Chương 2 Ác Quỷ Xuôi-14.-
Tần thị chuyển mấy vại tượng lên gác xong, đã mồ hôi đầm đìa. Thị biết rõ mình xưa nay không làm nổi việc nặng, nhưng dù sao cũng vẫn đang làm đấy thôi. Sau khi Tuyết Nhi qua đời, thị dường như cũng hạ táng theo con bé. Qua cúng bảy ngày, thị mở lại cửa tiệm bán hàng, lo rằng cứ tiếp tục không có thu nhập thì mình cũng chết đói. Nào ngờ vị khách đầu tiên lại là một người thị chưa từng gặp, ngũ quan ngay ngắn như ngọc tạc, đứng trước cửa vóc người chỉ cao hơn thị chừng nửa cái đầu, nhưng trông lại rất mực thước. Tóc húi cua, hốc mắt sau cặp kính gọn vàng nơi sống mũi sâu hút, áo lụa dài ẩn vân mây xanh nhạt rộng rãi ôm lấy cơ thể mảnh khảnh, nụ cười nơi khóe miệng là kiểu trong hờ hững có thành ý, khiến thị cảm thấy mới lạ.
Thị không lại gần chào hỏi cậu ta,chỉ gật đầu mỉm cười,nào ngờ cơ thịt trên gò má lại đau âm ỉ,vì mấy ngày trước khóc quá nhiều, giờ cười cũng khó khăn. Thấy cậu ta đi qua đi lại trong tiệm mấy vòng, tựa hồ không biết cần mua gì, thị thầm nghĩ thôi rồi, lại gặp phải phường ong bướm, đây là tiết mục thị liên tục được xem từ năm mười bốn tuổi, đã chai lì từ lâu, thậm chí còn khó chịu. Thị biết mục đích cậu ta tới đây không phải để mua hàng, bất giác lại sinh lòng mong đợi, trước một chàng trai tuấn tú nhường này, có người đàn bà nào không rung động, vì vậy trái tim thị cũng đập thình thịch, mãi đến khi cậu ta nhắc đến tên đứa con gái, thị mới khựng lại.
"Chuyện con gái chị, xin nén đau thương."
Thị dường như nghe thấy ẩn ý gì đó, nhưng lại không dám hỏi rõ, chỉ đợi cậu ta cũng rút tiền ra an ủi. Mấy ngày nay, nhà họ Hoàng đã sai người đưa tới không ít đồ, trước kia chuộc tôi như vậy, bây giờ vẫn thế. Đỗ Lượng chạy đôn chạy đáo, như miếng giẻ lau đang cật lực lau sạch vết nhơ nhà họ Hoàng để lại, trước là Điền Quý, giờ là Tuyết Nhi. Thị bỗng thấy không cam tâm bị coi là phiền phức, nên không khóc lóc om sòm mà lạnh như băng, chỉ đợi bọn họ ăn năn hối cải. Đỗ Lượng có lúc không kìm được buột miệng, nói thị rất giống một người, hỏi là ai, ông ta nhất quyết không nói.
Hoàng Mạc Như đối tốt với thị chính là từ lúc đó, thị vốn cảm thấy nên tránh xa con người hoàn mỹ đến nỗi thị phát sợ ấy, nhưng đối phương dường như cũng có cùng một mối lo, điều này khiến thị yên tâm hơn ít nhiều. Khi thị ôm hắn trong tay, hình ảnh Tuyết Nhi trốn dưới bếp nhồm nhoàm ăn mì lại hiện ra trong đầu thị, mu bàn chân nó sưng phù, nhưng gương mặt hồng hào mịn màng, như đứa trẻ sơ sinh... Nghĩ vậy thị bất giác siết chặt hơn, hắn ngậm lấy vành tai thị, cuối cùng nói muốn dâng hiến tính mạng cho thị, thị lại đang đợi hắn nài xin, cầu xin được tiến vào nơi sâu kín tối tăm của thị.
Hai người cứ thế giằng co, cuối cùng chẳng ai thắng. Trời vừa trở sáng, thị liền xuống giường đổ ống đờm cho Điền Quý, nấu một nồi cháo kê, rồi xắt nhỏ dưa muối bày lên đĩa, đóng vai một người đàn bà hiền thục. Còn hắn lại muốn ngủ đến mặt trời treo đầu ngọn sào mới dậy, nhờ phúc Hoàng Mộ Vân, con cái nhà họ Hoàng không phải sáng sớm tới các phòng thỉnh an, thích làm biếng đến thế nào cũng được. Hắn không làm biếng, mà là mệt. Một khi dính tới da thịt thị thì chỉ cần không ngửi được mùi nhục thể quện lẫn với mùi tương ấy, toàn thân sẽ sinh ra uể oải, Hắn không được như em trai, dù ốm yếu thế nào cũng vẫn mạnh mẽ, yêu đơn phương khiến người ta kiên cường, còn vụng trộm làm người ta thoái chí, phản ứng lêch lạc này khiến hắn không khỏi bực mình.
Chị Quế vừa khều tâm sen, vừa nói chuyện với Đỗ XUân Hiểu, chị ta dường như không kề xấu hổ, bị đối phương coi là trộm cũng vẫn ung dung từ tốn, thậm chí còn tỏ ra hiên ngang lẫm liệt. May mà Đỗ Xuân Hiểu hiểu rõ chân tướng của sự thản nhiên nàym nên chỉ vui vẻ hỏi chuyện: "Chị chắc phải phát hiện được gì ở phòng mấy cô ả đó rồi?"
Chị Quế lắc đầu, cười nói: "Đừng hỏi tôi phát hiện được gì, chẳng phải cô có thể bói ra sao?"
Đỗ Xuân Hiểu đành mặt dầy cầu cạnh: "Được rồi! Chị cũng biết tôi chỉ bày trò bịa chuyện lừa người thôi mà, nói cho tôi biết chị thu được những gì, chưa biết chừng tôi lại có thể bói ra gì đó hay ho đấy."
Chị Quế nói: "Được, dù gì tôi cũng muốn cho cô xem thứ này trước, cô thử bói xem, chưa chắc đã không bói ra được gì." Nói rồi bèn xòe lòng bàn tay, bên trong là một cái đê bằng bạc ròng.
"Cái này tìm thấy ở đâu?"
"Dưới vách ngăn hòm trang điểm của Tiểu Nguyệt." Chị Quế đeo cái đê vào ngón trỏ, mắt ánh lên tia nhìn giảo hoạt, "Trông có vẻ là bạc, nhưng thực ra bên trong lại là vàng. Trong số mấy con bé đó, tay nghề thêu thùa của Tuyết Nhi khá nhất. Bình thường nó không thích khoe khoang, nên người biết nó có vật này không nhiều, tôi chính là một người trong số đó, thực không hiểu sao vật này lại ở chỗ Tiểu Nguyệt."
Đỗ Xuân Hiểu bấy giờ mới cầm cái đê xem xét thật kỹ, món đồ này quả thật nặng hơn đồ đồng thông thường, nghe chị Quế giới thiệu, lại càng thấy quý giá. Cô cười nói: "Chuyện này chị có nên nói với người bên đội cảnh sát một tiếng không?"
Chị Quế lại lắc đầu: "Muốn nói thì cũng là cô đi nói, con nha đầu Tiểu Nguyệt mưu mô hơn người, phát hiện ra đồ bị mất nhất định sẽ hành động vô cùng thận trọng, ngoài mặt tuy không lộ vẻ gì nhưng trong lòng nhất định có điều mờ ám. Tôi chỉ sợ mắc phải bẫy nó."
"Chao. Gì mà nói cô ta như Quỷ Kiến Sầu không bằng? Đâu lại đáng sợ thế? Theo tôi thấy, cái đê này không chứng minh được điều gì, chị Quế đã dễ dàng lẩn vào phòng người ta, lục đồ như vậy, với người khác cũng có khó gì, chị cũng nói đấy, Tiểu Nguyệt là người có tâm địa, biết đâu bình thường vô ý để mắt đến món đồ của Tuyết Nhi, chưa chừng còn cuỗm luôn từ lâu rồi, nhưng tuyệt đối không thể vì món đồ bé tẹo này mà giết người cướp của." Đỗ Xuân Hiểu tiện tay rút ra một lá bài, đặt bên cạnh đĩa tâm sen trắng tinh, là Bánh xe định mệnh.
"Đấy, cùng một hiện tượng sinh ra, có bao nhiêu là khả năng... Song cũng có thể dọa cô ta một chút." Đỗ Xuân Hiểu nhìn lá bài Bánh xe định mệnh, mặt ngời lên niềm hân hoan ác độc.
