← Quay lại trang sách

Chương 2951 Chiến Chiến Chiến

Lữ lão gia tử tin tưởng, lấy năng lực của Diệp Chân, đối mặt với cường giả Giới Vương Cảnh trung hậu kỳ, vẫn có thể giữ mạng sống, thế nhưng đối mặt với Đạo Cảnh thì sao đây?

Không thể nào!

Vậy chỉ giống như một đứa bé đối mặt với đòn đuổi giết toàn lực của một một người lớn vậy.

Chênh lệch giữa Đạo Cảnh và Giới Vương Cảnh, quá lớn!

Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách ngã ngồi về cái ghế của Lữ lão gia tử, Trần Hưởng và Tử Văn Tuyên khẽ liếc nhau, đồng thời đắc ý cười lên ha hả.

Thua chút Linh Thạch, đối với gia tộc như bọn hắn mà nói, không tính là gì.

Đợt quân diễn lần sau lại kiếm về là được.

Mấu chốt là chuyện thân mình.

Lần đại quân diễn này, chỉ cần chém chết Địch Khoát Hải, tất cả đều giá trị!

- Kết thúc, đại quân diễn kết thúc!

Đột nhiên, có người kinh hô lên.

- Đệ Thất Vệ, là Đệ Thất Vệ thắng, Đệ Thất Vệ thắng!

- Nhìn, tất cả đi ra, tất cả đi ra!

Theo tiếng kinh hô của một đám Hoàng Linh tộc nhân, ba người Trần Hưởng, Tử Văn Tuyên, Lữ lão gia tử cũng cùng lúc mà đứng dậy, nhìn về phía võ đài quân diễn.

Giữa đôi mắt của Trần Hưởng và Tử Văn tuyên tất cả đều là chờ mong, mà trong mắt Lữ lão gia tử tất cả lại đều là lo lắng.

Từng cái con mắt nhìn chằm chằm không ngừng vào Hoàng Linh cấm vệ, đều rất mong đợi kết quả.

- Ha ha, Đăng Long đi ra!

Trần Hưởng ngay lập tức phát hiện Trần Đăng Long, trên mặt lập tức phủ đầy vẻ cười tươi, nhưng sau đó, nụ cười lại nhanh chóng cứng đờ, hắn phát hiện, vẻ mặt của vị tử đệ Trần gia ưu tú nhất Trần Đăng Long này lại không dễ nhìn.

Nhưng điều này rất bình thường.

Một đời Chiến Thần, quân diễn lại thua, tâm trạng có thể tốt mới là lạ!

Ánh mắt của Trần Hưởng và Tử Văn Tuyên, lập tức cùng nhìn chăm chú về phía trận doanh Đệ Thất Vệ, chỉ cần Địch Khoát Hải không xuất hiện, sẽ đại biểu cho việc đã thành công, đây chính là thắng lợi lớn nhất!

- Ha ha, Khoát Hải còn sống, còn sống!

Đột nhiên, Lữ lão gia tử cười ha hả tựa như đứa trẻ mà chỉ tay về phía võ đài quân diễn, trong tiếng cười tràn đầy nhẹ nhõm và vui sướng.

Diệp Chân xuất hiện giữa Hoàng Linh cấm vệ đám đông đảo chen chúc nhau, máu me khắp người, xem qua là vừa xong một trận ác chiến, nhưng cả người lại vô cùng có tinh thần.

Vừa thấy Địch Khoát Hải, vẻ mặt Trần Hưởng và Tử Văn Tuyên lại lập tức chìm xuống dưới.

Tất cả tâm trạng vui vẻ vừa rồi, trong nháy mắt này đã bị hỏng hết!

- Hai người trẻ tuổi Trần Đăng Long và Trần Gia Vệ của nhà bọn ngươi này thật không đáng tin cậy, cơ hội tốt như vậy lại giết không được thứ tai hoạ đó!

Thấy Địch Khoát Hải còn sống bước ra, Tử Văn Tuyên hận Diệp Chân muốn chết không khỏi oán trách.

Cái này khiến vẻ mặt Trần Hưởng lại càng thêm khó coi.

Nhưng được Tử Văn Tuyên nhắc nhở, Trần Hưởng lập tức đưa ánh mắt về phía trận doanh Đệ Ngũ Vệ.

Việc giết Địch Khoát Hải thất bại này, phải nói trách nhiệm chắc chắn là ở trên người Trần Gia Vệ, dù sao Trần Đăng Long thân là Vệ tướng, vẫn không thể ra tay.

Lúc này, lòng Trần Hưởng tràn đầy lửa giận thật muốn ngay lập tức mà tìm Trần Gia Vệ hỏi thăm rõ ràng, một tên Đạo Cảnh, làm sao có thể giết Địch Khoát Hải không được?

Chỉ cần đánh bạc đến, còn sợ một tên Giới Vương Cảnh sơ kỳ như hắn?

Chút chuyện này cũng làm không được, quả thực là rác rưởi!

Lúc này, Trần Hưởng hận không thể tự tay đánh Trần Gia Vệ mấy bàn tay!

