Chương 1(tt) N - Ando Nozomi
Tôi là Ando Nozomi, hai mươi ba tuổi. Hiện tôi làm việc tại bộ phận kinh doanh công ty thương mại M.
Địa chỉ hiện tại là nhà ở dành cho nhân viên công ty, phòng 303, 24-4, thị trấn XX, tỉnh Chiba. Địa chỉ thường trú số 5672-4 Hachiya, thị trấn XX, tỉnh Nagasaki. Đảo Hachiya là một hòn đảo nhỏ, dân số khoảng dưới ba nghìn người.
Tôi gặp vợ chồng anh Noguchi vào mùa hè hai năm trước ở đảo Ishigaki. Chắc chuyện này Sugishita cũng đã khai báo rồi. Duyên cớ khiến chúng tôi quen nhau là nhờ chuyến thám hiểm lặn biển và cờ shogi. Sau chuyến du lịch đó họ có mời chúng tôi dùng bữa và đến nhà chơi.
Thực ra trong công ty mọi người đồn đại rằng tôi được nhận vào làm ở công ty thương mại M do được anh Noguchi ưu ái, nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi đã được nhận vào làm từ trước khi gặp anh ấy rồi.
Anh Noguchi có bảo: “Nếu cậu mà gặp anh sớm hơn thì đã không phải vất vả đi tìm việc lúc nóng bức như thế”. Nhưng tìm được việc là bước ngoặt quan trọng liên quan đến cả cuộc đời, tôi cũng không vô dụng đến mức phải chịu ơn của người khác như vậy.
Chỉ có điều, việc tôi được cất nhắc vào làm bộ phận dự án thuộc phòng kinh doanh mà nhiều người mong muốn đúng là nhờ ơn của anh Noguchi, khi ấy anh đang làm trưởng phòng.
Anh Noguchi rất giỏi và cũng luôn theo sát để ý đến nhân viên cấp dưới. Anh được mọi người trong phòng rất kính trọng, hồi mới vào công ty tôi cũng thấy rất tự hào vì mình có quen biết với anh ấy. Tất cả là nhờ công của Sugishita.
Tôi trở nên thân thiết với Sugishita và Nishizaki khi còn ở chung cư Nobara-so, tức là lúc tôi còn là sinh viên chưa đi làm, còn nguyên do là nhờ một cơn bão. Anh Nishizaki có cách nghĩ riêng của anh ấy, không hợp với tôi cho lắm. Nhưng Sugishita thì khác, chúng tôi có những điểm chung như cùng là dân đảo, trùng tên “Nozomi” với nhau, tính cách cũng rất hợp nên tôi coi cậu ấy là bạn thân.
Người dạy tôi chơi cờ tướng, rủ tôi đi thám hiểm lặn biển cũng là Sugishita.
Chỉ có điều, sau một thời gian làm việc ở công ty, tôi dần hiểu mọi người không thực sự đánh giá cao anh Noguchi đến mức vậy. Tôi cũng biết thật không phải khi nói điều không hay về người đã từng giúp đỡ mình, vả lại họ cũng đã mất rồi, nhưng mà...
Thực ra anh Noguchi có cái tính thích nhận hết công lao về mình.
Ví dụ khi dự án do nhóm anh ấy dẫn dắt thành công, đương nhiên anh ấy cũng đáng được khen ngợi rồi, nhưng khi báo cáo với cấp trên anh lại nói như thể đó là công sức của một mình mình vậy. Tuy sau đó anh ấy cũng đãi các thành viên của dự án đi ăn thịt nướng cao cấp để chúc mừng dự án thành công, khiến mọi người cũng thấy được động viên phần nào, nhưng ở công ty khi thấy việc mình làm không được phản ánh trong đánh giá thành tích, họ chỉ có cảm giác như thể đã bị lợi dụng thôi.
Tôi là nhân viên mới, chỉ tham gia dự án của anh Noguchi có một lần, nhưng những người cùng phòng đã làm lâu với anh Noguchi có vẻ đều thầm tỏ ra bất mãn với anh.
