← Quay lại trang sách

Chương 3 Sự Ngờ Vực Của Hoàng Hậu-27.-

Sự kháng cự của Hoàng Mạc Như dường như vô dụng trước Đỗ Xuân Hiểu, hắn chỉ có thể ngồi xuống rửa tai lắng nghe, lòng bàn chân dính đầy hạt dưa hấu.

"Cậu Cả, thực ra mọi chuyện không phức tạp như chúng ta tưởng tượng, có phải không?"

Đỗ Xuân Hiểu ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên ngoài phòng giam, đặt xấp bài tarot lên đầu gối, chia làm hai phần bằng nhau, không khí vẫn nồng nực như cũ, ánh trăng tàn hắt vào qua cửa thông hơi tựa hồ đang rình mò bí mật trong bộ bài của cô.

Cô giơ lá bài thứ nhất lên - Tình nhân.

"Tuy đều ngậm khóa vàng ra đời, nhưng người với người rốt cuộc vẫn không giống nhau, một số người là giống si tình bẩm sinh, ví dụ em trai cậu; một số khác lại chỉ dạo một vòng giữa đám đàn bà rồi thôi, nặng tình nhất mà lại vô tình nhất, cậu Cả hiện nay đang bị đội cảnh sát nghi là người như thế đấy." Đỗ Xuân Hiểu dường như có chút khoái trá, khiến Hạ Băng toàn thân bứt rứt.

Lá bài thứ hai - Pháp sư.

Cô vui đến nỗi vỗ tay đôm đốp, khiến Cố A Thân phải vội vàng chạy lại, trên tay vẫn cầm một ly rượu mơ.

"Bài hay, bài hay lắm!"

Cô ngửa mặt nhìn trời, đầy cảm kích, rồi nhanh chóng quay sang Hoàng Mạc Như, cười nói:

"Lá bài này, có thể rửa oan giúp em gái cậu rồi. Có người hầu nói em cậu từng loanh quanh tại nơi phát hiện thi thể lúc đêm muộn, là hiểu nhầm thôi. Thực ra là cậu Cả mặc đồ con gái, xuất hiện ở đó phải không? Cậu Cả muốn làm chuyện gì?"

Cô cuối cùng đã điểm trúng yếu huyệt của hắn, hai ngón tay kẹp lấy lá bài Pháp sư, phe phẩy như bướm bay trong không khí. Hạ Băng kích động đến nỗi không ngừng chỉnh lại gọng kính, chỉ lo bỏ sót một trong số những động tác giả thần giả quỷ của cô. Ánh trăng không biết từ lúc nào đã lẳng lặng rút lui, giấu cả người Hoàng Mạc Như vào bóng đêm, biến hắn thành một bóng đen đặc trên tường. Không nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng từ bờ vai hơi nhô lên có thể đoán chừng hắn đang bình tĩnh, thậm chí còn có thể ngửi ra từ sự tĩnh lặng ấy một chút thương cảm. Đỗ Xuân Hiểu lại làm ra vẻ không hay không biết, như đang lột da trên mình dã thú, tuyệt đối không thể kêu đau thay vật săn trong tay:

"Còn nữa, kẻ chủ mưu hãm hại bà Bà và bếp trưởng Trần, thực ra chính là cậu phải không? Tuy nói móng tay là do bà Hai đem đưa cho lão gia, nhưng a hoàn phát hiện ra nó cũng là người ngoài phòng bà Hai... Ồ, không đúng. Chắc không phải dùng các này đi đường vòng hãm hại bà Cả đấy chứ, không bức cung Hồng Châu thì thôi, hễ bức thì kẻ giật dây tố cáo bà Cả không cần đoán cũng biết, cậu nhất định đã hứa hẹn với cô ta chuyện chung thân đại sự gì đí. Cậu Cả, âm mưu của cậu cũng kỳ lạ thật đấy, nhưng tôi biết hai vị Lý, Kiều giày vò cậu mấy ngày nay vẫn không cạy được mồm cậu ra nên tôi không phí sức thế đâu, chẳng qua chỉ đem bộ bài này ra nói với cậu, thông báo một tiếng, kẻo đến khi cậu ra pháp trường vẫn còn kêu oan."

"Kỳ thực, việc cậu đóng giả con gái có lẽ xuất phát từ đam mê tội lỗi gì đấy, việc này tôi cũng không truy cứu nữa. Nhưng Điền Tuyết Nhi và cậu có tư thông thì chắc là thật nhỉ? Bà Ba không biết từ đâu hay được chuyện giữa hai người nên đem Tuyết Nhi ra uy hiếp, để mẹ cậu không dám động đến bà ta. Đáng tiếc cô nương ấy chết rồi, vì sợ mũi dùi sớm muộn gì cũng hướng về cậu, nên cậu mới nghĩ cách hãm hai vu vạ cho bà Ba, vốn là để mẹ cậu ton hót trước mặt cha, đuổi bà Ba đi, không ngờ sự tình lại phát triển vượt ngoài dự liệu. Án mạng trong lầu sách xảy ra, đội cảnh sát trái lại càng siêng năng, dọa cậu một phen khiếp vía phải không? Sau chuyện này thậm chí mẹ cậu cũng sợ rằng đã đổ oan cho bà Ba, còn cậu lại âm thầm mua chuộc Hồng Châu, cắn càn bà Cả. Còn về nguyên nhân cậu muốn hại bà Cả, đương nhiên là vì Điền Tuyết Nhi mang thai con cậu, bị Bạch Tử Phong phát hiện ra, nhất định cô ta đã thông báo cho bà Cả đầu tiên, vì vậy cả nhà họ Hoàng trên dưới chỉ có bà Cả và cậu biết chuyện ả a hoàn đó mang thai, bởi thế cậu bèn lợi dụng mẹ mình đi kết thù với bà Cả. Có phải thế không?"

"Nhưng cậu ta sao có thể lừa bà Cả ăn phải đinh chứ?"

Hạ Băng như đang biện giải thay cho Hoàng Mạc Như, đồng thời gạt bỏ hoài nghi của mình.

"Đó là bà Cả tự hồ đồ, vốn tôi cũng cho rằng bà ấy tự biên tự diễn, nhưng về sau nghĩ ra một chuyện, trong trứng hấp đích thực không thể giấu đinh, song trong cơm thì có."

Cô giở lá bài thứ ba: Phán quyết.

"Hôm đó cũng lại là Hồng Châu phụ trách xới cơm bưng thức ăn, cô ta có thể chọn cho ai nhai phải đinh. Bà Cả ăn trứng hấp có thói quen phải trộn cùng cơm ăn, nên khi cắn phải đinh mới nhầm là từ bát trứng hấp, vô ý còn bị nghi vừa ăn cướp vừa la làng. Cậu hại bà Cả như thế, bởi sợ bà ta nói ra chuyện Điền Tuyết Nhi có thai, bà Cả trước kia là con gái một chủ tiệm nhỏ, đi học chẳng được bao lâu, không biết mặt chữ nên không thể viết ra những việc mình biết, chỉ dễ sơ sẩy nói lộ. Vì thế muốn bịt miệng bà ta thì cách này là hiệu quả nhất, tiện thể còn ly gián được tình cảm giữa ba vị phu nhân. Ha ha, thực ra bọn họ vốn đã chẳng phải chị em tốt gì, ngay ngoài mặt cũng chỉ hời hợt chiếu lệ, thêm chuyện này, mâu thuẫn lại càng sâu, cậu tọa sơn quan hổ đấu, càng có thể mau chóng giải quyết chướng ngại. Có đúng không?"

Nghe câu chất vấn này, Hoàng Mạc Như cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, dù đã gầy mòn khô héo, hai con mắt vẫn sắc bén như thường:

"Đỗ Xuân Hiểu, chớ cho rằng chỉ dựa vào mấy lời suy đoán bừa bãi của chị mà có thể phá vụ án này, chuyện có tầng chị nghĩ tới. cũng có tầng chị không nghĩ tới đấy!"

"Vậy thị phiền cậu Cả thử nói ra tầng tôi không nghĩ tới xem?"

Đỗ Xuân Hiểu thừa cơ truy hỏi, song đối phương không hề mắc bẫy, chỉ cười khẩy nói:

"Chẳng phải bảo tôi chỉ cần nghe chị nói, có thể không trả lời câu hỏi sao?"

Dứt lời, hắn trở lại đệm cỏ, nằm co ro một đống mà ngủ, chẳng khác nào u linh tạm thời yên nghỉ. Ngày Hoàng Mạc Như được đưa về nhà, Tô Xảo Mai khóc đến chết đi sống lại, siết chặt chuỗi tràng hạt ngọc trong tay, vừa gạt nước mặt vừa niệm Kim Cương kinh, cơm cũng không ăn.

