← Quay lại trang sách

Chương 3954 Hành Tẩu Tiên Phàm

Bật cười lớn, Diệp Chân xoay mình đứng dậy:

- Nếu có thể có được thành tựu Vương Giả chi đạo, chính là ta may mắn, nếu không thể, thành tựu võ đạo hiện tại, cũng là ta may mắn.

Giờ khắc này, ý niệm của hắn thông suốt, đột nhiên thả xuống, không còn cố chấp như vậy.

Nhưng, Vương Giả chi đạo vạn cổ hiếm có này cũng không phải Diệp Chân thả xuống là có thể ngộ thông.

Thả xuống chỉ là để cho Diệp Chân không còn xoắn xuýt nơi này, toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm mà thôi.

Bước ra một bước, Diệp Chân đã xuất hiện ở trong phủ trạch Trấn Quốc Công.

- Sư tỷ, ta muốn về nhà, nàng có muốn đồng hành hay không?

Diệp Chân cười nói với Liêu Phi Bạch.

- Đương nhiên!

Kiếm quang lóe lên, Liêu Phi Bạch đã xuất hiện trước người Diệp Chân, khi Diệp Chân định mang theo Liêu Phi Bạch quay lại Chân Huyền đại lục, Liêu Phi Bạch đột nhiên lại hóa thành kiếm quang đi xa.

- Chàng chờ ta chút.

- Nàng đi đâu vậy?

Diệp Chân vô cùng ngạc nhiên.

- Tạm chờ ta, ta muốn mang chút lễ vật cho phụ mẫu, còn có các tỷ tỷ muội muội.

m thanh của nàng truyền đến từ xa.

Diệp Chân ngạc nhiên, hắn lại quên bén chuyện này.

Cận hương tình khiếp.

Ước chừng chính là tâm tình của Diệp Chân bây giờ.

Mấy năm này, từ sau khi tìm được Thải Y, Hồng Hoang Đại Lục gió nổi mây phun, Diệp Chân thì liên tục ở vào ở trung tâm nhất của vòng xoáy Hồng Hoang Đại Lục.

Cho tới hôm nay, hắn mới xem như tạm thời rời khỏi vòng xoáy Hồng Hoang này, mới có thời gian rảnh quay lại Chân Huyền Đại Lục, gặp phụ mẫu, gặp vợ con, gặp bằng hữu cố nhân.

Diệp Chân cho dù là tu vi, hay là tạo nghệ trên không gian pháp tắc thì đều đã xưa đâu bằng nay, tiến về Chân Huyền Đại Lục đã không cần dùng lưỡng giới thượng cổ na di trận, Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu thi triển Thần Thông, gần phân nửa khắc đồng hồ là có thể đến.

- Đây là?

Vừa xuất hiện tại hư không, Diệp Chân và Liêu Phi Bạch có chút ngơ ngác.

Vị tiêu mà Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu A Nguyên lưu tại Chân Huyền Đại Lục là ở chân núi Tề Vân Tông.

Nơi này cách Tề Vân Tông hay chỗ phụ mẫu Diệp Chân ở đều vô cùng gần, chớp mắt đã áp sát.

Vốn chỉ là một phiên chợ nhỏ, nhưng lúc này, xuất hiện phía dưới Diệp Chân và Liêu Phi Bạch lại là một tòa thành lớn phồn hoa.

Tề Vân thành.

Diệp Chân và Liêu Phi Bạch liếc nhau, có lẽ đã hiểu rõ nguyên nhân tòa thành trì này xuất hiện.

Bởi vì Diệp Chân, Tề Vân Tông đại hưng, lại thêm những năm này Diệp Chân giao dịch đại lượng thiên tài địa bảo với Tề Vân Tông, mang đến cho Tề Vân Tông đại lượng đan dược siêu giai, thật ra thì chính là Niệm Linh Đan.

Dẫn đến cao thủ tuyệt đỉnh của Tề Vân Tông xuất hiện lớp lớp.

Tề Vân Tông đã thành thánh địa Võ Đạo của Chân Huyền Đại Lục.

Mấy năm trước, còn có người nói Trấn Vực Thiên Vương phủ mới là Triều Thánh, nhưng Trong Trấn Vực Thiên Vương Phủ chỉ có tượng của Diệp Chân, cũng không thần dị gì hiển lộ, Tề Vân Tông ngược lại thành thánh địa Võ Đạo.

Đủ loại nguyên nhân, Tề Vân Tông đại hưng, gấp mười thậm chí gấp mấy chục lần lúc trước.

Tề Vân thành này đương nhiên cũng vì vậy mà xuất hiện.

Quê quán phồn vinh, Diệp Chân cũng mừng rỡ gặp một lần.

Chỉ là thần niệm của Diệp Chân chớp mắt đã bao trùm xung quanh Tề Vân Tông, sắc mặt lại hơi đổi, chỗ thanh cư của phụ mẫu ở phía sau núi lại không có ai, không có một ai.

Diệp Chân quýnh lên.

Chỗ thanh cư của phụ mẫu ở phía sau núi không nhiễm bụi bặm, thường xuyên có người quét dọn, hẳn là chỉ là dời chỗ ở.

Chỉ là, dời chỗ ở đi đâu chứ?

