← Quay lại trang sách

Xứ ngáp vặt

Ngày xửa ngày xưa ở một xứ nọ, cuộc sống đang yên ấm hạnh phúc thì bỗng đâu một căn bệnh truyền nhiễm kỳ lạ tràn đến tàn hại mọi người. Tất cả già trẻ, gái trai ai cũng bị mắc bệnh này. Một số người tự nhiên gầy đi, thấp xuống, số người khác lại béo ra cao lên.

Người nào bị bệnh gầy thì gầy đi đến thảm hại. Trước khi mắc bệnh, nếu họ nặng chín mươi cân thì sau một thời gian chỉ còn tám mươi cân, sau đó tụt xuống năm mươi cân và thậm chí chỉ còn bốn mươi cân. Chiều cao của họ cũng mỗi ngày mỗi giảm. Những người cao một mét tám, sau chỉ còn một mét rưỡi và cuối cùng chỉ còn một mét. Tuy nhiên, việc sút cân và giảm chiều cao diễn ra hết sức từ từ nên tự mình không biết và cũng không nhận thấy những người xung quanh mình nhỏ đi và thấp xuống. Mỗi ngày người bệnh chỉ hao đi từ năm đến mười gam và thấp xuống một hai milimét. Thời gian cứ thế trôi đi, đến một ngày kia thân hình họ chỉ còn như một qua củi. Nhưng, than ôi, đâu đã hết, họ vẫn còn bị tan, biến đi tiếp tục.

Trong khi đó thì những người khác mỗi ngày lại càng to béo lên. Và cũng giống như những người kia, họ to béo, cao lên hết sức từ từ mỗi ngày cao lên vài milimét và nặng thêm năm – mười gam. Vì vậy, họ cũng không hề hay biết gì. Cuối cùng họ to cao lừng lững như những chiếc chòi canh di động!

Nhưng trong số những người mắc bệnh, thì người béo lên ít hơn, mà người gầy đi nhiều hơn. Cứ từ năm đến mười người sụt cân mới có một người tăng cân. Bố mẹ những người nhỏ đi sinh ra những đứa trẻ gầy bé chỉ bằng quả chuối rằng: còn những người to béo sinh ra những đứa trẻ to bằng con voi con.

Những người sinh ra đã bé tí hon hoặc to đùng to đoàng như con voi đều ho đó là việc thường tình, đương nhiên xảy ra với họ, không có gì là đặc biệt, siêu tự nhiên. Người bé đi không biết mình bé đi bởi xung quanh họ còn có những người bé hơn nữa. Vì thế họ tự an ủi mình bằng những ý nghĩ: "Lạy Đấng tối cao, ngàn lần đội ơn người! Hoá ra trên thế gian này lại còn có những người bé đến như thế à! Được như con thế này là tốt lắm rồi!".

Còn những người to béo lên khi thấy xung quanh mình còn có người người to béo hơn thì họ cầu nguyện: "Lạy Đức Ala tối cao, ngài giúp con to lớn hơn người khác".

Đấng tối cao nghe thấu lời thỉnh cầu ấy và làm cho họ ngày càng to lớn hơn nữa. Cuối cùng, đến một ngày kia tất cả nhà cửa, giường chiếu, đường xá đối với họ đều trở nên chật chội nhỏ bé, không sử dụng được nữa. Họ buộc phải nối thêm giường để có chỗ nằm, mở rộng thêm đường để có lối đi và xây cao thêm nhà để có chỗ ở. Thành phố phải mở rộng ra nhiều, mới có đủ chỗ làm nhà, mở đường...

Còn những người gầy thì ngày càng ngày càng bé nhỏ đi, càng khó nhận ra họ. Đến một ngày kia, họ bé đến nỗi có người chui lọt vào quả dưa hấu, có người trốn vừa trong quả cam, có người nằm gọn trong quả quýt. Như thế vẫn chưa hết. Một số người trong số họ sau một thời gian đã hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết gì. Có những người bé đến nỗi mắt thường không nhìn thấy, phải soi kính hiển vi mới nhận ra họ. Có điều lạ là tất cả họ đều coi việc đó là hết sức tự nhiên, không một ai kêu ca phàn nàn gì cả.

Nhưng một ngày kia, điều bất thường đã xảy ra, người béo không to béo và cao nhỏng lên nữa. Ôi, lạ kỳ làm sao! Mỗi ngày họ gầy đi và lùn xuống mãi. Trớ trêu thay, khi béo thì họ tăng cân từ từ còn bây giờ gầy đi thì họ sụt cân trông thấy. Trước kia, mỗi ngày họ cao lên độ hai ba phân, bây giờ mỗi ngày họ thấp xuống một hai tấc. Trước kia, mỗi ngày tăng trọng vài gam thì nay mỗi ngày sụt năm mười cân. Thậm chí có người buổi tối đi ngủ còn cao năm mét, cân nặng hai tấn, sáng thức dậy chỉ còn cao hai mét và nặng hai trăm cân. Cứ thế, họ cứ gầy bé đi, gầy bé đi mãi, đến một ngày không còn nhận ra nhau nữa. Nhìn vào gương, họ cũng không nhận ra mình. Nỗi kinh hoàng bao trùm lên người to béo. Họ không thể chịu được cảnh cứ gầy tọp đi một cách khủng khiếp như thế rồi hoàn toàn biến mất lúc nào không hay. Một số người quá sợ hãi đã tìm đến cái chết. Khắp nơi, đâu đâu trong thành phố cũng nghe thấy tiếng khóc than, rên rỉ:

- Ôi, sao tôi gầy thế này!