Quả thật, trông bộ dạng chịu khổ chịu nạn ấy của con trai cưng, ai mà không xót. Hoàng Mộng Thanh cũng không khỏi nghẹn ngào, đích thân xách tới hai quả dưa gang, còn trách:

"Cha cũng thật là, lại đi bịt miệng giếng, bằng không đã có thể thả xuống giếng ướp cho mát rồi!"

Tắm rửa, thay quần áo, ngồi cạnh thùng đá lạnh uống hai bát canh hạt sen, Hoàng Mạc Như mới lấy lại tinh thần, ít nhiều ép được cơn ác mộng trải qua trong đội cảnh sát ra ngoài đôi chút. Chỉ cần về đến nhà, nghe tiếng ve kêu cũng không thấy bực bội nữa. Tô Xảo Mai sai Đường Huy chuyển đồ của mình sang phòng con trai, nói phải chăm sóc cho cậu mấy ngày, nhưng thực ra chỉ ở phòng ngoài bày một pho tượng Quán Âm, miệng không ngừng niệm "A Di Đà Phật". Gần sẩm tối, Hoàng Mạc Như đột nhiên trở dậy, đi qua vô số những "A Di Đà Phật" ấy ra ngoài, Tiểu Nguyệt vội chạy theo hỏi cậu Cả định đi đâu. Hắn chẳng buồn ngoảnh đầu, chỉ gằn giọng nói:

"Lải nhải gì?" giọng điệu hung hăng khiến Tiểu Nguyệt không dám ho he thêm nửa tiếng.

Hắn men theo tường sân mọc đầy rêu xanh tới trước phòng Hoàng Mộng Thanh. Ngọc Liên đang cọ chiếu, bưng nước tới trước cửa phòng, trông thấy hắn, hành lễ chào xong định quay vào báo với cô Cả, nhưng bị hắn ngăn lại:

"Người cứ làm việc của mình, ta đi ngay đây."

Hoàng Mộng Thanh thấy hắn bước vào, nụ cười càng xinh đẹp rạng rỡ, cặp mắt ti hí cũng trở nên dễ thương, tuy là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng có một số tình cảm vẫn không thể kiềm chế nổi, sẽ bộc lộ ra vài nét cực kỳ vi diệu khi nhăn mặt hay tươi cười.

"Vẫn còn mặt mũi đến đây cơ à? Bị người ta nghi thành ra thế này, quay về cũng không kể khổ, bảo đám người hầu làm sao xem trọng em?"

Cô ngoài miệng nói cứng, trong lòng lại đã nhũn như bún. Hắn không trả lời, tự ý ngồi xuống, vì cổ áo phanh ra, để lộ làn da đã tróc từng mảng từ cần cổ đến khuỷu tay, bày ra màu hồng óng ánh. Cô xót xa ngồi không yên, bèn bưng ra chiếc hộp gỗ hoa lê nọ, lấy thuốc mỡ đưa cho hắn. Hắn không hề từ chối, nhận lấy đặt lên bàn, chỉ nói cầm trong tay không tiện, đợi sáng mai bảo Ngọc Liên mang tói thì hơn.

Cô lấy làm lạ trước phản ứng của hắn, nhưng không nói ra, chỉ cười giễu, hỏi hắn đại loại sức khỏe thế nào, mấy quả dưa gang ăn có được không, thấy hắn không để tâm trả lời, bèn thôi không hỏi nữa, đợi hắn tiết lộ mục đích thật sự đến đây. Nào ngờ cứ im lặng như vậy, thời gian còn dài hơn hai người dự liệu, cô mơ hồ cảm giác hắn muốn cô mở lời trước, nhưng lại không biết hắn cần gì, nên đành nhẫn nại đợi. Nhất thời, bầu không khí lơ lửng vô số dấu hỏi trong suốt, một bên đoán, một bên giấu, tuy bề ngoài có phần tĩnh lặng, nhưng bên trong lại sục sôi.

"Em muốn mượn chị một món đồ."

Vẫn là hắn không kiên nhẫn nổi, như đã hạ quyết tâm phải phá giải điều thần bí. "Đồ gì?" "Chính là món đồ chúng ta thường hay lấy chơi hồi nhỏ ấy." Cô lập tức thấy bối rối không hiểu nổi tình hình, thậm chí còn hơi nhớ mấy lá bài của Đỗ Xuân Hiểu, cô ả cổ quái ấy nhất định có thể dùng chúng để đưa ra một lý giải hợp lý. Nhưng đáng tiếc ở đây bây giờ, cô lại mờ tịt, thậm chí sự mù mờ này còn được phản chiếu trong đồng tử nâu sẫm của hắn. Thế nên cô không hỏi, cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng lấy từ đáy hộp gỗ ra thứ hắn cần, nắm trong lòng bàn tay, ấn vào tay hắn. Bàn tay hắn mỏng mà rộng, không giống người có phúc. Cô mơ hồ suy đoán bàn tay Hoàng Mộ Vân sẽ như thế nào, trước kia cô chưa từng chú ý, vì vốn không tin mấy trò mò cốt đoán mệnh này, nhưng giờ đây, cô lại nôn nóng muốn biết họa phúc của các em mình, chỉ hận không biết bắt tay từ đâu, đành ngồi đợi tình thế phát triển, phát triển đến khi cô có thể nhìn rõ. Tô Xảo Mai đã lâu không ngủ say đến thế, suốt cả canh giờ không hề trở mình, chuỗi tràng hạt trên cổ tay bà ta phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối. Hoàng Mạc Như ngồi xổm bên giường, tỉ mỉ quan sát nét mặt bà ta, tiếp đó nhấc một tay bà ta lên rồi thả rơi, cánh tay đập mạnh xuống giường, hạt châu đập vào mặt gỗ qua lớp chiếu, phát ra một tiếng "cách" đơn điệu, song bà ta vẫn thở đều, mê mải dạo chơi trong mộng. Tiếp đó hắn di chuyển tới cuối giường, lại túm lất mắt cá chân phải của mẹ rồi thả rơi, làm xương gót chân bà ta đập vào mép giường, hẳn phải rất đau, nhưng bà ta không hề phản ứng, mắt vẫn nhắm nghiền, giữ nguyên nét mặt thư thái trong giấc ngủ. Bấy giờ hắn mới yên tâm ra khỏi phòng. Vì sợ đụng phải đám người hầu đi tuần đêm, ngay đèn da trâu hắn cũng không mang theo, chỉ dựa vào sự thông thuộc đường lối trong nhà, mượn ánh trăng soi đường mà lần mò đi về phía trước. Lần này, hắn đặt cược vận may và dũng khí. Lần này, hắn có thể coi như "nhẹ nhàng ra trận", không cần đóng giả em gái, cũng không mặc áo lụa đen thùng thình nữa. Để tiện bề hành động, hắn còn giắt vạt áo dưới vào eo, như muốn mình hòa vào với bóng đêm. Trong thông đạo vẫn có mùi tanh hôi không ngửi nổi, hắn biết mùi này từ đâu ra, bèn cố sức không nghĩ đến, chỉ giơ một nắm bùi nhùi lần mò đi vào trong. Tuy cái nóng nực đã bị chặn lại bên ngoài, nhưng lần đầu tiên tới đây sục sạo hắn chỉ mong chong chóng được nhảy ra chịu đựng mặt trời thiêu đốt còn hơn. Tường vách bên trong khô ráo, lạnh lẽo, khoảnh khắc ánh lửa lướt qua có thể trông thấy vệt bẩn lớn màu nâu xám, dưới chân thỉnh thoảng lại đạp phải mấy hạt cỡ bằng viên cuội nhỏ, phát ra tiếng lách cách chói tai, vì vậy mỗi một bước chân, các dây thần kinh trong cơ thể hắn đều căng ra, tiếng vang của bước chân cùng tiếng nứt vỡ rào rạo của các hạt dưới chân khiến hắn chỉ muốn hét lên. Ngọn lửa vẫn bạt về phía sau, chực liếm lấy ngón tay, hắn bất đắc dĩ phải buông lỏng ra. Sức gió dần mạnh lên, chứng tỏ sắp tìm được lối ra. Tay hắn không còn dám ròi nóc và vách thông đạo, lần mò từng tấc một, mỗi mẩu gạch lồi lên đều khiến hắn lưỡng lự hồi lâu, đến khi hoàn toàn xác nhận không có dị trạng mới tiếp tục bước tới. Rất mau, ngón chân hắn đã đá phải vật cứng, đốm lửa trên bùi nhùi càng lúc càng yếu, đã sắp lụi tàn, hắn bèn thổi tắt luôn, lại lấy ra nắm mới. Thuốc pháo và không khí sau khi ma sát tỏa ra thứ mùi nhức mũi, một khi dính phải thì có tắm mấy ngày cũng không hết, chỉ có thể lấy bột tường vi để che đậy. Hắn căng thẳng đến nỗi buồn nôn, cảm giác còn kinh khủng hơn lúc bị cơn khát hành hạ ở đội cảnh sát, quả tim trong lồng ngực đập inh cả tai. Ánh sáng nóng đỏ từ nắm bùi nhùi chiếu lên một vật cứng, ra là một bậc thềm, bên trên còn có rất nhiều bậc nữa, tầng tầng dẫn lên, như nối thẳng với thiên giới. Hắn bước bước đầu tiên, bậc thềm đáp lại bằng tiếng cọt kẹt nặng nề, là gỗ, hắn nhón chân đi lên, đã chẳng màng đến lửa trên bùi nhùi liếm vào đầu ngón tay đau rát, cũng không nghĩ tới mình làm sao quay về, chỉ chăm chăm hướng tới ánh sáng trước mắt...

