← Quay lại trang sách

Chương 3080 Không Quá Đáng Chú Ý

Lời này làm cho sắc mặt Thừa tướng Văn Cương hơi đổi.

- Đương nhiên, đúng như thừa tướng đại nhân nói, quân đội Đại Chu nhiều vậy! Thế nhưng, bây giờ Ly Thân Vương nhìn chằm chằm, Đại Chu nổi lên chiến hỏa bốn phía.

- Một khi Diệp Chân ta bị ép, dưới sự bất đắc dĩ đầu nhập Ly Thân Vương sẽ mang đến hậu quả gì, có lẽ thừa tướng đại nhân rõ ràng hơn ta?

- Đến lúc đó, Bắc Hải Thủy Tộc sẽ không trở ngại chút nào đặt chân lên bờ, đại quân Ma Tộc cũng sẽ từ bên phía Trường Lăng quận tiến thẳng một mạch, không nói lợi ích thương nghiệp bên kia, cho Đại Chu không lo vong quốc thì cũng có khả năng bị Ly Thân Vương thay vào đó!

Diệp Chân nói nghiêm trọng, vẻ mặt của Thừa tướng lại càng ngày càng lạnh:

- Diệp Nguyên Soái, đánh giá cao sức ảnh hưởng và năng lực của mình cũng không phải là một thói quen tốt.

- Trấn Hải quân của ngươi đúng là tinh nhuệ, nhưng cũng không có năng lực thay đổi thế cục thiên hạ!

- Thừa tướng đại nhân, chuyện của mình thì mình tự biết! Bốn phía Đại Chu chiến hỏa, nhìn qua các nơi đều có ứng phó, ở vào thế cân bằng khó được.

- Mà một khi Trấn Hải quân có biến sẽ đánh vỡ thế cân bằng khó có được này!

- Trấn Hải quân sẽ trở thành một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà!

Diệp Chân nói xong, Văn Cương trừ một mặt âm trầm lại không có bất kỳ biểu thị gì.

Diệp Chân hiểu rõ, lúc này Văn Cương là thừa tướng của Đại Chu, bắt đầu suy nghĩ về lập trường của Đại Chu, chưa từng chịu uy hiếp!

Đại Chu, dù chiến tử đến người cuối cùng cũng chưa từng chịu uy hiếp.

Chuyện này theo Diệp Chân, vừa là một thói quen tốt, vừa là một thói hư tật xấu!

Chí ít lúc này, cho dù trong âm thầm, một khi vị thừa tướng Đại Chu này bắt đầu bẩm cầm lập trường của hắn, mục đích tối nay của Diệp Chân sẽ không cách nào đạt tới.

- Đã như vậy, Diệp Chân xin từ biệt thừa tướng, Diệp Chân đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước lên con đường kia, nếm thử khả năng duy nhất, còn xin thừa tướng chớ trách!

Nói xong, ác khách Diệp Chân đứng dậy bỏ đi.

- Chậm đã!

- Thừa tướng đại nhân còn có gì chỉ giáo?

Diệp Chân nói.

- Diệp Nguyên Soái, đến bây giờ lão phu vẫn không rõ, vì sao chuyện cưới Trường Nhạc công chúa lại để cho ngươi trở nên vội vàng như thế!

- Ngươi và Trường Nhạc công chúa đều chính vào tuổi trẻ thanh xuân, muộn tụ mấy năm thì lại như thế nào? Có lẽ đương kim bệ hạ hiểu lầm rất sâu đối với ngươi, dù ngươi đã lập xuống quân công như thế, cũng sẽ không gả Trường Nhạc công chúa cho ngươi!

- Nhưng, còn nhiều thời gian, ngày sau tân quân kế vị....

- Thừa tướng nói rất mịt mờ, chỉ nói bốn chữ 'Tân quân kế vị' đã dừng lại không nói, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Diệp Chân cũng là người thông minh, sao có thể nghe không hiểu ý tứ của hắn.

Ngày sau tân quân kế vị, không thiếu được hãn tướng như Diệp Chân, đương nhiên sẽ có phong thưởng, đến lúc đó Diệp Chân đệ trình cưới Trường Nhạc công chúa, lại lưỡng tình tương duyệt với Trường Nhạc công chúa, chính là chuyện nước chảy thành sông.

Chủ quan chính là đương kim bệ hạ không đồng ý, làm cho Diệp Chân chờ thêm mấy năm, chờ tân quân kế vị là được.

Trừ cái đó ra, câu nói này của Văn Cương để lộ ra rất nhiều tín hiệu.

Đầu tiên là uy hiếp của hắn đối với Diệp Chân, cũng không phải là thờ ơ, mà là ra ngoài lập trường thừa tướng của hắn, loại lấy phản quốc để uy hiếp này không thể nhắc lại nữa.

