← Quay lại trang sách

Chương 2949 Đại Quân Diễn Kết Thúc

Vậy thứ trái cây này có ích lợi gì?

- Hẳn là có thể nâng cao Nguyên Linh Hồn Quang, nếu bây giờ ngươi ăn, Tứ Sắc Nguyên Linh Hồn Quang tăng lên tới Ngũ Sắc Nguyên Linh Hồn Quang hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói.

- Chỉ có thể tăng thêm một màu thôi sao?

Diệp Chân nghi ngờ hỏi.

- Đương nhiên, cho dù chỉ tăng thêm một màu thôi cũng đã rất nghịch thiên rồi. Hơn nữa cho dù là ai, chỉ có lần đầu tiên ăn loại trái cây này mới có hữu hiệu!

Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói.

- Nhưng ngươi đã nói tổ tiên Hoàng Linh tộc chỉ ăn một quả đã thành tựu Thất Thải Nguyên Linh Hồn Quang rồi?

Diệp Chân rất là không hiểu.

- Trái thứ nhất!

- Thứ mà tên kia ăn hẳn là trái đầu tiên mà Thất Thải Châu Linh chiếm đoạt thiên địa linh căn nào đó, sau đó uẩn dục không biết bao nhiêu vạn năm mới kết quả. Ăn nó cơ hồ chẳng khác gì là ăn bản thể Thất Thải Châu Linh, hiệu quả tự nhiên là khác nhau một trời một vực.

Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói.

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng đôi mắt Diệp Chân vẫn lập loè ánh sáng kinh người:

- Ngươi nói xem, nếu như làm ngươi sử dụng Thái Cổ Thận Long Bản Nguyên Thận Khí trước tiên bố trí huyễn tượng, tiếp đó ta đi hái Thất Thải Uẩn Huyền Quả, như vậy có thể giấu giếm thần cảm và cảm giác của phân thân Thất Thải Châu Linh không?

- Ta không chắc, nếu như chủ thể Thất Thải Châu Linh ở đây, như vậy dù cho ta có dùng hết Thái Cổ Thận Long Bản Nguyên Thận Khí thì cũng không gạt được, nhưng ở đây chỉ có một tia phân thân Thất Thải Châu Linh hơn nữa đại bộ phận lực lượng của nó còn dùng để duy trì và tiến hành đại quân diễn lần này, ta cảm thấy có hi vọng.

Nói xong, Thận Long Nguyên Linh A Sửu nóng lòng muốn thử nhìn về phía Diệp Chân:

- Thế nào Diệp lão đại, ngươi có dám hay không?

- Một quả!

Diệp Chân ngay cả thở mạnh cũng không dám, dùng tứ sắc hồn quang hóa một sợi thành cây kéo, nhẹ nhàng đụng một cái, một Thất Thải Uẩn Huyền quả lập tức rơi vào trong ngực Diệp Chân.

Nhưng, mặc dù Thất Thải Uẩn Huyền quả rơi xuống, thế nhưng cảnh tượng của gốc Thất Thải Thụ này vẫn tựa như trước đó, không thay đổi chút nào, Thất Thải Uẩn Huyền quả mà khi nãy Diệp Chân lấy xuống kia vẫn treo trên Thất Thải Thụ như cũ.

Tước khi ngắt lấy, Thận Long Nguyên Linh A Sửu đã vô cùng trân quý điểm kia, nên đơn giản là không nỡ lòng bỏ, giờ phút này đã liên tục vận dụng Thái Cổ Thận Long Bản Nguyên thận khí tuôn không ngừng về phía Thất Thải Thụ, làm yểm hộ cho Diệp Chân.

Thái Cổ Thận Long Bản Nguyên thận khí lợi hại bao nhiêu Diệp Chân có thể không biết, nhưng độ lợi hại của Thái Cổ Thận Long thận khí, Diệp Chân lại vô cùng rõ ràng.

Nếu dùng Thái Cổ Thận Long thận khí huyễn hóa thành một chén cơm, chỉ cần dưới sự tận lực khống chế của A Sửu, nếu bản thân Diệp Chân trực tiếp ăn chén cơm này xong, cũng sẽ không phát hiện chén cơm này có bất cứ vấn đề gì, chỉ cảm thấy cơm rất thơm, đây cũng chính là chỗ lợi hại khi điều khiển Thái Cổ thận khí của A Sửu.

Chớ nói chi Thái Cổ Thận Long đã vốn là thận khí.

Bỏ một Thất Thải Uẩn Huyền quả vào túi, lòng Diệp Chân đã như treo đến cổ họng, sợ bị Thất Thải Châu Linh phát hiện ra.

Thế nhưng, chờ một hơi, hai hơi, ba hơi, nơi này vẫn bình tĩnh như nước, không có bất cứ thay đổi nào, cái này nhanh chóng khiến tâm trạng của Diệp Chân khẽ vui mừng.

- Nhanh!

m thanh thúc giục của Thận Long Nguyên Linh A Sửu vang lên.

Có quả thứ nhất đã thành công, Diệp Chân hơi bình ổn lại, nhanh chóng ngắt lấy quả Thất Thải Uẩn Huyền này.