Thế nhưng nhìn một hồi lâu, Trần Hưởng vẫn không từ trong trận doanh Đệ Ngũ Vệ Hoàng Linh cấm vệ tìm được thân ảnh của Trần Gia Vệ.

Đột nhiên, Tử Văn tuyên dùng tay đẩy Trần Hưởng:

- Ngươi nhìn, Đệ Thất Vệ đang làm gì?

Trần Hưởng thuận theo ngón tay của Tử Văn Tuyên mà nhìn sang, ánh mắt lại nhanh chóng ngẩn ngơ.

Chỉ thấy đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ đột nhiên lấy ra từng cái linh bài.

Đó là linh vị của ba mươi bốn huynh đệ đã chiến tử trước đó.

Ngay chính giữa trung tâm quân diễn võ đài, linh vị của ba mươi bốn Hoàng Linh cấm vệ đã chiến tử của Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ, nhanh chóng được cúng bái.

Sau đó, Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ còn sót lại chỉnh biên thành hàng, vô cùng hợp quy tắc đứng trang nghiêm vào trước ba mươi bốn cái linh vị.

Tình hình quỷ dị này lập tức hấp dẫn ánh mắt toàn trường.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Thiên phu trưởng Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ Diệp Chân giơ một cái đầu người đẫm máu, trịnh trọng bỏ vào phía dưới ba mươi bốn cái linh vị.

Trong nháy mắt tiếp theo, nhóm Hoàng Linh cấm vệ Đại đội thứ hai Đệ Thất Vệ thay nhau mà rống giận:

- Các huynh đệ, bọn ta giao phó cho các ngươi, nhất định phải lên đường bình an, đời sau chúng ta lại làm chiến hữu!

- Các huynh đệ, giao phó cho các ngươi, nhất định phải lên đường bình an, đời sau chúng ta lại làm chiến hữu!

Trong chớp mắt, bốn phương sợ hãi!

Hành động lấy đầu người tế lễ của đại đội thứ hai Đệ Thất vệ làm cho các Hoàng Linh quý tộc bốn phía võ đài quân diễn, từng người khiếp sợ không gì sánh nổi.

Nhóm Hoàng Linh cấm vệ xung quanh nhìn thấy hành động của đại đội thứ hai Đệ Thất vệ cũng kinh ngạc cảm khái không hiểu, sinh ra vô số hảo cảm đối với đại đội thứ hai Đệ Thất vệ.

Chiến hữu có tình có nghĩa như vậy là kỳ vọng của mỗi một Hoàng Linh cấm vệ.

Nhưng rất nhanh, trong đầu tất cả mọi người đã dâng lên một nghi vấn, đầu dùng để tế điện người của Hoàng Linh cấm vệ chiến tử là của ai?

Vừa nghĩ đến đây, gần như trong lòng tất cả mọi người đều xuất hiện tên của một người.

Cùng lúc đó, trên khán đài võ đài, ánh mắt của Trần lão gia tử Trần Hưởng và Tử Văn Tuyên nhìn thấy một màn này thì đột nhiên ngưng lại.

Tử Văn Tuyên nhìn đầu người đẫm máu bị Diệp Chân xách trong tay, yết hầu đột nhiên kịch liệt run run mấy lần, ánh mắt nhìn về phía lão bằng hữu Trần Hưởng bên cạnh, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Cho dù là Tử Văn Tuyên hắn hay là Trần Hưởng đều không ngốc, ngược lại, bọn hắn đều rất khôn khéo.

Trong chớp mắt, hai người đã đoán được cái gì.

Yết hầu của Trần Hưởng rung động kẽo kẹt, một gương mặt mo chẳng biết lúc nào đã nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào đầu người dùng làm tế phẩm hiến tế trước ba mươi bốn linh vị, cố gắng muốn nhìn rõ ràng bộ dáng của đầu người đó.

Bên trong giáo trường, Vệ tướng Đệ Ngũ vệ Trần Đăng Long nhìn một màn này, trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút, ba bước ngắn hai bước dài đi tới gần đó.

Chỉ nhìn thoáng qua, Trần Đăng Long đã kinh ngạc vạn phần, rống giận:

- Gia Vệ?

- Các ngươi lại giết Gia Vệ?

Trên khán đài, Trần gia lão gia tử Trần Hưởng đạt được đáp án chính xác thì yết hầu không ngừng run rẩy, bỗng nhiên một âm thanh ùng ục vang lên, Trần gia lão gia tử giống như bỗng nhiên thông khí, gầm hét lên.

- Tặc tử, nạp mạng đi!

Ngay khi Trần gia lão gia tử Trần Hưởng râu tóc đều dựng, trong chớp mắt tu vi Đạo Cảnh đỉnh phong đã bị thôi động đến cực hạn, giống như một con đại điểu tức giận nhào về phía Diệp Chân.

Một bên, Tử Văn Tuyên cũng theo sát đi theo sau lưng Trần Hưởng nhào tới, khí tức Đạo Cảnh phóng lên tận trời, cùng với Trần Hưởng giết về phía Diệp Chân.