← Quay lại trang sách

Chương 3792 Khai Quốc Đại Tướng Quân

Bây giờ, ở trên khư thị Ngũ Tiên đảo, một khối này to bằng quả đấm lớn cũng có giá trị liên thành.

Hiện tại, lại bao trùm quanh một tầng trang phục, lại bao phủ một tầng dày trên ngón tay.

Nếu tất cả Thạch Vệ đếm không hết ở phía sau đều là như thế, như vậy cần dùng bao nhiêu Không Minh Linh Kim?

Nhưng, Diệp Chân cũng không có suy nghĩ vấn đề này, bởi vì ngay lập tức hắn đã phát hiện dị thường.

Chiến tướng đang cố gắng vun vẩy đá trên chiến giáp màu vàng này mặc dù trong cơ thể của hắn có máu chảy cuồn cuộn, có khí tức sinh linh, ngón tay cũng đang động, nhưng không hề giống một người sống, vì trong cơ thể không có một tơ một hào khí tức thần hồn nào.

Nếu không phải bên trong cơ thể âm thanh máu đang chảy, nhục thân hoàn mỹ, thì đó chính là một người chết.

Diệp Chân đang quan sát mọi việc, đồng thời Khai Quốc Đại Đế Cơ Bang đang đánh trống trận da rồng trong Đế miếu nhìn thấy cánh tay của tên chiến tướng thứ nhất đã lộ ra bên cạnh, thần sắc đột ngột trở nên hưng phấn lên.

- Trẫm ra lệnh cho các dũng sĩ, thức tỉnh!

Tiếng trống trận hơi hơi dừng lại, một vệt sáng bay về phía trong hư không.

Trên bầu trời, ánh sáng bắn ra, hiện ra một ấn tỉ cực lớn, ấn tỉ này tán phát ra uy áp, khiến cho Diệp Chân thu lại tất cả thần niệm ngay đầu tiên, không dám nhìn trộm tiếp.

Đây là Trấn quốc càn khôn tỉ được Cơ Bang thôi động.

Trấn quốc càn khôn tỉ khẽ run lên, đột nhiên, từ tiếng vang ùng ùng kịch chấn, toàn bộ mặt đất tiểu thế giới Hoàng tộc đều bắt đầu rung động dữ dội.

Trong cơn rung động dữ dội, một đám mây đen to lớn từ phương xa cấp tốc bay đến gần, bao phủ toàn bộ hoàng cung trong bóng tối.

Ngay cả trấn quốc càn khôn tỉ cũng bóng tối cực lớn này bao phủ, còn mơ hồ vang lên âm thanh trầm đục như sấm.

- Hàm Hóa đừng ngủ nữa, dậy đi!

Trấn quốc càn khôn tỉ rõ ràng có chỗ không vui.

Diệp Chân ngạc nhiên, món đồ chơi này lại còn đang ngủ, là vật sống?

Không!

Trấn quốc càn khôn tỉ được gọi như vậy, chỉ sợ cũng là tiên thiên linh bảo!

Mây đen?

Kiện tiên thiên linh bảo nào của Đại Chu gọi là Vân Lai Trứ?

Đang lúc Diệp Chân nghi ngờ, Cơ Bang lần nữa cười lên ha hả, dùi trống trong tay bỗng nhiên phát lực.

Oanh!

m thanh như kinh lôi oanh xuống chậm làm cho bầu trời tiểu thế giới Hoàng tộc, đánh xơ xác các đám mây nhiều màu trên bầu trời hoàng cung, chỉ có đám mây đen to lớn này là tồn tại.

- Thế nào, thế nào, thì thế nào?

Mây đen bị kinh hãi đột nhiên phát ra tiếng người, rất nhân tính hóa dụi dụi con mắt, cẩn thận nhìn Cơ Bang đánh trống mấy lần, sau đó bộ dáng hơi biến hóa, giống người bái xuống hướng về phía Cơ Bang.

- Bệ hạ, người trở về?

- Ừm!

Cơ Bang gật đầu:

- Tốt, làm việc! Đầu tiên là…!

Dùi trống trong tay Cơ Bang chỉ vào cánh tay của chiến tướng đang cố vùng vẫy nói.

- Ách, được!

Thiên Không Ô Vân sung sướng duỗi cái lưng mệt mỏi, đột nhiên hối hả co vào, cuối cùng hóa thành một ngọn núi nhỏ không thể nói là hùng kỳ nhưng lại cực kỳ rắn chắc, trên núi nhỏ, bỗng bắn ra tia sáng chói mắt.