Tiếp theo, tập đoàn quý tộc Đại Chu giống như cũng đã hình thành chung nhận thức, đều đang đợi cũ mới giao thế.

Cái gọi là nhân vong chính tức.

Lúc này, để cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long giày vò, ví dụ như chuyện bổ nhiệm đại quốc sư một, sở dĩ bọn hắn đồng ý, chính là để cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tiến hành giày vò sau cùng.

Hoàng đế đã sắp chết rồi, ngươi không cho người ta giày vò một chút, gây sự với Hoàng đế, có phải ngươi ngốc không?

Dù sao thời gian của Hoàng đế còn không nhiều, đến lúc đó Hoàng đế một băng hà, tân quân kế vị, đại quốc sư gì đó đều thoảng qua như mây khói.

Chỉ là, với tình huống trước mắt, bọn hắn chờ được nhưng Diệp Chân không chờ được.

- Thừa tướng đại nhân, không phải ta sốt ruột, mà là nếu ta không hành động thì chỉ sợ sẽ không có cơ hội.

Diệp Chân cười khổ nói.

- Hả? Lão phu chưa từng nghe tin tức bệ hạ muốn gả Trường Nhạc công chúa cho những người khác? Công chúa thảo luận chính sự tứ hôn, đây chính là đại sự.

Thừa tướng Văn Cương nghi hoặc nói.

- Không phải tứ hôn với người khác! Mà là nếu ta không hành động, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không gặp được Trường Nhạc nữa!

- Tốt, ta cũng không gạt thừa tướng đại nhân, hành động lần này của ta chính là vì muốn cứu Trường Nhạc công chúa từ trong hoàng cung ra!

- Đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ cho ta?

Lần này, Thừa tướng Văn Cương cũng không ngồi yên được nữa.

Sau đó, Diệp Chân cũng không giấu giếm nữa, giao tình báo mình thu thập được cho Văn Cương.

...

- Có thể bệ hạ đang thu thập bản nguyên tinh huyết của rất nhiều hoàng tử công chúa? Đây là điềm báo trước, rất nhiều hoàng tử công chúa có hiện tượng tinh huyết thua thiệt, lão phu đã biết, thế nhưng phỏng đoán này thì... Nghe rợn cả người!

- Trường Nhạc công chúa bị đại quốc sư Vũ Chân mang mười Tạo Hóa Thần Nhân nhốt vào Trường Nhạc uyển?

Xem hết một hệ liệt tình báo, lông mày Văn Cương khóa chặt hình chữ xuyên:

- Rốt cuộc bệ hạ muốn làm gì?

- Ta cũng không biết, nhưng lấy hiếu thuận của Trường Nhạc công chúa, phàm là có thể làm thì đều sẽ đáp ứng, ta cũng nghĩ không thông, đến cùng là vì chuyện gì mà bệ hạ phải phái ra mười Tạo Hóa Thần Nhân để nhốt Trường Nhạc.

- Cũng bởi vậy nên ta mới rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi hạ sách cầu đến thừa tướng đại nhân nơi này!

Diệp Chân nói.

- Mặt khác, còn có một chuyện Diệp Chân phải nhắc nhở thừa tướng đại nhân, nếu Trường Nhạc công chúa thật xảy ra chuyện trong hoàng cung, sau khi trăm vạn tế quân của Tổ Thần Điện toàn quân bị diệt, lấy tầm quan trọng của Trường Nhạc công chúa ở trong Tổ Thần Điện, chỉ sợ Tổ Thần Điện cũng sẽ lại một lần nữa rung chuyển!

- Tốt, ta nói đến thế thôi! Sau này thật sớm hướng phía trên, ta sẽ hướng bệ hạ cầu hôn Trường Nhạc công chúa điện hạ, làm cố gắng cuối cùng, đến lúc đó, còn xin thừa tướng đại nhân giúp đỡ một chút!

Nói xong, Diệp Chân xá dài thi lễ, sau đó nhanh chân rời khỏi, chỉ để lại Văn Cương đang trầm tư trong sãnh khách của tướng phủ.

Trong trầm tư, lông mày Thừa tướng Văn Cương lại càng khóa càng chặt, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng!

Rời khỏi phủ Thừa Tướng, trong lòng Diệp Chân lần đầu tiên dâng lên một loại cảm giác bất lực nồng đậm.

Theo Diệp Chân, vừa rồi thương lượng với Thừa tướng, trên cơ bản là thất bại.

Dùng lời giải thích của Văn Cương thì chính là Diệp Chân tự cho mình quá cao.

Trấn Hải quân đúng là không tệ, đúng là tinh nhuệ hiếm thấy, nhưng trong đôi mắt của đại lão triều đình thì cũng chỉ là tinh nhuệ hiếm thấy mà thôi.