Chương 2 Giả định có hai trường hợp xảy ra
Một là, sau khi hoàng tử dẫn công chúa bỏ trốn, tôi sẽ chặn chân để vua không đuổi kịp họ.
Hai là, tôi sẽ thay hoàng tử dẫn công chúa bỏ trốn nếu hoàng tử thất bại.
Nếu được tôi mong sẽ là trường hợp đầu tiên và nếu như vậy, đáng ra tôi đã lên được tới đỉnh của ngọn tháp rồi.
Đáng ra tôi đã có được kỷ niệm đẹp và một cuộc đời bình lặng không nghĩ ngợi, phó mặc cho dòng đời giống như cây tảo biển trôi theo làn sóng nhẹ.
Giải thoát cho nàng công chúa đáng thương bị tên vua xấu xa giam giữ trên đỉnh ngọn tháp. Hoàng tử đã nhắc đến câu chuyện “Công chúa trên tòa tháp”, nhưng tôi không biết câu chuyện đó.
Những nhân vật sẽ xuất hiện trong câu chuyện dưới đây là tên vua xấu xa, nàng công chúa, chàng hoàng tử, người hầu cận thứ nhất của hoàng tử và người hầu cận thứ hai của hoàng tử, chính là... tôi. Tôi không đóng vai trò quan trọng gì. Vì vậy nếu việc thành thì tôi vui và nếu việc thất bại thì tôi cũng không phải gánh trách nhiệm.
Mọi việc đáng lẽ sẽ diễn ra như vậy, nhưng dưới chân tôi khi ấy lại là hai người đã chết.
Là xác của tên vua xấu xa và của nàng công chúa... Không còn là lúc để tôi có thể đùa được nữa.
Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Kế hoạch đã thất bại.”
Tôi ngẩng mặt, không nói nên lời, trước mắt tôi là chàng hoàng tử không còn sức lực đang đứng giữa hai cái xác, bên cạnh tôi là người hầu cận thứ nhất đang cúi xuống khẽ nói “Em xin lỗi”.
Sugishita Nozomi.
Mặc dù chuyện diễn ra thật khủng khiếp, nhưng ít nhất tôi cũng không có lỗi gì ở đây. Điều tôi cần làm là nghĩ xem bản thân có thể giúp gì cho em từ lúc này.
Bởi ngay từ đầu, tôi quyết định nhúng tay vào kế hoạch này cũng chỉ vì em mà thôi.
Đó không phải một cuộc tái ngộ định mệnh gì cả.
Tại bến phà cũ không người, nơi kết nối đất liền với một hòn đảo nhỏ có chưa đến năm nghìn nhân khẩu, tôi đã gặp lại người con gái mà tôi thầm thương trộm nhớ hồi năm lớp mười hai, nhưng làm gì có ai ngây thơ đến mức chỉ vì vậy mà nghĩ là “định mệnh”. Kể cả chốn quê mùa mà tôi sắp về cũng chẳng có kẻ nào như vậy đâu.
Có hai chuyến phà mỗi ngày vào buổi sáng và chiều, một lần đi một lần về. Tôi đang đứng chờ chuyến phà chiều vào thời điểm cuối năm sau lễ Giáng sinh, đúng thời gian sinh viên đại học trở về quê. Có gặp người quen cũng là chuyện rất dễ hiểu thôi.
Nói thì nói vậy, nhưng tôi cũng không thể suồng sã bắt chuyện với cô ấy được. Tôi làm gì có tư cách đó.
Cô ấy mua lon cà phê nóng từ máy bán hàng tự động gần cửa ra vào. Vị cà phê nhẹ, nhiều sữa.
Cô ấy quay lại nhìn tôi chào “A, Naruse!” rồi lại gần băng ghế nhựa dài nhỏ đã phai màu chỗ tôi đang ngồi và ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên. Cô ấy nhìn phía bên tay tôi rồi mỉm cười nói: “Cậu vẫn không thay đổi gì cả nhỉ”. Khi ấy, có lẽ trong đầu tôi đã văng vẳng hai chữ “định mệnh”.
Khi tôi đang mải suy nghĩ, cô ấy đã đi ra, hướng về phía con phà vừa cập bến. Một lúc sau, tôi cũng lên phà. Dù đã đến trước cửa phòng dành cho hành khách nhưng tôi không vào trong vì cảm giác cô ấy đang ngồi sẵn trong đó, nên tôi ngồi ghế xếp phía ngoài. Mặc dù có gió thổi nhưng không lạnh đến mức khó chịu. Con phà bắt đầu rời bến, trên loa vang lên giai điệu ca khúc “Những hành trình đẹp”.
Tôi lấy lon cà phê từ túi áo ra rồi mở nắp lon. Đây là thói quen của dân đảo khi đi phà. Chắc hẳn, giờ cô ấy cũng đang mở nắp lon cà phê vừa mua.
Tôi nhìn chiếc lon đang cầm trên tay. Vị cà phê nhẹ nhiều sữa có vẻ hợp với dáng người bé nhỏ của cô ấy nhưng sẽ chẳng hợp với người có hình dáng to con như tôi.
“Mình thích vị cà phê đen hơn cơ! Nhưng những lúc mệt, uống cái này cũng thấy đỡ.”
Lần đầu tiên hai đứa cùng nhau đi học về, khi trót bấm nút máy bán hàng tự động theo thói quen, tôi đã vội vã giải thích với Sugishita như vậy, và cô ấy đáp lại “Ừ, nó ngon thật mà. Mình lúc nào cũng uống vị này”.
... Tôi đã bao giờ hẹn hò yêu đương gì cô ấy đâu, sao tự nhiên lại ngậm ngùi vậy nhỉ?
Chúng tôi chỉ từng là bạn học cũ thôi, bạn cùng lớp ngày xưa. Mà không, nếu chỉ là vậy đáng ra tôi đã có thể vào thẳng phòng hành khách và bắt chuyện, hỏi thăm cô ấy dạng như “Đã lâu không gặp cậu”, “Ngày kia cậu có định đi họp lớp không?” chẳng hạn.
Buổi họp lớp cấp ba. Trên đảo chỉ có một trường cấp ba thôi, nói chính xác thì nó chỉ là một phần trực thuộc trường cấp ba của một đảo lớn hơn nằm ngay cạnh. Hầu hết trẻ con trên đảo đều học cùng nhau suốt từ thời tiểu học, như trong sơ yếu lý lịch của tôi có ghi - trường tiểu học Aokage, trường cấp hai Aokage, trường cấp ba Aokage, nên bảo rằng tôi và cô ấy là bạn học “thời cấp ba” thì hơi thiếu. Ở chỗ làm thêm của tôi có mấy đứa từ nhỏ đến lớn học trường tư thục danh giá, có lần chúng hỏi tôi: “Mày cũng học thẳng lên mà không cần thi à?”
Đúng là tôi chưa từng biết thi chuyển cấp là gì, nhưng việc đó chẳng có gì hay ho lắm.
Hòn đảo nhỏ có hình tam giác như nắm cơm dần hiện ra trước mắt chúng tôi. Đảo Aokage.
Nó là không gian chật hẹp đến mức khó thở... hay ít nhất đáng ra nó phải là vậy đối với tôi.
Hồi mới rời đảo tôi cảm thấy mình như vừa được trả tự do, đã từng nghĩ rằng mình nhất định không quay trở lại nơi này một lần nào nữa. Thế nhưng gần bốn năm trôi qua, trong lòng tôi dần thấy nhớ nhung, việc làm hiện tại của tôi cũng vẫn là chỗ làm thêm thôi, tôi đã nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ tìm việc ở đâu đó gần quê để có thể về thăm nhà bất cứ lúc nào.
Đúng lúc đó tôi nhận được thư mời họp lớp, xem tên cán bộ tổ chức ghi trong thư thì không ngoài dự đoán - toàn là những đứa mà cả cuộc đời xác định sẽ không làm gì to tát vượt ra ngoài hòn đảo đó cả. Những đứa ấy nói chuyện hay ho, dễ được lòng người khác, học tập và thể thao cũng khá, và có ý thức cá nhân cao. Chúng tác oai tác quái trong thế giới nhỏ bé, khinh miệt triệt để những ai yếu thế hơn mình một chút, còn những ai có năng lực hơn mình một chút thì chúng cố sức hạ bệ bằng những lý do vớ vẩn.