Đỗ Xuân Hiểu từ biệt chị Quế rồi vẫn quay về chỗ Hoàng Mộng Thanh, dạo này cô vừa sốt ruột vừa chán nản, vì việc làm ăn quá ế ẩm, vì trời quá nắng, dù đã gần cuối hè nhưng hễ nghĩ đến "mười tám con hổ thu"(1) là cô lại chẳng còn sức lực nào nữa. Vì vậy vừa vào phòng cô liền đặt ngay lưng xuống tấm chiếu mát, đến khay dưa hấu đầy ú ụ đặt bên cạnh cũng không buồn nhìn lấy một lần.
"Kì lạ thật, vua bụng bự hôm nay lại không thiết ăn uống cơ đấy?" Hoàng Mộng Thanh vừa cười vừa đứng dậy khỏi bàn đựng sách, cầm cuộn giấy vân tuyết vừa trải ra luyện bút đem vứt.
"Mộng Thanh!" Đỗ Xuân Hiểu đột nhiên ngồi bật dậy, động tác rất nhanh nhẹn, như đổi thành người khác, "Cậu bảo, tôi có nên xem bài cho cậu Cả nhà cậu lần nữa không?" Hoàng Mộng Thanh sững người một lát, chau mày nói: "Cậu lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì nữa thế?"
"Đâu! Đâu có!" Đỗ Xuân Hiểu thình lình nằm xuống, xoay lưng lại với cô ta. "Còn không nói là tôi đi luyện đàn đấy!"
Đỗ Xuân Hiểu đành ngồi dậy, nói muốn về nhà. Hoàng Mộng Thanh không cần cô, như thể biết sớm muộn cô cũng sẽ quay lại, còn sai Ngọc Liên chuẩn bị một liễn chè bát bảo đá, cùng hai quả dưa bở, để cô mang về. Đỗ Xuân Hiểu đành mỗi tay xách một quả dưa, móc quai liễn vào cánh tay phải, chuệnh choạng quay về tiệm sách. Vừa về đã thấy cửa rả mở toang hoang, cô ngỡ là có trộm, bèn nhón chân men theo cửa vào trong thám thính, chỉ thấy Hạ Băng dãi nắng đen như hòn than đang vẩy nước giếng lên nền gạch.
"Này! Ở đây của tôi toàn sách đấy, cậu làm ướt hết thì sao?"
Thấy là người quen, Đỗ Xuân Hiểu bèn yên tâm bỏ dưa vào lòng Hạ Băng, ngòi vào giữa quầy ra bộ bà chủ nghiêm túc. Hạ Băng vừa phàn nàn cả tiệm sách đã mọc cỏ, vừa mở liễn nếm một ngụm chè, thở ra khoan khoái.
"Nói xem, lại nghe ngóng được chuyện gì mới mẻ ở nhà họ Hoàng rồi?"
Đỗ Xuân Hiểu không đếm xỉa đến anh, chỉ chau mày rầu rĩ nói. Hồi lâu mới lầm bầm: "Ngốc này, cậu bảo giữa mấy vụ án mạng này, có khi nào thực sự không có quan hệ gì hết không?"
"Sao lại thế?" Hạ Băng biết đã đến lúc hai người phân tích tình tiết vụ án, bèn ngồi xuống, ăn sạch chè bát bảo trong liễn.
"Nhà họ Hoàng chết năm a hoàn, nếu nói bốn người bị mổ bụng vì mang nghiệt chủng, vậy Ngâm Hương bị hại, chắc không có quan hệ gì với những vụ trước phải không?"
"Cái này cũng không nói chắc được, hoặc giả Ngâm Hương biết người khiến bọn họ mang thai là ai, nên bị diệt khẩu. Nhưng mấy người đội trưởng Lý nói cô ta chỉ bị cướp tiền, vì tên phụ bếp khai cô ta khi bỏ trốn đã mang theo một món tiền kếch xù, song lúc bọn tôi phát hiện thi thể lại chẳng tìm được một cắc nào." Hạ Băng cảm thấy vụ án này rất lắt léo, nhưng lại không nói được có chỗ nào không đúng, nên mặt mày cứ như bị táo bón.
Đỗ Xuân Hiểu cầm lá bài Ngôi sao lên, cắn môi cười nói: "Thực ra mấy ngày này, nội bộ nhà họ Hoàng cũng không êm ấm, những dư chấn sau hung án đã xuất hiện rồi."
"Ồ? Là những gì?" Hạ Băng chỉ muốn Đỗ Xuân Hiểu làm thám tử miễn phí cho mình.
Cô kể rõ đầu đuôi sự tình cho anh nghe, còn không quên chêm thêm một câu: "Nói tóm lại, chỗ nào cũng không đúng, người nhà này thật kỳ lạ... trừ Mộng Thanh."
Nhìn cô hưng phân mơ màng, Hạ Băng định nói lại thôi. Thực ra sau khi đội trưởng Lý hỏi han một lượt trên dưới nhà họ Hoàng, nắm được trong tay vài tin tức vụn vặt nhưng đều không mấy hữu dụng, đối với chứng cứ thời gian từng người đưa ra cũng đã tiến hành thẩm tra đối chiếu, nghe nói không thu hoạch được gì. Chỉ duy có a hoàn vẫn gọi là chị Quế kia nói một đêm nọ sau khi Thúy Chi chết, chị ta vì phải chuẩn bị đồ tế tổ, nên rất muộn mới đi nghỉ, trước khi ngủ lại nhớ ra cậu Hai dặn dò phải để trà nước ở nơi cậu có thể tiện tay lấy, nhỡ cậu nửa đêm có khát nước, nên lại dậy mặc áo quần, bưng ấm trà ngang qua sân tới phòng cậu Hai. Đi được nửa đường, chị ta thấy có một bóng người đứng dưới gốc cây quế, giờ lồng đèn da trâu mờ mờ ảo ảo lên soi kỹ, thấy người kia thắt hai bím tóc, áo cộc tay trắng viền hoa bị ánh đèn hắt lên nhuốm màu đỏ bí hiểm, từ khuôn mặt nghiêng lanh lời, chị ta nhận ra đó là cô Hai nhà họ Hoàng, Hoàng Phi Phi. Khi đó vì sợ cậu Hai phát hiện mình chưa chu toàn mọi việc, chị ta cũng không kịp chào hỏi, chỉ lẳng lặng đi qua. Nghĩ lại, đúng là rất lạ.
"Kỳ quặc hơn là, khi bọn tôi hỏi thì cô Hai sống chết không chịu thừa nhận đêm đó từng có mặt dưới cây quế, còn kêu khóc om sòm, nói bọn tôi vu oan cho cô ta." Hạ Băng gãi đầu, mặt mày lo âu.
"Trông cậu kìa, cứ như cho rằng cô Hai không nói dối ấy nhỉ?"
"Nhưng chị Quế cũng đâu cần phải tung tin thất thiệt, cậu nói có phải không?"
"Cũng không chắc, mấy bà cô đó lắm mưu nhiều mẹo, đâu có cứng nhắc cố chấp như chúng ta."
Cô thực ra cũng tán đồng với anh, chỉ là ngoài miệng không chịu thừa nhận. Hạ Băng đang định trả đòng, bỗng ngậm chặt miệng, hoảng hốt nhìn ra ngoài, thì ra Đỗ Lượng chẳng nói chẳng rằng đang đứng ngoài cửa, nghiêm mặt nhìn bọn họ.
Hai người như làm sai chuyện gì, đều đỏ bừng mặt, Hạ Băng vẫn sợ Đỗ Lượng hệt hồi nhỏ, anh lúng búng nói năng lộn xộn như đang cầu hôn.
"Chú, đây là..."
"Xuân Hiểu, Hoàng lão gia có lời mời." Giọng Đỗ Lượng như cây củi khô cứa vào tim Hạ Băng.
"Mời cháu tới làm gì?"
Đỗ Lượng nhìn sang Hạ Băng, vẻ hơi do dự, nhưng rồi vẫn nói: "Chuyện bà Cả ăn phải đinh trong bữa cơm lần trước, vẫn chưa xong."
"Chưa xong là ý gì?" Đỗ Xuân Hiểu đang đói, tính khí cũng nóng nảy hơn.
"Cháu đi với ta là được, tới đó khắc biết ý gì."
Đỗ Lượng bắt đầu xẵng giọng. Đỗ Xuân Hiểu chỉ Hạ Băng, nói: "Để cậu ấy đi cùng!"
(1) Chỉ quãng thời gian ngắn thời tiết trở nóng sau ngày Lập thu (tầm mồng tám tháng Tám).
