← Quay lại trang sách

Chương 2946 Câu Trả Lời Thỏa Đáng

Ngay từ đầu trận chiến, Diệp Chân chỉ có tu vi Giới Vương Cảnh nhất trọng ở vào thế hạ phong.

Cơ hồ là bị Trần Gia Vệ áp chế tu vi còn Giới Vương Cảnh cửu trọng đè xuống đánh.

Diệp Chân chỉ có thể dựa vào Thổ hệ thần thông cường đại gắng gượng chống đỡ, ngẫu nhiên tạo thành một chút uy hiếp cho Trần Gia Vệ.

Thấy vậy, một đám Hoàng Linh cấm vệ Đệ Thất Vệ sốt ruột không thôi.

Đột nhiên, Trần Gia Vệ chém một đao xuống, nhấc lên đao mang màu vàng nhạt gần trăm trượng, một đao này sắc bén vô cùng, trong đao mang lại mơ hồ ẩn chứa một tia Canh Kim sát khí.

Diệp Chân liên tục tung ra mấy đòn quyền ấn, miễn cưỡng tiếp nhận một đao của Trần Gia Vệ, nhưng lại bị sát khí ẩn chứa trong đao mang đánh bay về phía sau, miệng phun máu tươi, có vẻ đã bị trọng thương.

Một màn này khiến cho một đám Thanh Chiêu, Hoàng Cách, Ngô Phàm tức giận và lo lắng không thôi.

- Đại nhân!

Từng tiếng kinh hô vang lên, Ngô Phàm dẫn đầu nhóm Hoàng Linh cấm vệ định xông lên hỗ trợ.

Nhưng khi bọn hắn vừa mới nhúc nhích thì Diệp Chân, người còn đang hộc máu, rống giận một tiếng.

- Không ai được phép tới đây!

- Nếu ai dám nhúng tay vào trận chiến này, như vậy chẳng khác nào là kẻ địch của ta, là nhổ nước bọt ở trên mặt Địch Khoát Hải ta!

Diệp Chân nói một câu rất là quả quyết, mơ hồ biểu đạt một loại ý nguyện quyết tuyệt nào đó với nhóm Hoàng Linh cấm vệ, đặc biệt là đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ.

Câu này làm cho bọn hắn lập tức dừng lại, đồng thời trong đôi mắt lộ ra vẻ kích động.

Bọn hắn đã có chút hiểu ý của Diệp Chân, chỉ là sau khi kích động thì sự lo lắng càng nhiều hơn.

Nghe vậy, Trần Gia Vệ chiếm thượng phong cười lớn giơ ngón cái về phía Diệp Chân:

- Can đảm lắm!

- Nếu ngươi có gan như vậy, vậy hôm nay ta sẽ đánh một trận công bằng với ngươi!

Trần Gia Vệ cũng rống to về phía sau:

- Đây là chuyện giữa ta và Địch Khoát Hải, không ai được nhúng tay vào, ai dám cãi lệnh thì chính là địch nhân của ta!

Nghe được lời này, bọn người Thanh Chiêu, Hoàng Cách mắng to vô sỉ.

Lúc này Hoàng Linh cấm vệ Đệ Ngũ Vệ đi theo Trần Gia Vệ tự thân khó bảo toàn, coi như Trần Gia Vệ thật sự rơi xuống hạ phong thì bọn hắn cũng không thể giúp một tay.

Nhưng Đệ Thất Vệ không giống nhau.

Cho dù Trần Gia Vệ cường đại, nhiều Hoàng Linh cấm vệ như vậy nhào lên cũng có thể vây ẩu hắn!

Trần Gia Vệ và Diệp Chân đều rống như vậy, không để người ngoài nhúng tay, hơn nữa còn quyết tuyệt như vậy, đặc biệt là Diệp Chân.

Các huynh đệ Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ có khẩn trương thì bây giờ cũng không thể nhúng tay.

