Giá như không có ruồi!
Khi lên mười tuổi, nó bảo:
- Ái chà chà! Nếu tôi cũng có cặp sách như mọi đứa khác, cũng có đủ sách vở, có nhiều đồ chơi như chúng nó, thì hãy xem tôi học giỏi như thế nào!... Đằng này tôi chẳng có gì cả! Thế thì làm sao mà tôi học giỏi được?...
Đến năm mười ba tuổi, nó cũng có đủ sách, vở, cặp sách, đồ chơi như những đứa trẻ khác. Thế nhưng nó học vẫn chẳng ra gì.
- Tôi chẳng có quần áo đẹp như chúng nó - Nó lại than phiền. Nhà cửa quá chật chội. Cả bố và mẹ, anh chị em tôi cùng ở chung trong một phòng. Hỏi thế thì làm sao mà học được. Ôi, nếu tôi có chiếc bàn học riêng, có cái tủ riêng! Khi ấy hãy xem khả năng học tập của tôi như thế nào.
***
Năm mười tám tuổi hắn có một buồng riêng.
- Chẳng thể học hành gì được nếu như ở tuổi tôi mỗi tuần không có chục lia trong túi để tiêu vặt. Cần phải mua sách vở, tranh ảnh nhưng lấy đâu ra tiền.
Năm hai mươi tuổi điều ước đó đã được thực hiện. Lúc ấy hắn lại nói:
- Ôi mong sao chóng kết thúc khoá học! Học đã đành, ra đời mới quan trọng. Tốt nghiệp đại học rồi tôi sẽ làm việc cho ra trò để mọi người thấy!
Tôi sẽ viết một công trình, mà... Ôi, mong sao cho chóng tốt nghiệp đại học!
Năm hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp đại học, hắn nói:
- Tôi không thể làm việc như mong muốn được. Đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phải đi lính. Chỉ mong thời hạn tại ngũ chóng qua đi. Lúc ấy tôi sẽ làm ngày làm đêm không biết mệt! Không ra sức phấn đấu nỗ lực thì sẽ chẳng tạo ra được tác phẩm lớn. Thế nào tôi cũng phải viết một tác phẩm nổi tiếng để người đời nhắc mãi đến tên tôi...! Chà, chuyện quân ngũ thật rắc rối!
Năm hai mươi sáu tuổi hắn hết hạn phục vụ trong quân đội.
- Tôi chưa thể làm việc được như mong muốn.
Tôi chưa viết được gì. Mà làm sao viết được khi suốt ngày phải lo đến hai bữa ăn. Khi con người ta chưa có chỗ đững vững chắc, chưa có nguồn thu ổn định thì viết gì nổi. Ôi giá như mình có một địa vị đàng hoàng, mình sẽ ngồi từ sáng đến tối để viết tác phẩm của mình.
***
Năm hai mươi tám tuổi khi đã có công việc ổn định rồi, nhưng hắn vẫn kêu:
Các bạn thử nghĩ mà xem phải có nhà cửa đàng hoàng, trong nhà ít ra cũng phải có cái máy thu thanh thì mới đủ điều kiện tối thiểu để sáng tạo chứ. Lúc làm việc mỏi mệt, mở máy ra nghe nhạc cho thoải mái, rồi sau đó lại có thể tiếp tục làm việc. Làm việc một cách hưng phấn. Ôi, giá như có cái máy thu thanh.
***
Năm hai mươi chín tuổi hắn thuê hẳn một căn hộ đàng hoàng và sắm được một cái máy thu thanh. Nhưng vẫn chưa thể bắt tay vào viết tác phẩm mà hắn đã mơ ước trong bao nhiêu năm.
- Ôi, đời sao cô đơn thế! - Hắn ngao ngán. Sự cô đơn ngự trị trong trái tim trống trải của tôi, sự cô đơn như hang sâu thăm thẳm không biết đâu là cùng... Người ta sống trong tâm trạng như thế thì viết sao được, sáng tác sao được. Cần phải có sức mạnh của một con tim say mê, cuốn hút hấp dẫn con người làm việc. Thử hỏi giờ đây tôi làm việc vì ai? Ai đem lại nguồn cảm hứng cho tôi? Ôi, tình yêu của ta, mi ở đâu?
***
Năm ba mươi tuổi hắn bắt đầu yêu và cũng được yêu lại. Cuộc đời mở sang trang mới. Tuy nhiên tác phẩm hắn dày công thai nghén vẫn như xưa, chưa thể bắt đầu.
- Tình yêu thật đẹp, - hắn lẩm bẩm, - thật tuyệt vời, nhưng rồi trò viển vông ấy cũng phải kết thúc để nhường chỗ, để tiến đến hôn nhân. Ta phải lấy vợ. Có cưới vợ thì cuộc sống mới đi vào nề nếp, ổn định, mới hăng say làm việc. Ôi, giá như tìm được người vợ thảo, hiền. Ta sẽ không bỏ phí thời gian lấy một phút.