15.Lúc Trương Diễm Bình kéo giật cả tóc lẫn da đầu Tô Xảo Mai, trong lòng sảng khoái vô cùng, luận tâm cơ, bà đương nhiên không đấu nổi bà Hai, nhưng về thể lực thì hoàn toàn ngược lại. Ai bảo Tô Xảo Mai xuất thân tiểu thư quen được cưng chiều, chẳng có bản lĩnh gì đáng kể, đành mặc cho đối phương giằng xé. Bà ta chỉ thấy trời đất quay cuồng, không nghe nổi cả tiếng mình la hét inh ỏi, tay túm chặt lấy hai tay Trương Diễm Bình, từng cơn đau nhói sau tai nhắc bà ta nhớ tới vết thương, nhưng bà ta đã chẳng màng nổi nữa, chỉ biết gào lên "Cứu với". Tiếc rằng đối phương quá khỏe, không ai giằng ra được, bím tóc và ta bị nắm chặt, đầu bị khống chế phương hướng, cũng có nghĩa là bị khống chế luôn hành động, có thể thấy Trương Diễm Bình rất có kinh nghiệm.
Thực ra không phải Tô Xảo Mai không biết phản kháng, chỉ là bà ta rắp tâm muốn xem xem rốt cuộc ai thực sự quan tâm tới mình, ai chỉ đeo mặt nạ trước mặt bà ta. Chân tình hay giả ý, vào thời khắc nguy nan này mới nhìn rõ. Dù cho da đầu bà ta căng toạc, toàn thân tê dại, hai chân buông thõng trên đất, giày không biết đi đường nào, nhưng tình hình xung quanh vẫn nhìn rất rõ. Ví như Hoàng Thiên Minh tuy im lặng đứng một bên, nhưng cây gậy đầu rồng trong tay ông ta lại gõ cành cạch xuống nền gạch khiến bà ta tưởng tượng mình chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ khó xử của chồng; còn hai đứa con rứt ruột đẻ ra sống trong nhung lụa từ nhỏ Hoàng Mạc Như và Hoàng Phi Phi lại chọn cách cổ vũ, bọn chúng không hề ngăn cản Trương Diễm Bình đang mất kiểm soát, ngược lại mỗi đứa một bên đỡ tay mẹ đẻ, mồm kêu: "Dừng tay! Không được đánh mẹ tôi!" Thực chất là khiến bà ta không cựa quậy nổi, để Trương Diễm Bình vả thêm mấy cái; Tô Xảo Mai khi đó vừa cuống vừa tức, nhưng không tiện vạch trần âm mưu của hai đứa con, chỉ ráng vùng khỏi tay bọn chúng, toan liều mạng với Trương Diễm Bình. Lúc này bà ta mới thật sự tức giận, cơn bốc đồng muốn hủy diệt cả thế giới trào lên trong đầu, thề phải tiêu diệt đối phương. Nghĩ vậy, bà ta đột nhiên vùng dậy, đẩy ngã Trương Diễm Bình xuống đất, nhảy lên bụng ả giữ cố định, sau đó ôm lấy cái đầu cũng đang rối bù của ả dộng thẳng xuống đất, một nhát, hai nhát, ba nhát, bốn nhát... Cái đầu nảy lên trong tay bà ta, phát ra những tiếng hồi âm "thình thình", khiến bà ta trào dâng khoái cảm.
"Cứu với! Kẻ giết người muốn giết người diệt khẩu! Cứu với! Có kẻ giết người! Cứu với! Cứu với!"
Tô Xảo Mai xây xẩm ngất đi trong lời tố cáo ấy, bà ta không thể không ngất, sợ nếu còn tiếp tục, sự tình sẽ vĩnh viễn không thể vãn hồi được nữa.
Khi Đỗ Xuân Hiểu tới nơi, hai người đàn bà vừa được kéo ra, trông diện mạo không phân biệt nổi ai với ai, đặc biệt cả hai đều câm nín, một người đầu tóc dính bết máu me, ướt sượt, một người ôm gáy, ngả vào lòng Hoàng Mộ Vân, tựa hồ đã hôn mê. Trần A Phúc bị trói quặt tay, đang quỳ một bên không ngừng dập đầu, nói đi nói lại: "Hai bà oan uổng, oan uổng quá..."
Hoàng Mộ Vân mặt tái mét ôm mẹ trong lòng, nói với người đàn bà đang nằm trong tay con trai con gái: "Mẹ Hai lần này thực quá đáng lắm, không đợi nổi mẹ tôi tự chết đã muốn xông lên giết bà, lẽ nào chút gia sản này vẫn chưa đủ phần mẹ sao?"
Vừa dứt lời, gã đã lĩnh ngay một cái bạt tai của Hoàng Thiên Minh: "Khốn kiếp! Ta còn chưa chết đã bàn tới chuyện muốn chia gia sản?"
Hoàng Mộ Vân như ăn gan hùm, độp ngay lại: "Chia gia sản là chuyện sớm muộn, ông nghĩ mấy người chúng tôi đều bằng lòng ở lại đây chắc? Mấy năm trước chị Cả đi Anh du học, chính là vì muốn trốn tránh các người, ai ngờ các người lại gọi chị ấy về. Nhà họ Hoàng này chính là một nấm mồ sống, những người sinh ra ở đây đều phải về đây đợi chết! Chúng ta thực ra còn không tự do bằng đám người làm!"
"Mộ Vân, con còn dám nói xằng!"
Trương Diễm Bình ở trong lòng gã không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, mắt ngân ngấn nước. Tô Xảm Mai lúc này cũng vùng thoát khỏi vòng tay "che chở" của hai đứa con, hổn hển bò tới trước Trương Diễm Bình, ngón tay như thanh kiếm sắc chọc thẳng vào mắt đối phương: "Ngươi nghĩ trèo cành cao rồi có thể từng bước hại người được sao? Giờ là chị Cả, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt ta, nói không chừng lão gia cũng bị hại! Ngươi..."
"Đủ rồi!"
Hoàng Thiên Minh thấy uy tín của mình đã tan tành trong trận giằng co giữa hai người đàn bà, đành quát lớn, toan vãn hồi lại chút danh dự. Đáng tiếc chỉ có Tô Xảo Mai nhận ra ý tứ, không nói gì nữa, còn Trương Diễm Bình vẫn không ngừng gào thét, đến tận khi Hoàng Thiên Minh ra lệnh, trói bà ta lại nhốt vào tầng mái lầu sách ở sân sau. Hạ Băng dày mặt đi theo, Đỗ Xuân Hiểu đương nhiên biết anh thèm khát đống sách đó, cũng không nói gì, len lén đi the, tiếng là xem kịch, kỳ thực là muốn trộm sách.
Lầu sách nhà họ Hoàng kỳ thực vốn không phải của nhà họ mà do chủ nhân cũ của dinh thự này để lại, khi tiếp nhận số sách bên trong đã vơi một nửa, với tính cách của Hoàng Thiên Minh, nửa số sách ấy nhất định phải tìm về bằng được, bất kể số tiền bỏ ra có hợp lý hai không. Vì vậy nghe nói người chủ cũ lại ngoan ngoãn đem mất gánh sách trả cho Hoàng Thiên Minh, từ đó về sau mai danh ẩn tích, không xuất đầu lộ diện nữa. Về tung tích của người này, có hai giả thuyết, một là nói ông ta dùng số tiền ấy đi Thượng Hải buôn thuốc phiện sống, giao dịch với đám Hồng bang, không cẩn thận sập bẫy Đỗ Nguyệt Sênh, bị nuốt trọn cả tiền lẫn hàng, người cũng bị chặt làm tám khúc vứt xuống sông Hoàng Phố làm mồi cho cá; hai là kể vợ ông ta ốm chết, con trai sau khi lập gia đình cũng không để ý đến bố, ông ta một thân một mình tới một hương trấn hẻo lánh, mai danh ẩn tích sống qua ngày. Còn chuyện chính xác như thế nào thì không ai biết.
Tiếc rằng Hoàng Thiên Minh ý thức được chuyện này là chuyện xấu trong nhà, bèn ra hiệu cho Đỗ Lượng dẫn theo hai gia đinh đưa Trương Diễm Bình đi, đoạn gọi Đỗ Xuân Hiểu và Hạ Băng ở lại, chỉ nói có chuyện muốn nhờ. "Mấy vụ án gần đât, điều tra tới giờ vẫn chưa thấy tiến triển, đội cảnh sát các cậu rốt cuộc định thế nào? Còn nữa, chuyện hôm nay, tôi hy vọng chỉ mấy người ở đây biết, chớ truyền ra ngoài. Đỗ tiểu thư, cháu cũng biết chuyện bà Cả nhà ta mấy ngày trước bị thương phải không? Chuyện này vốn dĩ đã khép lại rồi, nhưng về sau lại phát hiện cây đinh ăn phải đó có chút liên quan đến Diễm Bình, cũng chỉ hỏi xem thôi, nào ngờ ả tiện nhân này nổi điên lên!" Hoàng Thiên Minh nói chuyện tuy cũng vòng vo, nhưng không quá lắt léo, thậm chí còn không có được uy nghi như Đỗ Lượng, mặt mày tươi cười, thần sắc ôn hòa khiến người ta sởn gai ốc.