- Trời ôi tôi đang tan ra!

- Tôi chết mất thôi!

Nhưng kêu van phỏng có ích gì. "Chả lẽ ta chịu chết à? Cần phải bình tĩnh, tìm cách giữ cân". Giờ thì khó có thể cao bằng trước được, chỉ mong không thấp hơn và nhẹ hơn nữa. Họ tìm gặp bác sĩ. Hoá ra bác sĩ trông cũng rất tiều tuỵ, nhưng họ còn thảm thương tiều tuỵ hơn bác sĩ. Suốt ngày đêm, lúc nào họ cũng nghĩ đến tai hoạ treo lơ lửng trên đầu họ. Cơ thể họ đang tan dần ra, tan dần ra từng ngày một. Căn bệnh quái ác này thật khủng khiếp, nó lây nhanh như gió từ người này sang người khác. Bác sĩ cho đơn thuốc bồi dưỡng cơ thể, tiêm thuốc bổ xương, hướng dẫn ăn uống đúng cách và khuyên mọi người tránh hoảng loạn, căng thẳng. Nhưng tất cả đều vô ích. Người dân nước này vắt óc ra suy nghĩ một thời gian lâu, cuối cùng họ đi đến quyết định ra nước ngoài tìm thầy thuốc giỏi sang chữa trị cho họ.

Nói thế nào làm thế ấy, họ mời được một chuyên gia nổi tiếng nhất thế giới sang chữa chứng béo phì. Vị chuyên gia sau khi thăm khám bệnh nhân, nói:

- Bệnh này không có gì mới, ở các nước khác đã có nhiều người từng mắc phải. Không có gì nguy hiểm, có thể chữa khỏi. Tôi sẽ sống ở đây với các bạn một thời gian. Các bạn hãy mở mắt to ra, dỏng tai cao lên để bắt chước tất cả những việc tôi làm. Nếu các bạn làm y hệt như tôi thì chứng giảm cân và tụt chiều cao sẽ ngừng lại. Nhưng chỉ giữ lại được ở mức hiện tại, không thể làm béo ra và cao lên được nữa.

Nói xong, người bác sĩ bước lên bàn cân để cân và đo chiều cao trước mặt mọi người. Ông ta nặng bảy mươi lăm kilô, cao một mét bảy mươi chín.

Người dân của đất nước bất hạnh này không rời mắt khỏi nhà thông thái, cố gắng ghi nhớ mọi việc mà ông ta làm hàng ngày. Bốn mươi ngày bốn mươi đêm vị chuyên gia sống giữa những người đau khổ. Hôm ấy ông gọi mọi người đến ngồi xung quanh mình rồi nói:

- Tôi sống với các bạn khá nhiều thời gian rồi. Các bạn đã thấy rõ những gì tôi làm, giờ thì các bạn hãy làm y như tôi, nhất định sẽ tránh khỏi được hiểm họa.

Người dân xứ này nghe ông ta nói thì chỉ biết thế, chứ họ không phát hiện ra điều gì khác thường so với họ mà ông ta đã làm. Dù chỉ cố gắng bao nhiêu đi nữa, họ vẫn không thể nhìn thấy cái gì mới lạ, để mà ghi nhớ và áp dụng.

Còn nhà thông thái, thì để thêm phần thuyết phục, đã đưa ra lời đề nghị:

- Nếu các bạn muốn, tôi sẽ cân đo kiểm tra trước các bạn.

Ông leo lên bàn cân: bảy mươi lăm kilô. Ông đo chiều cao: một mét bảy mươi chín. Trọng lượng và chiều cao vẫn như trước. Người dân tròn xoe mắt ngạc nhiên, họ bảo nhau:

- Lạ nhỉ, ông ta có làm gì đặc biệt đâu, mọi việc đều làm như chúng ta cả.

Khi đã ngồi trên con tàu biển chuẩn bị nhổ neo đưa ông ta về nước, ông còn dặn với lại:

- Giờ thì chắc các bạn hiểu rồi, hãy làm mọi việc như tôi đã làm. Tạm biệt!

Đêm trước ngày lên đường về nước, không hiểu sao ông chuyên viên bị mất ngủ. Vì vậy, sau khi dặn lại những lời trên, ông ngáp dài, hết sức thoải mái đến nỗi mọi người nhìn thấy cả cái lưỡi con trong họng.

Nhìn thấy ngài chuyên viên ngáp, người dân xứ này đồng thanh kêu lên:

- Thế là rõ rồi!

- Ông ta ngáp!

- Ông ta vặn mình, vươn vai!

- Giờ thì chúng ta hiểu, tại sao ông ta không gầy đi!

- Chúng ta sẽ làm như ông ta!

Từ hôm ấy trở đi tất cả người dân nước này ra sức mà ngáp vặt, vươn vai, duỗi người. Và quả thật họ không sút cân nữa, không bị tan biến dần và không thấy lùn xuống. Người nào nặng bao nhiêu, cao bao nhiêu thì vẫn thế. Tóm lại: ai to vẫn to, ai bé vẫn bé. Mọi việc trở lại như cũ. Họ không bị đe doạ gầy mòn tan biến đi như trước. Nhưng thật trớ trêu, đời họ không thể làm gì được nữa, vì không có thời gian. Lúc nào họ cũng ngáp vặt, lúc nào họ cũng vươn vai, duỗi người thì còn thời gian đâu mà làm việc.