Lũ măng già lớn gốc đó chỉ giỏi quấy rầy người khác thôi.
Với đám học sinh tiểu học, người ta thường hiểu lầm những đứa có cái tôi mạnh, trong giờ cố phát biểu thật to là tài giỏi nên còn đỡ. Thế nhưng khi lên cấp hai, trong các kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ chúng biết trong đám không nổi bật ở lớp có đứa giỏi hơn mình. Và trong lớp học chật hẹp, mỗi lần công bố những bạn có điểm thi cao nhất, chúng lại cười khẩy xem thường họ.
Những đứa như vậy nếu ra khỏi đảo thì chẳng bằng ai, nhưng chúng cũng không định nhận ra điều đó. Chúng ra sức bảo vệ “vương quốc” của bản thân. Chúng chập chững rời đảo khi chưa biết mình là ai, bị xô ngã sau chưa đầy vài tháng, rồi tổ chức buổi họp lớp để liếm láp vết thương của bản thân.
“Tao cũng thông minh đấy chứ. Tao cũng giỏi chơi thể thao. Tao cũng thuộc típ hấp dẫn đó chứ.”
Buổi họp lớp toàn những đứa bị đời tẩn cho một trận, rồi quay lại tự động viên nhau như vậy.
Chẳng cần tham dự tôi cũng đoán được không khí của buổi họp lớp sẽ như thế nào, và tôi cũng không muốn gặp lại những đứa như thế. Nghĩ vậy nhưng tôi lại lỡ tích vào phần “có tham dự” ở thư mời. Có lẽ sự yếu đuối của bản thân đã khiến tôi đâm ra trách móc và đổ lỗi hòn đảo, đồng thời căm ghét luôn bọn bạn cùng lớp dù chúng không đáng bị ghét đến mức ấy.
Không biết Sugishita có tham dự không?
Cô ấy cũng là một trong những người không chịu được sự khó thở khi ở trên đảo mà.
Nghe nói một năm về trước trên đảo mới mở thêm một quán rượu bình dân, trong hoàn cảnh ngành dịch vụ ăn uống ở đảo đang gặp khó khăn mà nghe nói nơi đó vẫn tương đối phát đạt. Mặc dù không hứng thú tụ tập lắm nhưng vì phí tham gia chỉ có vài ngàn yên nên tôi nghĩ thôi thì đi cũng được.
Cũng chẳng cần đồ ăn ngon, chỉ cần có cái ăn cho no bụng, vừa nhấm nháp vừa uống rượu là đủ. Cái vị giác rẻ tiền của tôi chỉ cần muối, dầu ăn và gia vị là thoáng chốc sẽ hài lòng ngay ấy mà.
Những món ăn ở quán rượu đó chắc anh Hirota - chủ nhà hàng nơi tôi làm thêm - mà thấy kiểu gì cũng chê bôi cho xem, nhưng vừa nhấm nháp vừa uống bia hóa ra cũng không tệ lắm.
Không khí buổi họp lớp cũng không quá tệ. Mặc dù bốn năm mới gặp lại nhưng cả bọn vẫn thoải mái như thể gặp nhau trên đường đi học thôi, bắt đầu là “Khỏe không?” với “Dạo này thế nào rồi?” sau đó thì vô tư tán chuyện. Những đứa này ngày xưa có thân thiện đến mức này không ấy nhỉ? Chắc là có, chắc là chúng đã luôn như vậy. Kẻ có cái nhìn lệch lạc và coi thường mọi người xung quanh hóa ra lại là tôi.
Mạch chuyện trôi từ những kỷ niệm xưa đến công việc hiện tại, rồi đến chuyện xin việc, tôi nhận ra hóa ra ai cũng đều đã có cuộc đời riêng.
“Naruse, cậu tìm việc thế nào rồi?”
Một đứa làm việc cho công ty đóng tàu ở đảo sau khi tốt nghiệp lên tiếng hỏi tôi. Nghe nói nó được nhận vào làm sau khi vượt qua mấy kỳ thi và hiện tại đang làm sếp tại đó.
“Tớ vẫn đang làm thêm ở nhà hàng Pháp Chartier-Hirota thôi.”
Tôi vẫn chưa là nhân viên chính thức ở đâu cả. Tôi đã nghĩ nếu mình ứng tuyển ở công ty thương mại hay ngân hàng thì kiểu gì cũng đỗ, vậy mà rốt cuộc lại trượt hết, hơn nữa lại toàn bị trượt ở vòng phỏng vấn cuối cùng.
“Em có học lực, cách trả lời và ứng xử cũng đâu vào đấy, nhưng không có chí tiến thủ. Chúng tôi không cảm nhận được thành ý rằng em thực sự muốn làm cho công ty chúng tôi.”
Bị nói cho như thế mà tôi còn không buồn, chỉ tự hỏi không biết đã từng có ai phải nghe những câu ấy lúc phỏng vấn chưa, nên chắc là tôi thiếu động lực thật. Có thể vì tôi vẫn có lưới an toàn là lời mời làm ở nhà hàng của anh Hirota nên còn ung dung. Khi tôi bảo anh mình đã trượt hết các buổi phỏng vấn, anh bảo tôi cứ làm ở đây đến sang năm cũng được, nhưng chưa từng nói về việc tuyển dụng tôi chính thức.
Cậu sắp ra trường rồi mà vẫn chỉ làm ở nhà hàng thôi à?
Nghe câu nói đau lòng ấy, tôi cũng chỉ biết gượng cười chấp nhận.
“Nhưng đó là một nhà hàng rất nổi tiếng đấy.”
Người ngồi chéo tôi một ghế lên tiếng, là Sugishita. Cô ấy trang điểm hơi đậm, tóc uốn, mang túi xách thuộc nhãn hiệu mà đến cả tôi cũng biết, hôm nay trong các bạn nữ cô ấy mặc đẹp nhất. Tôi để ý thấy Sugishita ngồi gần mình từ trước đó rồi nhưng không dám nhìn thẳng vào, vậy mà cô ấy đang nói đỡ cho tôi, khoe rằng nhà hàng tôi làm từng được lên báo, đầu bếp từng nhận giải thưởng trong cuộc thi gì đó của thế giới. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là mọi người xung quanh liền đổi thái độ, chuyển sang khen ngợi tôi.
Tôi không muốn cô ấy biết chuyện mình đã chịu thỏa hiệp nên mới được chính thức vào làm ở nhà hàng ấy. Vừa nghĩ tôi vừa nói chuyện về công việc của mình, đến khi nhận ra thì đám bạn đã chuyển ra chỗ khác ngồi, chỉ còn chúng tôi mải mê nói chuyện. Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng trả lời các câu hỏi của cô ấy.
Bản thân tôi cũng muốn hỏi cô ấy. Chỉ một câu thôi.
Cậu đã tha thứ cho tớ chưa? Nhưng không đời nào tôi dám hỏi như vậy.
“À, cậu xem giúp mình cái này được không?”
Có vẻ cô ấy không còn gì để hỏi về công việc của tôi, mà đúng ra là về nhà hàng Chartier-Hirota, nên đã lấy một mẩu giấy nhỏ từ túi xách ra.
Nếu xếp chỗ ngồi trong lớp theo chiều cao của học sinh, chắc tôi sẽ cố định luôn ở vị trí cuối lớp phía gần cửa sổ, chẳng bao giờ phải lo đến chuyện vô tình chắn tầm nhìn khiến đứa ngồi sau không chép được bài nữa. Nhưng lần nào cũng xếp chỗ theo quay số ngẫu nhiên, rồi vì lý do người ngồi sau không nhìn thấy gì tôi lại được nhờ chuyển chỗ, chuyển đi chuyển lại một hồi lại xuống cuối lớp. Tôi chỉ ngồi phía trên ai đó được tầm hai tháng. Tôi đã chủ động hỏi cô ấy có cần tôi đổi chỗ cho dễ nhìn không, nhưng cô ấy đã từ chối thẳng thừng.
“Tớ thích ngồi chỗ này mà”, cô ấy nói vậy.
Hôm đó là một ngày đầu kỳ hai năm lớp mười hai, vào giờ toán.
“Sugishita! Em có nhìn thấy gì không? Thử trả lời cho thầy câu số ba nào.”
Trong giờ luyện đề, bỗng nhiên cô ấy bị gọi, còn có vẻ như không nhận ra mình đang bị gọi nữa. Cô ấy cúi gằm xuống, chăm chú nhìn cái gì đó. Khi tôi nhìn thấy đó là một mẩu báo, có vẻ cô ấy cũng nhận ra cả lớp đang nhìn mình.