"Vậy Hoàng lão gia lần này gọi cháu tới, chắc để xem nguyên nhân thực khiến bà Cả bị thương?"
Hoàng Thiên Minh không trả lời, chỉ uống trà, trái lại Hoàng Mạc Như bên cạnh nói góp: "Là tôi khuyên cha mời chị tới, cái nhà này, xem ra một chốc một lát không thiếu nổi chị."
Cặp cha con này, ngũ quan không giống, nhưng tính tình giọng nói thì chẳng chệch đi đâu được.
"Vậy nếu tôi bói đúng, sẽ có lợi gì?" Nhân lúc chú không có mặt, Đỗ Xuân Hiểu lập tức được đằng chân lân đằng đầu.
"Chị cứ nói." Hoàng Mạc Như lộ rõ nét cười, hai con mắt sâu trũng vào hốc mắt.
"Thứ nhất, các vị dẫn tôi và Hạ Băng vào lầu sách tham quan, cuốn nào bản tiểu thư thích, bất kể giá cả ra sao, đều phải tặng hai quyển, tỏ lòng cảm ơn. Thứ hai, Hạ Băng có thể tự do ra vào nhà họ Hoàng, muốn thẩm vấn ai thì thẩm vấn, bắt buộc hễ gọi là tới. Hoàng lão gia vẫn chê đội cảnh sát phá án năng lực yếu kém đấy thôi. Chẳng phải là vì thuận theo các vị!" Yêu cầu thứ hai vừa nói ra, nụ cười trên mặt Hoàng Thiên Minh đã hơi cứng lại, nhưng cô vờ như không trông thấy, tiếp tục nói, "Thứ ba, tôi muốn nghỉ hè ở nhà họ Hoàng, cậu cũng biết đấy, hiện giờ thời tiết quá khắc nghiệt, chuyện làm ăn ở tiệm sách của tôi cũng không tốt, tới mua thu mở lại thì hay. Ý các vị thế nào?"
Đỗ Xuân Hiểu nói rất nhanh, chỉ lo Đỗ Lương quay lại sớm, sau cùng còn không quên chốt hạ: "Điều cuối cùng, không được nói với chú tôi, cứ bảo là các vị sống chết muốn giữ tôi lại." Hoàng Mộng Thanh đã đứng bên cạnh cười rung cả vai, Hoàng Thiên Minh cũng sững người hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu: "Vậy làm phiền Đỗ tiểu thư rồi."
Đỗ Xuân Hiểu thấy có triển vọng, bèn nghiêm mặt hỏi:
"Phải rồi, làm sao phát hiện bà Ba có liên quan tới chuyện bà Cả bị thương?"
"Lúc a hoàn giúp bếp trưởng Trần giặt quần áo, tìm được trong túi ông ta cái này."
Hoàng Mạc Như đặt một chiếc móng tay sứ khảm bạc lên bàn. "Đây là món đồ cổ cha tôi mua về, làm quà mừng sinh nhật thứ ba mươi sáu của mẹ Ba, giờ lại nằm trong tay bếp trưởng Trần."
Chẳng trách họ đem trói nghiến bếp trưởng Trần lại.
Giọng Hoàng Mạc Như tương đối xót xa, nhưng vẫn chọc giận Hoàng Mộ Vân, gã chộp lấy chiếc móng tay, quăng mạnh xuống đất. Món đồ này rất chắc chắn, không hề nứt vỡ, chỉ phát ra tiếng "đinh" khe khẽ, nảy lên hai cái, lăn tới bên chân Đỗ Xuân Hiểu.
Đỗ Xuân Hiểu nhặt chiếc móng lên, hỏi:
"Là ai phát hiện, giao cho lãi gia?"
"Là mẹ tôi."
Hoàng Phi Phi lạnh lùng lên tiếng.
Đỗ Xuân Hiểu đã hiểu cuối cùng vì sao lúc trước cặp anh em này lại giở thủ đoạn với chính mẹ ruột.
"Giờ đã muộn rồi, Xuân Hiểu có muốn giúp cũng đợi đến mai hẵng hay, khổ sở nửa ngày nay, mọi người đều về nghỉ đi thì hơn?"
Đề nghị của Hoàng Mộng Thanh có phần đường đột, nhưng lại cứu mạng Đỗ Xuân Hiểu.
"Vậy... tôi cũng về trước."
Hạ Băng có phần không cam lòng, nhưng cũng đành nói vậy. Trên đường theo Hoàng Mộng Thanh về phòng, Đỗ Xuân Hiểu nhỏ giọng nói với cô Cả lòng dạ nhân hậu nhà họ Hoàng:
"Thực ra vừa rồi cậu không cần kéo dài thời gian cho tôi, tôi đã biết là ai làm rồi."
Hoàng Mộng Thanh nghe vậy, không hề phật ý, cười đáp:
"Chính vì tôi đoán ra cậu đã biết rồi nên mới ngăn không để cậu nói, giữ chút thể diện, tình cảm cho mọi người."
Đỗ Xuân Hiểu nhìn cô hồi lâu rồi phì cười, Hoàng Mộng Thanh chỉ đợi cô cười xong, không hề có nửa phần hiếu kỳ. Đỗ Xuân Hiểu thấy đối phương không cho mình một câu đệm, bèn tồng tộc nói:
"Cũng không biết vì sao, trời vẫn nóng thế mà tôi lại thấy ở phòng cậu ngủ ngon hơn, đến mùi hương muỗi cũng khiến người ta nhung nhớ, về tiệm sách không làm sao ngủ được, vừa mơ mơ màng màng, trong não lại có một sợi gân giật cho một cái, thế là tỉnh. Thực khổ quá, không thoải mái bằng ăn chực uống chực ngủ chực ở chỗ cậu."
Giờ đến lượt Hoàng Mộng Thanh chế giễu cô, mượn cớ chọc ngoáy mấy câu, Đỗ Xuân Hiểu cũng không tức, chỉ bước tới bên cửa sổ, nhìn ra miệng giếng bịt kín ngoài sân. Vì chuyện ồn ào ban nãy, trong nhà bồng bềnh một không khí yên lành cổ quái, lá cây ngân hạnh chao mấy vòng trên đầu rồi đáp xuống vai, Đỗ Xuân Hiểu giờ mới nhân ra chiếc móng tay kia vẫn còn nằm trong tay mình, phát sáng âm u dưới ánh chiều ảm đạm, khiến cô nhớ tới chiếc đê mà Tuyết Nhi cất giấu như báu vật.
Nửa đêm, một tiếng hét xé vải xuyên qua màn đêm, dội thẳng vào màn nhĩ mọi người. Mới đầu chỉ kêu "Cứu với", về sau biến thành "Giết người! Ta muốn giết người". Đến khi bọn Đỗ Lượng chạy tới dưới lầu sách, âm thanh đó đã hóa thành những tiếng la hét thuần túy, bị bóp nát vụn từng tấc, vung vãi trong bầu trời đêm ngột ngạt.
Chương 16:Trương Diễm Bình điên rồi.
Đương nhiên, bà ta không hề thấy mình điên, chỉ không ngừng giải thích với mọi người mình hoàn toàn không rút trâm đâm "người giấy" ấy. "Người giấy" vừa nhẹ vừa mỏng, nhảy từng bậc từng bậc trên cầu thang, cuối cùng nhảy tới trước mặt bà ta, mỏng đến độ cơ hồ tan vào không khí. Giá sách trên tầng mái trống đến quá nửa, như thể chuyên dùng để tích bụi, luồng khí nóng lùa qua lùa lại giữa khoảng trống, trêu bà ta đầu mướt mồ hôi, cơn đau sau ót đã chuyển thành tê dại, chỉ là không thể dựa đầu vào tường, nếu không đau đớn sẽ lại định kì viếng thăm. Bà ta đành ngửa đầu thế này, hai cánh tay tê buốt khoanh trước ngực, vệt mồ hôi thấm qua áo lụa, bít kín lấy da...
"Người giấy" ở sau một cái giá nào đó, bà ta không biết nó lên được đây bằng cách nào, chỉ thấy nó như chân không chạm đất, người gầy đét, hai cánh tay chìa ra toàn da bọc xương, thậm chí còn không ngửi thấy mùi da thịt con người, mà chỉ thấy sực mùi bụi đất.