Xem thêm:

28.

Lão Giản tên đầy đủ là Giản Chính Lương, gọi "lão" vì ông ta đã lớn tuổi, kinh nghiệm dày dặn, là một trong những hộ nuôi tằm đầu tiên làm ăn với Hoàng Thiên Minh ở trấn Thanh Vân. Lão ta trước giờ không bán kén ướt, tất cả đều tự mình sấy khô rồi mới xuất ra, chất lượng tơ đầy đặn óng ả, chỉ nhìn là biết các cục cưng tằm nhất định được chăm sóc rất công phu. Vì người trong trấn đều hiểu, tiền lão Giản kiếm là "tiền lương tâm", lão ta sống dư dả, không ai nói nổi nửa lời đàm tiếu, dù cho số tiền ấy quá nửa đều đem đốt vào Phong Nguyệt lâu, song đốt rất đường hoàng. Đến già lão ta vẫn ở vậy, thỉnh thoảng ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ cũng là chính đáng.

Mỗi bận đầu tháng cuối tháng lão Giản đều qua lại hẻm Sát Trư sau lưng tiệm sách Hoang Đường. Tuy tuổi đời đã gần thất thập, tóc tai lão vẫn đen nhánh, nhanh nhẹn minh mẫn, cơ thể tráng kiện, có thể quẩy một gánh nước đi cả mười dặm mà không đỏ mặt không thở dốc. Chính vì thế, nhu cầu cơ bản nhất của đàn ông cũng không lặn đi đâu mất, lão ta thường khệnh khạng thênh thang bước tới những ô cửa nhỏ thần bí trong ngõ, gõ mấy cái lên tấm gỗ nọ, thông thường sẽ có một mụ già chống cửa lên, nhăn mặt cười nói:

"Lão Giản, hôm nay có hàng mới, qua xem thử đi?"

Với đám gái giang hồ lão cũng rất kén chọn, bỏ ra năm đồng thì phải chơi cho đáng năm mươi đồng. Nhưng ghé thăm ngõ Sát Trư chỉ là kế tạm thời, lão đương nhiên vẫn nhung nhớ không nguôi "động tiêu tiền" Phong Nguyệt lâu kia, các cô nương ở đó dù cho nhan sắc bình bình nhưng biết cách khép nép rụt rè, kỹ thuật trên giường cũng cao minh hơn nhiều, nhanh chậm hài hòa, rất giỏi gợi hứng cho người ta; không như đám hàng phế phẩm ở ngó Sát Trư, cầm tiền rồi là chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, hơi kéo dài thời gian một tẹo là trở mặt.

Tuy háo sắc, nhưng lão Giản vẫn là người biết kế hoạch biết tiết chế, tiền tiêu hàng tháng đều tính toán chi li từng xu từng hào, không hề ăn tiêu bừa bãi, đây là sự chuẩn bị tất yếu của một người đàn ông đã được an bài cả đời cô độc. Đỗ Xuân Hiểu từng xem bói cho lão Giản, nói lão già nhưng cứng cáp, có hậu phúc hưởng không hết. Lão ta từ đó nhìn thấu màn kịch bịp bợm của cô nương này, không đếm xỉa đến nữa.

Quá khứ của một số người giống như hạt sen vậy, đều giấu cái nhân đắng vào lòng, hậu bối ngây thơ non nớt làm sao nhìn ra nổi? Chẳng qua là nói dựa mà thôi. Vì vậy lão Giản không tin vào số mệnh, chỉ tin mình. Nhưng sự tự tin này, lại bị một kỹ nữ tên Đào Chi phá vỡ.

Vốn dĩ, lão Giản tới Phong Nguyệt lâu vui vẻ, má mì đều vừa kính vừa hiềm, kính là vì lão ta "đức cao vọng trọng", hiềm bởi lẽ lão ta bủn xỉn keo kiệt. Bởi vậy cơm rượu đều không dám chuẩn bị nhiều, chỉ thu tiền nghề, tuy thấy không ưa nhưng dù sao lão chưa bao giờ nợ tiền, nên cũng thoải mái.

Một hôm viên trân châu lão Giản vốn yêu thích ở Phong Nguyệt lâu đột nhiên đánh nhau với khách hàng, cầm chung rượu vỡ đâm vào mặt người ta, bị má mì nhốt vào phòng củi sám hối, nên lão đành đổi người. Má mì kêu mấy cô nương vào, lão ta nhìn một vòng đều không vừa mắt, nói muốn chọn tiếp. Má mì không bằng lòng, phun ra mấy câu khó dễ, ý là chút tiền ấy chỉ có thể chọn hàng này thôi, lẽ nào còn đòi gái trinh hay kỹ nữ hạng sang. Lão Giản bị chạm tự ái, lập tức rút ra một xấp giấy bạc vứt xoạch lên bàn, quát:

"Kêu cô nương sang nhất chỗ các người ra đây!"

Nói cho cùng, lão vẫn là kẻ ngoại đạo, đến phí qua đêm là bao nhiêu cũng không nói đúng, xấp tiền ấy vứt ra chỉ tổ làm trò cười, cũng may má mì coi như còn chút nể nang, bèn sai người gọi Đào Chi tới. Ai ngờ Đào Chi từ lâu đã bị Hoàng Mộ Vân chiều hư rồi, đời nào chịu đi, má mì đành phải lén lút khuyên nhủ cô ta, nói chẳng qua chỉ là một lão già,cái món kia không biết có còn dùng được hay không, thôi thì thuận theo ý lão làm vờ một phen cho qua thôi. Đào Chi bấy giờ mới miễn cưỡng đồng ý, chẳng buồn tô lại son phấn, cứ thế xuống chào hỏi luôn. Lão Giản nhìn qua Đào Chi, vặn hỏi má mì:

"Loại hàng này mà cũng dám đưa ta?"

Đào Chi dày mặt ngồi xuống, chỉ cười, e để lộ ra chút bất mãn lại ăn thêm trận đòn. Má mì bèn cất giọng the thé:

"Lão Giản, mới nhìn bề ngoài người ta, còn chưa thử bên trong sao đã biết là hàng loại nào?"

Lão ta nhăn mày đánh giá lại Đào Chi một lượt, vẫn bán tín bán nghi. Má mì vội ghé miệng vào tai lão ta, thầm thì:

"Biết đây là ai không? Người thương của cậu Hai nhà họ Hoàng đấy! Nhân đang rảnh rỗi để cho lão miếng ngon, lão còn bày đặt không ăn?"

Ba từ "nhà họ Hoàng" rót vào tai, lão ta lập tức rối loạn tâm tư, hứng cũng đến ngay, toàn thân bất giác run lên, mắt xanh lè cả ra. Má mì coi như lão đã ưng ý, bèn để Đào Chi dìu lão vào phòng. Giản Chính Lương ngồi trên giường Đào Chi, bắt ả lần lượt cởi sạch ttừng món đồ, vừa ngắm vừa không thôi cười gằn:

"Hứ! Khà Khà! Không ngờ ta đến ngần này tuổi đầu còn có thể chơi người đàn bà của con trai Hoàng Thiên Minh!"

Khi Đào Chi mở rộng thân thể, tiếp nhận lão ta dộng vào mới biết mình đã mắc mưu má mì, lão đàn ông nằm đè bên trên ả tuy gò má đã lốm đốm vết đồi mồi, còn tỏa ra mùi già nua điển hình, nhưng chuyện ấy lại dũng mãnh như trai tráng, còn làm ả sướng hơn cả Hoàng Mộ Vân.