Chỉ có thể đứng ngoài nhìn Diệp Chân khổ chiến với Trần Gia Vệ.

Hơn nữa rõ ràng là ở vào trạng thái bị đánh trong trận khổ chiến này.

Dù sao thì tu vi của hai người chênh lệch quá xa.

Người ở ngoài xem ra, mặc dù tu vi của Trần Gia Vệ đã áp chế đến Giới Vương Cảnh cửu trọng đỉnh phong, nhưng thực lực của Đạo Cảnh còn tại đó, mà Diệp Chân chỉ có tu vi Giới Vương Cảnh nhất trọng, bị đánh là bình thường.

Trong lúc khổ chiến, dáng vẻ của Diệp Chân càng ngày càng thảm, nhóm Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ đều nhao nhao lau mồ hôi thế Diệp Chân.

Nhưng nghĩ tới điều gì đó, nhóm Hoàng Linh cấm vệ vẫn cố nén tiêu sự nôn nóng mà quan chiến.

Diệp Chân càng đánh thì tình hình càng tồi tệ, Trần Gia Vệ lại càng chiến càng hăng.

- Họ Địch, ngươi chỉ có bản sự ngần ấy thôi sao?

- Nếu là nam nhân thì thẳng lưng chiến đấu với ta một hồi!

Hắn vừa đánh vừa mỉa mai kích thích Diệp Chân.

Đang lúc Trần Gia Vệ mắng to, một ánh kiếm màu tử kim bay ra từ sau đầu Diệp Chân, trảm thẳng về phía Trần Gia Vệ.

Thấy cảnh này, trái tim nhóm Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ Hoàng Linh cấm vệ đều dâng lên đến cổ họng.

Bọn hắn đợi nửa ngày chính là vì một màn này.

Mặc dù Thiên Phu Trưởng Địch Khoát Hải của bọn hắn thực lực không cao, nhưng lại có Hậu Thiên Linh Bảo loại sát phạt.

Đây cũng chính là chỗ mà bọn hắn mong đợi.

Có điều khi Trần Gia Vệ nhìn thấy kiếm quang tử kim sắc tản ra khí tức khủng bố thì chẳng những không sợ, mà còn đột nhiên cười ha ha.

- Ta chờ ngươi đã lâu, đợi nửa ngày, cuối cùng thì cái đồ chơi này cũng chịu đi ra!

Trong tiếng cười to, quang hoa trong mắt Trần Gia Vệ tăng vọt, cơ hồ là khi kiếm quang màu tím xuất hiện trong nháy mắt, một đạo Tứ Sắc Hồn Quang bỗng nhiên đánh về phía Tử Linh tiên kiếm của Diệp Chân.

Tứ Sắc Hồn Quang to bằng cánh tay trẻ con bắn thẳng về phía Tử Linh tiên kiếm!

Ngay sau đó, Tử Linh tiên kiếm tiên truyền ra một tiếng hét thảm, linh quang tiêu tán hơn phân nửa trong chớp mắt, kiếm khí biến mất, rơi thẳng xuống mặt đất.

Tử Linh tiên kiếm bị tổn thương, thần sắc Diệp Chân cũng biến đổi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi khác.

Tất cả Hậu Thiên Linh Bảo đều lạc ấn võ giả thần hồn, Hậu Thiên Linh Bảo bị tổn thương, thần hồn của chủ nhân tự nhiên cũng bị thương.

Lúc này Diệp Chân hộc máu rất đúng lúc.

Thấy vậy, một đám Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ phẫn nộ lo lắng không thôi, lại cũng để cho Trần Gia Vệ không khỏi cười to.

- Ta đã sớm biết ngươi định dùng Hậu Thiên Linh Bảo công kích ta, cảm giác sau khi ăn Tứ Sắc Hồn Quang của ta thế nào hả?

Trần Gia Vệ vừa cười ha ha vừa bước tới trước, trường đao chém xuống Diệp Chân.

- Giết chết ngươi thì món bảo bối này sẽ thuộc về ta!

