Báu vật làm từ máu người
Ở một nước nọ có kho quốc khố rất giàu. Không phải giàu về tiền bạc mà giàu về các báu vật lịch sử vô giá. Đó là những chiếc móng ngựa đã từng giẫm đạp lên những vùng đất của bảy nước, những chiếc roi ngựa có ngù và những hoa văn trang trí bằng vàng và những thanh gươm dài sáng người – tất cả những vật đó được chất đầy trong quốc khố. Những chiếc roi ngựa được trang trí tỉa tót đẹp đến nỗi người ta không hiểu chúng dùng vào việc gì: để quất vào lưng con vật hay là để cù những bàn chân đẹp của phụ nữ. Những thanh gươm thì vừa dài vừa to, khiến ta nghĩ tới cảnh những chiến binh dùng nó để chiến đấu với các hung thần khổng lồ hay là dùng để chém voi. Người ta đồn rằng những vật vô giá này dù có dùng tất cả số tiền đang lưu thông trên trái đất cũng không mua nổi. Vì thế không một ai và không bao giờ biết được giá đích thực của chúng. Người dân hiểu rằng: đây là những báu vật, bởi chúng được bảo vệ rất cẩn mật. Quốc khố được binh lính canh giữ suốt cả ngày lẫn đêm. Ngoài ra không phải ai cũng được biết những vật này là tài sản quý báu như thế nào đối với quốc gia! Nếu như lấy chúng ra khỏi quốc khố và trải ra ngoài đường, chưa chắc đã có người để ý tới.
Chỉ có khi ta bước vào kho lưu giữ mới xác định được giá trị đích thực của chúng.
Ở các kho báu vật của các nước khác không có nhiều của cải như vậy. Nhưng họ lại có những báu vật đặc biệt mà ở quốc khố này không có. Thế là dân chúng nước này bắt đầu suy nghĩ tìm cách làm thế nào để họ cũng có được những báu vật đặc biệt như thế. Nếu họ thực hiện được điều đó thì quốc khố của họ sẽ trở thành giàu nhất thế giới. Nhưng làm sao có thể tìm kiếm được báu vật đó. Bởi nó làm ra bằng chính sinh mạng con người. Phải cần đến hàng trăm ngàn người, nghĩa là số lượng người càng lớn thì giá trị của báu vật càng cao.
Báu vật lớn nhất trong quốc khố của các nước đó chỉ to bằng quả trứng. Trong khi ở nước này báu vật to bằng quả cam hoặc nhỏ hơn đã là quý lắm rồi. Người ta nói rằng báu vật ở nước đó là từ sắt. Một loại sắt đặc biệt – sắt chiết xuất từ máu người. Nhưng vì hàm lượng sắt trong máu của một người chỉ có gần một miligam, cho nên để làm một báu vật bằng sắt to như quả nho thì phải cần đến hàng ngàn con người tự nguyện hi sinh thân mình hiến toàn bộ số máu có trong cơ thể cho báu vật. Báu vật làm bằng sắt lấy từ máu người toả ánh hào quang rực rỡ đến nỗi mắt thường nhìn vào không chịu nổi, nó sáng chói chang còn hơn cả ánh mặt trời, trước nó vàng bạc chẳng là gì. Phốt pho có trong mắt và não người tạo ra ánh hào quang đó.
Từ hàng ngàn, hàng ngàn cặp mắt và bộ não người mới lấy đủ được chất phốt pho này để phủ lên báu vật bằng sắt lấy từ máu người. Ánh hào quang phát ra từ báu vật, chính là ánh mắt nhìn của những cặp mắt người. Chưa hết.
Trong báu vật, chất ô xýt ma nhê có trong máu người cháy thành ngọn lửa, những phân tử cácbônát, những tinh thể xút, chất bồ tạt, chất canxi từ xương người cũng phát ra ánh sáng.
Báu vật đặc biệt ở chỗ nó được làm ra không phải trong một ngày, không phải trong một tháng mà trong khoảng thời gian rất dài. Trải qua hàng trăm năm, tích tụ từng giọt, từng giọt một, báu vật mới thành hình được bằng quả nho.
Đức vua và các quan thượng thư của nước có quốc khố giàu nhất thế giới, cho dù có đầy đủ những di vật vô giá mà cha ông để lại như những bộ móng ngựa, roi ngựa, yên cương, gươm, giáo... nhưng vẫn đau khổ và dằn vặt bởi không có báu vật này. Với ước vọng tạo ra được nó, nhiều người dân nước này đã hiến máu, hiến sinh mạng, nhưng vì họ hy sinh thân mình vào những thời gian và địa điểm khác nhau nên chất sắt trong máu của họ, chất phốt pho trong não họ và chất canxi trong xương họ đã bị phân tán tản mạn và mai một hết. Thế là ước vọng tạo ra báu vật này không thực hiện được.