Diệp Chân bỗng nhiên dụi dụi con mắt.

Dáng vẻ ngọn núi nhỏ này...... Hắn từng gặp qua!

Tổ Thần Sơn!

Trọng bảo căn bản Tổ Thần điện Đại Chu, Tổ Thần Sơn.

Bảo vật căn cơ Tổ Thần điện Đại Chu cư nhiên lại bị Cơ Bang mời đến, Diệp Chân đang vô cùng chấn kinh.

Trong nháy mắt tiếp theo, Tổ Thần Sơn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đột nhiên bắn ra một vệt sáng, lưu quang giống như sấm sét, rót vào trong trong cánh tay chiến tướng Thạch Vệ kia.

Khoảnh khắc lưu quang rót vào nháy mắt, cơ thể tên chiến tướng này còn đang vùng vẫy trong đá, đột nhiên nhiều thêm một đạo khí tức thần hồn vô cùng linh động.

Khi nhiều hơn cỗ khí tức này, khí tức chiến tướng này đột nhiên bắt đầu tăng nhanh lên, khí tức tu vi kinh khủng với sát khí trong nháy mắt lan ra.

Sau một cái hô hấp, trước tiên tên chiến tướng này giãy dụa lộ ra cánh tay, sau đó hung hăng đánh vào trên cánh tay phải của mình, đất đá bay tán loạn.

Sau đó, hai cánh tay hung hăng đánh vào lồng ngực của hắn, hết sức xé rách bên trong, Thạch Y lần lượt biến thành mảnh vụn.

Mấy hơi sau đó, y phục bằng đá quanh thân chiến tướng vỡ vụn, hắn vừa mới thoát khỏi gò bó, hình như có chút không thích ứng bẻ bẻ cổ, lộ ra một khuôn mặt cương nghị tràn đầy cứng rắn.

Lần nữa, xử lý một chút mảnh đá trên người, sau khi hắn thoát khỏi lớp đá bỗng nhiên tiến lên, hướng về phía Khai Quốc Đại Đế Cơ Bang trên Đế miếu quỳ gối xuống đất nói:

- Thần Hoàng Kiếm, tham kiến bệ hạ! Bệ hạ, thần đã trở về!

- Được!

- Tốt!

- Tốt!

Cơ Bang nói liên tục ba chữ tốt, thần sắc của hắn cũng có chút kích động.

- Bệ hạ, chúng ta đã đợi một ngày này bao lâu rồi?

Hoàng Kiếm lần nữa đặt câu hỏi.

- Bây giờ trẫm cũng không biết là qua bao lâu, chỉ biết là rất lâu!

Thần sắc của Cơ Bang trở nên có chút trầm trọng.

Hoàng Kiếm lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía tượng đá sau lưng không có điểm cuối, thần sắc càng thêm trầm trọng:

- Không biết......

Khai Quốc Đại Đế Cơ Bang thì hét lớn lên:

- Lập tức, lập tức liền biết!

Hắn cầm dùi trống cực lớn trong tay quăng về phía Hoàng Kiếm giống như hai tia chớp:

- Trẫm đi gọi Bắc đại tướng quân, nếu ngươi là người đầu tiên tỉnh lại, kế tiếp, liền giao cho ngươi!

- Bệ hạ yên tâm!

Hoàng Kiếm tiếp nhận dùi trống xoay mình bay lên bầu trời, bay về phía trống trận da rồng trên không Đế miếu, tiếng trống trận hào hùng làm người ta nhiệt huyết sôi trào, lần nữa vang lên.

Đại Tướng lĩnh quân gõ trống trận lại không giống tiếng trống trận Khai Quốc Đại Đế Cơ Bang gõ.

Tiếng trống vang lên, làm cho sống trong kiếp chinh chiến Diệp Chân sôi trào nhiệt huyết, trong đầu Diệp Chân hiện lên chuyện cũ năm đó ở Chân Huyền đại lục, là chỉ huy đại quân chinh chiến khắp nơi.

Trong Thần cung, Lục Tâm Tỏa sau ót thần nguyên Diệp Chân đột nhiên tản ra ánh sáng nhạt, trong nháy mắt làm cho hắn tỉnh táo lại, khiến hắn vô cùng sợ hãi.

Tiếng trống trận do Hoàng Kiếm đánh ra lại có thể ảnh hưởng đến thần hồn.

Thủ đoạn này rất thâm thúy!

Đồng thời, Diệp Chân cũng cuối cùng nhớ lại Hoàng Kiếm này là ai!

Một trong mười tám vị khai quốc đại tướng quân Đại Chu, Hoàng Kiếm!