← Quay lại trang sách

Sự bình thường kỳ quái

Ngay trước kỳ họp Quốc hội lần này, việc ông Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn làm đơn xin từ chức có thể coi là một sự kiện. Thiên hạ dĩ nhiên là phải lấy làm lạ và phải bàn tán nhiều, bởi vì một chuyện như thế, một ông Bộ trưởng xin từ chức có lẽ là sự chưa từng có ở ta. Song, mặc dù lấy làm lạ, người ta vẫn thấy chuyện đó là sự bình thường. Ông Bộ trưởng thấy nên từ chức thì ông từ chức. Bàn tán gì đi nữa thì nói chung mọi người đều công nhận Bộ trưởng là người tử tế, đàng hoàng, bản lĩnh, một người trọng danh dự. Bất kỳ ai là người đứng đắn nếu ở vào địa vị của ông, hoàn cảnh của ông, tình thế của ông, trách nhiệm của ông cũng sẽ làm như ông. Cho nên có thể nói rằng việc ông Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp xin từ chức là một sự lạ thường bình thường.

Thế như, ngược lại với sự “lạ thường bình thường” ấy, mới đây dư luận chứng kiến một sự “bình thường kỳ quái” ở một quý ông cũng cấp Cụ Thượng. Cái quý Bộ mà cụ Thượng này nắm đang là tâm bão của công luận do vì quý Bộ đã và đang được Thanh tra Nhà nước nêu ra cho cả loạt những câu hỏi, những nghi vấn đích đáng và tày trời. Mức độ sai phạm kinh tế và vi phạm pháp luật do thuộc cấp và người nhà của cụ Thượng này gây ra nếu được khẳng định là đúng như con số do Thanh tra nêu lên thì còn ghê gớm hơn rất nhiều so với vụ Lã Thị Kim Oanh ở Bộ Nông nghiệp. Ấy vậy mà khi đối đáp với báo chí tại trụ sở Quốc hội, tức cũng có nghĩa là đang nói năng với toàn thể quốc dân, cụ Thượng lại thản nhiên đưa ra những lời vừa ngông vừa lố, vừa ba trợn vừa rất đỗi tầm phào. Đọc những lời tuyên bố của ông ta đăng trên các báo có thể thấy rằng các phóng viên đã phải bấm bụng nhịn cười khi phỏng vấn ông ta.

Thực ra thì dân tình đã quá quen rồi với cung cách nói năng “có học” của một số quý ông mặt đỏ phừng phừng, quyền cao chức trọng, tiền tấn tiền tỷ thời nay. Ba hoa thiên địa về công trạng thành tích, lớn lối khoe khoang cái giàu sang cái quyền uy cái thế lực của cái Tôi vĩ đại, băm bổ bác bỏ sự chỉ trích, hùng hổ biện minh và đổ tội. Cho nên giọng điệu của cụ Thượng nhà ta hoàn toàn là sự bình thường ở huyện. Tuy nhiên là sự bình thường kỳ quái, bởi vì dù sao đi chăng nữa thì đây vẫn là lời vàng ý ngọc của một ông Bộ trưởng với báo chí, với Quốc hội, với quốc dân đồng bào.

Trong kỳ họp Quốc hội năm ngoái, quốc dân cũng đã chứng kiến sự “bình thường kỳ quái” ở một ông Bộ trưởng khi ông Bộ ấy nổi cáu cao giọng lên lớp người ta. Một ông Bộ giận dữ xài xế ai đó là sự bình thường. Nhưng kỳ quái vì người được ông lên lớp là một nghị sĩ quốc hội đang nêu ý kiến chất vấn ông ta!

Tóm lại, thật chẳng hiểu ra làm sao cái sự đời này nữa. Không lẽ đã cỡ mấy ông đó mà lại còn phải học ăn học nói học cách cư xử? Không lẽ các ông ấy mà còn phải học để thấm nhuần hơn tình thế khó khăn của đất nước và cảnh ngộ còn đầy gian truân của muôn dân? Mà không chừng phải như thế thật cũng nên, bởi bạn nghĩ mà xem, ai đời là một Bộ trưởng lại có thể thản nhiên vô sự nói rằng mấy năm qua ông và các thuộc cấp chỉ làm rơi vãi của Nhà nước có “mỗi” 100 tỷ mà thôi. Còn của riêng thì ông khoe sơ sơ chỉ kể bất động sản thôi cha con nhà ông có tới năm dinh cơ. Đúng là ông giàu thật, nhưng ông là một viên chức làm công ăn lương của chính quyền nhân dân cơ mà, cho nên khoe giàu trắng phớ ra như vậy chứng tỏ ông là con người vô cảm hết sức trước gian khó của dân. Cho nên có lẽ đúng là cụ Thượng cần phải học lại từ đầu rất nhiều lẽ đời đúng sai phải trái thông thường.

Văn Nghệ Trẻ, số 22, 2004, ký tên Nhật Giang