Đức vua không nhận ra mình
Ngày xửa ngày xưa ở một quốc gia nọ người ta nói nhiều mà làm ít. Nhà vua của quốc gia này không được thần dân yêu mến. Mà không chỉ dân chúng, cả giới quần thần cung đình và cả các quan cận thần cũng chẳng ai ưa. Thực ra vua cũng chẳng xứng đáng để được mọi người yêu mến.
Thế nhưng ai ai cũng mến yêu người con trai của nhà vua. Hoàng tử trẻ tuổi đã chinh phục được hoàn toàn trái tim của mọi người từ già cho tới trẻ. Bất cứ ai cũng không hề ngần ngại, sẵn sàng hy sinh thân mình vì hoàng tử. Chàng rất xứng đáng với tình yêu ấy, bởi vì chàng yêu nước hết mực. Hoàng tử thường rời cung điện đi thăm thú mọi miền trong vương quốc. Mỗi khi dừng lại ở đâu đó, thấy cảnh đất đai vườn tược bị bỏ hoang hoá, chàng lại buồn bã than thở:
- Ôi, tổ quốc yêu dấu của ta, sao người phải chịu cảnh khốn khổ như thế này.
Khi gặp vùng đầm lầy, hoàng tử nói:
- Nếu tát cạn nước ở đây tưới cho vùng đất khô cằn thì vùng này sẽ là một thiên đường, bệnh tật sẽ bị tiêu trừ.
Cánh nhà báo cũng hết sức kính yêu hoàng tử. Vì chàng luôn phản đối nhà vua gây áp lực nặng nề với giới báo chí.
Có lần hoàng tử nói:
- Trong một nước mà không có quyền tự do báo chí, thì không thể có nền dân chủ.
Sự yêu mến đặc biệt dành cho giới nhà báo là một điểm yếu của hoàng tử. Nhiều khi chàng còn trao đổi, trò chuyện với họ cả về những nỗi buồn khổ của mình.
Cánh nhà báo tin rằng: nếu nhà vua bị lật đổ và hoàng tử lên ngôi thì quyền tự do báo chí sẽ được xác lập. Chính vì thế mà họ đi theo hoàng tử không rời nửa bước. Chàng thường xuyên tổ chức chiêu đãi họ, cùng chụp ảnh với họ, tặng họ ảnh với lời đề tựa: "Kỷ niệm tình bạn".
Tất cả những người hoạt động nghệ thuật cũng hết mực yêu mến chàng, vì hoàng tử là người luôn ủng hộ quyền tự do ngôn luận, tự do tư tưởng hết sức nhiệt tình.
Những người làm thuê lao khổ, và tất cả những kẻ nghèo đói khốn khó đều yêu mến kính trọng hoàng tử với niềm hy vọng: nếu hoàng tử lên ngôi thì cuộc sống của họ sẽ đỡ cực khổ hơn. Giới chức sắc yêu mến và kính trọng hoàng tử còn cao hơn thế. Tình cảm của đám nông phu dành cho chàng, người đã hứa hẹn biến đất nước này thành chốn thiên đường càng hết sức đặc biệt.
Được biết đứa con thừa kế của mình chiếm được cảm tình của bàn dân thiên hạ nên nhà vua hết sức tức tối và tìm mọi cách ngăn chặn, đề phòng. Nhà vua cấm hoàng tử tiếp xúc với dân chúng, khoá trái cửa nhốt chàng trong một phòng cách xa triều đình. Ông còn ban phát cho hoàng tử biết bao nhiêu là vàng bạc, mỹ nữ hòng bịt miệng chàng. Nhưng hoàng tử vẫn một lòng khao khát làm người có ích cho đất nước mình, mà không hề bị sa bẫy của ai cả. Hoàng tử coi thường tiền bạc và cũng không hề run sợ trước nhà vua.
Quần thần trong triều vốn căm ghét nhà vua nên đã tìm cách tiếp xúc với hoàng tử. Và chính họ đã tìm cách chuyển thư từ của hoàng tử cho các nhà báo.
Vào một ngày kia nhân dân không chịu nổi cảnh đè nén, áp bức, được sự dẫn dắt của những người hiểu biết, có uy tín, đã vùng lên khởi nghĩa và lật đổ nhà vua, đưa hoàng tử lên ngai vàng. Bàn dân thiên hạ reo mừng sung sướng. Quần thần trong triều coi việc lên ngôi của hoàng tử là một sự kiện vĩ đại, họ kéo nhau đến chúc mừng nhà vua mới.
Nhà vua mới ngồi trên ngai vàng ngắm nhìn kỹ từng người một, lát sau mới lên tiếng hỏi:
- Các ngươi là ai vậy?
Đám quần thần ngơ ngác nhìn nhau. Họ đã bỏ ra biết bao công sức để đưa chàng lên ngôi, thế mà bây giờ chàng không nhận ra họ. Sao có thể như thế được.