Tuy nói "gái điếm vô tình", nhưng ít nhiều vẫn có chút khát khao khoái cảm, vì vậy Đào Chi đêm đó bèn chủ động mời lão Giản ở lại qua đêm, không đòi thêm đồng nào, song lão Giản thấy áy này trong lòng, trưa hôm sau vẫn nhét thêm cho ả ba mươi đồng. Một lần hai lần như thế, Đào Chi lại có thêm khách quen, làm cái nghề này, chân giẫm mấy thuyền không những không có gì phải hổ thẹn mà còn đáng tuyên dương. Rất mau sau đó, chị em trong Phong Nguyệt lâu đều trêu cô ta "già trẻ ăn cả", vô cùng linh động.

Từ sau khi Bạch Tử Phong chết, số lần Hoàng Mộ Vân tới tìm Đào Chi cũng tăng lên, nay lại thêm một lão Giản, trước tình hình người ra vào phòng tới tấp, ả lại càng phải dốc hết sức chu toàn,để không đắc tội với bên nào. Chỉ là lão già kia hình như hơi gian giảo, có khi tựa hồ cố ý chọn đúng lúc cậu Hai Hoàng đến với ả, má mì nói thiếu đôi lời xoa dịu liền tỏ vẻ hằn học, còn đập bàn lật ghế.

Một hôm, lão ta mặt đỏ gay đi vào, rõ ràng đang tây tây, chưa ngồi nóng chỗ đã ngoạc giọng gọi "cục cưng", má mì đành lúng túng kéo lão sang một phòng riêng uống hòa tửu(1) bên trong, kêu lão ngồi nghỉ một lát.

Lão đương nhiên biết chuyện gì đang diễn ra, bèn hậm hực nghiến răng, sải bước hùng hổ quay lại sảnh lớn chờ, cũng không cô nương nào hầu rượu, tự chuốc tự uống. Khoảng chừng một giờ đồng hồ sau, Đào Chi mặt mũi đỏ hồng tiễn Hoàng Mộ Vân xuống lầu, đi được nửa đường bèn bị lão Giản xồng xộc chạy lên cầu thang kéo lại, lôi thẳng lên lầu. Hoàng Mộ Vân nhất thời không kịp phản ứng, chủ sững ra một thoáng song cũng không nói gì, định đi tiếp xuống dưới. Lão Giản được đằng chân lân đằng đầu, quay lại cười nói:

"Cậu Hai chơi đủ rồi ư? Lần sau phiền cậu nhanh nhanh một chút, bên dưới còn có người đợi. Cậu chớ ức hiếp người già!"

Dứt lời, còn ngang nhiên véo mông Đào Chi trước mặt gã. Nào ngờ đối phương chẳng lấy gì làm giận, giương mắt dửng dưng nhìn lão, nhưng lời nói ra lại là với má mì:

"Lý ma ma, thế này không hay lắm, Đào Chi có khách quen mới cũng không nói một tiếng. Bà biết tôi thường ngày kỵ nhất chơi mấy thứ không sạch sẽ. Được rồi, lần sau có hàng mới, nhớ thông báo một tiếng, tôi chọn đầu tiên, giá cả không thành vấn đề."

Lời nói ra khiến mặt Đào Chi thoắt trắng thoắt đỏ, ả không ngờ Hoàng Mộ Vân có thể dễ dàng vứt bỏ ả như thế, trong lòng đương nhiên đau khổ, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, sợ nhỡ lại thêm sơ suất gì thì đến lão già bên cạnh cũng không giữ nổi nữa, đành cắn răng câm như hến. Vậy mà người ấm ức nhất lại là lão Giản, lão cao giọng hùng hổ dặn má mì:

"Lý ma ma nghe rõ đây! Lần sau có hàng mới, cử người tới báo tôi, tiền nong không thành vấn đề!"

Không khí bỗng chốc đóng băng, các cô nương cùng khách làng chơi đều im thin thít đứng quanh xem kịch hay, xem cậu Hai nhà họ Hoàng với lão Giản đến cuối cùng ai chiếm thượng phong. Đây là vẫn đề khí thế, nói rõ hơn một chút, thì chính là vấn đề tiền bạc. Vì vậy đũa so đến cuối cùng, người thiệt thòi đương nhiên là lão Giản, để đấu thế với Hoàng Mộ Vân, kế hoạch lẫn tiết chế lão khổ sở tuân thủ bốn mươi năm nay bỗng đều hóa thành mây khói, lại còn học theo đám công tử nhà giàu chơi trò quăng tiền qua cửa sổ.

Hoàng Mộ Vân đương nhiên cũng năng tới Phong Nguyệt lâu hơn, có điều không mảy may gọi Đào Chi, gã không them, lão Giản chắc chắn cũng không them, hai bên đều gạt đi mấy nàng thẻ đỏ, chỉ chăm chăm chọn hàng sạch sẽ hạ thủ, giá mở hàng kỹ nữ mười lăm tuổi nâng lên đến một nghìn đồng, vẫn còn giằng co không dứt. Cuối cùng lão Giản đầu mượt mồ hôi hét ra cái giá "nghìn hai", sau đó căng thằng chờ xem phản ứng của Hoàng Mộ Vân, nào ngờ đối phương ung dung nhấp một ngụm trà, cười nói: "Vậy đêm nay tôi lại gọi Đào Chi." Thế là hôm đó, lão Giản lần đầu tiên trong đời "chơi chịu". Mọi người đều trông ra, biết là Hoàng Mộ Vân giở trò chơi xỏ lão, nhưng không dám vạch trần, nhịn cười chuẩn bị mở hàng cho tiểu cô nương kia. Hoàng Mộ Vân lại hiên ngang ôm Đào Chi vào phòng, tiện còn bao khách dưới lầu một chầu rượu, đổi lại được mọi người rầm rầm khen hay.

Không lâu sau, chuyện lão Giản quỵt tiền đồn thổi khắp trấn Thanh Vân, má mì sai người đi thu mấy lần đều không được, bèn đích thân tới tận cửa đòi. Lão hầm hầm ngồi ở bậu cửa, và nữa bát cơm đậu bo thịt muối, không thèm nhìn người đến đòi nợ lấy nửa con mắt. Má mì sốt ruột, bèn trở mặt, phao tin nội trong ba ngày không trả đủ tiền thì đừng mong yên ổn sống hết năm nay. Lão Giản cười khẩy nói:

"Dù gì ta ngần này tuổi đầu, cũng đã chán sống từ lâu rồi, các người muốn thế nào thì thế ấy, lẽ nào ta lại sợ?"

Má mì không cam yếu thế, độp lại:

"Lão Giản nặng lời rồi, nào phải muốn lấy cáu mạng lão, chỉ là tôi mở kỹ viện này, các cô nương qua tay không ít, cũng không phải không có đứa muốn trốn, hễ đứa nào định trốn lại đòn đem đánh chết thì chẳng phải hụt vốn ư? Tôi đương nhiên có cách khiến người ta sống không bằng chết!"

Câu nói cuối cùng đã khơi lên dục vọng thoát thân của lão Giản, ba ngày sau đó lão quả nhiên bặt vô âm tín, trong nhà có gì đáng tiền đều đã chuyển đi từ lâu, cũng không biết là đi đâu. Má mì tức điên quay về túm lấy Đào Chi xả giận, quát mắng:

"Con tiểu tiện nhân! Đã phóng túng còn lắm thủ đoạn! Ngủ với lão già ấy bao ngày thế mà không dò ra nội tình lão, hại tao mất toi một đứa gái trinh, mày có đền nổi tao không?"

Lạ thay đến ngày thứ năm, Giản Chính Lương lại cao đầu ưỡn ngực bước vào Phong Nguyệt lâi, vứt xoạch một nghìn hai trăm đồng bạc giấy ra, má mì vội vàng đón lấy, đon đả trách lão sao mất tích lâu như vậy, hại người ta nhớ quá là nhớ.

"Lý ma ma, từ nay về sau không cần nhớ nữa, ta ngày nào cũng tới."

Lão Giản lại không phục phong thái "lão" trước kia.

"Ui chao! Lão lại phát tài ở đâu thế?"

"Nào chỉ phát tài? Ta còn tìm được hẳn một cây rung ra tiền kia!"

Trong giọng nói hưng phấn của lão thấp thoáng một nỗi thê lương, tiếp đó lão lầm bầm:

"Thực ra nên đi tìm hắn ta từ sớm mới phải..."

