Ga Sakasegawa
Chà, đáng yêu thật.
Tokie quan sát đôi nam nữ đứng giữa chừng cầu thang, mắt nheo lại.
Cô gái có mái tóc dài, khoác chiếc túi in hình một nhân vật hoạt hình của Disney mà đứa cháu gái bà đang dẫn theo rất thích. Chàng trai trạc tuổi cô đang nói với vẻ chân thành.
“Nếu đi uống thì đi ngay hôm nay, em thấy sao? Chút nữa em có rảnh không?”
Chàng trai có vẻ hụt hơi sau khi vượt qua đoạn cầu thang dài.
“À, nhưng nếu em có bạn trai thì hơi khó nhỉ…”
“Không có đâu ạ.”
Cô gái nhanh nhảu đáp, miệng mỉm cười.
“Em vẫn đang tìm bạn trai. Cho nên em không gặp vướng mắc gì với việc đi uống cùng anh.”
“Vậy nghĩa là…”
“Em xin vui lòng nhận lời.”
Vì mãi dõi theo cảnh tượng đáng yêu đánh dấu sự khởi đầu của tình yêu giữa hai người, tới khi nghe cô cháu gái nhắc “Bà ơi, tàu đến rồi!”, bà mới vội vàng bước xuống cầu thang. May là bà vẫn chưa bước đến cái tuổi chân đi không vững vì hoạt động quá sức ở mức này.
Vào đến bên trong toa tàu cùng cô cháu gái, bà thờ phào.
Bà không nghe thấy tiếng loa nhắc hành khách lên tàu. Có vẻ họ đã lên sớm vài giây trước khi tàu đóng cửa.
“May là mình lên kịp, bà nhỉ.”
Con bé này chỉ giỏi nói thôi, nếu bà đi một mình thì còn dư nhiều thời gian hơn, Tokie thầm nghĩ mà không nói ra, vì biết làm thế thật trẻ con.
Con trai và con dâu nói hôm nay muốn đi xem phim, vì thế Tokie nhận trông cô cháu gái. Những lúc như thế này, bà sẽ dẫn cô bé tới công viên thú cưng mới mở, thuộc phần đất cua khu vui chơi gia đình Takarazuka đã đóng cửa. Đây là nơi thích hợp để bà đưa cô cháu gái rất thích chó tới. Dù không nuôi chó, họ vẫn có thể dắt những chú chó ở đây đi dạo. Trên đường về, cả hai sẽ ghé qua Sakasegawa, bà đã hứa sẽ mua bánh kẹo hoặc đồ chơi ở cửa hàng đồng giá một trăm yên lớn nhất khu này, nơi cô cháu gái của bà rất thích (có vẻ vì con bé biết vòi vĩnh ở đây dễ được chấp nhận hơn ở những cửa hàng khác).
“Em cún hôm nay đáng yêu thật đây.”
Cô bé đang nói về chú chó giống Welsh Corgi. Thực ra Tokie là người thích chó, tuy bà không nói với ai, vì thế bà biết về các giống chó nhiều hơn cô cháu gái.
Toa tàu hai bà cháu vừa lên không còn ghế trống, nhưng có vẻ toa bên cạnh vần còn, vì thế bà dắt tay cô cháu gái di chuyển sang toa bên cạnh.
“Bà ơi, hôm nay bà cũng mang tranh dán giấy tới ạ?”
“Phải, bà mới làm cái này đó.”
“Mẹ con nói không cần nữa đâu ạ.”
Con dâu bà vẫn chưa hiểu rằng, trẻ con không biết giữ bí mật. Hoặc con bé được mẹ dặn nói như vậy. Nếu thế thì cô con dâu này quả không phải dạng vừa.
“Không cần bà vẫn để lại.”
Vợ chồng con trai thường phó mặc việc trông con cho Tokie, nhưng không bao giờ nhắc tới chuyện ở chung với mẹ, dù chồng bà đã mất vài năm, như thể chúng hoàn toàn quên mất việc đó. Tokie cũng tránh nói tới chuyện này, vì không muốn bước vào căn nhà không chào đón mình.
