← Quay lại trang sách

Chương 2950 Võ Đài Tế Điện

Từng tên trinh sát dưới tay hắn vô cùng thần kỳ, không bao lâu đã có thể tìm được tung tích của kẻ địch chủ lực, còn có thể biến cho trinh sát bên địch thành kẻ điếc mù lòa, mất hết tác dụng.

Thế nhưng đến nơi này, trong chớp mắt đã thay đổi hoàn toàn.

Từ rạng sáng đổi thành hắn chỉ huy đến giờ đã qua ba canh giờ, số lượng trinh sát tổn thất đã cao hơn mười lăm người, trong đó có hai lần, tìm được tung tích của bộ đội Xích Như Hổ

Nhưng, đối phương cũng vẫn chạy thoát.

Bây giờ, nhân mã dưới tay hắn đang chia binh hai đường, bao vây chặn đánh Xích Như Hổ, đã hết sức lực.

Nhưng đối phương vẫn giảo hoạt như chuột chũi, mỗi lần luôn có thể né tránh, trước đó trinh sát bên phe mình vô cùng mạnh mẽ, giờ phút này dường như lại trở nên bình thường.

Cái này khiến Vệ Tướng Hoàng Thiên Hỏa thấy rất không tự tin, chẳng lẽ phương diện chỉ huy của hắn không chỉ không bằng Địch Khoát Hải, còn không có bao nhiêu năng lực?

Có đến vài lần Hoàng Thiên Hỏa thật muốn cầu Địch Khoát Hải trợ giúp, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng nhắm mắt chữa thương kia của hắn, lại không đành lòng quấy rầy, sự thật là cũng không kéo nổi cái bộ mặt kia xuống.

Hơn sáu ngàn gần bảy ngàn người, đuổi giết ba ngàn người của đối phương còn muốn xin giúp đỡ, Vệ Tướng hắn đang tự vứt mặt mũi của mình à?

Đang lúc không còn cách nào, thì Địch Khoát Hải vốn bị mấy tên thân vệ nhấc lên bỗng nhiên tỉnh lại:

- Thả ta xuống, ta phải đi -giải quyết- một chút.

Thiên phu trưởng muốn đi đại tiện, một đám thân vệ chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.

Chỉ là ai cũng không biết, ngay khi Diệp Chân lấy cớ đi đại tiện, đã nhanh chóng thay đổi chân thân và bản thể xong rồi.

Ai cũng không biết, ngay trong hơn ba canh giờ này, bản thể của Diệp Chân đã chui vào bản thể không gian Thất Thải Châu Linh, trộm được rất nhiều Thất Thải Uẩn Huyền quả.

Mà giữa sự ảnh hưởng từ những hoàng linh cấm vệ này, Thiên phu trưởng Địch Khoát Hải, bản thân bị trọng thương, vẫn luôn được bọn hắn dưỡng thương cứu thương trên cáng.

Coi như chuyện Thất Thải Uẩn Huyền quả xảy ra, ai cũng không thể hoài nghi đến Diệp Chân được.

Diệp Chân một lần nữa trở lại cáng cứu thương, nhìn bộ dáng muốn làm khó của Hoàng Thiên Hỏa, lập tức mở miệng cười nhắc nhở một câu:

- Đại nhân, nếu lại bài trí cho phân binh đang trên đường đi về phía phương nam kia ẩn náu sớm, nhất định có thể bao vây tiêu diệt bộ đội sở thuộc Xích Như Hổ.

Sau nửa canh giờ, Xích Như Hổ bộ bị phân binh đại đội thứ bảy Đệ Thất vệ chặn lại, nhưng ngắn ngủi nửa giờ đồng hồ lại có báo cáo tới, toàn quân đã bị diệt.

Dường như là cùng một nháy mắt, tất cả Hoàng Linh cấm vệ may mắn còn sống sót đều bị cưỡng chế bắt đầu dời kỏi quân diễn chiến trường, Diệp Chân cũng không ngoại lệ.

Chỉ là một nháy mắt này, thần kinh của Diệp Chân đã trở nên cực kì căng cứng!

Bên trong quân diễn giáo trường, rất nhiều quý tộc đang tụ tập.

Đợt tiểu quân diễn của Hoàng Linh cấm vệ, bình thường đều trong vòng một ngày là có thể quyết ra, nhưng thời gian đại quân diễn lại chưa chắc lắm.

Có lúc thì trong nửa ngày đã kết thúc quyết chiến, cũng có lần một hai thậm chí trong hai ba ngày.

Trong lịch sử quân diễn của Hoàng Linh cấm vệ, thậm chí còn có lần tiến hành đại quân diễn trong mười ngày.

Tương ứng, đám đại gia hỏa cũng không vội.

Nhưng vào giờ phút này, xung quanh toàn bộ quân diễn võ đài, lại chợt vang đầu tiếng kêu rên.

Thậm chí có tiếng khóc rống vô cùng tuyệt vọng.

- Tên Đệ Ngũ Vệ trời đánh, có ai đi hố người như các ngươi thế này sao?

- Trần Đăng Long đâu, cút ra đây cho ta, còn một đời Chiến Thần, tích góp cả một đời của ta, cứ như vậy bị hố hết!

Rất nhiều Hoàng Linh tộc nhân bị thua thảm, Hoàng Linh cấm vệ Đệ Ngũ Vệ sớm đã trực tiếp bị đào thải ra sân mà chửi ầm lên.