Chuyện lão Giản đột nhiên phát tài lại trở thành chủ đề bàn tán trong trấn Thanh Vân, đại để lúc đó, duy có một đại nhân vật nhà họ Hoàng mới biết chân tương sự thật. Nhân vật ấy đưa cho lão Giản hai nghìn đồng bạc, lòng chỉ hận không thể giết người.

(1) Uống rượu có kỹ nữ hầu

29.

Vì không phân nổi ngày trắng đêm đen, Hoàng Mạc Như không biết đã nằm đó bao lâu, chỉ thấy xương cốt khắp mình mẩy đều gãy lìa, động một ngón tay cũng phải vận hết sức lực mà vẫn đau như khoan vào tim. Nhất là phần ót, luôn ở trong trạng thái tê dại, chỉ hơi cử động cằm là có thể tỉnh táo nhận ra ngay cơn đau nhói do tóc bị giật khỏi sàn gỗ, hắn hiểu đó là do máu chảy trên tóc đã khô bết, dính da đầu xuống mặt sàn, nhờ thế hắn lại hơi an tâm, ít nhất máu cũng đã tự cầm.

Mới đầu, hắn còn định bò dậy nhưng vừa ngồi thẳng người đã thấy trờ đất quay cuồng, lại đổ vật xuống, trán hết lần này tới lần khác đập vào bậc thang gỗ rồi hôn mê lịm đi. Vậy nên hắn không dám thử nữa, chỉ giữ nguyên tư thế bất động, lưng ép chặt xuống cầu thang, vì thời gian quá lâu, mép thang đã cắm sâu vào da thịt nên mỗi lần muốn trở mình đều phải tổn gân thương cốt, lực dùng không đúng, vết thương sau đầu mãi mới đóng vảy sẽ lại bục ra, làm hắn mất thêm một phần sinh lực.

Hắn từng nghĩ đến cái chết. Sau khi đã vật lộn trăm cách, cuối cùng hắn cũng sẽ mất mạng, dần dần rữa nát ở nơi giơ tay không nhìn thấy năm ngón này, để đến tận ngày tế tổ lập thu, phải quét dọn cả căn nhà mới được phát hiện, khi đó chắc hắn đã biến thành cái xác khô, nhãn cầu bị chuột gặm sạch... Chuột... Hắn đột nhiên nghĩ ra mình không hề nghe thấy tiếng chuột kêu "chít chít", điều này chứng tỏ cái gì? Lẽ nào nơi hắn gặp nạn đã hoang vu tới nỗi không nuôi sống nổi một con chuột nhỏ nhoi? Nỗi tuyệt vọng lúc này mới từ từ trỗi dậy.

Hắn như đứa trẻ sơ sinh, muốn cuộn tròn mình lại, tìm lấy một ống dinh dưỡng ngậm vào miệng, hòng hút chất dịch duy trì sự sống. Nhưng nào có gì, ngoài vảy máu khô rồi lại rụng, rụng rồi lại khô sau đầu. Hắn đành cố nhấc tay lên, vừa sờ ra sau gáy, gân cốt trên lưng lập tức căng cứng, may mà tay đã chạm được một cục máu khô, hắn bỏ nó vào mồm, nhắm mắt, khoang miệng bỗng chốc đầy vị sắt gỉ, nhưng hắn vẫn cố ép mình không được nôn ra, hy vọng có thể chọi đựng thêm một thời gian. Lại không biết đã ngủ bao lâu, hắn ngỡ mình đã phục hồi chút sinh lực, bèn lẩy bẩy dịch người xuống dưới cầu thang, sau khi mắt đã thích ứng với bóng đêm, hắn có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình hài vài đồ vật, ví dụ như cách chân cầu thang chừng mười thước, có một cánh cửa, đầu sư tử đồng nhả khoen đập cửa đang giận giữ nhìn hắn.

Hắn cố hết sức để rơi xuống khỏi cầu thang ấy, cơ thịt trên người đều đã không còn là của hắn nữa, chúng đập xuống mặt đất. Hắn ho sù sụ, lồng ngực và bụng đau đớn vô cùng, hẳn là xương sườn đã gãy, còn gãy mấy rẻ thì không sao đoán được, giờ đây cần kíp nhất là làm sao để rờ được tay lên hai cái khoen đồng kia, nó là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn. Bò giữa đám bụi bẩn hướng về phía trước, phiền phức nhất chính là da dẻ dính đầy mấy thứ bẩn thỉu dạng sợi bông, dù mềm nhưng những hạt li ti ấy còn có thể chiu vào lỗ chân lông, khiến người ta toàn thân bứt rứt. Hắn không sợ bẩn, thực tế, trong ký ức hắn luôn là người có thể chịu bẩn.

Hít thở đã trở nên khó khăn, bụi bẳm nhảy nhót trong lỗ mũi, bịt kín thêm không gian đã tắc nghẽn, hắn sợ mình bò sai hướng, đầu lưỡi căng thẳng đến tê đi, duy có cảm giác mười đầu ngón tay bám vào nền đất nứt nẻ là chân thực, vịn vào sự chân thực mong manh ấy, hắn không ngừng nhích về phía trước, tới khi chạm được vào cánh cửa nặng nề. Hắn vui sướng phát điên, nhoài cả cơ thể lên cửa, cánh tay phải giơ ra, chạm vào một vật cứng lồi trơn nhẵn, ngay sau đó giữa các kẽ ngón tay phát ra tiếng "ken két".

"Cứu... cứu với!"

Hắn gào rách họng, nhưng chỉ nghe lùng bùng trong tai thứ âm thanh khàn đặc kỳ quặc, căn bản không truyền nổi ra bên ngoài. Lòng hắn nguội ngắt, chán chường cho cổ họng đã vỡ âm của mình. Hắn đành đập cửa, cũng không biết lực nặng nhẹ ra sao, chỉ thấy cửa rung liên tiếp, nhưng rất yếu ớt. Khoen đồng và vách cửa bị húc không tới, vai hắn hết lần này đến lần khác kè vào cửa, đây đã là tư thế đột phá tích cực nhất, tuyệt đối không thể làm hơn được nữa.

"Cứu với..."

Hắn hơi cuống, vết thương sau ót lại bục ra, chất dịch ấm nóng ngấm qua da, chảy xuống gáy, thẳng tới giữa lưng... như thể sinh mệnh cũng theo đó mà mất đi. Hắn đành ra sức húc cửa, đập cửa, phó thác mình cho nhưng người qua đường không biết là ai ở bên ngoài. Đột nhiên, toàn thân hắn bổ nhào về trước, lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy một quầng sáng trắng lóa rọi thẳng vào mắt, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, phủ phục xuống đất. Một mực hướng về ánh sáng như vậy, nhưng lúc nó thực sự đến, hắn lại cơ hồ bị nó xói mù mắt, đành trốn tránh thế này.

"Mạc Như! Mạc Như! Em sao thế?"

Một giọng nữ dập dềnh trên đỉnh đầu, song hắn không dám ngẩng mặt lên nữa, nắng gắt thiêu đốt hộp sọ chảy máu cùng sống lưng bụi bẩn của hắn.

"Mau kêu người tới khiêng cậu ta về, đầu cậu ta bị thương đấy."

Một giọng nữ khác oang oang. Hắn từ từ mở mắt, giơ hai tay che, quay đầu lại. Qua kẽ ngón tay, hắn thấy hai khuôn mặt hoảng hốt, đều là con gái, một người tóc xoăn ngắn óng ả, trang điểm rất cẩn thận, nhưng không hề xinh đẹp; một người tết rối hai bím tóc thô, để buông trước ngực, trên bộ kỳ bào màu lam đất còn đượm mùi thuốc nồng nồng.

"Mạc Như! Em làm sao thế?"

Cô gái trẻ uốn tóc xoăn mắt rưng rưng lên, định nâng đầu hắn lên nhưng lại sợ chạm vào vết thương, đành ở bên cạnh bó tay bất lực. Người tết tóc bím dài lại rất bình tĩnh, đặt một tay lên gáy hắn, dùng khăn tay quấn lấy phần gáy bị thương, còn tiện lục lọi quần áo hắn, lấy ra một nắm bùi nhùi.

"Các người là ai?"

Hoàng Mạc Như đờ đẫn nhìn hai cô gái.

Người tóc xoăn thì mở to mắt, thút thít:

"Chị là chị của em, Mộng Thanh đây mà! Em không nhớ gì sao?"

Hắn đáp lại câu nói này bằng một vẻ nghi hoặc. Cô gái tết tóc nhíu mày nói:

"Chắc là ngã dập đầu, tổn thương bên trong, nhất thời đầu óc trống rỗng, đưa về trước rồi hẵng tính."