"Ngươi là ai? Là ai?!" Bà ta hét lên với nó, có điều giọng nói mủn ra ngắt quãng, không sao ghép nổi thành một câu chất vấn hoàn chỉnh.
"Người giấy" tiến sát lại gần, bà ta ngửi thấy mùi khai thoang thoảng, trộn lẫn mùi dưa muối, không quá nồng nặc, nhưng đủ khiến bà ta tâm ý hoảng loạn. May sao đung đưa trước mắt không chỉ có "người giấy", mà còn một cây trâm đẽo hình hồng tước, đánh từ đĩnh vàng ròng một lượng, của hồi môn khi bà về nhà chồng, quan trọng hơn tất thảy các món đồ khác, ngày ngày bà ta đều gài trên đầu, sợ rằng lại quên mất bản thân làm sao đặt chân đến bước đường này. Giờ đây, bà ta chỉ có thể nắm chặt lấy cây trâm ấy, đôi nhánh cài thoáng run lên trong luồng khí nóng, như nhắc nhở bà ta, chúng có thể giết người, đặc biệt là "người giấy". Thế nên bà ta không còn do dự, giơ cây trâm vàng cao quá đầu, cắm phập về phía "người giấy"...
Trong thoáng chốc, một luồng sáng diễm lễ từ cổ "người giấy" bắn ra, tung tóe khắp tóc tai mặt mũi bà ta, bà ta nhìn vết máu trên hai tay mà thần người, tiếp đó cao giọng kêu cứu.
Bà ta làm sao biết được, thì ra "người giấy" cũng có thể chảy máu.
Cái xác nằm dưới chân Trương Diễm Bình quả thật lép như tờ giấy, quắt queo đến mức chỉ khẽ hẩy một cáu cũng tự động lật mình, da mặt nhăn nhún chi chít những vết sẹo trắng phớ cỡ đồng xu, giữa sắc trắng ấy còn hơi ửng lên chút màu phấn hồng, hai lỗ máu bên mé trái cổ nhỏ xíu ngay ngắn, như bị loài yêu thù gì đó dạng dơi cắn.
Khi đội trưởng Lý tới lầu sách, máu đã đỏ lòe một vùng trên tầng mái, Trương Diễm Bình lần lượt cho mười ngón tay vào miệng cắn, chốc chốc lại nhổ ra một ít vụn móng tay. Trong lầu đã tụ tập gần hai mươi người, trên tay đều cầm lồng đèn, mạng nhện trên xà nhà cũng được chiếu sáng lóa. Đội phó Kiều đi tuần một vòng, mới phát hiện ở một bên giá sách lớn xếp một bộ Khang Hy tự điển dày cộp, bề mặt sach đến lạ thường, bèn đẩy đẩy gáy sách, không ngờ "két" một tiếng, một cửa ngầm lộ ra. Mở cửa bước vào, bên trong xú khí ngút trời, dưới đất trải một manh chiếu cỏ rách nát, bên trên chăn đệm bừa bãi, trong chiếc bát sứt trên chiếu còn miếng màn thầu dưa muối cắn dở, ruồi bay vo ve trên cái bô trong góc.
"Xem ra tên trộm này trước giờ vẫn trốn ở đây." Đội phó Kiều quay đầu lại nói với Hạ Băng.
"Nhưng đã là trộm, vì sao phải ngụ trong này chứ?" Hạ Băng nôn nóng nhảy ra khỏi phòng ngầm, khéo thay lại đến ngay gần xác chết, so ra không khí chỗ kia còn trong lành hơn chút. Chiếc áo cộc vải xanh mặc trên người xác chết đã không còn hình dạng ban đầu, mà rách tướp như xơ mướp, trên cổ còn đeo một cái chìa khóa đồng hoen gỉ, tóc dài rũ xuống ngực, móng tay khô vàng quăn queo, trông như vuốt quỷ, mùi chua thối trộn lẫn cùng mùi máu tanh càng khiến người ta buồn nôn.
"Không, đây không phải trộm..." Hoàng Thiên Minh nãy giờ vẫn trầm ngâm đứng bên đột nhiên lên tiếng, ông ta tựa hồ toàn thân rã rời, lẩy bẩy bước lại gần xác chết, cúi xuống nhặt lấy chiếc chìa khóa đồng, "Hắn vốn là Tiết Túy Trì."
Đội trưởng Lý đột nhiên cười lớn, lắc đầu, chỉ nói "Trùng hợp quá", phản ứng này càng khiến Đỗ Xuân Hiểu và Hạ Băng mù mờ khó hiểu.
Đội phó Kiều nói nhỏ vào tai Hạ Băng: "Thì ra chủ cũ của lầu sách này vẫn trốn ở đây, đúng là yêu sách đến hóa dại."
Hạ Băng sực hiểu. thì ra nhân vật truyền thuyết đã ngoan ngoãn đem nhượng lại toàn bộ nhà cửa lẫn lầu sách họ tên đầy đủ là Tiết Úy Trì, vẫn trốn trong lầu bấy lâu nay, không hề ra ngoài, trong lòng anh bất giác dâng lên niềm xót xa xen lẫn kính trọng.
"Tiết Túy Trì muốn bán trụ trong lầu sách thì cứ việc bám, tội gì phải làm mặt mũi thành ra thế kia? Sợ khi chạy ra lấy đồ ăn bị người ta nhận ra à?" Đỗ Xuân Hiểu đứng sát cạnh Hạ Băng, tai lại thính, nghe không sót một lời của đội phó Kiều. Đương nhiên, đối phương cũng không hề có ý kiêng dè cô, biết rằng đây là bí mật sớm muộn gì cũng phải công khai, không khéo, còn trở thành một vụ công án tryền kỳ trong trấn Thanh Vân.
Chỉ đáng thương cho bà Ba nhà họ Hoàng, bị một tên cuồng sách dọa điên. Nếu tính từ khi Hoàng Thiên Minh mua lại lầu sách này thì người kia đã ẩn náu trong lầu suốt hai mươi tư năm! Chẳng trách mang diện mao La Sát địa ngục thế kia.
Đội trưởng Lý giễu cợt Đỗ Xuân Hiểu: "Trẻ con lít nhít không hiểu phải không, Tiết đại lão gia có bệnh lang ben, chúng ta hồi đó còn lén gọi ông ta là 'Bạch gia' kìa. Bạch gia, đi đường mạnh khỏe. Mấy vị có tuổi có mặt tại hiện trường, bao gồm cả Đỗ Lượng, đều đứng mặc niệm trước xác chết diện mạo đáng sợ ấy, như đang hồi tưởng về quá khứ. Hạ Băng và Đỗ Xuân Hiểu đứng một bên, không biết làm thế nào, đợi mãi họ mới thu dọn thi thể và hiện trường, vừa đi xuống thì thấy Bạch Tử Phong và Hoàng Mạc Như đều đang đợi bên hòn đá Thái hồ(1) dưới lầu, mặt đầy lo lắng.
"Bạch tiểu thư sao lại tới đây?" Đỗ Xuân Hiểu vờ như thân thiết với Bạch Tử Phong, tươi cười bước tới, còn nắm tay đối phương.
Bạch Tử Phong rõ ràng không quen với tình hữu hảo đột xuất này, bất giác rụt vai, cười nói: "Là cậu Hai gọi tôi tới, nói bà Hai và bà Ba đều bị thương, cần chữa trị. Nhưng tới rồi mới chỉ cầm máu đắp thuốc cho đầu bà Hai, bà Ba vẫn chưa thấy đâu, cậu Hai nói người bị nhốt trong lầu sách, phải lẳng lặng mà tới, nên hai chúng tôi mới chọn lúc nửa đêm qua đây, ai ngờ còn chưa đến nơi, trong lầu đã có động tĩnh lớn. Chúng tôi sợ bị phát hiện nên không dám vào, đành trốn sau ngọn giả sơn này nghe ngóng. Về sau nghe nói trong lầu có người chết, cậu Hai bảo tôi ở đây đợi, cậu một mình vào xem. Vừa rồi cậu Hai dìu bà Ba đi ra, bà Ba hình như không được bình thường cho lắm, cứ nói mình đã giết người, cậu Hai sắc mặt cũng khó coi, không thèm đến tìm tôi, tự mình dìu bà Ba đi trước. Tôi đi cũng dở ở cũng không xong, đành đứng đây xem tình hình thế nào, về sau lại thấy người của đội cảnh sát tới, lẽ nào có chuyện chết người thực ư?"