Lúc đầu Hoàng Linh cấm vệ Đệ Ngũ Vệ này đánh trận thua, từng người ủ rũ, vào giờ phút này lại bị đám người vây mắng, lập tức càng uể oải hơn, đầu cả một đám cũng cúi sắp thấp tới đũng quần.

Nhưng có một phần nhỏ Hoàng Linh cấm vệ, vẻ mặt ngoài đầy vẻ uể oải ra, còn vô cùng sợ hãi.

Một bộ phận Hoàng Linh cấm vệ này, đều là đám người đã tận mắt nhìn thấy Nguyên Vệ Tướng Trần Gia Vệ bị Diệp Chân giết chết kia.

Lúc này từng tên đều đang cực kỳ sợ hãi, cả người cúi đầu không nói, đến nỗi cái tin Trần Gia Vệ đã chết cũng không được truyền ra.

Mặc dù kết quả cuối cùng của đợt đại quân diễn này còn chưa có, nhưng trên cơ bản kết quả đã sớm được định.

Đệ Ngũ Vệ, đã thua.

Đệ Thất Vệ, cơ bản chắc chắn là thắng.

Cho nên Đệ Ngũ Vệ thắng, Hoàng Linh tộc nhân trước đó đi đặt cược, hiện tại đã khóc lũ lụt đầy đất!

Nhưng khu quý tộc trên khán đài kia lại không giống vậy.

Những người khác còn dễ nói, chỉ là ba người Trần gia lão gia tử Trần Hưởng, Tử gia Tử Văn Tuyên, Lữ gia lão gia tử Lữ Trung Thiên.

Lần trước bởi vì chuyện trong tiểu quân diễn, ba người mới ầm ĩ túi bụi, kết quả chiến đấu cuối cùng lại là Địch Khoát Hải giết chết Tử gia tử tôn Tử Đô và Tử Kỳ, Tử Văn Tuyên đã bị chọc giận muốn thổ huyết.

Nguyên bản, đây chỉ xem là một lần đại quân diễn bình thường.

Nhưng lúc Đệ Ngũ Vệ rút đối thủ ra, lại vô cùng gian xảo mà rút trúng Đệ Thất Vệ.

Ngươi nói ở trong không có mờ ám, ai sẽ tin?

Cho nên ngay từ đầu khi tiến hành đại quân diễn, ba vị này đã so kè.

Nhưng ngay từ đầu, Trần Hưởng và Tử Văn tuyên vẫn có chút tự tin, để Lữ lão gia tử lo lắng.

Dù sao tên tuổi một đời Chiến Thần của Trần Đăng Long trong Hoàng Linh Tộc cũng không phải giả.

Thế nhưng, nhìn càng ngày càng nhiều Đệ Ngũ Vệ Hoàng Linh cấm vệ bị đào thải ra sân, nụ cười trên mặt Lữ lão gia tử đã theo đó càn tươi rói, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, lực lượng cũng ngày càng đủ đầy.

Bởi vì cứ theo tình huống này, Đệ Thất Vệ thắng là chắc!

Nhìn Lữ lão gia tử đang rất đắc ý, Tử Văn Tuyên khó chịu vô cùng, thình lình nói qua một câu:

- Hừ, lão già, Đệ Thất Vệ thắng thì thắng, ngươi có cái gì để đắc ý chứ?

- Con rể cháu ta còn có tôn tử của ta, đều nhờ vào Đệ Thất Vệ, Đệ Thất Vệ thắng, ta sao lại không vui mừng được? Chẳng lẽ ngươi thua sẽ vui mừng sao?

Lữ lão gia tử không hề nhượng bộ chút nào.

- Hừ, vậy ngươi một hồi khóc còn kịp!

Trong mắt Tử Văn tuyên tràn đầy vẻ âm trầm và sát ý:

- Kết quả thắng bại lần đại quân diễn này, căn bản là chẳng quan trọng! Quan trọng nhất vẫn là mục tiêu chân chính của chúng ta!

Lời này, lập tức để Lữ lão gia tử trở nên sốt sắng:

- Chân chính mục tiêu của các ngươi là gì?

Nghe vậy, mi dài của Tử Văn Tuyên hơi giương lên, âm hiểm mà cười ha hả:

- Còn muốn ta nói sao?

- Ngươi cho rằng, một Đạo Cảnh như Trần Gia Vệ này lại hạ thấp thân phận đi làm một Thiên phu trưởng nho nhỏ, là vì cái gì?

Lời này của Tử Văn Tuyên đã tương đương với việc làm rõ lời nói, Trần Gia Vệ còn có thể đi làm gì nữa?

Một bên, Trần Hưởng chỉ âm hiểm mà khẽ cười một tiếng, ý vị kia đã không thể rõ hơn được nữa.

Cái này khiến vẻ mặt của Lữ lão gia tử trong chớp mắt trở nên rất lo lắng.

Nói xong câu -Các ngươi dám- cuối cùng, ngay cả bản thân Lữ lão gia tử cũng đã hữu khí vô lực, còn có thể có cái gì là bọn hắn không dám.

- Quân diễn sao, tất cả đều toàn theo chiếu quân diễn điều lệ mà làm việc thôi!

Trần Hưởng ho nhẹ một tiếng, âm thanh rất ổn, lại mang theo ý lạnh vô tận.

- Đạo Cảnh Đạo Cảnh...

Lữ lão gia tử lại đặt mông ngồi về cái ghế trong nỗi khiếp sợ.

Không phải Lữ lão gia tử không có lòng tin đối với Diệp Chân, mà là đối với Đạo Cảnh!