“Làm bài chăm chú thế, chắc em đã tìm ra lời giải rồi nhỉ?”
Thầy dạy toán nói mát mẻ như vậy. Thầy đang cho chúng tôi làm đề toán cũ của một trường đại học tư thục nổi tiếng là khó thi vào. Không biết có phải thầy cảm thấy tổn thương danh dự khi bị bổ nhiệm tới một trường học xa xôi không tên tuổi, thực tế lại chỉ là một nhánh của trường cấp ba lớn hơn, nên bất mãn mà lấy đề toán cũ ở trường đại học nơi mình từng theo học rồi bắt học sinh giải không nữa. Sau đó thầy sẽ hả hê coi thường chúng tôi, “Chắc bài này khó quá với mấy đứa rồi”, rồi tự giải.
Vì thế nên thầy thường cố tình gọi những bạn có vẻ sẽ không trả lời được. Vở viết của Sugishita vẫn còn để trắng tinh, không những không làm được mà cô ấy còn không biết mình đang bị bắt trả lời câu hỏi nào. Tôi không thích kiểu cười coi thường người khác của thầy dạy toán nên đã mách nhỏ cho cô ấy câu trả lời.
“Dạ! Đáp án là... ạ.”
“Chính xác! Nhưng cũng có thể em trả lời bừa mà đúng, nên hãy lên bảng viết công thức cho thầy xem.”
Tôi tưởng trả lời được đã là xong, vậy mà còn chưa hết. Tôi định lén đưa cô ấy vở viết của mình, nhưng trước đó Sugishita đã rụt rè đi lên bảng. Tay cô ấy nắm chặt, vẻ mặt bối rối, mắt nhìn chằm chằm vào bảng, rồi bỗng nhiên giống như có gì đó hối thúc, cô ấy bắt đầu viết.
“Có đúng không ạ?”
Khi nghe cô lo lắng hỏi, thầy giáo chết điếng người lẩm bẩm “À” rồi “Ừ thì...” Cô ấy khẽ cười rồi trở lại chỗ ngồi.
Giờ ra chơi, cô ấy bảo tôi “Cảm ơn cậu nhiều”, nhưng tôi không hiểu cô ấy đang nói đến chuyện gì. Nghĩ là vì mình đã mách cô ấy đáp án, nên tôi bảo: “Sugishita, bài đó cậu tự giải được còn gì?” Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười rồi nói “Không. Nhờ cậu cho tớ xem vở đấy”.
Có vẻ khi đang đi lên bảng cô ấy đã liếc nhìn vở của tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cậu có thể nhớ hơn mười dòng công thức chỉ trong một nháy mắt sao?” và cô ấy đáp: “Trong đầu mình có camera đấy”.
Học chung lớp với Sugishita năm tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nói chuyện với cô ấy. Tôi hỏi cô ấy về mẩu báo hồi nãy trong giờ học.
“Cậu thích cờ shogi à?”
Mẩu báo đó là về cờ shogi chiếu hết. Là một thế cờ đố, trong đó mình đang cầm của đối phương quân cờ XX, phải làm thế nào đó để chiếu hết bằng ba nước đi.
Tôi có biết chuyện năm ngoái lớp Sugishita có giáo viên thời vụ về trường này dạy môn Quốc ngữ. Giáo viên đó rất thích cờ shogi, tích cực phổ biến môn cờ này đến nhiều học sinh. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dán mắt vào một thế cờ như vậy, lại còn là con gái nữa.
“Không, mình không thích. Mình chỉ cố gắng chơi vì nghĩ biết đâu sau này shogi sẽ có ích cho bản thân.”
“Shogi thì có lợi ích gì? Cậu thử ví dụ xem?”
“Biết đâu tớ gặp được đại gia Ả Rập trên con tàu hạng sang. Anh ta cũng thích shogi như tớ và bảo ‘Nếu cô thắng tôi, tôi sẽ tặng cô một mỏ dầu’ chẳng hạn.”
“Làm gì có chuyện ấy, nếu có thì cậu học cờ vua sẽ hơn chứ. À, tớ hiểu rồi. Cậu nghĩ vậy để có động lực chơi shogi hơn thôi chứ gì.”
“Naruse biết chơi không?”
“Thi thoảng ông cũng bắt mình chơi cùng, nhưng mình chỉ biết luật thôi. Ông mình chơi cũng kém nên mình chưa bao giờ nghĩ kỹ chiến thuật cả. Cho mình xem mẩu báo kia được không?”
Tôi mượn mẩu báo từ cô ấy. Đến tiết lịch sử Nhật Bản, tôi thử suy nghĩ và thấy những quân cờ cứ tự nhiên di chuyển trong đầu, trong thoáng chốc tôi đã giải được thế cờ. Tôi chỉ mong chuông báo hết giờ học mau chóng reo lên.
Tôi đã chỉ Sugishita cách giải thế cờ ấy, cô ấy xuýt xoa: “Cậu giỏi quá! Cậu giỏi quá!”
Từ lần đó cô ấy luôn cắt biên bản trận cờ từ báo hay tạp chí và mang đến chỗ tôi.
Cô ấy nói mình không hứng thú với việc giải nước cờ mà cũng không giỏi nữa, chỉ thích ghi nhớ biên bản trận đấu đã được giải sẵn.
Mỗi lần giải được thế cờ, không cần đợi đến giờ ra chơi, tôi viết câu trả lời vào mảnh giấy nhỏ lén đưa ra đằng sau cho Sugishita. Mỗi lần như vậy cô ấy đều bấm bút ba cái, ra hiệu “Cậu-giỏi-quá”.
Nhưng có một lần cô ấy đã bấm bút bốn cái.
Khi tôi hỏi “Cậu bấm bút thêm một lần là nghĩa gì vậy?” cô ấy không trả lời mà chỉ bảo “Cậu tự nghĩ xem”. Anh Nakai nhân viên làm bán thời gian ở nhà tôi lẩm nhẩm hát “Lời mình muốn nói ‘Mình-thích-cậu-rất-nhiều’ ”, nhưng đó là năm lần.
Rốt cuộc trong lúc tôi vẫn chưa hiểu gì cả thì vụ việc ấy đã xảy ra. Lần cuối cùng cô ấy bấm bút năm lần nhưng hai chúng tôi không nói gì với nhau. Tất nhiên năm lần ấy không phải là “Mình-thích-cậu-rất-nhiều”.
Đến bây giờ tôi vẫn không biết ý nghĩa của bốn lần bấm bút đó là gì. Nhưng năm lần bấm bút cuối cùng ấy, tôi vẫn luôn nghĩ là “Cậu-hãy-đi-chết-đi”.
Tờ giấy cô ấy đưa tôi là một biên bản cờ đã phân rõ thắng thua.
Trong một ván shogi bình thường không có câu hỏi và câu trả lời rõ ràng như trong shogi chiếu hết, nên khi cô ấy hỏi “Theo cậu mình phải đi như thế nào để không bị thua như thế này?” tôi chỉ biết im lặng. Thế nhưng nó lại thành lý do để chúng tôi ở lại cùng nhau sau khi buổi liên hoan tăng một kết thúc, thật là may mắn.
Bây giờ chúng tôi đã khác ngày xưa, mặc dù không gọi là dư dật nhưng trong ví cũng có tờ mười ngàn yên đủ để vào quán nước nào đó vừa uống nước vừa giải thế cờ. Nhưng một nơi mà chúng tôi có thể nói chuyện mà không cần bận tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai thì quả thật... vẫn chỉ có thể là chốn cũ.
Ở chính giữa đảo là núi Aokage cao ba trăm ba mươi mét, là ngọn núi cao nhất đảo. Sau khi đi bộ khoảng năm phút dọc theo con đường lên đỉnh núi, người ta sẽ thấy một căn nhà nhỏ đơn sơ bên cạnh đường. Đó là nhà của Sugishita. Lũ trẻ cấp một hay gọi nó là “căn nhà ma”.
Tôi chưa từng vào đó bao giờ. Ở lối vào có một vọng lâu nhỏ có mái che, ngày trước chúng tôi hay vào đó nhưng không phải để nói chuyện tình cảm mà chỉ dán mắt vào biên bản cờ.