Trong khi công việc còn thuận lợi thì chắc như vậy cũng chưa sao, nhưng mà... Tháng Mười năm ngoái dự án đội anh Noguchi làm bị thất bại, gây tổn thất lớn cho toàn công ty. Đấy là một dự án kinh doanh dầu mỏ rất lớn, được đăng cả lên báo cơ mà. Lý do là mọi người không đồng lòng chung sức, cả đội làm việc liên tục suốt mấy ngày nên ai cũng cảm thấy áp lực. Vậy là mọi tội lỗi đổ lên đầu anh Noguchi.
Ban đầu chỉ mình anh Noguchi hứng chịu thôi, nhưng sau đó họ kéo cả vợ anh là chị Naoko vào vụ việc. Chị Naoko là con gái giám đốc điều hành trong công ty, trước khi kết hôn chị từng làm lễ tân nên mọi người đều biết.
Có người đã bắt gặp chị Naoko cùng một người đàn ông trẻ đẹp nắm tay nhau đi vào khách sạn.
Không biết có bao nhiêu phần trăm sự thật trong lời đồn đó, bản thân tôi thì không thể tin nổi. Theo như tôi thấy, vợ chồng họ luôn rất quấn quýt nhau, chị Naoko rất yêu chồng và cũng được anh Noguchi yêu, đến mức tôi nghĩ chị ấy không thể sống nổi nếu không có anh ấy che chở bảo vệ.
Nhưng những tin đồn cứ ngày một leo thang. Hình như còn có ai đó giấu tên cố tình gửi những email gây tổn hại cho anh Noguchi nữa, làm gì có chuyện anh ấy hoàn toàn không nhận ra.
Chính vì vậy mà tôi đã thay đổi cách nghĩ về anh ấy. Mặc dù chịu áp lực tâm lý căng thẳng, nhưng anh vẫn toàn tâm toàn ý cố gắng cứu vãn dự án. Anh cũng không có bất kỳ lời nói hay hành động nào mang tính cảm xúc cá nhân trong công ty, vẫn cư xử với mọi người bình thường như mọi khi.
Anh ấy vẫn rủ tôi chơi cờ. Khi chơi cờ anh có thói quen, hễ gặp nước đi bất lợi cho mình là lại hoãn ván cờ đến hôm sau. Tôi cũng không muốn quyết thắng thua luôn, mà ngược lại còn háo hức xem anh sẽ nghĩ ra chiến thuật đối phó gì, nên luôn vui vẻ đồng ý hoãn ván cờ. Cuối cùng lần nào tôi cũng thua cuộc.
Khi chơi cờ, anh Noguchi tuyệt nhiên không nói về gì khác ngoài cờ, nhưng khi gấp bàn cờ lại và nói những chuyện nghiêm túc khác với anh, tôi nghĩ những lời đồn đại trên đều chỉ là bịa đặt.
Vào thời gian ấy, một hôm Sugishita gọi cho tôi.
Cô ấy bảo gần đây chị Naoko rất lạ, có thể mắc bệnh nặng không chừng nên rủ tôi cùng đến thăm.
Và chúng tôi đã chứng kiến cảnh không nên thấy.
Ở cửa ra vào có gắn một chiếc khóa xích.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Dù anh Noguchi cố tỏ vẻ quan tâm chăm sóc chị Naoko, nhưng tôi lại cảm thấy như anh đang đóng kịch. Chiếc khóa đó khiến tôi cảm thấy rùng mình. Khi thấy tôi và Sugishita chú ý đến chiếc khóa, anh giải thích lý do anh phải làm vậy bởi chị Naoko bị sẩy thai dẫn đến bất an về mặt tinh thần, đã có lần chị vô thức đi ra ngoài. Nhưng kể cả là như vậy thì cũng vẫn còn nhiều cách xử lý khác hợp lý hơn mà.
Dù anh ấy có nói như thế nào đi chăng nữa, hành động dùng khóa xích cũng không thể xem là vì chị Naoko được. Sugishita cũng đã nghi ngờ nhưng việc đó chưa đủ nghiêm trọng để khiến chúng tôi phải báo cảnh sát, dù gì cũng là chuyện của vợ chồng nhà người ta. Sau đó chúng tôi còn bận bịu công việc nên quên luôn chuyện cái khóa.
Hằng ngày tôi vẫn gặp anh Noguchi ở công ty, nhưng ban ngày hầu như tôi đều chạy đôn chạy đáo bên ngoài nên không có dịp nói chuyện riêng với anh ấy. Bẵng đi một thời gian thì đến kỳ nghỉ Tết.