Bài giải thích lưu loát sinh động này của Bạch Tử Phong khiến Đỗ Xuân Hiểu tựa như trôngg thấy một bản thân khác đang ngồi sau quầy tính tiền tiệm sách giải bài. Nghe xong, cô nhất thời chưa định thần được. chỉ ngại ngùng cười, không nói nổi nửa lời. "Này! Thần người gì thế?" Bị Hoàng Mộng Thanh đầy từ phía sau, cô mới sực tỉnh.
"Ấy? Tôi nghe tên ngốc Hạ Băng nói, trước kia đám a hoàn chết, các cậu đều không tới hiện trường xem, giờ sao hình như ai cũng đến thế?" Đỗ Xuân Hiểu quay sang phía hai anh em Hoàng Mạc Như và Hoàng Phi Phi đang chụm đầu trao đổi, tiện miệng hỏi.
Hoàng Mộng Thanh cười khẩy nói:
"Hứ! Cũng không biết là đứa nào lắm chuyện, nói người họ Hoàng chúng tôi máu lạnh, chết ai cũng không quan tâm, nên hôm nay dù ở nhà mình cũng phải làm cho ra dáng tí chứ."
"Ý là, nếu người chết trong lầu là bà Ba, đổi lại như bình thường, cậu sẽ không ra xem?" Đỗ Xuân Hiểu hỏi rất xảo quyệt.
"Có muốn xem, cũng đợi đến hôm đưa tang rồi xem một thể, khi đó xác chết đã qua trang điểm, mới có mặt mũi gặp người khác. Bằng không nhìn bộ dạng lúc họ vừa chết, người không ra người, ma không ra ma, người chết nến có thể soi gương, cũng tự lấy làm xấu hổ, huống hồ còn bị mọi người tham quan? Vì vậy tôi không muốn xem."
Trước bài lý luận của Hoàng Mộng Thanh, Đỗ Xuân Hiểu tán đồng từ tận đáy lòng, hơn nữa còn cảm thấy có được người bạn thế này đúng là một chuyện may trong đời. Đêm nay, gần một nửa nhà họ Hoàng từ trên xuống dưới bị mất ngủ, song vài người khác lại ngủ rất ngon, vì có kiến giải khác về hung án trong lầu sách. Đỗ Xuân Hiểu và Hoàng Mộng Thanh thuộc nhóm đầu tiên, bởi ban đêm nóng nực lạ thường, muỗi còn chui qua mắt màn vào giường làm loạn, chỉ sau một canh giờ, chân cẳng hai người đã chi chít vết cào vết gãi. May mà ban ngày đều mặc quần dài ra ngoài, chứ như con gái các nhà bình thường khác, cả ngày xắn quần ngồi xổm bên sông giặt giũ đổ bô, e sẽ xấu hổ không dám gặp ai mất.
"Cậu làm sao biết mấy chuyện này là do mẹ tôi bày ra?"
"Từ khi bà ấy ăn phải đinh tôi đã biết rồi." Đỗ Xuân Hiểu ngứa đến độ không muốn sống nữa, kẽ móng tay mắc đầy vụn da.
Hoàng Mộng Thanh liếc xéo cô, cười nói: "Cậu lại bốc phét đấy."
"Không phải bốc phét, mẹ cậu tự tạo nghiệt là chuyện quá dễ thấy." Đỗ Xuân Hiểu nghiến răng gãi ngứa, vẻ mặt rất ấm ức.
"Thứ nhất, đĩa trứng hấp cá bạc ấy đặt trên bàn mọi người đều có thể ăn, ngoài cậu và tôi ra, ai cũng có khả năng ăn phải cây đinh đó, bao gồm cả con trai cưng của Trương Diễm Bình, bà ta làm sao mạo hiểm để con trai ăn phải thứ đó chứ?"
"Thế thì cậu không biết rồi, Mộ Vân ghét nhất ăn các món làm từ trứng, hoàn toàn có thể không đụng vào."
"Vậy Hoàng lão gia thì sao? Cha cậu cũng có thể ăn mà." Đỗ Xuan Hiểu cũng liếc Hoàng Mộng Thanh, ánh mắt hưng phấn.
"Thứ hai, đinh lẫn trong trứng sẽ chìm xuống, vì vậy đồ ăn được hấp ra, chiếc đinh sẽ nằm dưới đáy, lúc ăn không vục thìa sâu xuống chắc chắn không ăn phải. Tôi đã thấy đĩa trứng hấp đó rồi, đến tận khi mẹ cậu thổ huyết, cũng mới chỉ bị múc nông nông một lớp bên trên, ăn được vài miếng, làm sai có thể ăn tới đinh?" Hoàng Mộng Thanh không biện bạch nữa, chỉ ngửa mặt nhìn nóc màn.
"Thứ ba, cái đinh này lớn hơn, cũng cứng hơn xương cá nhiều, hễ chạm răng sẽ nhận ra ngay, làm gì có người nào ngốc thế, còn cắn đến nỗi máu me đầm đìa? Lẽ nào mẹ cậu không biết ăn cá? Không cần nói nữa, đây chắc chắn là màn kịch bà ấy độc diễn."
"Vậy cậu nói xem vì sao bà ấy phải diễn màn kịch ấy? Hại mình, lại chẳng được lợi lộc gì."
"Đây chính là lý do tôi không vạch trần bà ấy ngay lúc đó, vì không nghĩ ra nguyên nhân." Đỗ Xuân Hiểu lại trở mình, làm cả giường lắc lư.
"Song, trông cục diện hôm nay thì tôi hiểu rồi."
"Cậu hiểu gì?"
"Hiểu bước tiếp theo mẹ cậu sẽ đi thế nào! Vốn dĩ bà ấy muốn hãm hại bà Ba, tiện thể kéo luôn bà Hai vào cuộc. Chiêu này của mẹ cậu thâm đấy!" Đỗ Xuân Hiểu nhìn chằm chằm hàng mi ngắn ngủn trên đôi mắt ti hí của Hoàng Mộng Thanh, vẻ hí hửng.
"Cậu đừng nói bừa, mẹ tôi thì có thể có âm mưu gì?" Hoàng Mộng Thanh quả thật đã hơi bực mình.
Đỗ Xuân Hiểu như hoàn toàn không hay biết, tiếp tục nói: "Thế cậu bảo, cái móng tay ấy bị phát hiện trong chiếc áo thay ra giặt của bếp trưởng Trần, vậy người giặt áo là ai?"
"Là Hồng Châu, a hoàn cấp thấp ở phòng mẹ Hai, quần áo nhà họ Hoàng do mấy a hoàn ngoài phòng thay phiên nhau giặt, hôm qua vừa khéo đến phiên Hồng Châu, nó nói lúc giặt đồ thứ ấy rơi ra, nênl lập tức đi báo cáo với mẹ Hai."
"Thế thì đúng rồi."
"Cái gì mà đúng? Chuyện này chẳng có chút xíu liên quan gì đến mẹ tôi hết." Đỗ Xuân Hiểu cười lớn lấy tiếng, nói:
"Vậy nếu mẹ cậu mua chuộc Hồng Châu, sai nó làm như thế thì sao? Có thể a hoàn hầu hạ bên cạnh đều là tâm phúc của các phòng, nhưng a hoàn ngoài phòng thì không đâu, đi lại cũng tự do hơn người trong phòng đôi chút. Mà cứ cho là bà Ba muốn mua chuộc bếp trưởng Trần, hoặc giữa hai người có tư tình, và ta có thể cho ông ấy tiền là được rồi, nếu cần vật đính ước, thì cũng nên tìm một món đồ mới, không bắt mắt. Ai lại thẳng thừng đem đồ chồng mua ra tùy tiện tặng gian phu của mình? Nhưng nếu mẹ cậu không làm thế, sẽ không cách nào giá họa được cho bà Ba, còn đặc biệt để bà Hai đi 'làm khó', thật không đơn giản!"
Hoàng Mộng Thanh không biện bạch gì nữa, lòng lo canh cánh hỏi: "Vậy ngày mai cậu có định giải lá bài này không?"
Đỗ Xuân Hiểu lè lưỡi, nói: "Vốn là định giải bài, bằng không bảng hiệu bà cốt của tôi làm sao đánh bóng? Nhưng... giờ nhà cậu đã rối bù lên thế, chắc không ai so đo một chút chuyện nhỏ này đâu,lấp liếm đi thôi."
Thế rồi cả hai mỗi người quay một hướng ngủ, lặng thinh cả đêm.
(1) Loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.