Tối nay chúng tôi sẽ quay lại nơi đó, vì ở hòn đảo này không có quán nào đủ đẹp để rủ cô bạn gái bốn năm mới gặp lại tới.
Bên ngoài quán nhậu bình dân nơi chúng tôi liên hoan tăng đầu chỉ toàn là các quán bar. Vì vậy sau khi tàn tiệc cả đám đã tổ chức tăng hai ở cùng địa điểm.
Bốn năm trôi qua mà mọi thứ vẫn vậy.
Trời lạnh nhưng không đến mức răng va cầm cập vào nhau, vả lại được kề vai với một cô gái thì cũng không đến nỗi chết lạnh. Chúng tôi mua hai lon cà phê ấm rồi ngồi cách nhau một khoảng vừa phải. Mặc dù có đèn đường nhưng vẫn chưa đủ sáng để có thể đọc biên bản cờ. Vậy nên chúng tôi đã trao đổi thư điện tử, số điện thoại và địa chỉ nhà nhau để liên lạc lại khi tìm ra nước cờ, rồi ngồi hàn huyên những câu chuyện không đầu không cuối.
Chuyện học tập, chuyện làm thêm và chuyện đi xin việc.
Sugishita nói cô ấy đang làm thêm ở công ty vệ sinh môi trường, công việc là dọn dẹp các khu chung cư mới xây xong hoặc các tòa nhà văn phòng vào ban đêm. Cô ấy cười nói: “Thực ra mình thích lau cửa kính tòa nhà cơ, nhưng mình không đủ năm mươi cân nên họ không cho mình lên cáp treo”.
Không hẳn là tôi ghét việc đó đến không thể chịu nổi, nhưng nếu được tôi không muốn cô ấy phải làm công việc nặng nhọc dành cho đàn ông như vậy, mà hãy làm ở siêu thị hay quán cà phê gì đó, ít nhất là một công việc mà mức lương cho phép nghĩ được đến chuyện mua túi xách. Nghĩ thế nào đi chăng nữa thì việc làm thêm hiện tại của Sugishita chỉ đủ sống thôi.
Cô ấy phải làm công việc như vậy là lỗi của tôi. Niềm an ủi duy nhất là Sugishita đã xin được việc ở một công ty xây dựng nhà ở mà cô từng thấy trong quảng cáo trên tivi.
“Naruse thì sao? Cậu có dự định thế nào?”
Cô ấy hỏi tôi, giống hệt như ngày xưa. Nhưng dù cô ấy có ý tốt, tôi vẫn không thể hào hứng nói về bao nhiêu lý tưởng như ngày xưa được nữa. Mà không, tôi đã từng làm thế lần nào chưa ấy nhỉ?
Đáng lẽ lúc đó tôi nên vui vẻ nói rằng mình rất mong sớm có việc làm hay gì đó, dù chỉ là nói dối thôi cũng được.
Cuối tháng Mười năm ấy...
“Mình không muốn chuyển chỗ đâu.”
Dưới vọng lâu nhỏ gió lùa lạnh buốt da, khi tôi một tay cầm lon cà phê, mắt nhìn chăm chú vào biên bản cờ, Sugishita đột ngột nói như vậy. Tim tôi đập thình thịch, vậy là cô ấy không muốn xa tôi sao, liệu có phải tôi sắp được tỏ tình không? Thế nhưng những kỳ vọng đó nhanh chóng bị đập đổ.
“Đằng sau Naruse dễ nấp lắm.”
Thì ra là vậy.
“Ừ, cậu học thuộc từ tiếng Anh trong giờ Toán mà còn không lộ cơ mà.”
“Chết! Bị cậu phát hiện rồi. Ừ thì, phải biết tiếng Anh thì mới gặp được đại gia Ả Rập trên con tàu hạng sang chứ.”
“Chuyện đấy ngày xưa cậu từng nói rồi nhỉ... Là thật đấy à?”
“Thật, thật. Ước mơ của tớ đấy. Gọi là tham vọng thì đúng hơn. Nếu không có tham vọng, chẳng phải cuộc đời sẽ bị nhấn chìm trong hiện thực chán ngắt hay sao? Naruse không có à? Tham vọng ấy.”
“Không có. Mình chỉ mong sớm ra khỏi đảo để hòa nhập với thế giới bên ngoài.”
“Nếu vậy thì sắp rồi còn gì. Cậu sẽ học tiếp lên chứ?”
Tất nhiên là tôi rất muốn vậy. Trong bản khảo sát hướng nghiệp làm hồi kỳ một tôi đã viết như vậy, nhưng rồi lại có chuyện xảy ra. Trong năm nhà tôi phải bán lại quán ăn.
Tình hình kinh doanh của quán không thuận lợi đã mấy năm nay rồi, chuyện bán quán không phải mới được bàn đến ngày một ngày hai. Chỉ có điều lúc đầu tôi có nghe nói chủ một khách sạn du lịch trong vùng sẽ mua lại, quán ăn sẽ tiếp tục hoạt động như một phần của khách sạn. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà nửa năm lại đây câu chuyện thành ra là quán ăn sẽ bị đập đi, thay vào đó một cửa hàng có các máy đánh bạc sẽ được xây lên. Bố mẹ tôi cũng sẽ làm thuê ở đó cửa hàng đó luôn... nhưng cả chuyện đó cũng còn chưa chắc chắn.
Vì vậy học tiếp lên với tôi vẫn còn là một vấn đề khó khăn. Bảo là học lên, nhưng nếu chỉ học ở một trường công lập thì cũng không giải quyết được gì, không giúp được ai cả.
“Có lẽ tớ sẽ đi làm.”
“Vậy à. Cậu sẽ làm gì?”
“Làm gì à? Chỉ cần có người thuê tớ là tớ sẽ làm.”
Những quân cờ trong biên bản mà chúng tôi hờ hững không động đến nãy giờ vẫn đứng yên, dù tôi có dán mắt nhìn hay nhìn bâng quơ, chúng cũng không tự nhiên di chuyển.
... Một tuần sau đó...
Ban ngày, từ chân núi có thể nhìn toàn cảnh thị trấn nhỏ kéo dài tới tận bờ biển, nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn thấy những ánh đèn le lói. “Chỗ này không người, có khi còn có ma nữa nên chẳng ai thèm đến đây hẹn hò. Đây là nơi mình cảm thấy tĩnh tâm nhất,” Sugishita đã từng nói như vậy.
“Tối nào mình cũng ra đây ngồi học, hoặc ngồi nghĩ vu vơ.”
Chắc hẳn ngày hôm ấy Sugishita cũng đã ở đó, và đã nhìn ra ánh lửa sáng rực từ phía khu nhà gần bờ biển. Cô ấy nghĩ có lẽ là cháy nhà nên chạy xuống dốc, lao đến trước ngôi nhà đang bốc cháy thì gặp tôi đang thẫn thờ nhìn lên.
Hôm đó là ngày gia đình tôi nhượng lại quán ăn và chuyển ra khu chung cư ngoài thị trấn.
Khi đội phòng cháy chữa cháy và cảnh sát lao tới đám cháy hỏi sự tình, cô ấy đã nhanh miệng đáp lại trước khi tôi kịp trả lời.
“Hai chúng cháu đã ở cùng nhau ạ. Naruse đến vọng lâu đầu đường để lấy mẫu đơn xin cấp học bổng từ cháu, vốn cháu đưa cho cậu ấy ở trường cũng được nhưng lại sắp đến hạn, vả lại bọn cháu cũng không muốn có nhiều người nhòm ngó nên hẹn nhau lúc chín giờ lên đấy để cùng viết đơn xin. Sau đó bọn cháu tự nhiên thấy có lửa cháy nên mới chạy đến đây xem.”
Lúc ấy tôi không hiểu tại sao cô ấy lại phải nói dối như vậy.
“Không phải. Cháu...” khi tôi đang định nói thì đã nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao, toàn là những người tôi quen, họ sống ở gần đây và thấy có lửa cháy nên hiếu kỳ đổ xô đến xem. “Chắc có kẻ phóng hỏa rồi”, họ vừa nói vừa liếc nhìn tôi.
Có lẽ tôi là kẻ đáng nghi nhất. “Cháu chỉ đi ngang qua rồi thấy đám cháy nên đứng nhìn thôi,” dù tôi có nói vậy chắc cũng không ai chịu tin.
