Chương 3334 Thánh Tế Liều Mạng
Trước đó, Thánh Tế Mạc Vũ ra tay lôi đình chỉ mới diệt sát hơn một trăm năm mươi Đạo Cảnh hạch tâm, nhưng Ma Tộc và Yêu Tộc phân bố ở ngoại vi và những Đạo Cảnh chấp pháp nhiệm vụ khác thì vẫn như cũ có hơn một trăm vị.
Bởi vì mấy Tạo Hóa Thần Tướng này chiến đấu đánh cho toàn bộ Hồ Châu thành đến gần như long trời lở đất, cho nên từng người đều vội vàng chạy ra khỏi vị trí phòng thủ.
Ví dụ như Đạo Cảnh tuần tra bầu trời, lại ví dụ như Đạo Cảnh tuần tra lòng đất, lại ví dụ như Đạo Cảnh chủ trì trận pháp cảnh giới tứ phương.
Toàn bộ trốn đi!
Cũng chính bởi vì những Đạo Cảnh này đều thoát khỏi vị trí của mình, không có trinh sát chu đáo chặt chẽ mới cho Diệp Chân cơ hội, để cho Diệp Chân một tiễn bắn giết Tiên Tri Ma Sư Thất Nan.
Tiên Tri Ma Sư Thất Nan bỏ mình, một đám Ma Tộc Đạo Cảnh đều điên!
Là điên thật!
Dù Diệp Chân khủng bố đến đâu, lúc này từng người cũng đừng mệnh nhào về phía Diệp Chân.
Tiên Tri Ma Sư Thất Nan có thân phận tôn quý, bọn hắn làm hộ vệ của Tiên Tri Ma Sư Thất Nan, Tiên Tri Ma Sư Thất Nan chết rồi, đó chính là sai lầm và tai nạn lớn nhất của bọn.
Diệp Chân lại không sợ chút nào, mặc cho Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu chở hắn tự do xuyên qua, mỗi một lần lấp lóe, Lạc Nhật Thần Cung trong lòng bàn tay đều khép mở một lần, hoặc một tiễn, hoặc liên châu tam tiễn.
Mỗi một tiễn đều có một Đạo Cảnh bỏ mình.
Mới đầu, còn có Yêu Tộc và Thủy Tộc Đạo Cảnh nghĩ muốn thừa cơ vây công Diệp Chân, nhưng mấy mũi tên qua đi, lúc này những Đạo Cảnh không có người tổ chức chỉ huy này đã bị Diệp Chân dọa cho phát sợ!
Một tiễn bắn giết một Đạo Cảnh giống như giết gà!
Nhóm Yêu Tộc Đạo Cảnh trước tiên bỏ chạy, từng người trốn ra xa, chỉ sợ trong nháy mắt tiếp theo Lạc Nhật Thần Xạ của Diệp Chân sẽ bắn lên trên đầu bọn hắn.
Chỉ có Ma Tộc Đạo Cảnh từng người như không muốn sống nhào về phía Diệp Chân, thậm chí áp dụng đấu pháp lấy mạng đổi mạng, các loại bí pháp thần thông tầng tầng lớp lớp, làm cho Diệp Chân cũng không thể không cẩn thận từng li từng tí!
Cực kỳ đột ngột, trong lòng Diệp Chân bỗng nhiên giống như thuỷ triều dâng lên cảm giác lo sợ, nguy cơ vô hình chớp mắt đánh tới!
Cảm giác nguy cơ ập đến như sóng thủy triều làm cho lông tơ cả người Diệp Chân đều dựng đứng.
Tâm niệm của Diệp Chân thay đổi thật nhanh, Thiên Cơ Quyết dự cảnh, Diệp Chân có thể chắc chắn là có nguy hiểm to lớn đang đến.
Hơn nữa, lấy chiến lực và tu vi bây giờ của Diệp Chân, có thể làm cho hắn cảm giác nguy cơ như sóng triều, chỉ sợ chỉ có thể là có Tạo Hóa Cảnh không để ý tới ra tay với Diệp Chân.
Nhưng trong lúc cấp thiết, Diệp Chân chỉ có thể cảm ứng được có nguy hiểm to lớn tiến đến, nhưng lại không cách nào dự đoán nguy hiểm đến từ đâu, là loại nguy hiểm nào.
