← Quay lại trang sách

Chương 2984 Thiên Địa Dị Tượng

Loại linh vật ấy vẫn nên dựa vào bản tính bẩm sinh lúc đầu của nó, phù văn trận pháp Diệp Chân luyện hóa ra cũng không nhiều. Chủ yếu là mấy loại như trận pháp phòng ngự thần hồn, trận pháp cảnh giới, trận pháp tăng công suất, trận pháp tan rã.

Bây giờ, Diệp Chân dựa vào Ngũ Sắc Nguyên Linh hồn quang mạnh mẽ, không chỉ có thể luyện hóa những trận pháp đó với tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn chồng chất được nhiều trận pháp hơn so với trước kia. Vì nguyên nhân luyện hóa, hắn ước chừng hơn một canh giờ sau, mới từ đi ra thời tự không gian Thận Long Châu.

Trên thực tế, thời gian Diệp Chân ở trong thời tự không gian Thận Long Châu đã mười hai ngày!

Diệp Chân vừa hiện ra, trên tay cũng xuất hiện một tiểu ấn lập phương nhỏ nhắn tinh xảo. Hoa văn trên tiểu ấn xưa cũ tự nhiên, có vô số hoa văn thiên nhiên thất thải thuận kéo một sợi tia sáng màu vàng.

Ngay trong lúc luyện hóa vừa rồi, lòng Diệp Chân đột nhiên đã có một ý nghĩ.

m dương ngũ hành ấn là bảo bối trấn áp Đạo cung, nhưng trước mắt Diệp Chân còn thiếu một Nguyên Linh trọng bảo có thể trấn áp bảo vệ.

Hình như dùng một cành khô từ Thất Thải Châu Linh Tiên Thiên Linh Bảo để luyện hóa thành Nguyên Linh trọng bảo dùng để trấn áp bảo hộ cũng không quá tệ. Cho nên, vừa rồi trong lúc luyện hóa, Diệp Chân mới bỏ vào mười giọt Chúng Sinh Nguyện Lực, tăng thêm chút chất lượng cho tiểu ấn này.

Nhưng, tiểu ấn này lợi hại thì lợi hại, nhưng theo Diệp Chân, còn chưa quá hoàn mỹ, sau này vẫn có thể hoàn thiện thêm, có thể lần nữa luyện hóa tăng chất lượng lên.

Cho nên, hình thái mà Diệp Chân luyện hóa ra lần này cũng chưa phải cuối cùng, chỉ mới tiến vào luyện hóa tăng phúc cơ sở nhất.

- Đây là?

Thải Y nhìn Thất Thải Tiểu Ấn này mà một mặt hiếu kì:

- Ta làm sao cảm ứng được một tia khí tức linh khí cực kì nhạt từ Thất Thải Châu?

- Bản thân nó chính là cành khô rụng xuống từ bản thể của Thất Thải Châu.

Ngay trước mặt Thải Y, Diệp Chân luyện hóa mai Thất Thải Tiểu Ấn này vào Đạo cung.

Sau nửa khắc đồng hồ, ngũ sắc Nguyên Linh bên trong Đạo cung của Diệp Chân, trong tay nâng m Dương Ngũ Hành Ấn, trên đỉnh đầu lại có Thất Thải Tiểu Ấn

trôi lơ lửng.

Càng làm cho Diệp Chân vui mừng là, vừa luyện hóa Thất Thải Tiểu Ấn vào cơ thể, Thất Thải Tiểu Ấn lại tản ra một loại khí thế không tên, trái lại cũng ôn dưỡng cho cả Ngũ Sắc Nguyên Linh bên trong, để Ngũ Sắc Nguyên Linh của Diệp Chân có chút cảm giác sảng khoái khó hiểu.

Diệp Chân cảm giác, tốc độ khôi phục lực lượng Nguyên Linh của hắn nhanh hơn gấp đôi thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều so với trước đó.

- Đến, Thải Y, muội đến công kích ta một đòn đi, dùng Lục Sắc Hồn Quang của muội!

Diệp Chân đột nhiên nói.

- Thật?

- Thật!

Theo âm thanh khẳng định của Diệp Chân, song song trong hai mắt Thải Y đột nhiên bắn ra một đạo lục sắc quang trụ, dưới tình huống hai người mặt đối mặt, đạo lục sắc quang trụ này không trở ngại chút nào đánh thẳng lên trán Diệp Chân, trực tiếp đánh vào Đạo cung của Diệp Chân.

Còn không đợi Diệp Chân thôi động, ánh sáng từ âm dương ngũ hành ấn và Thất Thải Tiểu Ấn bên trong Đạo cung Diệp Chân đã đồng thời tăng vọt lên. Ngay chớp mắt mà âm dương ngũ hành linh quang dâng ánh sáng lên, Thất Thải Tiểu Ấn cũng bỗng nhiên chấn động, trực tiếp nghênh tiếp cột sáng đạo lục sắc hồn quang kia.

Trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng bảy màu chợt lóe lên, cột sáng lục sắc hồn quang mà Thải Y đánh vào đã trực tiếp bị chôn vùi.

Giữa đôi mắt đẹp của Thải Y khẽ hiện lên tia khó hiểu, Diệp Chân lại cực kỳ vui mừng.

Về sau, chỉ cần có Thất Thải Tiểu Ấn này, dù Diệp Chân có dụng phải lục sắc hồn quang, cũng không sợ nữa.

Thậm chí xem như gặp phải thất sắc hồn quang, nói không chừng cũng có sức phản kháng mấy phần.

- Bảo bối này quả nhiên không sai, sau này cứ gọi là... Thất Thải Trấn Hồn Ấn!