“Giờ này rồi còn ra ngoài làm gì? Ở thị trấn này cũng đâu có cửa hàng tiện lợi nào?” nếu tôi bảo mình ra ngoài vì muốn gặp Sugishita thì liệu họ có tin không?
Cháu vừa mất đi một thứ quan trọng, dù chúng cháu không thân thiết đến mức cô ấy có thể lấp đầy được khoảng trống đó, nhưng cháu vẫn muốn gặp cô ấy, tôi không thể nói như vậy được.
Rốt cuộc tôi đành trả lời “Vâng, đúng là thế ạ”. Hôm ấy tôi đã nhận đơn xin học bổng từ Sugishita và nộp lại cho giáo viên chủ nhiệm ngay sáng hôm sau mà không đọc kỹ nội dung.
“Đúng rồi. Thầy đã định bảo em chuyện này.”
Thầy chủ nhiệm thản nhiên nói vậy, giá mà thầy cho tôi biết sớm thì tốt biết mấy. Vụ cháy được kết luận là do ai đó phóng hỏa nhưng rốt cuộc không tìm ra thủ phạm. Còn tôi nhận được thông báo trúng tuyển học bổng vào tháng sau đó, tức là cuối tháng Mười một.
Bố mẹ cũng chỉ bảo tôi: “Thế thì con hãy cố gắng nhé”.
Khi định bảo Sugishita rằng mình đã trúng tuyển học bổng, tôi mới đọc kỹ và nhận ra.
Học bổng này mỗi trường trong tỉnh chỉ được trao một suất, chế độ cho vay không lấy lãi toàn bộ tiền nhập học và học phí trong bốn năm. Đơn đăng ký này chỉ có thể lấy ở văn phòng của tòa thị chính, nếu Sugishita có được nó thì hẳn là cô ấy đã định tự xin cho mình. Cô ấy còn khó khăn hơn tôi bao nhiêu lần, vậy mà...
Ai trong đảo cũng biết bố cô ấy có nhân tình và đã đuổi Sugishita, mẹ và em trai cô ấy ra ngoài. Ba mẹ con phải sống lặng lẽ trong căn nhà nhỏ ở chân núi.
Giờ ra chơi, cô hầu như không chơi đùa cùng các bạn nữ mà một mình nhìn chằm chằm vào biên bản cờ, thi thoảng nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã bất giác dõi theo dáng vẻ ấy của cô.
Để thoát khỏi cuộc sống ở hòn đảo chật hẹp, chắc hẳn cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai sau này, tự mình tìm hiểu mọi thứ và tự đi xin đơn xin học bổng ở tòa thị chính.
Không hiểu sao tối hôm đó tôi đã hoàn toàn không nhận ra. Không hiểu sao đơn xin học bổng với số tiền lớn như vậy mà tôi lại không đọc kỹ. Và tôi cũng không hiểu sao chuyện riêng tư như vậy mà thầy chủ nhiệm lại phải nói trong tiết sinh hoạt.
“Naruse đã trúng tuyển học bổng của tỉnh. Chỉ có vài người nhận được thôi đấy”, nghe cứ như là “gia cảnh nhà nó nghèo lắm” vậy. Khi ấy trong lớp mọi người đã chuyển chỗ. Sugishita ngồi chếch ở phía trước tôi nên tôi không biết biểu cảm cô ấy như thế nào khi nghe tin. Nhưng tôi thấy cô đã bấm bút năm lần.
“Tạm-biệt-Na-ru-se”, “Chẳng-có-gì-đáng-khen”, “Cậu-hãy-đi-chết-đi”...
Mà không, cũng có thể chỉ là bút chì kim của cô ấy bị tắc ngòi. Thế nhưng từ vụ cháy ấy, Sugishita không còn mang tờ biên bản cờ đến chỗ tôi nữa. Tôi không dám chủ động bắt chuyện với cô ấy, dù đi qua nhau cũng không dám nhìn vào mắt.
Tôi chỉ nhẹ nhõm hơn một chút khi nghe tin Sugishita cũng trúng tuyển đại học trên Tokyo trước khi rời khỏi đảo.
Tôi có thể rời khỏi đảo, học lên cao hơn là nhờ Sugishita. Tôi chưa nói được lời nào cảm ơn cô ấy. Tôi đã quyết tâm sẽ cố gắng để ít nhất khi gặp lại cô ấy sau này có thể tự tin chia sẻ về cuộc sống hiện tại, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu lâu.
Tôi bùng học, sa vào cờ bạc và cá cược đua ngựa. Tôi phải làm thêm để bù vào số tiền đã mất. Việc làm cũng không xin được, từ tháng Tư vừa rồi tôi chỉ làm bán thời gian. Vậy mà trước mặt cô ấy, tôi đã nói như thể bản thân mình đang rất cố gắng. Tôi hầu như chỉ nói chuyện về nhà hàng Chartier-Hirota, kể cho cô ấy vài việc tốt mình đã làm khi phục vụ tiệc tại nhà.
“... Có gia đình kia, người vợ bị tật ở chân do tai nạn, từ đó thành ra chẳng mấy nói chuyện với ai. Nhưng khi đang ăn tiệc của bọn tớ, bỗng nhiên chị ấy hoài niệm ‘Hôm ấy tuyết đã rơi anh nhỉ’ rồi thì ‘Trên đường về mình đã nắm tay nhau lần đầu tiên...’ Người chồng nghe vậy đã bật khóc, bọn tớ suýt cũng khóc theo họ.”
Những chuyện ấy là sự thật. Tối hôm đó tôi thực sự đã nghĩ có lẽ mình nên đi học lại nấu ăn ở trường nghề, bởi những món ăn có thể gợi lại ký ức khi xưa mới thật kỳ diệu làm sao. Thế nhưng điều làm tôi thấy áy náy nhất là đã lấy những câu chuyện đó ra biện hộ cho sự kém cỏi của bản thân, gượng ép đến mức tưởng như có thể cảm nhận thấy được.
Sugishita chăm chú lắng nghe, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ điều gì đó, khiến tôi càng cảm thấy có lỗi hơn. Tôi định cảm ơn cô ấy chuyện khi xưa. Mà không, tôi không muốn nói lại chuyện xưa, nếu được tôi muốn mời cô ấy đến Chartier-Hirota. Nghĩ vậy, tôi lấy tờ danh thiếp của nhà hàng ra từ trong ví.
“Nếu không phiền, cậu hãy cầm lấy cái này đi.”
Tôi chỉ nói được có vậy. Nghe như ý bảo cô ấy đến ăn và tự trả tiền vậy. Thế nhưng...
“Nếu mình gọi tiệc tại nhà, cậu sẽ chuyển đến giúp chứ?”
Trên bàn tiệc tăng một Sugishita đã bảo lâu lắm mới lại được uống bia xịn, hoàn cảnh sống có vẻ khó khăn nên tôi hoàn toàn không nghĩ cô ấy sẽ đáp lại như vậy. Cô cất danh thiếp vào ví, lấy sổ tay ra rồi bắt đầu xem ngày tháng.
“Được chứ. Tớ rất sẵn lòng.” Chẳng nhẽ cô ấy lại gọi tiệc cho một mình mình, hay cô ấy định sẽ nhõng nhẽo với người yêu? Có mỗi chuyện ấy mà cũng không dám hỏi, tôi đúng là vô dụng.
Nobara-so, phòng 102. Trên tờ địa chỉ chúng tôi đã trao đổi với nhau có viết như vậy.
Do công việc làm thêm nên tôi quay lại Tokyo vào ngày mùng ba tháng Một. Rồi đến ngày mùng năm...
Kể từ buổi họp lớp, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến shogi. Mà không phải, tôi chỉ nghĩ đến Sugishita. Tôi thử đi quân trên bàn cờ thật, khi chơi cờ với ông, tôi thử tấn công theo nước cờ giống với biên bản cờ mà Sugishita đưa. May sao, nhờ mấy câu nói vu vơ của ông, tôi đã tìm ra chiến lược để lật ngược tình thế.
“Cháu xem chương trình dạy shogi trên tivi đấy à?”
Hồi nửa năm trước, chương trình dạy shogi trên tivi có nói về cách đi quân giống trong biên bản cờ của Sugishita thì cuối cùng đã bị thua. Nghe nói đó là chiến lược do một kỳ thủ nổi tiếng nghĩ ra để phá thế khai cuộc Chấn Phi Xa. Tôi biết ông hay thu lại video chương trình dạy shogi và xem lại nhiều lần trong ngày, nhưng nhớ cả video của nửa năm trước thì đúng là chỉ có ông tôi thôi. Nhưng lần này ông đã giúp tôi một việc lớn rồi.