***
Năm ba mươi hai tuổi hắn cưới vợ. Hắn sống hạnh phúc lắm. Nhưng lạ thay, hẵn vẫn tìm được những lý do mới để lảng tránh công trình để đời mà hắn từng mơ ước.
- Gánh nặng gia đình đè lên đôi vai tôi. Hết ngày này sang tháng khác, tôi vật lộn với cuộc sống đời thường thì lấy đâu ra thời gian để sáng tác? Người ta phải toàn tâm toàn ý phụng sự cho sự nghiệp sáng tạo thì mới hòng có được thành công.
Năm ba mươi sáu tuổi hắn được nâng lương. Nhưng ta hãy nghe hắn nói:
- Đã đành mình có căn hộ riêng, nhưng chật chội quá. Con cái suốt ngày ỉ eo, viết lách gì nổi.
Ôi, giá như có căn hộ bốn năm phòng thì thật tuyệt. Tha hồ mà làm việc!
Năm ba mươi tám tuổi hắn chuyển sang ở một ngôi nhà có năm phòng. Nhưng hắn vẫn chưa thể làm việc được. Lần này vẫn không phải lỗi tại hắn.
- Làm sao mà sáng tác nổi trong một ngôi nhà nằm giữa khu phố đông đúc suốt ngày đêm ầm ĩ như thế. Chắc bạn cũng chẳng thể giỏi hơn tôi.
Tôi cần sự yên tĩnh để tập trung trí não. Còn ở đây thì bụi bặm, bẩn thỉu, ồn ào. Phải dọn đi nơi nào tĩnh lặng, ấm cúng, lúc ấy ta mới ra tay cho thiên hạ biết.
***
Năm bốn mươi tuổi hắn dọn đến một ngôi nhà lớn tại một khu phố rất tĩnh mịch, đúng như trong thâm tâm hắn từng mơ ước. Từ cửa sổ ngôi nhà mới nhìn ra, phong cảnh đẹp tuyệt trần. Xung quanh thật tĩnh lặng và ấm cúng vô cùng. Vậy hắn đã "ra tay" chưa? Nếu chưa thì tại sao?
- Này nhé! - Hắn than vãn. Nhà thì rộng nhưng nội thất không đẹp. Trên tường không có những bức tranh quý, trong phòng không có lấy một cái bàn viết rộng rãi, không có xa lông êm đắt tiền, không có những tấm thảm quý. Muốn có cảm hứng sáng tác thì cặp mắt phải luôn được chiêm ngưỡng những đồ vật đẹp, đôi tai phải được thưởng thức những giai điệu nhạc cổ điển, say mê, hứng khởi. Ôi, lạy Đại đức Ala, bao giờ những ước nguyện của con mới được thực hiện.
***
Năm bốn mươi hai tuổi hắn có được những gì hắn mơ ước; những đồ đạc quý giá và tiện nghi đầy đủ. Nhưng sự việc tiếp diễn thế nào?
- Trời đất ơi, các vị có thấu hiểu cho tôi đâu. Các vị có đắp cùng chăn với tôi đâu mà biết cái chăn đó thế nào. Các vị cứ nghĩ rằng tôi sung sướng lắm. Kể ra thì cũng mãn nguyện thật, tiền bạc lúc nào tôi cũng có, không bao giờ thiếu. Vợ đẹp, con khôn, nhà cao cửa rộng. Đồ đạc toàn là thứ tốt, tiện nghi đầy đủ, thời gian thì nhiều. Nhưng chỉ có điều là... ruồi. Ruồi nhiều quá! Ruồi quấy nhiễu không để ngồi yên mà làm việc. Cái giống súc sinh đáng nguyền rủa này nó làm tội làm tình tôi. Ban ngày không chợp mắt nổi vì nó cứ vo ve, quấy nhiễu bên tai, thành ra ban đêm không có sức để sáng tác. Đóng cửa sổ thì nóng, mà kéo rèm che thì không còn nhìn thấy cảnh đẹp. Các vị bảo tôi làm việc mùa đông ư? Nhưng có thực về mùa đông không có ruồi không? Trời đất ơi, rõ thật khổ cho tôi, nếu như không có cái giống ruồi này thì tôi đã sáng tạo được công trình của mình rồi.
***
Năm nay hắn mới bốn mươi hai tuổi. Vì vậy chúng ta chưa hết hy vọng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một ngày kia khi giống ruồi bị tiêu diệt hết, như hắn hằng mơ ước, thì thế nào hắn cũng sẽ làm việc không ngơi tay để tạo ra công trình sáng tạo vĩ đại của hắn.