Diệp Chân cũng mặc kệ nó lớn nhỏ thế nào, thường là quả trên gốc cây này, trừ một thất thải quả chưa quá nổi bật kia, phàm là Thất Thải Uẩn Huyền quả, Diệp Chân đều có thể hái được.

Mười tám quả, thời gian thoáng qua, Diệp Chân đã hái xuống được toàn hộ mười tám quả Thất Thải Uẩn Huyền.

Còn sót lại ước chừng sáu bảy Thất Thải quả không đủ, theo lời giải thích của Thận Long Nguyên Linh A Sửu, những thất thải quả không đủ này, cũng chưa có chín, ân cũng không được, chả có bất cứ chỗ dùng nào.

Nhìn Thất Thải Thụ đã bị ngắt hết đi, nhưng vẫn treo đầy Thất Thải Uẩn Huyền quả như cũ, trong hai mắt Diệp Chân tràn đầy chờ mong:

- Nói xem, còn có thể lấy được chỗ tốt gì?

Không đợi Thận Long Nguyên Linh A Sửu trả lời, Diệp Chân cúi đầu đã nhìn thấy rất nhiều lá rụng rơi trên mặt đất.

Chiếc lá thất thải to bằng bàn tay mọc ra mạch lạc, trong lúc mơ hồ lại tản ra ba động thất thải đến nơi thần hồn, vô cùng thần kỳ.

Không chút do dự, Diệp Chân ngay lập tức tại chỗ cuốn hết mấy chiếc lá dày nửa thước rụng đầy trên mặt đất kia.

- Ha ha, không sai, lá của Thất Thải Huyền Linh này cũng là đồ tốt! Dùng để ngăn cản đòn tấn công thần hồn, không gì tốt hơn, cho dù là đòn tấn công của lục sắc Nguyên Linh hồn quang, cũng có thể ngăn lại hoàn toàn.

- Nhưng nếu ngươi có thể lấy đi một nửa cái đồ chơi kia, ngày sau nếu có đụng phải Hoàng Linh Nhất Tộc nào có Thất Thải Nguyên Linh Thầnhoàng, cũng có thể không nhìn mà đi ngang qua.

Thận Long Nguyên Linh A Sửu cười nói.

Nhìn cái cây thô to rậm rạp mà Thận Long Nguyên Linh A Sửu chỉ vào, Diệp Chân cười khổ một cái, vẫn bỏ ý nghĩ này đi.

Động tĩnh khi hái quả và khi cây bị gãy đưa tới, lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Thái Cổ Thận Long Bản Nguyên thận khí dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể ẩn giấy hết thống khổ của một người bị cụt tay.

Chém một nhánh cây Thất Thải Thụ thô to kia xuống, với cái nhìn của Diệp Chân, cũng giống như làm người ta bị cụt tay vậy, tuyệt đối sẽ bị Thất Thải Châu Linh phát hiện.

Cái đạo lý thấy tốt thì lấy này, Diệp Chân vẫn hiểu.

- Đi!

Cho dù khắp người Thất Thải Thụ trước mặt mình đều là bảo vật, Diệp Chân vẫn xoay người rời đi.

- Đúng rồi, A Sửu, Thận Long Bản Nguyên thận khí Thái Cổ này của ngươi có thể ngụy trang bao lâu?

Diệp Chân hỏi.

- Chỉ cần ta ở trong không gian này, Thận Long Bản Nguyên thận khí Thái Cổ này sẽ có thể liên tục duy trì được, còn một khi ta rời khỏi, sẽ lập tức tản mất.

Thận Long Nguyên Linh A Sửu đáp.

Kiểu nói này, trong lòng Diệp Chân lập tức đã nắm chắc.

Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi rời khỏi quân diễn chiến trường này, hẳn sẽ không gặp bất cứ biến cố gì.

Mà chờ sau khi rời khỏi quân diễn chiến trường, coi như Thất Thải Châu Linh phát hiện Thất Thải Uẩn Huyền quả đã bị cướp, còn có thể sưu hồn tất cả tham chiến hoàng linh cấm vệ hay sao?

Lại nói, thế nhưng còn chả có chứng cứ Diệp Chân vừa có mặt ở đây.

Chưa tới nửa giờ sau, Diệp Chân cẩn thận từng li từng tí thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn, xuyên qua tầng màn ánh sáng bảy màu kia, không bao lâu, đã rời khỏi không gian thất thải đại sơn, trở về quân diễn chiến trường.

Vừa về tới quân diễn chiến trường, Diệp Chân lập tức thở dài một hơi, thần kinh cả người vốn căng cứng lúc này mới vì vậy mà thả lỏng.

Rời khỏi thất thải đại sơn không gian, Diệp Chân đã an toàn được một nửa.

Ít nhất loại chuyện bị bắt hiện hình, bắt rùa trong hũ kia sẽ không xảy ra.

Không bao lâu, Diệp Chân lập tức xác định rõ phương hướng, hướng về phía đệ thất Vệ mà điên cuồng đuổi theo.

Mà lúc này, Vệ Tướng Đệ Thất Vệ Hoàng Thiên Hỏa đã khá buồn bực.

Lúc giao bộ đội này cho Diệp Chân cũng tức là Địch Khoát Hải chỉ huy, thấy lời nhất định sẽ thắng kia của Diệp Chân nói vô cùng dễ dàng.