Có lẽ... Sugishita đã bị dẫn dụ khi chơi cờ. Đối thủ nắm được điểm yếu của Sugishita - cô ấy nhớ các chiến thuật một cách máy móc - nên đã dụ cô ấy dùng chiến thuật đó từ lúc khai cuộc, giả vờ thí quân Bộ Binh và Quế Mã nhưng cuối cùng lại bất ngờ dùng chúng để chiếu hết.
Tôi vội vã liên lạc lại với Sugishita, hồi hộp gọi điện cho cô ấy và nghe cô bảo đã quay lại Tokyo. Khi nghe tôi nói sẽ phải mất thời gian để giải thích, cô ấy đã mời tôi đến nhà.
Nobara-so... Nhà trọ tôi ở tên là Tachibana. Chỉ là cái tên thôi nhưng có vẻ cô ấy đang ở một nhà trọ “thú vị” hơn nơi tôi đang ở[1], tôi cũng thấy yên tâm hơn phần nào. Ngoài ga tàu có một dãy nhà cao tầng, nhà trọ của cô ấy cách ga chỉ năm phút đi bộ nên tôi đã nghĩ nơi cô ấy ở phải tuyệt vời lắm. Vậy mà sau khi từ đường lớn rẽ vào một con hẻm nhỏ đến mức suýt nữa không nhìn ra, rẽ trái hai lần nữa, trước mắt tôi chỉ là một căn nhà bằng gỗ hai tầng xập xệ đến mức ai nhìn chắc cũng sẽ tưởng là xây để quay phim. Tất nhiên nếu nằm ở trên đảo thì ngôi nhà này trông cũng không có gì lạc lõng.
Ở tay vịn cầu thang bên ngoài có treo tấm biển cũ bằng gỗ đề chữ Nobara-so.
Phòng số hai, tầng một. Tôi nhấn nút chuông nhỏ bên cạnh cánh cửa mà tưởng như chỉ cần đá nhẹ là sẽ bung ra mất. Cô ấy bước ra, để mặt mộc, mặc một chiếc váy liền thân đơn giản.
Căn phòng rộng sáu chiếu, nếu không có chiếc laptop có lẽ người bước vào phòng sẽ tưởng như mình vừa quay lại thời Chiêu Hòa. Thế nhưng căn phòng tuềnh toàng này cộng thêm dáng vẻ giản dị như khi còn ở đảo của Sugishita lại làm tôi cảm thấy cô ấy gần gũi, thân thuộc hơn buổi gặp mặt hôm rồi.
Giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy phải sống tằn tiện như thế này là do lỗi của tôi.
À mà không, từ cửa nhìn vào thì nó ở góc chết nên tôi đã không để ý thấy, nhưng trong phòng vẫn có một món đồ nội thất nổi bật. Có lẽ là bàn trang điểm. Trông nó nặng và dày dặn, khung gỗ được khắc khá tỉ mỉ, tưởng như phải thuộc về một cung điện châu Âu mới phải. Một thứ có vẻ đắt tiền như vậy lại được dùng làm chỗ để mấy đống sách và tạp chí ngổn ngang, nên tôi mới thấy khó hiểu.
“Cậu ngồi xuống đây đi.”
Sugishita chỉ về phía chiếc bàn sưởi, có lẽ vừa dùng để ăn, vừa để học và đọc sách, ở chính giữa đặt một bàn cờ shogi dạng gấp và hộp nhựa đựng các quân cờ. Trước mặt tôi là một cốc cà phê có vẻ đã pha sẵn đường và sữa.
“Cảm giác cứ như... đây không phải lần đầu Naruse đến đây ấy. Hôm họp lớp cũng vậy, tớ không có cảm giác gì là lâu lắm mình mới gặp lại nhau cả.”
Sugishita nói đầy ẩn ý, hoặc cũng có thể là do tôi tự hiểu sai thôi.
Chỉ có hai chúng tôi ở trong phòng của cô ấy, tim tôi đập thình thịch. Để cô ấy không nhận ra, tôi uống một ngụm cà phê rồi bày bàn cờ ra.
Tôi xếp quân cờ và giải thích cho Sugishita những gì đã xem ở chương trình dạy shogi trên tivi, hình như hơi cẩn thận quá mức cần thiết. Nếu bảo là Sugishita đã bị đối phương dẫn dụ thì chắc cô ấy sẽ mất lòng, nên tôi chỉ bảo là cô ấy đã quá tập trung triển khai chiến thuật phá thế Chấn Phi Xa, đối thủ đoán được nên nhắm lúc sơ hở đã phản công.
Cô ấy nhìn không rời mắt khỏi bàn cờ: “Thế à. Hóa ra là vậy.”
“Shogi và shogi chiếu hết vốn khác nhau, nếu học thuộc các chiến thuật trong shogi chiếu hết đem đi thi đấu thì sẽ bị lộ điểm yếu. Để tránh tình trạng này, ba nước tiếp theo cậu cứ đi những quân không liên quan đến chiến lược là được. Nhưng như vậy sẽ thành ra hai kỳ thủ đã hiểu quá rõ nhau cố đánh lừa nhau, có thể sẽ lại bị tấn công bất ngờ... Nói chung đầu tiên mình phải...”
Tôi đã lật ngược thế trận trên bàn cờ. Sugishita nhìn chằm chằm một lúc rồi cười nói: “Cậu giỏi quá”. Mặc dù cô ấy không cầm cái bút nào nhưng tôi cảm giác đâu đó trong tai như có tiếng bấm bút ba lần. Tôi lấy can đảm hỏi cô ấy.
“Tớ hỏi này... Cái lần cậu bấm bút bốn lần ấy... Nghĩa là gì vậy?”
“Là điều mà tớ nghĩ đến nhiều nhất lúc đó, và tớ muốn Naruse nhận ra.”
Chuyện muốn tôi nhận ra và gồm bốn chữ. Chắc không phải là “Cậu-hãy-cố-lên” rồi. “Mình-thích-cậu-rất-nhiều” lại là năm chữ. Mà không, học sinh cấp ba khi tỏ tình sẽ không nói “Mình-thích-cậu-rất-nhiều”. Chắc hẳn phải là một câu đơn giản hơn.
“Sugishita, tình hình thế nào rồi?”
Có tiếng cửa mở lạch cạch và giọng nói của một người đàn ông vang lên. Anh ta tự nhiên bước vào phòng. Trông người đàn ông đó rất đẹp trai - da trắng, dáng người mảnh khảnh, sống mũi cao, mắt đẹp. Không biết anh ta là ai nhỉ?
“Anh Nishizaki đã về rồi à. Em nấu sắp xong rồi, anh vào ăn cùng luôn cho vui.”
Trên chiếc bếp ga đơn duy nhất trong căn bếp chật hẹp đang đặt một chiếc nồi đun lửa nhỏ, lúc mới vào tôi đã để ý thấy. Cô ấy nấu cho tôi sao? Làm gì có chuyện.
“Thịt hầm khoai tây à?... Ghê quá. Phần của anh em mang cho ông Nohara đi. Anh về phòng đây.”
Người đàn ông kia đường đột xuất hiện, nói vậy xong thì đường đột đi về, có vẻ còn không nhận ra tôi đang ở đây. Kiểu người gì thế không biết!
“Ông chủ nhà có phần rồi mà... Naruse, cậu ăn chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“May quá, vậy là không lo bị thừa. Tại mình nấu nhiều quá... Mình sẽ cho vào hộp để cậu mang về nhé.”
Tôi định hỏi Sugishita có thể cho tôi ăn ở đây cùng cô được không, nhưng nghĩ lại mình chẳng có tư cách gì để đòi hỏi như vậy. Tôi vẫn chưa xin lỗi cô ấy, và cô vẫn chưa tha thứ cho tôi. Tôi còn đến nhà người ta mà không mang theo quà gì cả, vậy mà còn định yêu sách gì nữa?
Vả lại, còn cảm xúc này nữa... Không lẽ là tôi đang ghen tị?
“Này... Anh ta là ai vậy?”