Một người trong số họ nhắc lại:
- Tâu bệ hạ, chắc bệ hạ còn nhớ, chính hạ thần đã liều chết bí mật chuyển thư từ của bệ hạ cho các nhà báo.
Nhà vua suy nghĩ một lát rồi nói:
- Làm gì có chuyện ấy nhỉ, ta không nhớ. Nhà ngươi nói chuyện ấy xảy ra bao giờ nhỉ? Lần đầu tiên hôm nay ta thấy ngươi đó.
Người thứ hai tiếp lời:
- Hạ thần chắc bệ hạ không quên. Đêm đêm kẻ này đã bí mật đến với bệ hạ, ngồi với bệ hạ đến sáng để bàn bạc mưu kế lật đổ nhà vua. Hạ thần đã cố gắng hết sức thực hiện bằng được những mưu kế này.
- Nhà ngươi nói cứ như trong mơ ấy. – Nhà vua trả lời. – ở đâu ra những chuyện lạ đời vậy?
Thế là không một ai có thể giúp nhà vua nhận ra mình được nữa.
Ngày hôm sau cánh nhà báo đến chúc tụng vua. Có một đám đông mà nhà vua không nhận ra ai. Vua nhìn kỹ từng người một từ đầu đến chân rồi nói:
- Ta không nhận ra ngươi. Ta chưa nhìn thấy bao giờ.
- Thưa bệ hạ, sao lại thế ạ? – Một nhà báo nói. – Bệ hạ vẫn thường gọi thần là tiểu đệ, khoác vai thần, ôm hôn thần mỗi khi gặp nhau cơ mà. Chắc bệ hạ còn nhớ: nhiều khi bệ hạ mắt rớm lệ mà thốt lên hai tiếng: "Ôi, tự do, tự do"
- Ai kia? Ta đấy ư?
- Thưa vâng, chính là bệ hạ đấy ạ.
- Chỉ có mấy ngày trước lúc bệ hạ lên ngôi.
- Ở đâu? Ta nói điều ấy bao giờ?
- Ở khắp mọi nơi.
- Không phải. Nhà ngươi nhầm ta với ai đó rồi.
Một nhà báo khác dâng lên nhà vua bức ảnh có lời đề tặng phía sau của nhà vua, nhưng ngài cũng không nhận ra nhà báo này.
Cánh nhà báo cho rằng, nhà vua vì sướng quá mà sinh ra lú lẫn bèn dẫn nhà vua đi thăm thú các nơi cho thoải mái. Họ cùng nhau đi đến những vùng đất hoang hoá và đầm lầy, nơi mà trước kia có lần người đã hứa là sẽ biến thành thiên đường. Nhà vua đưa bàn tay lên mắt che nắng, nheo nheo mắt nhìn xung quanh một lát rồi nói.
- Ta đang ở đâu thế này?
- Thưa bệ hạ, trước đây bệ hạ đã từng muốn biến nơi đây thành một cái hồ nuôi cá để ai ai cũng có thể đến chơi, câu cá... và là nơi nghỉ ngơi của khách du lịch.
Nhà vua lại nhìn sang cánh nhà báo như là những kẻ điên khùng, rồi nheo mắt nói:
- Lần đầu tiên ta thấy vùng đầm lầy này. Nơi đây sao bẩn thỉu thế!
Nhà vua không còn nhớ mọi chuyện đã xảy ra khi còn là hoàng tử, không nhận ra ai trong số bạn cũ. Ai ai cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Một hôm có người bảo:
- Chắc nhà vua bị mất trí nhớ. Chúng ta hãy thử xem người có nhận ra chính mình không?
Thế là họ đem đặt một chiếc gương lớn cao bằng tầm người trước mặt ngài. Vua cứ nhìn chằm chằm vào cái hình người phản chiếu trong gương mà không biết đó là ai, không nhận ra chính mình. Người hỏi:
- Ai trong gương thế?
- Chính ngài đó ạ, thưa bệ hạ.
- Không, không phải ta. – Cái người này ta thấy lần đầu.
- Bẩm, đây là bệ hạ ạ?
- Không, không phải, - nhà vua phản đối, - các người nhìn thử mà xem, đây mà là ta à?
Những người đứng cạnh nhà vua liền ngó vào gương và tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Nhà vua nói đúng, đâu phải mặt nhà vua.
Trong gương chính là hình quái vật kinh dị chưa từng thấy trên thế gian. Đầu nó có đôi tai dài như tai lừa, đôi sừng như sừng bò đực, đôi mắt thao láo như đôi mắt lợn, cái miệng như miệng tê giác.
Đến lúc đó mọi người mới biết hoá ra nhà vua nói thật. Và họ đi đến quyết định sẽ lật bỏ ông vua lú lẫn không nhận ra chính mình này nữa, và sẽ đưa hoàng tử khác lên ngôi.