Hắn lúc này mới hơi hoảng sợ, bắt đầu cố nhớ lại một số thứ ngoài chuyện thoát thân. Ví dụ như hắn là ai? Đây là đâu? Hai cô nương trước mặt này có quan hệ gì với hắn? Đầu óc bỗng chốc đau như muốn nứt toác, hắn không khỏi bịt tai la hét, nhưng âm thanh lại kèn kẹt như lưỡi cưa mài vào thân cây, vị sắt gỉ trong miệng thậm chí còn không ngừng nhắc nhở hắn về hành trình địa ngục vừa mới trải qua. Cậu Cả nhà họ Hoàng được tìm thấy trong lầu sách khóa trái bên ngoài có thể coi là "kỳ tích", thầy lang chuẩn đoán cậu bị ngã từ trên cao xuống, không cẩn thận gáy bị va đập, thương thế khá nặng mới dẫn đến mất trí nhớ.

Đỗ Xuân Hiểu dửng dưng đứng bên quan sát, không nói gì, chỉ cầm lá bài Đại tư giáo quết qua lại trên mặt. Tô Xảo Mai khóc sưng húp mắt, không sao hiểu nổi mình đã thờ phụng Phật tổ như thế, cớ sao Phật tổ không phù hộ con trai mình, để nó năm lần bảy lượt gặp phải tai ương.

"Đỗ tiểu thư, nghe nói bài của cô rất chuẩn, có thể xem cho Mạc Như được không?"

Đây là câu đầu tiên của bà Hai sau khi niệm xong kinh.

"Ý bà Hai là, cháu ở nhà này ăn không ngồi rồi mấy ngày nay, vẫn chưa tìm được hung thủ hại bà Cả ăn đinh nên lần này phải trả lại công đạo cho con trai bà?"

Đỗ Xuân Hiểu không hề nhân nhượng, khẩu khí hùng hổ như ăn phải mấy cân thuốc súng. Tô Xảo Mai không ngờ lại vấp phải cái đinh cứng như vậy, lập tức cứng họng không nói nổi câu gì nữa. Hoàng Mộng Thanh vội lên tiếng khuyên can:

"Vất vả cả ngày trời mọi người cũng mệt rồi, hẵng về phòng nghỉ ngơi cái đã, ở đây đã có Tiểu Nguyệt và Hồng Châu thay phiên trực đêm, tất cả giải tán thôi."

Ai nấy bấy giờ mới lục tục tản đi, duy có Tô Xảo Mai vẫn nắm lấy tay con trai không chịu buông, Hoàng Mộng Thanh bèn kéo Đường Huy sang một bên, bảo cô ta đợi lát nữa kêu nhà bếp đưa lên ít điểm tâm cho mấy người hầu ăn đỡ đói, nhất định phải trông nom cho tốt, có gì cần giúp cứ qua báo. Căn dặn xong mới cùng Đỗ Xuân Hiểu về phòng. Đỗ Xuân Hiểu dường như vẫn còn bốc hỏa, đợi Ngọc Liên hầu hạ hai người tắm rửa xong xuôi, cô bèn đem bài ném lên giường, hậm hực nói:

"Chuyện lớn như thế vì sao không nói với tôi?"

Hoàng Mộng Thanh làm bộ ngạc nhiên, miễn cưỡng cười nói:

"Có chuyện gì tôi không nói cho cậu? Sao lại tức tối với tôi?"

"Cậu còn giấu!"

Đỗ Xuân Hiểu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bước tới trước mặt Hoàng Mộng Thanh đang quay lưng về phía cô tháo hoa tai, bóp chặt một bên vai đối phương, đập món đồ trong tay xuống bàn trang điểm, chất vấn:

"Đây là gì?"

Là nắm bùi nhùi lục được trong túi Hoàng Mạc Như. Hoàng Mộng Thanh sững người, bấy giờ mới thở dài, nói:

"Lẽ nào em trai xảy ra chuyện, tôi là chị gái lại không lo lắng? Cậu dựa vào đâu mà tức tôi?"

"Loại bùi nhùi này trong trấn không có, nếu có cũng đều làm từ giấy vàng thôi. Không như cái này, dùng thuốc pháo, chính là thứ hồi tôi với cậu cùng học ở Anh chuyên dùng để vào rừng chơi trò thám hiểm, cậu cho rằng lâu rồi thì tôi không nhận ra sao? Mạc Như mượn vật này của cậu, nhất định là dùng vào việc mạo hiểm, cậu giỏi lắm, cứ để cậu ta đi như thế!"

Cô nổi giận đùng đùng, nhưng vẫn cố hết sức hạ thấp giọng.

"Cậu nghĩ tôi muốn để nó đi chắc? Cậu cho rằng tôi không muốn hỏi sao?"

Hoàng Mộng Thanh ngẩng đầu lên, hai vành mắt đã đỏ ửng:

"Tính khí nó thế nào cậu không rõ chứ tôi thì rõ như lòng bàn tay, càng ép nó, nó càng không chịu nổi, nhưng làm chuyện gì cũng đều có cái lý của nó. Nếu lần này cậu vì nó không nói ra nguyên nhân mà không chịu giúp, lần sau nó sẽ đi theo hướng càng cực đoan hơn nữa, tới khi đó thôi sẽ hối hận không kịp!"

Mới rồi cô không kìm được khóc nức nở.

"Vậy cậu ta có kết cục hiện tại thì là hối kịp ư? Là coi như cậu cứu cậu ta một mạng ư?"

Đỗ Xuân Hiểu đã dần nguôi dận, giọng cũng dịu hẳn đi, muốn nói thêm mấy câu nhưng nhìn Hoàng Mộng Thanh khóc lụt cả người đi, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm, bèn đổi giọng dỗ dành cô.

Đêm đó, Đỗ Xuân Hiểu lại mất ngủ, nghìn vạn lời muốn bộc bạch cho thoải mái, song đành nén vào trong lòng. Đồng thời, cô thầm ra quyết định, vẫn cần nghĩ cách ở lại nhà họ Hoàng lâu hơn nữa.

30.

Hạ Băng dùng bút chì viết vào sổ ghi chép mấy dòng:

Hoàng Mạc Như ngã bị thương trong lầu sách - bùi nhùi - cửa lầu sách khóa ngoài - mất trí nhớ.

Những điểm không rõ chen chúc chật cứng như muốn nổ tung trong đầu anh, anh đành ngẩng đầu hít thật sâu, dán người vào chiếc ghế mây sau quầy tính tiền trong tiệm sách.

Đỗ Xuân Hiểu không có ở đây, tư duy của anh hình như cũng không thông, nhưng rõ ràng "tai nạn" lần này của cậu Cả nhà họ Hoàng quá đỗi kỳ lạ, khi phát hiện ra hắn, cửa đang được khóa ngoài, vậy hắn làm sao vào được trong lầu? Cả hình dạng vểt thương sau gáy căn bản không hề giống như bị đập vào cầu thang gỗ, mà rõ ràng là bị vật cứng đánh vào. Nói vậy, Hoàng Mạc Như nhất định đã thông qua phương thức nào đó lẻn vào trong lầu, tiếp đó thì bị tấn công, lăn từ trên lầu xuống, sau khi tỉnh lại bèn mò ra cửa, ra sức đập cửa thu hút chú ý. Hắn ta vô cớ mất tích hai ngày, cả nhà họ Hoàng thi nhau lật tìm mọi ngóc ngách, may mà Hoàng Mộng Thanh và Đỗ Xuân Hiểu tốt số, vừa hay loanh quanh gần lầu sách, nghe thấy tiếng đập cửa yếu ớt mới cứu được hắn ra.

Nhưng... anh vẫn thấy điểm gì đó kỳ quặc, tuy không thể nói rõ nhưng chắc chắn là có. Anh tin Đỗ Xuân Hiểu cũng cảm thấy như anh, có gì đó thần bí ẩn sâu trong nội thể, khiến hai người trở nên mẫn cảm, nhạy bén, thông minh mà không cách nào làm rõ. Trời chiều oi bức, người dễ buồn ngủ, anh cầm trong tay quyển "Truyền thuyết Lý Tự Thành", nhưng không sao đọc vào, chẳng được bao lâu cuốn sách đã tuột khỏi tay. Có lẽ vì cuốn sách, trong mơ anh thấy toàn sa trường huyết chiến, bản thân anh mặc bộ áo giáp, cưỡi ngựa báu Hãn Huyết, bên tai là tiếng chém giết rầm trời, chỉ cảm thấy đám binh lính dưới chân bé nhỏ như con sâu cái kiến, nhưng giẫm thế nào cũng không chết.