Các anh hỏi tôi đã đi đâu à? Đây là năm đầu tiên tôi đi làm nên nghỉ Tết tôi về quê.
Tôi nhận lời mời dùng bữa của anh Noguchi vào thứ Tư ngày mười hai tháng Một. Tôi đoán là anh đã tìm ra chiến lược phản công cho ván cờ tuần trước bị hoãn đấu nên gọi tôi đến để chơi tiếp. Nhưng hóa ra anh lại mời tôi đến nhà cùng ăn tiệc, để giúp chị Naoko tươi tỉnh trở lại.
Anh nói chị đã khỏe hơn nhiều, rất muốn chúng tôi đến chơi. Nghe nói bữa tiệc là do Sugishita gợi ý, biết vậy tôi lại thấy hối hận vì đã coi hai anh chị là người ngoài và không chịu nghĩ cách gì giúp đỡ cả.
Rốt cuộc chúng tôi vẫn quyết định hôm ấy sẽ chơi tiếp ván cờ, anh Noguchi dặn tôi đến trước bảy giờ tối.
Hôm ấy tôi đến chung cư lúc hơn sáu giờ. Dù là ngày nghỉ, nhưng vì có bản báo cáo cần hoàn thành ngay nên tôi vẫn đi làm, vì xong việc sớm và cũng không có kế hoạch gì khác nên tôi đến sớm hơn dự định.
Tôi gọi điện cho anh Noguchi khi ở sảnh, nhưng anh ấy bảo tôi đi thẳng lên phòng trà đợi anh lên nói chút chuyện công việc.
Tôi báo lại lễ tân là mình lên phòng trà vì có hẹn gặp anh Noguchi, rồi đi thang máy lên tầng trên cùng. Tôi chọn chỗ ngồi gần cửa sổ và gọi cà phê, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy anh Noguchi xuất hiện. Thực ra khi anh ấy bảo tôi lên phòng trà tôi đã nghĩ anh ấy sẽ không lên rồi, vì lúc trả lời điện thoại, giọng anh có vẻ khó chịu.
Chắc bây giờ anh vẫn đang nghĩ cách lật ngược ván cờ hôm trước. Nghĩ vậy nên tôi ngồi đọc tạp chí mượn được ở quầy để giết thời gian. Ngày thường bận bịu ít có thời gian thảnh thơi nên ngồi không được một lúc tôi thấy hơi buồn ngủ, khi mở mắt ra nhìn đồng hồ thì đã gần bảy rưỡi nên tôi vội vàng đứng dậy. Biết đâu anh Noguchi đã đến, thấy tôi ngủ gật nên giữ ý quay về không biết chừng. Tôi hỏi chủ quán có thấy anh Noguchi đến không, nhưng có vẻ tôi đã lo xa quá rồi.
Tôi đi về phía căn hộ nhà anh, vừa đi tôi vừa nghĩ chắc hẳn giờ này anh vẫn đang dán mắt vào bàn cờ.
Và tôi lại ngạc nhiên thêm lần nữa vì chiếc khóa xích vẫn gắn ở cửa.
Tôi nhấn chuông cửa và Sugishita đi ra, cô ấy bảo tôi đừng vào trong. Dù cố tình chặn tôi để cứu vãn ván cờ đi chăng nữa thì cũng quá giờ hẹn rồi, đối xử với tôi như vậy thật quá đáng. Tôi thua cũng được, mà thua thì càng tốt. Tôi còn muốn Sugishita lén bảo anh Noguchi nước cờ tôi sẽ đi, xem như đó là do cô ấy nghĩ ra.
Khi tôi vẫn bình thản đến mức ngớ ngẩn nói với Sugishita mấy câu kiểu đó thì từ thang máy, cảnh sát mặc đồng phục và đội cứu thương đi vào. Họ tiến về phía tôi, còn tôi vẫn ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc tôi đã không bước chân vào được nhà anh Noguchi mà bị dẫn tới đây luôn, giờ thì ngồi nói chuyện với các anh.
Đến bây giờ sau khi nghe kể lại sự tình, tôi vẫn không thể tin được đằng sau cánh cửa ấy là thi thể của vợ chồng anh Noguchi... Hơn nữa còn có cả anh Nishizaki.