17.Tần thị thường hoài niệm thời còn mang thai, hằng ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên khỏi ngọn sào, ngủ dậy Điền Quý đã tới xưởng lụa làm từ sớm. Trên chiếc bàn vuông đặt trong phòng ăn kiêm phòng bếp, luôn bày sẵn cá thu chiên dầu, củ cải muối khô và hai quả trứng vịt muối, âu cháo được ủ trên bếp, sờ vào tay còn âm ấm. Thị ăn tốt, vừa ngửi thấy mùi chảo đã đói không chịu nổi, huống hồ cá rán ăn vào lại xốp giòn, củ cải thơm mát sướng miệng, trứng vịt muối nhẹ nhàng lột đi phần lòng trắng liền rịn ra đầy những dầu, lòng đỏ càng tươi ngọt. Thị thường đánh liền hai bát, no căng bụng, bấy giờ mới lặc lè đứng lên, bỏ bát đũa vào trong nồi, múc một gáo nước ngâm đấy, đợi Điền Quý tối về rửa.
Tần thị có lý do riêng của mình mới chịu gả về nhà họ Điền, không phải vì ưng Điền Quý thật thà, mà còn bởi cha mẹ y đều đã qua đời, có thể giảm nhẹ không ít gánh nặng cho thị. Huống hồ người làm việc cho xưởng lụa, đặc biệt là đàn ông độc thân, chắc chắn tích cóp được kha khá tiền, thế nên thị vừa nói chuyện muốn mở tiệm dầu muối, y lập tức đi tìm mặt bằng, cho thị tiền vốn lấy hàng, khiến thị thấy rất yên tâm. Nếu như còn bố mẹ chồng, nhất định mọi việc sẽ không do thị làm chủ, hơn nữa, dung mạo xinh đẹp vốn là gánh nặng của thị, suốt ngày bị cánh đàn ông tơ tưởng nhớ nhung, song khi thị tới tuổi thành thân thì ai nấy đều rụt ại, lo thân thế gia sản không xứng. Thị vốn cũng không coi trọng tiền tài, chỉ cầu yên ổn, bởi việc bà ngoại thị trước khi qua đời từng nằm trên ván cửa chỉ thẳng vào mũi thị mắng là "Đồ hồ y tinh" đã bóp nat trái tim thị.
Vì vậy thị hạ quyết tâm phá vỡ lời nguyền "hồng nhan họa thủy", sống đời một người bình thường. Lúc mới rước thị về làm vợ, Điền Quý cũng hoang mang o sợ, e chăm sóc thị có gì không chu đáo, thị sợ y mang gánh nặng, cũng ra sức tỏ ra thùy mị nết nà, lâu dần, hai người thật sự có ý tương kính như tân. Hồi trong bụng thị mang thao Tuyết Nhi, Điền Quý vui mừng không để đâu cho hết, kéo rất nhiều người ở xưởng lụa về uống rượu, còn mua cho thị mấy bộ quần áo rộng rãi, chẳng màng có mặc được không. Tần thị khi đó nghĩ, cả đời này mình sẽ được ĐIền Quý nâng niu cưng nựng trên tay, chuyện mỹ nhân mệnh khổ viết trong mấy cuốn tiểu thuyết ba xu, hát trong mấy vở kịch, vĩnh viễn không linh nghiệm với thị.
Khi Tuyết Nhi ra đời, đúng như thị dự liệu. Điền Quý bận bịu đến nỗi không kịp so đo không sinh được nam đinh, chỉ hỏi han khắp nơi nấu canh gì cho vợ bồi bổ sức khỏe. Y tốt với thị, lúc đó, thị ngỡ rằng ấy là điều đương nhiên. Mãi đến năm Tuyết Nhi mười hai tuổi, người ở xưởng lụa chạy tới tiệm dầu muối của thị, báo tin chồng thị bị đè dưới đống vải, đã hôn mê. Thị nghe tay người làm lắp bắp hồi lâu, hoảng hốt thấy như đang nói về một người chẳng liên quan đến mình, mãi tới khi chạy đến bệnh xá, trông thấy Điền Quý mặt mày trắng bệch, hai chân bị chèn thành quẩy, mới biết chuyện thực sự đã xảy ra với thị.
Điền Quý bị đưa lên bệnh viện huyện nằm ba tháng, khi khiêng về, hai chân vẫn như cây quẩy. Tuyết Nhi khóc đến hết hơi, ra sức túm lấy gấu áo Tần thị, nói về sau àm sao tiếp tục đi học, ánh mắt bạn bè nhìn nó đều lạnh băng, tựa hồ đang nói tất cả đều do lỗi cua nhan sắc. Điền Quý trở thành phế nhân, nằm trên giường không ăn uống gì suốt mấy ngày đêm, cũng không mở miệng nói chuyện, ỉa đái đều do Tần thị dọn dẹp, cũng may còn mấy thứ bẩn thỉu này, có thể xác nhận y vẫn đang sống. Buổi sáng hôm Tuyết Nhi được Đỗ Lượng dẫn tới nhà họ Hoàng, Tần thị đặc biệt thay cho nó bộ quần áo mới, sau đó đẩy tới trước mặt cha từ biệt.
"Cha, con gái sẽ thường xuyên về nhà, cha phải giữ gìn sức khỏe nhé."
Điền Quý quay mặt vào tường, bất động.
"Anh quay lại nhìn con gái một lần đi, cũng là vì kiếm tiền cho cái nhà này."
Lòng Tần thị nhen nhóm bực bội, mơ hồ dự cảm, những tốt đẹp trước kia y đối với thị có lẽ đã đến lúc phải hoàn trả. Thế nên thị tiễn Tuyết Nhi đi một quãng xa, thậm chí còn đòi theo đến nhà họ Hoàng giúp nó sắp xếp chăn đệm, nhưng bị Đỗ Lượng từ chối. Trông theo bóng lưng nhỏ bé của con gái luống cuống theo sau thân hình gầy guộc lòng khòng của Đỗ Lượng, lòng thị trống trải hệt như ngày xuất giá, thị bỗng cảm thấy hoang mang, tựa hồ một thứ gì đó trong sinh mệnh mình từ nay đã đứt, về sau sẽ cuốn theo số phận một người khác. Thị sợ quay về, sợ đối mặt với căn nhà bẩn thỉu, phục dịch người chồng tỏa mùi chua khắm trên giường. Mỗi đêm nằm xuống bên cạnh chồng, trông thấy những thứ tàn nhẫn lặn sâu trong hai gò má trũng sâu của y, thị lại lo sợ.
Cuộc sống không có Tuyết Nhi tựa như cành củi khô gãy lìa, vết gãy hễ chạm vào là nát vụn, phát ra những tiếng răng rắc đơn điệu. Khi đó Tần thị đã hơi thích ứng với tinh thần suy sụp của chồng, thậm chí còn có thể trốn trong sự im lặng của y lén lút mơ mộng. CHo đến một hôm, thị dìu chồng dậy như mọi khi, bê cơm trưa đặt lên gối, y ăn mấy miếng, đột nhiên gọi thị lại, thị bèn dịch mấy bước lại trước giường, hỏi làm sao. Y còn vẫy vẫy tay, bảo thị lại gần, thị làm theo, tiếp đó mặt dính phải một thứ nóng ẩm, là rau cải xào thịt từ miệng y nhổ ra.
"Toàn đồ thiu thối! Muốn hại chết tao phải không?!"
Khi cả bát cơm quăng tới, thị nghiêng đầu tránh, chỉ nghĩ y nhất thời buồn bực, muốn tìm chỗ phát tiết, bèn ra sức vỗ yên nỗi oán hận thầm kín trong y, đoạn thu dọn mảnh bát vỡ, quét nhà, hấp mới một bát bánh cá bưng lên. Tới tối, thị ngờ đã bình an vô sự, bèn nằm xuống bên cạnh y ngủ, vừa mơ màng thiếp đi, chợt cảm giác có một bàn tay đang lần mò trên bụng, rồi dừng lại giữa hai chân thị. Thị sực tỉnh, định túm lấy cánh tay ấy, thì bị một cánh tay khác giữ chặt đầu, giọng nói phả vào tai thị cũng đầy vẻ nham hiểm mà hung bạo:
"Mày là vợ tao đấy!"
Thị đành mặc y hí hoáy, bàn tay đó quả nhiên ra ra vào vào nơi hổ thẹn của thị, nhưng đồng thời một vật khác với ngón tay cũng từ từ chọc vào nơi sâu ấy...
"Đừng!"