Diệp Chân rất rõ ràng, lúc này, thả ra Nam Man Thần Vương là an toàn nhất.
Nhưng thời gian không cho phép.
Chờ Diệp Chân gọi ra Nam Man Thần Vương, chỉ sợ cơ thể hắn đã lạnh.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Chân ngưng luyện trên chiến trận sinh tử nhiều năm sinh ra phản ứng theo bản năng, cứu được hắn một mạng.
Lục Không Hào Quang trong Đạo Cung chấn động cực kỳ nhỏ làm cho trong chớp mắt, Diệp Chân đã hiểu rõ, vị trí đó có không gian rung động.
Gần như là bản năng của cơ thể, Diệp Chân kẹp lấy hai chân, mang theo tiểu Miêu lướt ngang qua bên trái, để né qua hướng đó.
Nhưng chỉ là động tác của Diệp Chân vừa bắt đầu, kiếm quang vô cùng rét lạnh đã như thiểm điện cắt qua.
Không gian Hồng Hoang Đại Lục giống như cắt đậu phụ nứt ra vết nứt lớn, kiếm quang như kinh hồng trực tiếp cắt về phía phía sau lưng Diệp Chân, chính muốn chém Diệp Chân từ đầu đến chân một phân thành hai.
Trước đó, có Lục Không Hào Quang nhắc nhở không gian ba động đã phát huy tác dụng cực lớn, trong thời gian ngắn đến có thể xưng không đáng kể, Diệp Chân chỉ lướt ngang nửa thước về phía bên trái, nhưng nửa thước này lại có thể quyết định sinh tử của Diệp Chân.
Đạo kiếm quang kia liên tục cắt hàng rào không gian Hồng Hoang Đại Lục giống như cắt đậu hũ, càng đừng nói là nhục thân của Diệp Chân.
Thời khắc mấu chốt, Hắc Thủy Long Hồn trong Đạo cung vươn cổ gầm thét, từng tầng Hắc Thủy Long Lân như Long Lân phun lên phần lưng Diệp Chân, ý đồ ngăn cản một kiếm này.
Toàn lực thôi động Hắc Thủy Long Hồn, uy năng phòng ngự của Hắc Sắc Long Lân này cùng thật không kém bao nhiêu.
Nhưng trước một kiếm này vẫn như cũ giống như đậu hũ.
Xoạt!
Kiếm quang cắt qua, cắt đứt phần cổ và hơn phân nửa vai phải của hắn, thuận thế cắt trên đùi Diệp Chân, chém rụng đùi phải của Diệp Chân gần như là tận gốc, cùng nhau chém rụng, còn có một khối lớn da thịt của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.
Toàn tâm đau đớn cũng không làm cho Diệp Chân xuất hiện bất kỳ bối rối, mạng sống như treo trên sợi tóc, hắn phải tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.
Diệp Chân đã nhìn thấy địch nhân của hắn!
Huyền Cửu!
Chấp Pháp Thần Tướng Thiên Miếu Huyền Cửu ra tay về phía hắn.
Không chỉ ra tay, còn là đánh lén!
Mặt mũi của Chấp Pháp Thần Tướng Thiên Miếu xem như bị Huyền Cửu làm cho mất hết.
Nhưng vào giờ phút này, Diệp Chân bảo mệnh mới là quan trọng nhất.
- A Nguyên!
Trong thời gian một khoảnh khắc vừa rồi, rất nhiều linh bảo trong cơ thể Diệp Chân đã tiến vào trạng thái chờ lệnh.
Diệp Chân vận dụng đầu tiên chính là Tiên Thiên Linh Bảo Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu, đây là linh bảo mạnh nhất, cũng là linh bảo bảo mệnh cường đại nhất trong tay Diệp Chân.
Nhưng Diệp Chân cũng không vận dụng Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu phá vỡ hư không thoát thân.
Lúc này, nếu trực tiếp dùng A Nguyên phá vỡ hư không thoát thân cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Thiên Miếu đã không muốn mặt phái ra Tạo Hóa Thần Tướng Huyền Cửu ra tay như vậy, mà trước đó, Thiên Miếu liền đã biết Diệp Chân có lực lượng xuyên qua hư không, có thể đã phong tỏa hư không hay không?
Mặc dù nếu có phong tỏa hư không thì A Nguyên cũng có thể tuỳ tiện phá mất.