Lời khai của nhân viên trực lễ tân
Lúc năm giờ hai mươi lăm phút, tôi đã nối điện thoại cho cô Sugishita lên căn hộ của ông Noguchi.
Lúc sáu giờ mười lăm phút, tôi dẫn anh Ando có hẹn với ông Noguchi lên phòng trà.
Lúc sáu giờ hai mươi lăm phút, tôi nối điện thoại cho nhân viên cửa hàng hoa La Fleur Makiko lên căn hộ của ông Noguchi.
Lúc sáu giờ năm mươi phút, tôi nối điện thoại cho nhân viên nhà hàng Chartier-Hirota lên căn hộ của ông Noguchi.
Tôi xin đảm bảo những lời khai trên đều đúng sự thật. Cho đến khi cảnh sát tới, những người này hoàn toàn không đi qua lối ra vào chính của khu chung cư.
Chung cư này ngoài lối ra vào chính nơi tôi ngồi còn có một cửa nối trực tiếp với hầm để xe ở sâu bên trong căn nhà, cạnh thang máy và cầu thang thoát hiểm. Theo quy định, chỉ những người có phận sự, đã làm đơn xin phép chủ chung cư mới có thẻ khóa chuyên dụng để mở cửa này.
Lời khai của nhân viên phòng trà
Vị khách trong ảnh này đã ngồi ở đây khoảng một tiếng từ sáu rưỡi đến bảy rưỡi tối, ở bàn cạnh cửa sổ đằng kia. Vị khách này đã gọi cà phê nóng và mượn mấy quyển tạp chí, tôi vẫn nhớ rõ là anh ấy ngồi nghỉ trông rất thoải mái. Trước khi ra về anh ấy hỏi tôi có thấy ông Noguchi đến không, và tôi bảo không thấy.
Trên bảng kê doanh thu ngày hôm ấy vẫn ghi rõ thời gian thanh toán là mười chín giờ hai mươi lăm phút. Mời các anh kiểm tra.
Phán quyết
Nội dung chính
Tuyên phạt bị cáo mười năm tù.
Bị cáo có nghĩa vụ chi trả án phí.
Mười năm sau
“Giới trẻ bây giờ chỉ biết nghĩ đến bản thân.”
Mỗi lần nghe người ta nói câu đó, tôi lại thầm phản đối trong lòng - các người sai rồi! - dù biết mình cũng chẳng còn ở tuổi có thể coi là trẻ trung.
Khi biết mình chỉ còn sống được lâu nhất nửa năm nữa, tôi cảm thấy may mắn vì mình chưa lập gia đình, chưa sinh con. Khi nghĩ đến chuyện mình sắp biến mất khỏi thế giới này, tôi rất sợ nhưng không đau khổ, vì dù tôi chết đi cũng sẽ không có ai đau buồn.
Chắc bố mẹ và em trai ở quê cũng sẽ đau lòng một chút nhưng không đến nỗi không thể sống nổi nếu thiếu tôi. Dù có những người trân trọng tôi, nhưng không có ai coi tôi là người quan trọng nhất trên đời.
Trước đây, có lẽ từng có người coi tôi như vậy. Mỗi người trong lúc ấy đều vì một ai đó cả thôi.
Vì người đó mà sẵn sàng hy sinh bản thân. Vì người đó mà sẵn sàng nói dối. Vì người đó mà chuyện gì cũng dám làm. Vì người đó mà sẵn sàng trở thành kẻ sát nhân.
Mỗi người đều chỉ nghĩ cho người quan trọng nhất với mình, đều tìm cách để người quan trọng nhất ấy không bị tổn thương.
Không ai trong số họ định tìm hiểu đến tận cùng sự thật, cứ như thể dù không biết rõ tường tận cũng chẳng sao, chỉ cần bảo vệ được người quan trọng ấy là đã đủ mãn nguyện rồi.
Người ấy không hề biết mình đã bảo vệ họ và bản thân mình cũng không muốn họ biết.
Vậy mà khi biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu, trong lòng tôi lại dấy lên một ham muốn... Dù kể từ ngày hôm ấy đã mười năm trôi qua rồi.
Những người liên quan tới vụ án khi ấy, họ đã làm gì, vì ai? Tại sao họ lại làm vậy?
Tôi muốn biết tất cả sự thật. Tôi muốn nói tất cả sự thật.