Đánh được một lúc, lại nghe tiếng trống trận tự dưng biến thành tiếng la mắng của phụ nữ, anh hơi nghi hoặc, định thần lại nghe cho kỹ thì tỉnh dậy. Tiếng quát mắng sa sả vẫn không ngớt, ra là vọng tới từ ngõ Sát Trư phía sau. Anh ngáp dài, chẳng còn lạ lẫm trước chuyện gái giang hồ cùng khách làng chơi vì mấy đồng bạc mà làm um sùm, vùi đầu định ngủ tiếp. Nào ngờ trong ngõ lại vang lên tiếng hét thất thanh:

"Giết người!"

Anh do dự giât lát, rồi vẫn chạy ra ngay, nhờ hàng bán nhang đèn coi giùm cửa tiệm, còn mình qua ngõ Sát Trư xem náo nhiệt. Rẽ vào một khúc ngoặt, từ xa đã thấy Tề Thu Bảo đầu tóc rối bù, mình mặc áo ngắn đỏ tươi nằm bò trên đất, ôm riết lấy chân trái Giản Chính Lương. Mụ già dẫn mối bên cạnh đã bó tay hết cách, đứng một bên nhìn không biết nên can ai, thấy Hạ Băng đi tới vội cầu cứu:

"Ôi chao, người anh em, mau vào can hộ cái, sắp xảy chuyện mất thôi!"

"Xảy chuyện gì?"

Hạ Băng miễn cưỡng lại giải quyết, trừng mắt nhìn lão Giản, quát:

"Hai người giằng co gì thế hả? Giữa ban ngày ban mặt mà làm cái gì đây?"

Lão Giản thừa cơ đạp Thu Bảo ra, chỉnh lại tấm áo dài mới coóng, liên tục phe phẩy cây quạt trên tay. Thấy người đến là Hạ Băng mình đã biết từ nhỏ đến lớn, lão lập tức lên mặt đáp:

"Chuyện gì, cậu hỏi con đĩ này xem! Đâu ra cái lý cưỡng ép khách?"

"Phì!"

Tề Thu Bảo đột nhiên bò dậy, chỉ thẳng vào mũi lão Giản:

"Lão Giản ông tự nói xem, mình qua lại chỗ tôi đã bao năm rồi? Thu Bào tôi có phải loại ép mua ép bán móc tiền khách hay không? Rõ ràng là ông có mới nới cũ, đem vứt hết mấy nhân ngãi ở đây sau lưng. Vứt thì vứt, cũng chẳng sao, còn cất công ghé tới, tôi đương nhiên tưởng là khách phải hầu hạ. Hóa ra chỉ tới giễu cợt tôi vài câu, kêu tôi đừng làm nữa, còn đem cái bệnh lậu chẳng biết trước kia rước ở đâu về đổ lên đầu tôi. Tôi còn phải làm ăn, sao chịu nổi khách quen phỉ báng như thế? Giờ ông không nói cho ra nhẽ thì đừng hòng đi được!"

Hạ Băng quả không hề ghét bỏ Tề Thu Bảo, thị ta năm nay bốn mươi ba tuổi, thời trẻ từng là "Tây thi phường thêu" nổi tiếng, phong thái rất mực dịu dàng. Chồng thị cũng là người nuôi tằm có của ăn của để, chẳng ngờ một ngày đột nhiên mất tích, chị ta đau buồn quá độ, dẫn đến sảy thai. Từ đó chị ta trở nên sa ngã, phường thêu cũng không mở nữa, chuyển đến ngõ Sát Trư hành nghề bán thân, chưa đầy vài năm, người đã già đi hai ba chục tuổi, trên trán bờ ruộng chạy ngay chạy dọc, khóe mắt đuôi mày trông đến thê lương. Tuy làm cái nghề hạ đẳng này nhưng thị là người tính khí bộc trực, ra chợ mua rau lúc nào cũng hiên ngang mặc cả với đám con buôn, có lần Trương đồ tể cợt nhả nói:

"Bảo tôi bán rể cho cô, vậy sao cô chưa bao giờ lấy rẻ cho tôi?"

Dứt lời liền ăn của thị một cái bạt tai nổ đom đóm mắt. Vì vậy Tề Thu Bảo cũng nổi tiếng chua ngoa hung hãn, ấy vậy mà cánh đàn ông lại hèn, cứ thích nửa đêm vắng người mang bạc mò vào ngõ hiếu kính con "hổ son phấn" này.

Một phụ nữ như thế bị lão Giản trêu ghẹo nói có bệnh lậu thì làm sao dằn nổi cơn tức, đương nhiên phải xông lên liều mạng với lão. Lão Giản giờ lắm tiền ỷ thế, nghĩ mình tùy tiện giễu cợt đám đĩ điếm mổ tí thì có sao, nên càng không chịu thua, vả lại bảo thị bệnh dâm phát tác, khắp người từ lâu đã mọc đầy mụn giang mai, không tin cứ việc lột sạch ra cho mọi người kiểm chứng. Vì gây ồn ào quá mức nên trong ngõ lúc này đã chen kín những người, đến Vương Nhị Cẩu cũng bỏ lại sạp bánh nướng qua đây góp vui.

"Được rồi được rồi! Chuyện này có gì đáng cãi lộn đâu, đường đường đàn ông đàn ang, ai lại đi chấp đàn bà? Tốt nhất là quay về uống hớp rượu, đợi đêm tới quán trà nghe kịch."

Hạ Băng tuy đồng tình với Thu Bảo, nhưng lời nói ra lại dỗ ngọt lão Giản. Có điều đám đông vây quanh không chịu thôi, chẳng biết kẻ hiếu sự nào lại quăng một câu:

"Có bệnh hay không có bệnh, cứ cởi ra xem nào, nếu không từ này bảo người ta yên tâm sao được?"

Dứt lời, đám đồng bèn ồ lên cười vang, rào rào hừa theo kêu "cởi". Tề Thu Bảo cười khẩu, giạng chân chống nạnh với mấy người ấy:

"Được! Hôm nay bà đây cho các người mở mắt, nếu trên người ta không có bệnh, lão Giản phải quỳ xuống dập đầu trước ta ba cái!"

Hạ Băng định ngăn lại thì đã quá muộn, thị ta thoăn thoắt cởi cúc cổ áo, lột thẳng qua đầu, đồng thời luồn một tay tháo dải áo yếm, động tác nhanh nhẹn không gì sánh bằng. Đám đông nhất thời không kịp phản ứng tiếng ồn ào thoắt chốc im bặt, ai nấy đều đổ dồn mắt vào người đàn bà không mảnh vải che thân trước mặt, ngay những kẻ vốn định khua môi múa mép cũng quên cả mở miệng. Thị ta cứ trần truồng như thế đứng xoay ba vòng dưới ánh mặt trời, vì thường xuyên ở trong nhà, da dẻ xanh bủng như giấy, nếp nhăn trên bụng cũng nổi bật đến giật mình, những khiếm khuyết này bình thường không thể trông rõ trong phòng tối đèn đóm tù mù. Lão Giản bấy giờ mới kinh ngạc trước sự già nua của Tề Thu Bảo, thầm cảm khái "Tây Thi phường thêu" năm xưa đã thành bà già không hơn không kém, nhưng thị ta lại không hề xấu hổ trước sự giày vò của tuổi tác trên cơ thể mình, vẫn ngạo mạn, vẫn tự tôn.

"Thế nào? Nhìn rõ rồi chứ? Còn chưa dập đầu cho ta?"

Tề Thu Bảo khom lưng nhặt lại quần áo, không vội mặc lên, chỉ vắt trên vai phải, liếc xéo lão Giản.

"Dập đầu! Mau dập đầu!"

Đám đông lại ào lên, mọi người như mới kịp định thần, lũ lượt trở giáo, bắt lão Giản dập đầu. Lão Giản đỏ gay cổ mắng:

"Réo cái gì mà réo! Ta nói sẽ dập đầu bao giờ? Là mấy ả này tự nói, ta đã đồng ý đâu!"

Một lời chuốc lấy vô số những tiếng xùy xùy. Hạ Băng vẫn muốn hòa giải, nhưng lại không sao mở nổi miệng. Tề Thu Bảo thấy lão giở trò cùn, lông màu dựng ngược, xông lên định túm lấy cổ áo lão Giản, nhưng lão phản ứng cũng nhanh, đẩy luôn thị ngã ra đất, thị không hề núng thế, chẳng buồn ôm chân đối phương gào khóc như trước nữa, trái lại ngồi bệt dưới đất cười rũ:

"Uổng cho người trong trấn này gọi ông là lãi suốt mười mấy năm, chẳng qua chỉ là tên khốn bắt nạt đàn bà con gái, còn không bằng mấy mụ ba hoa!"

