← Quay lại trang sách

Không phải việc của tôi

C-ả-ả-n-h - s-á-á-t! Nhanh lên! Cứu!

Người đi đường dừng cả lại, ngơ ngác nhìn người kêu cứu. Gần đó có cả cảnh sát, nhưng họ không để ý đến tiếng kêu khẩn thiết đó. Lách qua đám đông, những viên cảnh sát thản nhiên bỏ đi nơi khác.

- Cảnh - sát!... C-ả-ả-n-h - sá-á-t!...

Thật kỳ quặc! Không một cảnh sát nào nghe thấy tiếng kêu. Nhưng trong khi đó ngay bên kia đường có một cảnh sát đang đứng. Lẽ nào anh ta không nghe thấy. Người kêu lấy hai tay khum lại đưa lên miệng làm loa và lại kêu thật to:

- Cảnh sát! Nhanh lên! Cứu với! Cảnh-sát!

Lát sau anh ta rẽ đám đông đứng vây kín xung quanh lao thẳng đến chỗ viên cảnh sát đứng bên kia đường.

- Thưa ngài cảnh sát! Xin ngài làm ơn đi với tôi, được không ạ?

- Có việc gì?

- Đằng kia có người sắp bị giết.

- Không phải việc của tôi!

- Sao thế?

- Tôi là cảnh sát giao thông.

Người lạ lại bắt đầu kêu:

- Cảnh sát ơi!... Cứu với!... Cảnh sát!...

Vừa lúc ấy có một viên chức cảnh sát đi qua. Người kêu lại chạy đến ông ta:

- Thưa ngài, xin ngài chờ cho một phút!

Có người đang bị giết, xin ngài hãy chặn tay kẻ phạm tội!

- Tôi không can thiệp vào việc này. Phụ trách việc này là phòng 16 của sở cảnh sát. Tôi chuyên làm các việc về hộ chiếu.

Người lạ lo lắng chạy tất bật, miệng không ngớt kêu to:

- Cảnh sát đâu rồi! Có người bị giết! Cảnh-sát!

Cuối cùng, có một viên cảnh sát từ phía đối diện đi lại. Người lạ chạy đón đầu gặp anh ta:

- Hãy đi cùng tôi nhanh lên! Có người đang bị giết.

- Xin lỗi, không phải việc của tôi. Tôi là cảnh sát trên Bộ.

Đám đông mỗi lúc một tăng thêm, người xúm xung quanh chỗ xảy ra án mạng.

Người lạ chạy đến chỗ viên cảnh sát đang thản nhiên nói chuyện với một người bán rau xanh.

- Thưa ông, ông hãy cứu người đi. Ông đến ngay đi! Có người đang bị giết!

- Tôi không có quyền can thiệp! Tôi là cảnh sát thuộc thị chính.

Cảnh sát thì nhiều, nhưng rõ thật chẳng may mắn chút nào, họ toàn là những người không phụ trách những việc này.

- Cảnh-sát đâu? Ơi cảnh sát!

Lạy thánh Ala, có một cảnh sát xuất hiện đây rồi. Lần này để khỏi làm vào tình thế khó xử, ngưòi lạ thận trọng hỏi trước:

- Xin ông thứ lỗi, ông thuộc phòng nào ạ?

- Tôi thuộc phòng 16.

- Ối trời đất ơi, sao mà may thế! Gần đây có người đang bị giết. Ngài có thể bớt chút gì giờ hạ cố đến xem tên giết người được không ạ?

- Anh hiểu cho tôi, tôi tuy thuộc phòng 16 nhưng lại ở đội chuyên phụ trách trộm cắp.

Chưa kịp nghe hết câu trả lời, người lạ chạy đến quảng trường Azmét năn nỉ người cảnh sát đầu tiên anh gặp:

- Đằng kia có vụ giết người, xin ông đến giúp cho.

- Không phải việc của tôi.

- Thế ông không thuộc phòng 16 ư?

- Tôi ở phòng 16 nhưng thuộc đội chống buôn lậu. Trong đám đông kín chặt cả đường phố thấy thấp thoáng một cái mũ cảnh sát.

- Ngài có phải ở phòng 16 không ạ?

- Phải.

- Ôi thật may quá. Thưa ngài, ngài hãy đến nhanh lên, có vụ giết người!

- Ở đâu?

- Ở đằng kia, gần đây thôi!

- Tôi không thể giúp gì được!

- Sao vậy ạ?

- Không thuộc quận tôi. Nếu ở quận Xocmagir thì tôi sẵn sàng đến ngay.

Người lạ chưa kịp bước đi thì lại đụng ngay với một cảnh sát khác:

- Xin lỗi, ngài có phải thuộc phòng 16 không ạ?

- Đúng thế, tôi ở phòng 16.

- Thuộc đội chống tội phạm hình sự chứ ạ?

- Phải.

- Ngài phụ trách quận này ạ?

- Ừ quận tôi. Có việc gì thế?

- Lạy chúa, có vụ giết người.

- Tôi chẳng thể giúp gì được. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi!

Đúng lúc này có một người đến gần người khách lạ, ghé vào tai nói nhỏ:

- Tôi đã gặp trường hợp tương tự thế này. Giờ thì tôi đã hiểu ra: tìm cảnh sát theo cách này không được. Nếu muốn tìm họ, phải ra giữa quảng trường mà kêu thật to: "Ối trời đất ơi, sao lại tồi tệ thế này!..."

Theo đúng lời khuyên, người lạ ra đứng giữa đường tàu điện kêu la lên thật to:

- Trời đất ơi, sao lại tồi tệ thế này! Có bao giờ đến nỗi này không. Trật tự xã hội thế à? - Người lạ vừa định tăng "công suất" loa thì đám đông đang xúm quanh anh bỗng nhẩy xổ vào tóm cổ kẻ la lối, tức chính là anh.

- Ê, vào đồn cảnh sát mau...!

- Các ông là ai! - Người lạ ngớ người ra hỏi.

- Chúng tôi là nhân viên cảnh sát dân sự!

Những tiếng còi đua nhau rít lên cùng một lúc. Người chạy đến đầu tiên là viên cảnh sát đang nghỉ phép, kế đến là cảnh sát quận Xocmagir. Nghe tiếng còi, cảnh sát giao thông toà thị chính cũng vội vàng chạy tới. Ngay bên cạnh đó là người đàn ông hồi nãy đã cho anh lời khuyên sáng suốt.

- Thế, ông cũng là cảnh sát à? - Người lạ hỏi người đàn ông.

- Tôi là đồn trưởng.

Người ta dẫn người lạ đi ngang qua chỗ xảy ra án mạng.

Nạn nhân chỉ còn thoi thóp thở trên vũng máu.

- Rõ tội nghiệp! - Người lạ buồn rầu thốt ra.

- Đây là người nhà anh à? - Người cảnh sát giao thông hỏi.

- Không, - người bị bắt đáp, - một người lạ hoàn toàn. Tôi gọi cảnh sát chỉ vì lòng thương người.

- Thôi, đi! Viên cảnh sát toà thị chính thúc anh ta đi. - Rõ khiếp! Bao nhiêu là máu! Hãy nằm chờ đấy, lúc quay về phải phạt hắn về tội làm bẩn đường phố.