Trong lúc vui mừng, Diệp Chân cũng đặt ra cái tên ngay tại chỗ!

Trong Tử Ngọc Các của Hoàng Linh cung, Hoàng Linh Nữ Vương vội vã chạy tới nhìn thư phòng bị phá loạn xạ, sắc mặt giận đến tái nhợt.

Không cần nàng phân phó, Xích Đại tổng quản Hoàng Linh cung vội vã chạy tới đã lập tức kiểm kê những thứ trong thư phòng.

Kiểm kê xong, nguyên bản vẻ mặt Xích Đại tổng quản khó coi đến cực hạn lại là đột ngột buông lỏng, vui nói:

- Bệ hạ, xem như đại hạnh trong bất hạnh, chỉ mất một Thải Phượng Mộc, những vật khác thì không mất gì, tư liệu văn hiến quan trọng, tình báo quân sự có quan hệ đến tộc ta cũng giống như vậy chưa mất.

- Không mất không có nghĩa là không bị nhìn qua, bệ hạ, chúng ta cần trong thời gian ngắn thay đổi những bố trí quân sự này, miễn cho bị kẻ địch tranh thủ, dù sao Diệp Chân này cũng là trọng thần của Hồng Hoang Đại Lục.

Trần Đăng Long nói.

Hoàng Linh Nữ Vương im lặng nhẹ gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn như cũ vô cùng khó coi.

Xích Đại tổng quản nói chỉ là ném một Thải Phượng Mộc, chỉ là râu ria.

Nhưng chỉ có mình nàng mới biết được giá trị của Thải Phượng Mộc dùng để trấn giấy kia.

Đó là trọng bảo có thể làm cho Nguyên Linh hồn quang lục sắc của nàng mất đi hiệu lực, cành khô đến từ bản thân Thất Thải Châu Linh.

Chỉ cần thêm chút luyện hóa thì có thể triệt để ngăn cản thần bí hồn thuật Nguyên Linh hồn quang thất sắc trở xuống, cực kỳ trân quý.

Mặc dù trân quý nhưng từ phương diện nào đó mà nói, loại bảo bối này chính là khắc tinh của Hoàng Linh Tộc có được hồn quang nhiều sắc như bọn hắn.

Đừng nói là Đạo Cảnh, cho dù là Giới Vương Cảnh và Huyền Cung Cảnh, chỉ cần nắm giữ Thải Phượng Mộc kia thì có thể tuỳ tiện ngăn cản Hoàng Linh Tộc công kích thần hồn.

Nếu thần tử Hoàng Linh Tộc nào đó lấy được tới tay, như vậy uy hiếp lớn nhất là Nguyên Linh hồn quang lục sắc của Hoàng Linh Nữ Vương cũng mất đi tác dụng uy hiếp.

Mất đi Thải Phượng Mộc này đối với Hoàng Linh Tộc thì quan hệ trọng đại, nhưng đối với Hoàng Linh Nữ Vương nàng lại là quan ngại trọng đại.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại không cách nào nói rõ, có thể hiểu tâm tình của Nữ Vương khó chịu đến mức nào.

- Hôm nay, những ai trông coi Tử Ngọc Các, dùng trượng đánh chết tất cả!

Sau một lát, Hoàng Linh Nữ Vương tức giận đưa ra một mệnh lệnh làm cho toàn bộ thị vệ Hoàng Linh cung đều vô cùng sợ hãi.

Xích Đại tổng quản muốn khuyên can một chút, nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, lửa giận của Hoàng Linh Nữ Vương đã đốt tới trên đầu của hắn.

- Mặt khác, truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi, không, từ giờ trở đi, bất kỳ người nào tiến vào trọng địa của Hoàng Linh cung thì nhất định phải có treo lệnh bài, ai cũng không thể ngoại lệ!

Câu nói sau cùng, là Hoàng Linh Nữ Vương nhìn Xích Đại tổng quản nói, làm cho Xích Đại tổng quản lập tức hiểu rõ, mệnh lệnh này, trên cơ bản là nhằm vào hắn.

Bởi vì trong toàn bộ Hoàng Linh cung, chỉ có hắn là không cần lệnh bài vẫn có thể đi vào bất kỳ nơi nào.

- Thần tuân chỉ, thần sẽ lập tức đi giao phó.

Lên tiếng, Xích Đại tổng quản quay người ra khỏi Tử Ngọc Các, hắn cũng coi như gặp tai bay vạ gió từ Diệp Chân.

Chỉ là, Xích Đại tổng quản vừa quay người lại đi ra ngoài, đột nhiên la thất thanh một tiếng, làm cho trong đôi mắt của Hoàng Linh Nữ Vương trong Tử Ngọc Các toát ra một tia bất mãn.

Đại tổng quản này quay trở lại, hô to gọi nhỏ, hiện tại hẳn là thất lễ trước mặt ngự giá.

- Bệ hạ, người mau đến xem, cầu vồng lục sắc! Chân trời có cầu vồng lục sắc!

Trong tiếng kinh hô, âm thanh của Xích Đại tổng quản đều run rẩy lên.

- Cái gì? Cầu vồng lục sắc? Chuyện này không thể nào!

Tiếng kinh hô của Xích Đại tổng quản làm cho sắc mặt của Hoàng Linh Nữ Vương đột nhiên thay đổi.

Ngơ ngác một chút, Hoàng Linh Nữ Vương dùng tốc độ trước nay chưa từng có như tia chớp, xông ra khỏi Tử Ngọc Các.

Chân trời phương xa, cầu vồng lục sắc hoàn toàn khác biệt với cầu vồng sau cơn mưa ngày thường, treo trên cao trên đường chân trời, quang mang vạn trượng!