Lão Giản tức thì nín bặt, chỉ đanh mặt xoay người bỏ đi, ra khỏi ngõ rồi sau lưng vẫn vang vọng tràng pháo tay châm biếm.

"Con tiện nhân chết giẫm, sớm muộn sẽ xử lý ả!"

Đây là lời thề độc lão dành cho mình. Lão Giản vừa đi khỏi, kịch hay cũng hạ màn, Tề Thu Bảo phủi bụi đất trên đầu gối, đột nhiên dựa vào người Hạ Băng, nói nhỏ:

"Tối nay hẹn ở chỗ cũ."

Hạ Băng quay đầu nhìn con ngõ thoáng chốc đã vắng tanh, không đáp. Ngõ Sát Trư chính là thế này, bình thường có vẻ ít người qua lại, tựa một khoảnh đất hoang, nhưng gái giang hồ ở đây vẫn sống khỏe, có thể thấy đám khách làng chơi hay qua lại nơi này đều là những u linh không thể thấy mặt trời, tới Phong Nguyệt lâu mới coi là quang minh chính đại. Lão Giản đã "cải tử hoàn sinh", rũ bỏ hiềm nghi kiếp "u linh" như thế. "Chỗ cũ" của Tề Thu Bảo thực ra chính là con hẻm bên cạnh phường thêu thị từng mở trước kia ở đầu Tây con sông trấn, đến giờ phường thêu đã bị một quả phụ tiếp thận mở tiệm phấn son, đồng thời bán lược chải tóc đủ màu, rất được chị em yêu thích. Thị vừa tới trước cửa tiệm, đằng sau đã có người gọi giật, quay lại nhìn, thì ra là Đào Chi.

Tuy cùng phận buôn phấn bán hương, nhưng ít nhiều cũng có khác biệt, Đào Chi trông có phần "tôn quý" hơn Thu Bảo, mấy lời khách khí của ả đều chỉ là đầu môi chót lưỡi, thực chất ả nghe nói ban sáng thị cởi đồ náo loạn một chập nên muốn moi thêm vài chuyện làm quà thừ chỗ nhân vật chính.

Đáng tiếc Thu Bảo rõ ràng lơ đễnh không để tâm, nói chưa được mấy câu đã lấy cớ có việc phải đi. Đào Chi nào chịu bỏ qua, cười nói:

"Chị vội đi gặp tình lang nào thế? Chắc không phải lão Giản chứ?"

Thu Bảo lập tức nhổ toẹt xuống đất, nói:

"Con mắt chó nào của cô trông thấy tôi đi hẹn tình lang hả? Đừng tưởng là người Phong Nguyệt lâu thì ghê gớm nhé, chẳng qua cũng chỉ hầu hạ cùng loại đàn ông với tôi thôi!"

Nói rồi cũng không buồn màng đến thái độ Đào Chi, quay người rẽ luôn vào hẻm. Đào Chi không hề tức tối, chỉ nhìn theo bóng lưng hấp tấp ấy, cười nói:

"Nếu đi gặp tình lang thì nhớ lúc nào đấy giới thiệu cho em nhé, đừng có mà ăn mảnh đấy!"

Thu Bảo nghe thấy thế, quay đầu lại cười khẩy:

"Lạ ghê, ai quy định kỹ nữ ngõ Sát Trư không được ăn mảnh thế? Bà đây cứ ăn đấy!"

Mấy ngày sau đó, Giản Chính Lương đi trên phố, ai gặp lão ta cũng chào "lão Giản" hết sức ẩn ý, như thể cất giấu bên trong ngàn vạn lời châm biếm, khiến lão lòng lo ngay ngáy. Đó là lần cuối cùng Đào Chi nhìn thấy Tề Thu Bảo, về sau thị tự dưng không thấy đâu nữa, ô cửa sổ trong ngõ Sát Trư chỉ thắt một mảnh khăn lụa thị dùng vẫy khách, thêu hình bươm bướm sặc sỡ vờn mẫu đơn, tay nghề tinh xảo, màu sắc tươi đẹp, sống động như thật. Vú già cuống lên mồ hôi đầm đìa, nói Thu Bảo không thể đột nhiên rời khỏi trấn, tìm suốt hai ngày không thấy đâu, đành tới nhờ Hạ Băng giúp đỡ. Hạ Băng mơ hồ biết chuyện này nên ngờ ai đầu tiên, bèn nhận lời ngay.

Trong đội cảnh sát có quy định ngầm là không quản tới đám xướng kỹ trấn Thanh Vân, bất kể chúng kiếm sống ở đâu, có mệnh hệ gì họ đều không đả động, chỉ coi như đáng đời; ai định giúp điều tra là ăn roi ngay nên Hạ Băng phải dặn đi dặn lại vú già không được để người trong đội biết, thậm chí chuyện Thu Bảo biến mất cũng không được để lan rộng, bằng không chẳng ai lo nổi đâu.

Bà vú đương nhiên hiểu chuyện, nhét vội cho anh hai bao thuốc, mười đồng bạc rồi vội vã ra về. Muốn tìm Giản Chính Lương, chỉ cần ngắm đúng ba nơi là được: quán trà phía Tây trấn, Phong Nguyệt lâu, và nhà lão ta. Hạ Băng ước chừng thời gian, đoán giờ này lão đang vui thú trong động, bèn tới đó, nhưng trông thấy bảng hiệu Phong Nguyệt lâu từ xa, anh lại dừng bước, thanh niên trai tráng như anh, dù chỉ đến đây tìm người cũng khó tránh khỏi đàm tiếu, mà chưa chắc đã được việc. Vì vậy anh bèn cắn răng đi tìm Đỗ Xuân Hiểu, đàn bà con gái đi dù sao cũng không thể bị đàm tiếu gì. Ai ngờ Đỗ Xuân Hiểu vừa nghe xong đã đập bốp vào gáy anh, mắng:

"Cậu đúng là ngù ngờ! Lúc này lão Giản làm sao còn tới Phong Nguyệt lâu được nữa? Không lâu trước vừa bị một kỹ nữ làm cho xấu mặt như thế, giờ lại tới kỹ viện thì chẳng phải tự chọc vào nỗi đau của mình sao? Nơi đông người lắm miệng như quán trà lão ta cũng nhất quyết không đến đâu, khác nào để cho người ta chê cười? Mấy hôm nay nếu là người bình thường, đảm bảo sẽ nấp kỹ trong nhà, đợi sóng yên bể lặng mới lại ra ngoài. Uổng cho cậu cũng là cảnh sát, đầu óc chẳng có tí nào sáng sủa!"

Hạ Băng bấy giờ mới được "khai thiên nhãn", kéo luôn Đỗ Xuân Hiểu tới nhà lão Giản, gõ cửa nửa buổi bên trong vẫn không thấy động tĩnh gì, đành hỏi thăm hàng xóm của lão ta. Người hàng xóm nói đã mấy ngày nay không thấy người đâu, hệt như hồi trước trốn nợ kỹ viện, nên cũng chẳng lấy làm lạ. Họ nghĩ rằng lão ta không chừng ngày nào đó đột nhiên xuất hiện, nên không ai để tâm. Song Đỗ Xuân Hiểu vẫn thấy có điều không đúng, bèn xúi quẩy Hạ Băng phá cửa xông vào, nhưng anh không dám, chỉ đứng thần người ra trước cửa. Cô bực bội trừng mắt nhìn anh rồi rút ra một lá bài, nhét qua khe cửa, hí hoáy một hồi, chỉ nghe thấy "cách" một tiếng, then cửa đã rơi xuống đất.

"Cậu vào đi, tôi ở ngoài canh chừng."

Đỗ Xuân Hiểu ra lệnh, Hạ Băng đành ngoan ngoãn làm theo. Không bao lâu sau đã thấy anh căng thẳng đi ra, sắc mặt trắng bệch.

"Làm sao?"

Đỗ Xuân Hiểu không biết từ lúc nào đã mua lấy một đài sẽ ven đường, đang lột hạt sen ăn, dưới chân la liệt vỏ trắng trắng xanh xanh.

"Người thì có, nhưng chết rồi."

31.

Đầu Giản Chính Lương vùi trong nửa quả dưa hấu, trên đỉnh đầu vo ve một bầy nhặng, đã thối đến nỗi người ta phải bịt mũi.

Đỗ Xuân Hiểu vẫn móc hạt sen, miệng không ngừng chóp chép, như đã quá quen với mẫác chết. Hạ Băng ngạc nhiên nhìn cô:

"Cậu vẫn còn ăn được cơ ?