“Anh ấy là Nishizaki ở phòng bên cạnh, cậu thấy giống hoàng tử không? Anh ấy là sinh viên đại học, mà có phải không nhỉ? Mình cũng không rõ anh ấy đang bảo lưu hay là đã tốt nghiệp rồi, anh ấy bảo muốn trở thành một nhà văn theo trường phái thuần túy[2].”
“Vậy à. Thảo nào, nhìn anh ta có dáng làm nhà văn thật.”
“Ừ, nhưng nhìn cũng giống bệnh nhân lao phổi trong nhà an dưỡng luôn. Giá như anh ấy có tài năng thật thì mình cũng không nói gì đâu, nhưng mà...”
“Không có hả?”
“Anh ấy đã cho mình xem mấy tác phẩm gọi là ‘tự hào’, nhưng toàn những nội dung mà mình không hiểu thôi. Mấy câu chuyện như có chú chim cảnh sau khi bị bỏ đói mấy ngày, người ta cho thức ăn vào lò nóng để dụ nó tự nguyện biến thành chim nướng... Rồi chuyện một anh chàng tin rằng người yêu của mình sau khi tự sát ở biển đã biến thành chiếc vỏ sò. Đoạn anh ta áp vỏ sò vào tai để nghe giọng nói của người yêu, cũng lãng mạn đấy. Một hôm anh ta không còn nghe thấy giọng nói đó nữa nên đã đập nát vỏ sò và uống nó. Tối đó cô ấy xuất hiện trong giấc mơ của anh ta. Kể từ đó, hằng đêm anh ta đều ra bờ biển tìm vỏ sò mà cô gái biến thành, đập nát và uống nó, cho đến lúc người cứng đờ anh ta mới nhận ra mình cũng đã biến thành một cái vỏ sò lớn. Đúng là chẳng đâu vào đâu nhỉ?”
“Ừ... Nhưng nghe cũng có tính văn học đấy chứ.”
“Nhưng mà là dùng đá đập vỏ sò rồi uống đấy. Người chứ có phải con gà đâu, sao lại làm vậy chứ. Không biết mình nói vậy anh ấy có giận không nữa. Ở nhà trọ này, ai nói gì những người khác đều nghe thấy hết.”
“Cậu đang hẹn hò với anh ta à?”
“Cho mình xin đi. Anh ấy cũng đẹp trai, chụp bức ảnh để trong nhà thì được chứ ở cùng nhau thì mệt lắm. Mọi người ở khu trọ này ai cũng thân thiện với nhau cả mà. Ba năm trước thành phố bị bão lớn lắm, nước tràn vào tận sàn nhà tầng một, từ dịp đó bọn mình coi như cùng hội cùng thuyền luôn. Mái nhà cũng là do tất cả góp sức sửa đó, thế nên trông nó mới chắp vá kinh khủng vậy. Nhưng vậy mà vẫn còn tốt hơn lúc ở trên cái đảo ấy ngàn lần. Có lẽ chỉ mình Naruse mới hiểu hết được cảm giác ấy của mình thôi, nên mình rất vui khi gặp lại cậu.”
Cô ấy... đang vui sao? Chẳng phải do lỗi của tôi mà cô ấy phải sống ở nơi như thế này hay sao? Đến mức phải sửa mái nhà nữa...
“Sugishita! Mình xin lỗi. Thực lòng xin lỗi cậu. Vì bao che cho mình mà cậu đã không nhận được học bổng. Mình thật có lỗi.”
Tôi rút chân ra khỏi bàn sưởi, quỳ xuống chống tay lên mặt chiếu. Dù tôi có dập đầu xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa có lẽ cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi. Nếu có tiền học bổng, dù không thể sống trong một căn hộ ở chung cư cao cấp nhưng ít nhất cô ấy cũng đã có thể ở một nơi tốt hơn rồi. Đáng ra cô ấy phải được hưởng sự thoải mái mà tôi đã có.
“Này, khoan đã... Hóa ra từ trước tới giờ cậu vẫn luôn nghĩ vậy à? Mình có để bụng gì chuyện tiền học bổng đâu.”
Tôi ngẩng mặt lên bối rối.
“Ừ thì... hoàn cảnh nhà mình đúng là như vậy, nhưng mà mình vẫn có bố. Ông ta là đồ tệ hại đã bỏ mẹ con mình để sống cùng tình nhân trong căn nhà to gần bờ biển, nhưng ít ra vẫn gửi tiền nuôi dưỡng mình đầy đủ... Nên lúc thấy Naruse được học bổng, mình đã nghĩ ‘Vậy-là-tốt-quá-rồi’, nên đã bấm bút năm lần đó.”
“Năm lần đó là ‘Vậy-là-tốt-quá-rồi’ à?”
“Ừ, chứ có thể gì khác nữa?”
Có quá nhiều ấy chứ. Tôi cảm thấy như một gánh nặng vừa được gỡ bỏ, nhẹ nhõm đến mức nước mắt như muốn trào ra. Vậy-là-tốt-quá-rồi, vậy-là-tốt-quá-rồi, vậy-là-tốt-quá-rồi...
“Mà thôi, ta nói chuyện khác đi. Dịch vụ đặt tiệc tại nhà của nhà hàng Chartier-Hirota ấy, nếu hôm nay mình gọi điện thì có thể đặt lịch hẹn trong tháng này không?”
“À, không được đâu. Nhanh nhất cũng phải tháng Tư cơ.”
“Phải đợi lâu vậy à? Có cách nào đặt lịch hẹn sớm hơn được không? Naruse có đặc cách gì cho mình được không, coi như trả ơn mình vụ tiền học bổng ấy... Mà thôi, coi như mình chưa nói gì nhé. Khác gì tự tôn mình lên làm ân nhân của cậu.”
Không khí đang vui vẻ bỗng chốc chùng xuống. Biểu cảm của Sugishita lộ vẻ hối hận thấy rõ, có lẽ cô ấy chỉ nói đùa cho vui thôi. Nhưng nếu làm vậy có thể trả ơn Sugishita được thì... Tôi không giận cô ấy, vả lại tôi biết ơn cô thật.
“À không, có lẽ mình sắp xếp được đấy.”
Mỗi lần tổ chức tiệc tại nhà đều phải do vài nhân viên hỗ trợ nhau cùng làm, ít ai một mình cáng đáng hết được, nên một ngày có thể tổ chức tiệc tại nhà hay không tùy vào việc hôm đó có bao nhiêu nhân viên đi làm. Tức là nếu tôi đăng ký thêm ca làm thì trong tháng này có thể thực hiện yêu cầu của cô ấy luôn được. Tôi đã nói với Sugishita như vậy.
“Nhưng do chỉ có mình mình nên tối đa chỉ được bốn khách thôi.”
“Thật không?” cô ấy thở phào nhẹ nhõm, “Phải quyết định ngay xem khi nào thì được. Thứ Bảy, Chủ nhật có được không nhỉ.” Thứ Bảy thì tôi đang trống một ngày.
Ngày hai mươi hai tháng Một là sinh nhật của tôi. Nếu lát nữa cô ấy muốn cảm ơn tôi chuyện đã giúp giải thế cờ, tôi định sẽ lấy hết can đảm mời cô ấy đi ăn sinh nhật mình.
“Thứ Bảy ngày hai mươi hai có được không?”
... Thế này cũng được. Tôi không giận. Chắc tôi đã quá tự tin khi định mời cô ấy đi ăn sinh nhật. Sugishita mở sổ tay khoanh tròn vào ngày hai mươi hai, nhưng rồi lại chỉ ngón tay vào một ngày khác.
“Vậy trong tuần sau mình muốn làm một buổi liên hoan. Khi nào Naruse rảnh?”
Lúc ấy tôi vẫn nghĩ Sugishita tổ chức buổi liên hoan đó là để mừng sinh nhật sớm cho tôi.
Còn một tuần nữa là đến sinh nhật tôi. Không biết từ trước đến giờ đã lúc nào tôi để ý ngày tháng đến như vậy chưa?
Đây cũng là lần đầu tiên tôi mua một chậu hoa, vì nghĩ nếu được ngồi đối diện Sugishita quanh bàn sưởi có đặt chậu hoa ở giữa thì sẽ rất vui. Nhưng trên bàn hôm ấy hóa ra lại đặt bếp lẩu từ.
“Hôm nay bọn mình ăn lẩu nhé.”
Sugishita vừa nói vậy vừa đặt chậu hoa lên bàn trang điểm, tôi thấy thế cũng được. Buổi tối lạnh mà được ngồi lai rai ăn lẩu cùng cô ấy thì cũng thích. Vậy mà không hiểu sao cả “chàng hoàng tử” cũng ở đây.