Thị sợ đến nỗi giọng cũng run run, nhưng vật đó vẫn không ngừng lại, như muốn xuyên thủng thị. Thị lấy hết sức vùng ra, lăn từ trên giường xuống đất, chỉ thấy y thở hồng hộc trừng mắt nhìn mình, tay nắm một cây đũa tre. Tần thị từ đó bèn kê hai chiếc ghế đẩu trên gác xép tiệm dầu muối, trải một tấm chăn mỏng ngủ tạm, tuyên bố không chung giường với Điền Quý nữa. Quan hệ vợ chồng chính thức chỉ còn trên danh nghĩa. Điền Quý đương nhiên không ngừng ại ở đó, cố ý nhằm đúng lúc thị đi vệ sinh hay chợp mắt kêu thị làm việc này việc kia, giọng the thé khắc nghiệt, chỉ sợ thị không nghe thấy. Thị cũng phản kháng lại ở mức vừa phải, nấu cơm đều chọn nguyên liệu rẻ tiền nhất, dầu muối không bỏ nhiều thì cũng quên tra, y ăn mấy miếng liền phát khùng, tiếc rằng mấy trò đạp bàn ném đá đã không còn dọa nổi thị nữa, khi y phát ác, thị chỉ đứng bên dửng dưng quan sát, đợi y dừng lại mới lẳng lặng thu dọn, nhưng tuyệt không nấu lại cho y, mặc y đói bụng.
Lâu dần, y cũng học được cách ngoan ngoãn, bất luận cơm ngon hay dở đều nuốt vào bụng, tựa như sống cùng nỗi hằn học, thề phải dùng sự thê lương của mình để giày vò thị, hễ nghĩ tới việc thị bị cột chặt vào vận đen của y không thể tự thoát, lòng y lại sung sướng điên dại. Thị đương nhiên nhìn thấu tâm địa độc ác của y, song cũng chẳng biết làm cách nào, đánh cắn răng sống qua ngày.
Cuộc sống địa ngục khiến cõi lòng Tần thị hóa đá, nhưng dung mạo xinh đẹp lại như được mài trên khổ nạn, ngày càng rạng rỡ mê hồn, ngày một lẳng lơ quyến rũ, thị chỉ nhẩn nha đi một vòng trên phố cũng đủ điên đảo chúng sinh. Ánh mắt đàn bà con gái trấn hanh Vân nhìn thị khiến thị nhớ đến bà ngoại lúc hấp hối, chỉ thiếu điều thẳng mặt gọi thị là "hồ ly tinh".
Thực ra huênh hoang khắp phố như thế, thuần túy chỉ để giải tỏa ấm ức, coi như chút báo thù với gã chồng chẳng khác nào xác chết nằm nhà. Tần thị ở trong hoàn cảnh hiểm ác ấy tuyệt vọng kêu gào, nhưng đám đàn ông chỉ đứng từ xa rỏ dãi thèm thuồng, tựa hồ thị là một con dã thú xinh đẹp chỉ có thể nhìn từ xa, không thể lại gần. May thay, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, thị lại gặp được hắn. Khi hắn bước vào cửa tiệm, đôi mắt ấy dường như đã nhìn thấu toàn bộ sầu lo của thị, lập tức quyết định dành cho thị những ôn nhu đã lâu thị không biết đến. Thị tìm thấy trong con mắt sáng ngời của hắn toàn bộ ý nghĩa sự sống, đó là thái độ có thể sống vì hắn, có thể chết vì hắn, cùng những hưng phấn si mê như nắng hạn gặp mưa rào. Thị đã không màng tất thảy như thế, đem máu mình chảy ra, bồi dưỡng cho tương lai của hắn.
Thời gian đó, Tuyết Nhi hằng tháng đều về nhà một đến hai lần, hoặc đưa ít tiền, hoặc chỉ để gặp thị, biếu mấy mảnh vải vụn. Khi ấy, hai mẹ con dều kiều diễm như nhau, tựa hồ ngày ngày đều ngâm mình trong phấn son, đến lớp dầu mỏng ngoài mặt cũng thơm nức mũi. Lúc bọn họ hơi đẫy đà lại càng xinh đẹp, vì vậy ngoài Tần thị không ai nhận ra cơ thể Tuyết Nhi có phần khác lạ, hơn nữa con bé cũng không thích lộ vẻ thèm ăn trước những người xung quanh. Đối diện với chuyện không đứng đắn của Tuyết Nhi, Tần thị muốn hỏi lại tôi, thậm chí còn có chút đồng bênh tương lân. Có một lần không kìm được, thị cũng bóng gió hỏi con, tương lai định thế nào. Ai ngờ con bé ung dung nhoẻn cười, nói không biết thế nào, có lẽ tiệm sách Hoang Đường sẽ cho được nó một đáp án.
Hôm đó hai mẹ con tâm sự hết mọi chuyện, cuối cùng Tuyết Nhi nặn ra một nụ cười đau khổ, nói:
"Hai mẹ con mình, đều mang bệnh hèn mọn. Mẹ xem con hai năm gần đây, số lần về nhà chẳng được bao ăm, cha ở ngay trong phòng cũng nhác không vào thăm, chính là vì cảm thấy không thể tin tưởng đàn ông. Cũng không biết có phải mẹ còn ngây thơ hơn con gái hay không mà ngày qua ngày vẫn ở lại đây, còn con sớm muộn sẽ có ngày phải ra đi thôi."
Tần thị nghe con nói vậy sợ chết khiếp, vội hỏi:
"Con định đi đâu?"
Tuyết Nhi trả lời:
"Vẫn chưa biết sẽ đi đâu, có điều cùng với người con thích, rời xa trấn Thanh Vân thì tốt. Tới lúc ấy, mẹ cũng không cần phải lo cho con đâu, đường đều do tự mình đi mà thành cả."
Hôm ấy hai người hàn huyên mãi tới tận xế chiều. Tần thị muốn giữ con gái lại ăn cơm, nhưng nó nhất quyết không chịu, chỉ nói còn có việc rồi đi luôn. Lúc ra khỏi nhà, bọc mùi soa buộc trong ống tay áo phát ra những tiếng "leng keng" khe khẽ, nằng nặng như đựng không ít đồng bạc. Hôm ấy, sấm sét đùng đoàng, mưa táp cả đêm, mát mẻ thì mát mẻ, nhưng lòng thị rất hoang mang.
Hôm sau, một chàng trai cao gầy, đen kính, dáng vẻ thư sinh từ đội cảnh sát tới cửa tiệm của Tần thị, tự xưng là Hạ Băng, thông báo với thị rằng Tuyết Nhi đã chết vào đêm muộn hôm qua. Trong giây lát, trước mắt thị hiện lên nụ cười buồn bã của con gái, dịu dàng xoay vòng trên không, sau đó tan vào đất bùn ẩm ướt, không thấy đâu nữa...
18.Thi thể Tiết Túy Trì vừa hạ táng, đội trưởng Lý liền thấy nhẹ nhõm hẳn, vì bất kể hung án liên hoàn nhà họ Hoàng có thể phá hay không, ít nhất trước mắt dư luận đều đã thay ông kết án, nói rằng Tiết Túy Trì vì có thù oán với nhà Hoàng Thiên Minh mà trốn trong lầu sách suốt hai mươi năm chờ thời cơ báo thù, muốn biến nhà họ Hoàng thành "hung trạch" để đuổi cả nhà Hoàng Thiên Minh đi. Những lời đồn tự động hình thành trong dân gian này quả nhiên có lời cho việc phá án, ít ra có thể khiến hung thủ thật sự lơi ỏng đề phòng. Nhưng đội trưởng Lý cũng sợ y tiếp tục gây án, vì vậy nội tâm ông vô cùng giằng xé, cán tẩu thuốc bằng gỗ dương vàng trên miệng cơ hồ bị nghiền nát. Dù ông không phải người nhiều lời, nhưng những người xung quanh vẫn có thể thông qua mùi khói thuốc trên người ông mà đoán ông đã hút thuốc bao nhiêu năm, chiếc tẩu thuốc cán thẳng kia đẽo gọt rất thô kệch, chỉ vần khẽ rít một hơi, vị cay do đốt thuốc kém chất lượng sẽ xộc thẳng vào khoang mũi. Ông vẫn luôn muốn mua cái tẩu bằng gỗ đỗ quyên phủ sơn đen bóng, cán hơi cong, sản xuất ở Anh, sợi thuốc có kém thế nào, sau khi đi qua cán tẩu cong cong ấy, mùi vị đều sẽ được lọc thành êm dịu mượt mà. Nhưng món đồ cũ này lại là do một cô gái mua tặng cho ông.
Ba mươi năm trước, cô chèo thùng gỗ men theo con sông trấn phiêu bạt ngao du, thò bàn tay đã ngâm nước trắng bệch xuống làn nước xanh biêng biếc, vớt lên một dây củ ấu. Khi đó ông vẫn còn là thanh niên trẻ trung, mặc áo cộc tay, ngồi chồm hõm bên cạnh Tiết Túy Trì, học ông ta làm lồng chi