương diện này, Đệ Thất Vệ chỉ có khoảng một ngàn năm trăm người, như vậy thật sự không có ưu thế quá lớn.

Hoàn toàn có khả năng bị lật bàn.

Nhưng mà khi Diệp Chân tìm được Trần Gia Vệ thì nơi đó chỉ có ba ngàn tám người, Xích Như Hổ sở bộ lại không thấy đâu.

Chia binh!

Trần Gia Vệ sở bộ thế nhưng lại chia binh lần nữa.

Nhưng đứng ở vị trí của Trần Gia Vệ, chia binh cũng là lựa chọn tốt nhất.

Hiện tại Đệ Ngũ Vệ sĩ khí thấp, số lượng binh sĩ thiếu thốn, một khi tao ngộ quân chủ lực của Đệ Thất Vệ rồi tiến hành đại chiến, như vậy tuyệt đối sẽ thua.

Cho nên, Trần Gia Vệ đi theo con đường trước đó của Đệ Thất Vệ.

Hắn muốn khiến cho Đệ Thất Vệ chia binh, tiếp đó tìm kiếm chiến cơ tập trung binh lực có ưu thế hơn tiêu diệt một Đệ Thất Vệ, từ đó lật lại bại cục.

Ý tưởng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Trần Gia Vệ còn không có tìm được chiến cơ thì Diệp Chân đã mang theo Đệ Thất Vệ tới.

Sau khi hơn tám ngàn người từ bốn phương tám hướng vây quanh Trần Gia Vệ sở bộ, tất cả Đệ Ngũ Vệ Hoàng Linh cấm vệ, bao gồm Trần Gia Vệ đều toát ra ánh mắt bất đắc dĩ.

Không thể nói là tuyệt vọng, chỉ có bất đắc dĩ!

Ván này đã không có bất kỳ hy vọng lật bàn nào.

Gần bốn ngàn người đối đầu với hơn tám ngàn người, không có chút phần thắng.

Thậm chí có thông báo làm Xích Như Hổ sở bộ quay trở lại thì cũng không có bất cứ cơ hội nào.