Thần niệm của Diệp Chân và Liêu Phi Bạch, tràn ra khắp nơi trong Tề Vân Tông và Tề Vân thành.

Nếu ở trong Tề Vân Tông và Tề Vân thành còn tìm không thấy hạ lạc của người nhà, Diệp Chân cũng chỉ có thể chủ động liên hệ bọn người Hồ Thanh Đồng và Lục La, chỉ là sẽ không cho bọn hắn kinh hỉ.

- Sư đệ, trong Tề Vân thành có tòa Diệp phủ, nhân khí có phần vượng.

Sư tỷ Liêu Phi Bạch chợt nói:

- Ta còn cảm ứng được khí tức của phụ mẫu, còn có Thanh Đồng muội muội, hẳn là dời chỗ ở đến Tề Vân thành.

- Dời chỗ ở đến Tề Vân thành rồi?

Phát hiện này làm Diệp Chân thở dài một hơi, cũng không vội:

- Sư tỷ, đi, chúng ta trước tiên đi một vòng ở trong Tề Vân thành, coi như là lịch luyện phàm trần?

- Ừm, rất lâu không dạo phố.

Trong khi nói chuyện, khí tức quanh người Diệp Chân và Liêu Phi Bạch lập tức thu vào, lập tức xuất hiện trong một góc của Tề Vân thành.

Nhìn nhau, Liêu Phi Bạch lấy ra một mũ rộng vành đỉnh lụa trắng đeo lên, cùng Diệp Chân hòa vào trong dòng người cuồn cuộn.

Trên đường cái, người qua lại như mắc cửi, các loại tiếng hò hét tiểu phiến không dứt bên tai.

- Bán mứt táo bánh ngọt, xốp thơm ngọt mứt táo bánh ngọt.

Đột nhiên, Liêu Phi Bạch bước chân dừng lại, ánh mắt hơi dừng lại.

- Thế nào, muốn ăn?

- Hình như đã cực kỳ lâu rồi chưa từng ăn.

Sư tỷ Liêu Phi Bạch khó được có chút thèm, Diệp Chân đương nhiên sẽ không từ chối.

Nghĩ lại, hình như mình cũng đã mấy chục năm chưa ăn hương mứt táo bánh ngọt của nhà này.

Không chỉ có là mứt táo bánh ngọt, giống như những năm gần đây, theo tu vi càng ngày càng cao, trừ ngẫu nhiên uống trà uống rượu ra thì hắn đã cực ít ăn cơm canh.

- Lão bản, hai phần mứt táo bánh ngọt.

- Được.

Tiểu phiến trơn tru bao trên hai miếng mứt táo bánh ngọt, Liêu Phi Bạch vượt lên trước nhận lấy, đầu tiên là hít sâu một hơi, ngửi mứt táo bánh ngọt.

Hương khí nồng mà không ngán của mứt táo bánh ngọt bay thẳng vào trong mũi, ngoài ra còn có một hương thơm táo hoa.

Không nói Liêu Phi Bạch, lúc này, Diệp Chân ngũ giác kinh người cũng mồm miệng chảy nước bọt ròng ròng, động ăn uống chi dục.

Cắn nhẹ một cái, mứt táo bánh ngọt tan vào trong miệng, mắt như mắt Phượng của Liêu Phi Bạch đầu tiên là nhíu lại, sau đó bởi vì thơm ngọt mà đôi mắt sáng mở to:

- Ừm, ăn ngon!

- Khách quan, tiểu nhân bán mứt táo bánh ngọt chính là bán từ đời ông nội ta, bán chừng năm mươi năm, hương vị không thể chê. Nhận hai khối hai mươi đồng tiền lớn.

Tiểu phiến cười, đưa tay về phía Diệp Chân.

- Hai mươi đồng tiền lớn?

Diệp Chân thất thần tại chỗ, trong lúc nhất thời đầu có chút không kịp phản ứng.

Đồng tiền lớn, mình có sao?

Tiểu phiến tưởng là Diệp Chân chê hắn bán đắt, vội vàng cười nói:

- Vị khách quan kia, ngươi đừng chê đắt, ta đây chính là Hoa Chân giá thật toàn dùng táo nhỏ mài phấn làm, không trộn lẫn một chút giả.

- Không phải, ta đang nghĩ.... Có nhận ngân tử không?

Ngơ ngác một chút, Diệp Chân xem như kịp phản ứng.

- Bạc?

Tiểu phiến có chút ngạc nhiên:

- Nhận thì cũng có nhận, vây thì làm phiền khách quan cắt một góc xuống, hai mươi đồng tiền lớn, cũng không đáng bao nhiêu bạc.

- Nhận là được.

Diệp Chân cười, thần niệm thăm dò vào trong Thận Long Châu, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân lập tức cứng đờ - tìm khắp nơi trong ngoài, trên người hắn không có một chút bạc.

- Vàng....

Diệp Chân vốn muốn nói dùng vàng giao, còn không đợi tiểu phiến biến sắc, Diệp Chân phát hiện, vàng hắn cũng không có.

- Nếu không, ta dùng Linh Thạch giao đi.

Linh Thạch xem như đồng tiền cực mạnh.