← Quay lại trang sách

Ăn cắp “sảng khoái” và " tự tin”

Sao vậy nhỉ? Kể từ khi tham nhũng được chính thức thừa nhận là quả thật có tồn tại trong hiện trạng đời sống kinh tế xã hội của đất nước đến nay đã hai chục năm. Cũng đã tới gần chục năm rồi tham nhũng không còn nằm lẫn vào trong tập hợp chung chung của những cái gọi là “hiện tượng tiêu cực” mà đã bị thẳng thừng nêu đích danh là một quốc nạn, là kẻ thù nội xâm. Vậy mà...

Dường như ở nước mình, những kẻ tham nhũng, mà nhà văn Đặng Ái gọi là các “ông ăn cắp”, hầu hết đều rất chi là thái độ ông trời, nghĩa là không hề biết trời cao đất dày là gì, không biết thiên hạ là gì, đất nước là gì, dân tộc là gì, không biết người dân nước Việt là thế nào. Họ không biết. Họ khinh tất. Bảo rằng tham nhũng cũng biết sợ các cơ quan bảo vệ pháp luật? Quả thật trong bao nhiêu là những vụ tham nhũng khổng lồ, ăn cắp ghê khiếp, ăn cắp sạt lở tiền dân quỹ nước chẳng có mấy vụ không phải là do công an phát hiện. Tuy nhiên, một “ông ăn cắp” bị công an bắt hình như đã chẳng làm cho bất kỳ một “ông ăn cắp” nào khác phải e, phải co vòi, phải tu tỉnh. Có dấu hiệu tham nhũng ư? Có biểu hiện hối lộ và nhận hối lộ? Có biểu hiện tư lợi? Xin hãy đưa ra bằng chứng! Nhưng bằng chứng và tang chứng cụ thể vạch mặc rõ ràng tội ăn cắp thì ngay cả cơ quan công an cũng dễ gì mà chỉ ngay ra được nói gì người dân. Thành thử “ông ăn cắp” hoàn toàn thấy sảng khoái và tự tin, có gì đâu mà phải sợ ai, nhất là với đám đông thì càng việc gì đâu mà phải e dè.

Một cán bộ có chức có quyền mà biến chất thành “ông ăn cắp” thì ngoài lòng dạ tham lam bạc ác, y còn là một kẻ hết sức khinh người. Trong tầm mắt của một kẻ tham nhũng, dân chúng trông như thế nào nhỉ? Giống đám thuộc cấp, đám nhân viên dưới quyền: khúm núm, khép nép, một dạ hai thưa, bảo sao nghe vậy? Một đám đông “dân trí thấp”, đầu tắt mặt tối, chỉ biết có quanh năm tay làm hàm nhai? Quả thật là kẻ tham nhũng ngày nay phải hết sức là mục hạ vô nhân thì mới dám ráo riết ăn cắp và công nhiên phơi bày của chìm của nổi ăn cắp ra trước bàn dân thiên hạ như vậy.

Tuy nhiên, “ông ăn cắp”, những kẻ đang gây ra quốc nạn, những con sâu quốc xỉ đang làm hại dân hại nước trong thực tế là những kẻ vong mạng đang liều chết. Bởi ở nước nào không biết chứ ở nước Việt Nam này nhân dân là thánh nhân, vải thưa tất nhiên không che được mắt thánh, vải thưa càng không bền được trước lửa giận của thánh nhân.

Phải nói rằng ở nước Nam này những kẻ dám liều chết coi thường nhân dân là những kẻ hoàn toàn mù lòa về lịch sử dân tộc.

Văn Nghệ Trẻ, số 50, 2004, ký tên Nhật Giang