Chương 3079 Mặc Hắn Giày Vò
Ta không muốn báo. Về phần tin tức, bên phía Trường Lăng quận cực ít người ở, triều đình lại không nhiều chú ý, Tuần Tra Ti lại trong tay ta, ta không báo thì đương nhiên không nhiều người biết được.
- Vì sao? Người khác đều chỉ sợ quân công ít, quân công lớn như thế, vì sao ngươi không báo? Phần chiến công này, hẳn là có thể làm cho ngươi thụ phong Quốc Công?
Văn Cương nghi hoặc hỏi.
- Thừa tướng đại nhân ngại phiền phức của ta không đủ nhiều sao?
Diệp Chân cười khổ.
Văn Cương lộ ra nụ cười thoải mái, trước đó Diệp Chân bị buộc hoảng hốt rời khỏi Lạc Ấp, chuyện đảm nhiệm Đô Đốc Bắc Hải, một thừa tướng như hắn thì sao có thể không biết?
- Vậy tại sao bây giờ ngươi lại lấy ra?
- Bởi vì ta muốn cưới Trường Nhạc công chúa điện hạ, sính lễ bình thường thì phân lượng không đủ, chỉ có thể lấy cái này ra.
Diệp Chân nói.
Văn Cương bình tĩnh nhìn đầu người của Kim Chinh:
- Phần sính lễ, này phân lượng đúng là đủ rồi, nhưng nếu bệ hạ không đồng ý, lão phu cũng không làm gì được!
- Vậy thì lại thêm mấy phần!
Diệp Chân cười, lại lấy ra một trữ vật giới chỉ, mấy phần ngọc giản, đưa cho Thừa tướng Văn Cương.
- Chém giết hơn năm mươi Ma Tộc Đạo Cảnh, tiêu diệt hơn ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ của Ma Tộc. Chém giết ba mươi hai Đạo Cảnh Oa Linh Tộc!
- Còn có, đầu của một Tạo Hóa Thần Nhân Oa Linh Tộc....
Thừa tướng càng xem càng giật mình, đến cuối cùng, hắn đã đứng lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Chân:
- Ngươi thật sự đã chém giết một Tạo Hóa Thần Nhân của Oa Linh Tộc? Ngươi đã có được lực lượng chém giết Tạo Hóa Thần Nhân?
Chém giết Đạo Cảnh và chém giết Tạo Hóa Thần Nhân là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ở Đại Chu, tồn tại có năng lực chém giết Đạo Cảnh có thể xưng vô số, nhưng tồn tại có năng lực chém giết Tạo Hóa Thần Nhân, nhất là phía dưới Tạo Hóa Cảnh thì lại có thể xưng là lông phượng sừng lân!
- Hợp lực với ngươi khác!
Diệp Chân đáp.
- Người trong Tạo Hóa Cảnh?
- Không phải, cũng là mấy tên Đạo Cảnh!
Diệp Chân trả lời rất mịt mờ.
Thừa tướng Văn Cương nhìn về phía Diệp Chân, sắc mặt lần nữa thay đổi một lần, mấy tên Đạo Cảnh hợp lực mà có thể chém giết một Tạo Hóa Thần Nhân, ý nghĩa trong chuyện này cũng không phải bình thường.
Thật lâu, Văn Cương lại thở dài một hơi:
- Xem ra, tất cả mọi người đã khinh thường ngươi, có sính lễ phong phú như thế, nếu ta là bệ hạ thì nhất định sẽ gả Trường Nhạc công chúa điện hạ cho ngươi!
- Nhưng vì sao ngươi không đi cầu bệ hạ?
- Bởi vì ta không nắm chắc, ta có một trực giác, cho dù ta dâng lên sính lễ phong phú như thế thì chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ không đồng ý gả Trường Nhạc công chúa điện hạ cho ta, cho nên ta mới tới để cầu thừa tướng thành toàn!
Diệp Chân nói.
Văn Cương lại không hiểu nở nụ cười:
- Dâng lên quân công kinh người như thế, nếu bệ hạ còn không đồng ý, cho dù lão phu đi nói thì cũng không có một chút tác dụng nào, bệ hạ vẫn sẽ không đồng ý.
- Sẽ có chỗ hữu dụng!
Diệp Chân rất kiên định.
- Nói thế nào? Sao lão phu lại có chút nghe không rõ ý tứ của Diệp Nguyên Soái.
Văn Cương thật lòng không hiểu ý tứ của Diệp Chân.
Càng không rõ vì sao Diệp Chân chắc chắn Nhân Tôn Hoàng Cơ Long sẽ không đồng ý hôn sự nhìn như không tệ này như thế?
- Có chút chuyện, ta cần thừa tướng đại nhân chuyển đạt cho bệ hạ, vì ta cầu hôn Trường Nhạc công chúa điện hạ tăng thêm thẻ đánh bạc, cũng càng cần hơn thừa tướng lớn người biết được đồng thời cân nhắc lợi hại cơ bản!