Không ngờ Trần Gia Vệ lại có ý định giết chết Diệp Chân bằng một đao này.

Nhóm Hoàng Linh cấm Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ vệ nhao nhao vội rống to:

- Đại nhân, mau kêu, mau kêu đi!

Khóe miệng Diệp Chân tràn đầy quật cường, hắn nhìn trường đao chém xuống, cực kỳ chật vật lăn sang một bên, cơ hồ là tránh thoát một đao trí mạng của Trần Gia Vệ chỉ trong gang tấc.

Đao thế của Trần Gia Vệ lại như mưa to gió lớn, thổi quét về phía Diệp Chân, đao đao muốn mạng, đao đao truy hồn.

Hiện giờ trong mắt Trần Gia Vệ đều là ý cười.

Hôm nay, chỉ cần hắn giết chết Diệp Chân, như vậy Hậu Thiên Linh Bảo kia sẽ là của hắn.

Hậu Thiên Linh Bảo!

Không những có thể khiến thực lực của hắn tăng vọt, nó còn có thể để cho địa vị của hắn trong tộc tăng vọt một đoạn lớn.

Giờ khắc này, Trần Gia Vệ có chút tự đại.

Căn bản không hề chú ý tới, trong lúc trốn tránh đao thế của hắn, Diệp Chân đã càng lúc càng gần Tử Linh tiên kiếm!

Lại chật vật lăn lộn trốn tránh một lần nữa, Diệp Chân bỗng nhiên ngửa đầu, phun ra một ngụm máu tươi màu vàng nhạt vào trên thân Tử Linh tiên kiếm không hề ánh sáng nằm trên mặt đất.

Trong chốc lát, ánh sáng chói lóa tỏa ra từ Tử Linh tiên kiếm.

Bang!

Một tiếng kiếm minh, kiếm quang tử kim sắc chợt lóe tới trước người Diệp Chân.

Tại khoảnh khắc mà một đám Hoàng Linh cấm vệ còn chưa kịp phản ứng lại, đầu của Trần Gia Vệ đã bay lên bầu trời.

Giữa không trung, cái đầu của Trần Gia Vệ mở to hai mắt nhìn thi thể không đầu đang phun máu như bão táp của mình, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh và không thể tưởng tượng nổi!

Trên bầu trời, đỉnh đầu Trần Gia Vệ nứt vỡ, Tứ Sắc Nguyên Linh chạy ra, nhưng vừa mới chạy ra thì đã bị Tử Linh tiên kiếm của Diệp Chân đâm xuyên qua.

Hậu Thiên Linh Bảo bình thường khó có thể làm bị thương Nguyên linh.

Nhưng loại có tính sát phạt, đặc biệt là Hậu Thiên Linh Bảo mang theo cường đại sát phạt chi khí lại có thể thương tổn tới Nguyên linh.

Trong ánh mắt chăm chú của một đám Hoàng Linh cấm vệ, trong tích tắc, Tử Linh tiên kiếm đã bắn ra vô số kiếm quang, sau đó kiếm quang tràn đầy sát khí nháy mắt đã đâm xuyên Tứ Sắc Nguyên Linh Trần Gia Vệ hơn trăm lần.

Dưới sự công kích tới tấp của Tử Linh tiên kiếm, Tứ Sắc Nguyên Linh của Trần Gia Vệ bị thậm chí không kịp kêu thảm một tiếng thì đã hoàn toàn tiêu tán.

Toàn trường chấn kinh đến trợn tròn hai mắt!

Hoàng Linh cấm vệ hai bên đang giao chiến đều kinh hãi dừng tay chỉ bởi vì một màn này.

Một bộ phận Hoàng Linh cấm vệ Đệ Ngũ Vệ chấn kinh quá độ, không ngờ lại bị Đệ Thất Vệ Hoàng Linh cấm vệ một chiêu trọng thương.

Kinh hãi và kích động nhất chính là nhóm Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ.