← Quay lại trang sách

Hỡi đồng bào! Hãy ra sức chống đỡ

Ngày xửa ngày xưa ở một quốc gia nọ, cuộc sống của dân chúng thật êm đềm hạnh phúc. Quốc gia này nằm lọt thỏm trong một thung lũng, xung quanh là những dãy núi cao bao bọc. Ở trung tâm đất nước, người dân lập nên những cánh đồng trồng nho rộng bát ngát. Nơi nơi những con suối nhỏ chảy róc rách ngày đêm, mang dòng nước mát tưới tắm cho cánh đồng nho tươi.

Người đứng đầu quốc gia này gọi là Tổng trưởng, chức vụ này do dân bầu ra.

Ai muốn trở thành Tổng trưởng thì tự ra ứng cử. Cử tri thích ai bầu người đó. Ai có số phiếu nhiều nhất, người đó trở thành Tổng trưởng.

Cuộc sống đang êm đềm là thế, bỗng xảy ra những biến cố thật kỳ lạ. Loài bò sát và tất cả những loài côn trùng độc hại khác tự nhiên sinh sôi nẩy nở tăng nhanh thật kinh khủng. Số lượng rắn rết, bọ cạp, rắn mối, nhện độc không chỉ tăng lên mãi. Những con nhện độc mỗi ngày phình to ra một ít, lâu dần to bằng cả một ngôi nhà. Những con rắn mối mới nở to bằng con cá sấu. Loài rết to lên, dài ra trông như một đoàn tàu hoả. Cánh loài dơi to bằng cả chiếc buồm tàu biển. Các nhà thông thái đáng kính của cả nước vắt óc suy nghĩ trong một thời gian dài vẫn chưa hiểu tại sao sinh vật ở nước họ xảy ra hiện tượng này.

Những con vật độc hại bắt đầu cắn, đốt, tiêm chất độc vào người. Nhưng thật kỳ lạ, những người bị loài rắn rết độc cắn không chết, mà chất độc của chúng chỉ làm giảm sút trí tuệ của con người và gây ra trạng thái say nhẹ. Thậm chí bị đốt nhiều lần, người ta thành quen, lâu dần sinh nghiện cái trạng thái say lơ mơ đó, thiếu nó không chịu nổi. Họ bắt đầu tự tìm rắn rết nhện độc, rắn mối để cho chúng đốt, truyền nọc độc vào cơ thể, đem lại niềm khoái lạc vô biên cho họ. Khi đã nghiện thì cơn khát chất độc ngày càng tăng lên mãi. Thoạt đầu họ chỉ cần tiêm chất độc một tuần một lần, sau tăng lên hai ba lần một tuần, cuối cùng ngày nào cũng phải tiêm hai ba lần mới đủ.

Những người còn giữ được khả năng tư duy minh mẫn đã tìm mọi cách để cứu vớt loài người khỏi thảm hoạ do loài rắn rết gây ra. Trong khi đó những kẻ nghiện nặng loại chất đọc này lại không muốn từ bỏ niềm khoái lạc nên đã ra sức chống lại. Thế là người dân nước này hình thành ra hai phe. Đương nhiên giữa hai phe còn có những mâu thuẫn khác, nhưng mối bất hoà chủ yếu là về chất độc này. Phe nghiện cho rằng chất độc của rắn rết là đại phúc, phe tỉnh táo minh mẫn thì ngược lại, cho rằng đó là đại hoạ.

Trong khi đó, loài rắn rết ngày càng lấn tới mạnh hơn, do vậy số người nghiện chất độc của chúng ngày càng tăng lên không ngừng, vượt hẳn số người tỉnh táo, minh mẫn.

Ngày tháng trôi qua, do sử dụng quá nhiều chất độc, số người nghiện bị biến đổi hình dạng một cách khủng khiếp. Da họ xanh lét, thân hình dài ngoẵng ra, mặt quắt lại. Thân hình họ dần dần trông giống như loài rắn. Họ không đi được nữa mà chỉ biết bò. Và cũng như loài rắn, họ trở lại cắn người. Một số người nghiện trở thành loài nhện độc. Họ mọc thêm hai chân, số chân tay cũ nhỏ lại, kéo dài ra nhọn hoắt và lập tức xông đến cắn người.

Thế là người dân xứ này một phần bị biến thành rắn, một phần thành nhện, một phần thành dơi và một số con vật khác.

Số người tỉnh táo minh mẫn cố gắng gìn giữ lấy thân hình, bộ mắt con người. Họ ra sức động viên kêu gọi nhau:

- Hỡi đồng loại! Hãy giữ gìn lấy bộ mặt con người, quyết định không bị biến thành rắn rết, nhện độc!

Họ kêu gọi đến khản cổ, rát họng nhưng chẳng thuyết phục được ai số người tỉnh táo minh mẫn ngày càng ít đi, trở thành đối tượng cho bọn nghiện đả kích, châm chọc. Chúng ngang nhiên gọi những người tỉnh táo minh mẫn là kẻ phản bội hèn hạ.

Cuối cùng, phe minh mẫn giữ được bộ mặt người còn lại quá ít, có nguy cơ bị biến mất hoàn toàn. Trong số cuộc bầu cử Tổng trưởng, ý kiến của phe người không còn được ai chú ý tới nữa. Bầu ai là phe rắn rết nhện độc mới xuất hiện quyết định. Chúng bầu ai thì người ấy trúng Tổng trưởng.

Tuy nhiên trong xứ vẫn còn những người có học vấn. Họ vắt óc suy nghĩ tìm cách cứu đồng bào mình khỏi vận hạn. Mỗi nhà thông thái, theo hiểu biết suy nghĩ của mình, mà đưa ra những giải pháp riêng.

- Những ai nghiện ngặng bị biến thành loài bò sát, loài nhện thì không được coi là người nữa. Vì họ bị biến đổi hình dạng trông không giống người và không còn khả năng tư duy như loài người. Tuy nhiên, bởi họ khi sinh ra vốn là con người, nên nếu họ từ bỏ được chất độc của rắn rết, thì họ vẫn trở lại làm người được.

Số khác cho rằng:

- Người nào khi ăn dùng dĩa thì được coi là người. Trong khi khá nhiều ý kiến cho rằng, ai mặc quần áo là lượt hẳn hoi, ngày nào cũng cạo râu mới coi là người. Đại loại ý kiến đưa ra cũng chỉ dừng lại ở mức đó, chẳng giải quyết được gì. Trong khi đó loài người cứ mai một dần.

Trước tình hình bi đát đó, các nhà thông thái đưa ra một quyết định mới:

- Chúng ta cần phải sang các nước khác xem tình hình như thế nào. Liệu ở đó có những người bị mất bộ mặt của mình, mất cái "tôi" đi hay không? Nếu có, thì họ xử lý ra sao và học cách họ đấu tranh chống lại tai hoạ này.

Đã nói là làm, họ lên đường đi tham quan, học hỏi các nước khác. Sau một thời gian nghiên cứu, họ đem những điều hiểu biết mới mẻ ở các xứ khác về áp dụng ở đất nước mình. Nhưng vẫn như trước, mỗi người đều đưa ra một giải pháp riêng của mình. Một số người nói rằng:

- Phải đục tường mở cửa sổ!

Người khác lại bảo:

- Tốt hơn hết là ta đưa người mẫu từ các nước khác về để cho dân chúng học theo.

Người thứ ba cho rằng:

- Ta nên đưa người nước ta đi các nước khác để học hỏi những người chân chính ở đó.

Lại có những ý kiến đưa ra khá kỳ quặc, dạng như: "mỗi ngày phải nhảy cẫng lên ba lần", "khi nằm trên giường phải nằm nghiêng bên trái". Chỉ riêng ý kiến sau được đánh giá là hợp tình hợp lý.

- Các bạn, - nhà thông thái đó nói. – Tôi hiểu lý do tại sao đất nước chúng ta ngày càng xuất hiện nhiều rắn rết, nhện độc. Điều này tôi rút ra được trong thời gian tham quan ở nước ngoài. Nước chúng ta thường xuyên bị những cơn gió độc tràn tới, loại gió giúp cho loài bò sát và côn trùng độc hại sinh sôi phát triển. Các nước khác không bị loại gió này hoành hành. Chung ta phải ngăn luồng gió lại. Gió thổi từ trên xuống, nên vùng sát chân núi thường tránh được những cơn gió này. Giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực tìm cách che chắn không cho gió độc tràn vào. Cần phải làm ngay khi còn chưa muộn. Nếu không chắn được gió độc, thì chẳng bao lâu nữa, tất cả số người còn lại của chúng ta sẽ biến thành rắn rết, nhện độc hết.

Có người tán thành ý kiến này, có người không hề quan tâm tới, có người cười chê, dè bỉu. Những người ủng hộ chủ trương này liền tiến đánh quyết liệt những kẻ đã biến thành rắn rết, nhện độc. Một cuộc chiến khốc liệt đã xảy ra. Người chết như ngả rạ. Máu chảy thành sông. Tổng trưởng đứng về phía đa số bò sát. Trong khi đó, để bảo vệ quốc gia khỏi bị kẻ thù tấn công, người ta cho xây dựng tường bảo vệ bốn phía xung quanh. Mỗi phía đều làm cổng ra vào. Khi hai phe giao chiến dữ dội, phe người ra sức bịt chặt cửa cổng từ phía núi, còn phe bò sát tìm mọi cách để mở tung cánh cổng này ra. Người thì đẩy từ phía trong ra, loài bò sát thì đẩy từ ngoài vào.

Cuối cùng phe người giữ phía bên trong chiến thắng, họ gia cố vững chắc lại cánh cổng này, đẩy lùi kẻ thù ra phía ngoài hết.

Sau khi chiến thắng, phe người đã bầu thủ lĩnh của họ làm Tổng trưởng. Vị Tổng trưởng đã khuyến cáo đồng bào mình.

- Hỡi các thần dân! Hãy ra sức bảo vệ thành lũy, không được mở cổng tuỳ tiện. Chỉ cần hé mở một chút thì sau đó không còn bao giờ đóng lại được nữa. Loại cổng này là thế đó: nếu ta chỉ hé mở đút lọt một ngón tay thì sẽ có ngày cả hai cánh sẽ bị mở toang ra hết.

Một thời gian sau vị Tổng trưởng sáng suốt qua đời. Dân chúng chọn những người xứng đáng khác lên nhận nhiệm vụ này.

Vẫn như trước kia, trong nước vùng nào cũng có loài bò sát và côn trùng độc hại khác. Chỉ có điều là cánh cổng phía núi luôn luôn được đóng kín, gió không thể lọt vào được trong nước, nên chúng không phát triển to lên, cũng như không sinh sôi nảy nở nhanh như trước được.

Một thời gian sau, cuộc tranh giành vị trí Tổng trưởng xảy ra ngày càng gay gắt. Đương nhiên ứng cử viên nào ra tranh cử Tổng trưởng cũng đều không muốn để cho con người lại bắt đầu biến thành loài rắn rết và nhện độc, nhưng bất kỳ ứng cử viên nào cũng muốn giành được nhiều phiếu bầu hơn.

Một vị tổng trưởng đương chức, sau khi tính toán kỹ lưỡng nhận thấy rằng, nếu trong cuộc bầu cứ nhiệm kỳ tới, ông ta giành thêm được ba phiếu thì sẽ thắng đối thủ tranh cử với ông:

- Ta sẽ mở cổng đút lọt ba ngón tay, - Tổng trưởng thầm nghĩ vậy.

Nghĩ thế nào làm thế ấy, và trong cuộc bầu cử sau đó, vị Tổng trưởng đương nhiệm đã chiến thắng, giành được chức vụ một nhiệm kỳ nữa.

Trong các cuộc bầu cử sau, những ứng cử viên ra tranh cử Tổng trưởng biết thủ đoạn này nên họ cũng mở rộng hơn để cho người bên ngoài vào tăng thêm số phiếu bầu của họ. Đồng thời, họ cũng không muốn mở rộng cửa ra để tránh các con quái vật tràn vào trong nước. Lần ấy họ chỉ mở hé đút lọt mười đốt ngón tay đủ cho số người vào để tăng số phiếu bầu, đảm bảo cho họ giànhd được chiến thắng. Trong khi đó, họ cũng ra lệnh để người của phe mình ra sức giữ cổng từ trong phía trong không cho cánh cổng mở toang ra rộng hơn. Nhưng giữ làm sao nổi, lúc đầu cánh cổng đút lọt mười ngón tay, sau đó bên ngoài số người lách vào tăng lên lên mãi làm cánh cổng bị mở ra đút lọt cả ngàn đốt ngón tay, và cuối cùng đến một ngày nọ cả hai cánh mở toang ra hết.

Nhưng vì không một vị Tổng trưởng nào muốn cánh cổng bị mở toang ra hết, nên họ đều ra lệnh cho thần dân của mình:

- Hỡi đồng bào, hãy cố chống giữ, bảo vệ từ bên trong!

Thế là cánh cổng lúc thì bị đẩy ra, lúc thì bị đẩy vào cho đến khi nó bị quay tròn tại chỗ.

Từ đấy trở đi cánh cổng của nước này cứ thế mà xoay tròn, còn các vị Tổng trưởng thì luôn miệng kêu gào.

- Hỡi đồng bào, hãy ra sức chống đỡ!...