Đức vua và các quan thượng thư, khao khát có được một vật gì đó tương tự trong quốc khố của mình, nên đã tìm cách chế tác báu vật từ máu và tìm hàng ngàn con bò và lừa. Nhưng việc đó đã hoàn toàn thất bại. Sản phẩm làm ra không thành báu vật mà thành một cục máu đông tanh tưởi.
Họ suy nghĩ nát óc tìm phương kế khác. Cuối cùng, họ đi đến quyết định đến các nước có báu vật này xin nhường lại, dù chỉ là một miếng nhỏ – Nếu các ngài trao cho chúng tôi những gì các ngài có trong quốc khố, thì chúng tôi sẽ chia lại cho các ngài một phần nhỏ báu vật của chúng tôi. – Một trong các nước láng giềng trả lời như vậy.
Các quan thượng thư của hai nước ngồi vào bàn cùng thương thuyết. Đầu tiên, hai nước ký với nhau hiệp ước về thương mại, tiếp sau đó là hiệp ước về chính trị. Đại diện của nước có báu vật nào vào quốc khố các nước nọ lấy đi những thanh gươm, những lá chắn, những chiếc roi ngựa và móng ngựa tốt nhất; đổi lại, họ trao cho nước nọ một viên báu vật to bằng quả nho. Báu vật được mang vào kho cất giữ, ánh hào quang của nó phát ra quá mạnh, đến nỗi đức vua, các quan thượng thư và quần thần bình thường vẫn nhìn lên mặt trời không hề phải nheo mắt, mà vẫn không thể nào chịu nổi ánh sáng rực rỡ, lấp lánh của nó. Có những người khi nhìn vào báu vật, bị ánh hào quang chói loà của nó làm tối tăm mặt mũi, đã lăn ngay ra đất. Thậm chí có người còn bị mất thị giác. Người ta liền sang nước láng giềng chủ nhân của báu vật nọ để hỏi cho ra nhẽ. "Báu vật này hết sức đặc biệt, - nước bạn trả lời. – Người nào có tâm tính xấu nhìn vào nó sẽ bị mù mắt. Chỉ có những người lương thiện, thật thà, lời nói với việc làm đi đôi với nhau mới có thể chiêm ngưỡng nó".
Câu trả lời làm tất cả quần thần ngã ngửa người ra. Thậm chí cả những người đã tiếp xúc với báu vật giờ cũng từ chối không nhìn vào nó nữa. Nhưng rồi mọi việc cũng qua đi và chỉ có những người tốt bụng, trung thực mới nhìn nó.
Một hôm đức vua cho gọi tất cả những nhà thông thái trong nước đến gặp và hỏi:
- Ta là một người tốt và rất trung thực, các người có tin điều đó không?
Một nửa số nhà thông thái im lặng. Một số người kêu lên:
- Không phải, ông là một người xấu xa, gian dối.
Chỉ có một số nhà thông thái, anh em họ hàng của loài quỷ dữ, mới lên tiếng ca ngợi:
- Bệ hạ là người tốt nhất trong số những người tốt nhất, trung thực nhất trong số những người trung thực nhất!...
Sau khi ra lệnh dùng những sợi dây bằng da khâu kín miệng những nhà thông thái hay kêu ca phản đối, và loài trừ bằng hết những nhà thông thái dám nói ra sự thật, nhà vua tuyên án những nhà thông thái im lặng như sau:
- Từ nay không cho phép các ngươi nghiên cứu khoa học trong đất nước này!
Đức vua hướng về những người ca ngợi ông là người tốt và trung thực nói những lời sau:
- Nếu ta là người tốt sao ta không thể nhìn vào báu vật được? Các khanh là những nhà thông thái, phải nghĩ ra cách gì đó để ta không bị mất hứng thú được chiêm ngưỡng vật báu. Ai làm được việc này, ta sẽ phong là nhà thông thái số một của triều đình.
Những nhà thông thái, anh em ruột thịt của loài quỷ dữ trả lời rằng:
- Ôi, thưa đức vua vĩ đại của chúng con, nếu người lật ngược báu vật, tức là cho đầu xuống dưới, thì người có thể ngắm nhìn nó mà không hề mỏi mắt.
- Nhưng mắt ta liệu có chịu được ánh hào quang báu vật chiếu ra không.
- Xin bệ hạ yên tâm, mọi việc sẽ tốt lành.
- Sợ rằng nó vẫn phát sáng như cũ.
- Báu vật vẫn phát sáng óng ánh nhưng không mạnh như trước.
Nhà vua cho lật ngược báu vật như lời của nhà thông thái kia chỉ dẫn. Từ đấy trở đi, đức vua các quan thượng thư và quần thần trong triêu có thể xem thoải mái báu vật, và còn được coi là những người tốt và trung thực.