Diệp Chân nói cực kỳ trịnh trọng.
- Ồ, chuyện gì?
Lần này, Văn Cương có chút hiếu kỳ, trước mắt Diệp Chân này càng nói càng thái quá, nhưng lại càng nói càng tỉnh táo.
- Nếu bệ hạ gả Trường Nhạc công chúa điện hạ cho ta, đồng thời thành hôn ngay hôm đó, Diệp Chân ta sẽ thay Đại Chu thề sống chết giữ vững biên cương Đông Bắc của Lạc Ấp, hải cương Đông Bắc. Nếu không…
- Nếu không thì như thế nào?
Vẻ mặt của Văn Cương trong nháy mắt này trở nên vô cùng âm lệ, ngữ khí cũng biến thành vô cùng lăng lệ, hắn đã nghe ra vài phần ý vị.
- Nếu không....
Diệp Chân đột nhiên cười lạnh:
- Có lẽ Ly Thân Vương Cơ Nguyên cực kì thích Trấn Hải quân đầu nhập!
- Mà chỉ cần ta rời khỏi Trấn Hải quân Bắc Hải, đại quân Ma Tộc bên kia, còn có Bắc Hải Thủy Tộc...
- Lớn mật!
Diệp Chân vẫn chưa nói xong, Văn Cương đã vỗ bàn đứng lên, nghiêm nghị nổi giận quát to.
- Lớn mật!
Nổi giận quát một tiếng, Văn Cương vỗ bàn đứng dậy:
- Lôi đình mưa móc, đều là thiên ân, trong lòng ngươi há có thể còn có oán giận?
Nổi giận quát một tiếng làm cho mấy đạo khí tức cường hoành chăm chú khóa chặt Diệp Chân trở nên khẩn trương lên.
Đối mặt Thừa tướng Văn Cương nổi giận quát, Diệp Chân là người trong cuộc nhưng lại mặt không đổi sắc, thậm chí trên mặt còn nụ cười.
Nổi giận quát xong, Văn Cương nhìn Diệp Chân thờ ơ, vẻ ngạc nhiên chợt lóe lên trong đôi mắt, chậm rãi ngồi xuống ghế, ngữ khí cũng trở nên vài phần nhu hòa.
- Diệp Nguyên Soái, lời nói đại nghịch bất đạo như thế, tuyệt đối không thể nhắc lại! Hôm nay lão phu coi như không nghe thấy, không truy cứu nữa.
- Ngươi cũng nên buông xuống oán giận, tận tâm mục thủ một phương cho Đại Chu ta!
Nghe vậy, Diệp Chân lại thở dài một hơi:
- Thừa tướng đại nhân, ngươi dùng loại lời nói khách sáo này ứng phó ta thật không có ý nghĩa.
- Nếu như ở nơi này của ngươi cũng tìm không thấy đường sống, như vậy Diệp Chân ta sẽ thật cùng đường mạt lộ. Cũng chỉ có thể đi đầu quân Ly Thân Vương, mời Ly Thân Vương giúp đỡ.
- Về phần sau khi ta đi, Ma tộc và Thủy Tộc ở Bắc Hải đã không có một chút quan hệ với Diệp Chân ta.
Sắc mặt của Văn Cương trong chớp mắt trở nên khó coi, lại một lần nữa phất tay.
Sau đó, khí tức cường hoành vừa khóa chặt lại Diệp Chân lại chỉ còn một người, cái khác toàn bộ biến mất vô tung vô ảnh.
Khóe miệng của Diệp Chân cũng có chút nhếch lên, hắn hiểu được, đây là vị thừa tướng đại nhân rốt cục chịu chính diện nói với hắn việc này.
Văn Cương lạnh mặt xuống, chậm rãi nhếch trà, chậm rãi mở miệng.
- Diệp Nguyên Soái, đầu tiên, ngươi lấy biên giới Bắc Hải ra để uy hiếp chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
- Cho dù ngươi dẫn binh lập cờ tạo phản ở Bắc Hải thì cũng không uy hiếp được Đại Chu!
- Nói đi, ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Thừa tướng ngươi sai!
Diệp Chân rất chân thành.
- Không biết bản tướng sai ở chỗ nào? Bắc Hải của ngươi, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ trăm vạn đại quân mà thôi, tinh nhuệ chỉ là năm mươi vạn Trấn Hải quân, quân đội Đại Chu ta đâu chỉ ngàn vạn, diệt Bắc Hải ngươi dễ như trở bàn tay!
Văn Cương lạnh lùng nhìn Diệp Chân nói.
- Quân đội Bắc Hải ta đúng là chỉ có hơn trăm vạn, tinh nhuệ chỉ có khoảng năm trăm ngàn Trấn Hải quân. Nhưng thừa tướng đại nhân nhìn thấy quân đội nào có chiến tích chói mắt hơn Trấn Hải quân ta sao?