“Xin lỗi nhé, hôm trước anh đã quên không chào hỏi cậu. Anh là Nishizaki.”
Tôi thấy khó chịu khi anh ta nói thế mà vẫn ngồi nguyên cạnh bàn sưởi, tay cầm ly rượu.
“Thôi chết, mình bận làm thêm đến tối nên chưa chuẩn bị được gì... Trong tủ lạnh có bia mạch nha thấp và rượu vang đó. Mọi người bỏ ra uống trước đi.”
Sugishita đang đứng trước bồn rửa chật hẹp và thái hành. Cảnh tượng ấy làm tôi cảm động, có lẽ tôi đã từng mơ về nó từ rất lâu. Nhưng bụng tôi thì đói vì cả ngày đi phục vụ tiệc ở ngoài, xong việc thì đến thẳng đây.
Tôi lấy bia ra trước. À, có bánh kem mà. Phải để nó vào tủ lạnh mới được. A, thôi chết, đáng lẽ mình nên bảo Sugishita là mình đã mua bánh mới phải, lỡ cô ấy cũng mua rồi thì sao? Nhưng thôi, có hai cái bánh thì càng tốt.
Tôi mở tủ lạnh lấy bia mạch nha thấp ra, tự cười những ảo tưởng ngọt ngào của bản thân. Bánh kem gì chứ, trong tủ chỉ có bánh mì tươi và bơ thực vật. Tôi đặt hộp bánh kem vẫn còn đựng trong túi giấy mà mình đã mang đến vào ngăn chính giữa tủ.
Tôi đã xin anh Hirota “Bạn em chúng nó tổ chức sinh nhật sớm cho em, em đổi ca làm được không ạ?” “Vậy chắc chú sẽ cần cái bánh nhỉ?” anh đáp vậy và hôm nay đã làm bánh cho tôi.
“Anh đã làm loại bánh mà phụ nữ sẽ thích đấy. Chú cố lên nhé.” Bảo sao mà nhiều khách muốn tổ chức tiệc kỷ niệm ở nhà hàng Chartier-Hirota đến thế. Không biết nét mặt Sugishita sẽ thế nào khi mở hộp nhỉ.
Có lẽ tôi nên giúp cô ấy một tay. Cạnh bếp từ đặt sẵn tương miso và thìa gỗ. Tôi bỏ bia xuống, cho tương vào nồi và làm sẵn nước lẩu hàu.
Lẩu hàu à... Tôi nghĩ nếu làm bằng bếp ga sẽ ngon hơn.
“Anh tưởng chỉ Sugishita biết làm kiểu đó, hóa ra cậu cũng làm được à. Đúng là cùng quê có khác. Hay nhỉ.”
Anh Nishizaki nói khi nhìn tôi làm. Tôi hỏi “Anh Nishizaki quê ở đâu?” anh trả lời là ở khá gần đây. Tôi đã nghĩ vì anh phải lên thành phố sống một mình ở nhà trọ tồi tàn này nên quê phải ở khá xa, nhưng nhìn thái độ bất cần ấy có lẽ quê anh ở gần đây thật.
Sugishita bê rổ rau đầy ắp tới rồi ngồi xuống.
“Naruse giỏi quá, cắt bằng chằn chặn này. Đúng là con nhà nòi quán Sazanami có khác, cậu vẫn chỉn chu như xưa, tính cách thể hiện trong đường dao luôn kìa.”
Nghe vậy không hiểu sao anh Nishizaki lại cười. Chúng tôi bật bếp từ, cho hàu và rau vào, chờ một lúc là có thể ăn.
“Naruse, mở rượu vang ra đi. Chúng ta cùng cạn ly nào. Hôm nay cậu đến đây vì anh mà.”
Anh Nishizaki nói vậy. “Vì anh?” Anh ta nói gì không biết nữa. Trong khi tôi chưa hiểu anh ta có ý gì, Sugishita đã lấy chai rượu vang trắng để lạnh sẵn từ tủ lạnh ra đưa anh Nishizaki. Anh ta khui nắp rượu vang và rót ồng ộc vào chiếc cốc có hoa văn chấm bi của tôi.
“Chúc mừng ‘nhà văn’ Nishizaki đã đoạt giải thưởng văn học Shirakaba lần thứ bảy mươi tám!”
Cô ấy trịnh trọng tuyên bố, rồi ba chúng tôi cùng chạm cốc.
“Giải thưởng văn học?” Thì ra buổi liên hoan này là vì lý do đó sao? Mà nghĩ lại, làm gì có chuyện Sugishita biết sinh nhật tôi, chính tôi cũng không biết sinh nhật cô ấy nữa là. Hóa ra là vậy. Là giải thưởng văn học à... Chàng hoàng tử này cũng giỏi, giỏi thật đấy.
“Naruse có hay đọc sách không?”
“Thi thoảng em mới đọc thôi. Giải thưởng Shirakaba nghe nói khá nổi tiếng. À, hình như người đoạt giải thưởng Akutagawa hôm vừa rồi cũng từng đoạt giải thưởng này hay sao ấy.”
“Cậu biết rõ nhỉ, vậy có lẽ sẽ hiểu văn của anh cũng nên. Cậu nhận lấy cái này đi, coi như quà kỷ niệm buổi gặp đầu tiên của chúng ta.”
Anh Nishizaki vui vẻ nói rồi với tay về phía bàn trang điểm, lấy bì thư mở ra và đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, nhìn vào trong thấy có một bản thảo nhan đề là Chim thiêu thân. Không biết tôi phải làm gì với bản thảo này nữa.
Anh ta chẳng thèm để ý đến cảm xúc của tôi khi đó, liền nói “Xem cái này trước này”, rồi mở tờ nguyệt san mang tên “Shirakaba” cho tôi xem.
“Tác phẩm qua vòng sơ loại giải thưởng Shirakaba lần thứ bảy mươi tám - Chiếc vỏ sò của Nishizaki Masato.”
Tiêu đề nghe có vẻ giống chuyện mà cô ấy kể cho tôi hôm trước. Tôi đang ngạc nhiên vì nội dung như vậy mà cũng đoạt giải, hóa ra mới chỉ qua vòng sơ loại, vòng một mà thôi. Dấu tròn được đánh trên tên những người qua vòng hai không có ở trên tên của Nishizaki.
Vậy mà nãy giờ chúng tôi tung hô như thể anh ta đã đoạt giải vậy.
Nồi lẩu bắt đầu sôi, mùi thơm của tương miso trong nước lẩu tỏa ra. Chúng tôi bắt đầu ăn. Tôi đành xem như không có Nishizaki ở đây, chỉ có tôi và Sugishita đang ăn cùng nhau.
“Naruse! Hàu chín rồi đấy. Chắc cậu chưa từng thấy con hàu nào bé tẹo như này đâu nhỉ.”
Cô ấy gắp hàu vào đĩa cho tôi. Cảm giác rất thích, rất sung sướng.
“Naruse, cậu đang sống vì ai?”
Bỗng nhiên anh Nishizaki chen ngang hỏi.
“Vì ai á? Chẳng phải mình sống vì mình hay sao?”
“Nghĩ nhỏ nhen thế, nhìn cậu to xác vậy cơ mà... Anh nói nghe hoành tráng vậy thôi, thực ra nửa năm về trước anh cũng sống vì bản thân. Nói đúng hơn là anh theo đuổi văn học vì bản thân mình. Mỗi lần không được chọn ở các giải thưởng, anh đã từng hận những kẻ xa lạ kiểm duyệt tác phẩm của anh, cho rằng bọn họ không hiểu suy nghĩ của anh. Thế nhưng đó cũng là điều bình thường. Người dùng tài năng của mình chỉ để phục vụ bản thân, thì rốt cuộc không bao giờ có thể vượt ra được giới hạn của chính mình. Giả sử trước mặt có chiếc cầu treo sắp gãy, nếu đi qua nó, có thể sẽ lấy được thứ gì đó... Chỉ có điều, đó chưa chắc đã là thứ đáng giá đến mức phải mạo hiểm để lấy. Nếu là cậu, cậu có dám đi qua chiếc cầu treo đó không?”
“Ừm, em cũng không biết được.”
“Đúng vậy rồi. Vậy nếu bên kia cầu là Sugishita thì thế nào? Và n?