Nói vậy không có nghĩa là mối quan hệ giữa hai bên không tốt đẹp. Điều này cũng thật kỳ lạ. Đôi khi Tokie ngủ lại căn chung cư của gia đình con trai, ngược lại, thi thoảng cả gia đình sẽ tới nhà Tokie ngủ.
Người chồng quá cố của bà để lại căn nhà đã trả góp xong cùng khối tài sản khiêm tốn cho con trai. Sau khi Tokie mất đi, mọi thứ sẽ do con trai bà kế thừa. Đó là đứa con trai duy nhất của họ.
Nghĩ tới lúc cần người chăm sóc, bà không khỏi thoáng lo lắng, dù đã đóng bảo hiếm và luôn chú ý tới chuyện ăn uống, vận động. Ở tuổi này, ra đi thanh thản, không làm phiền tới ai là mong muốn rất bình thường.
Dù gì cũng không có ý định sống chung, cứ thử làm việc mình muốn một lần xem sao. Bà đã bắt đầu nghĩ như vậy từ khi chồng mất.
Bà muốn nuôi chó một lần trước khi chết.
Bà sẽ phái đưa nó đi dạo, cũng là một cách rèn luyện sức khỏe. Tokie đã thấy những người lớn tuổi hơn mình đi bộ, dắt theo những chú chó nhỏ. Không có lý do gì khiến Tokie không thể làm vậy.
Ngay cả khi Tokie không chăm sóc nó được nữa, bà vẫn còn cô cháu gái rất thích chó và khối tài sản để nhượng lại cho con trai, hai vợ chồng chúng hẳn sẽ trông nom con chó giúp bà.
Vừa nghĩ về chuyện này vừa đi sang toa bên cạnh, bà bắt gặp một cô gái mặc váy trắng, hệt như vừa bỏ trốn khỏi lễ cưới đứng cạnh cửa. Cô khá xinh xắn, nhưng vẻ mặt lại như vừa ra tay đâm ai đó.
Cô cháu gái của bà, đang ở cái tuổi vừa thích chó, vừa rất thích những cô công chúa hay cô dâu mặc đồ gắn ren và bèo nhún, giơ tay chi cô gái và reo lên “Cô dâu kìa!”.
Ngay lúc đó, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt cô gái.
Người lớn sẽ hiểu ra ngay có uẩn khúc đằng sau. Dưới chân cô gái là túi quà của khách sạn lớn nhất vùng, khách sạn Takarazuka. Một người trưởng thành biết cách ứng xử không bao giờ mặc chiếc váy trắng nổi bật như thế kia tới lễ cưới làm khách. Đối với khách mời, mặc váy trắng tới lễ cưới là hành động thô lỗ không thể chấp nhận được, bị cho là đầu óc không bình thường cũng đáng.
Tuy nhiên, có lẽ diện mạo kia đã tiêu tốn của cô không dưới một trăm ngàn yên, quan trọng hơn, cô gái vừa bật khóc sau khi nghe thấy lời của cháu gái bà có vẻ rất lý trí, không thể có chuyện cô làm tất cả những việc này chỉ vì thiếu hiểu biết.
Cô cháu gái của bà dường như rất thích thú trước chiếc váy trắng, liền nhanh chân ngồi xuống ghế trống cạnh chỗ cô gái đang đứng. Quanh đó chỉ còn một khoảng trống rất nhỏ, vì vậy Tokie đành phải nắm lấy tay vịn, đứng trước mặt cô bé.
Cô bé chăm chú nhìn cô gái đang khóc, lộ rõ vẻ tò mò. Chẳng mấy chốc, tính hiếu kỳ của một đứa trẻ đã thôi thúc cô bé đặt câu hỏi.
“Sao chị lại khóc ạ?”
Trong hoàn cảnh này, người lớn như bà nên chù động đứng ra nói chuyện, tránh để những câu hỏi ngây ngô của trẻ con làm cô thêm khó xử.
“Việc trả thù có thành công không?”
Mất một lúc cô mới quay sang sau khi nhận ra câu hỏi của Tokie.
“Bà đang hỏi cháu ư?”
“Đúng thế, tôi hỏi cháu.”
Cách nói chuyện nhát gừng vốn là thói quen của Tokie, nhưng cô gái lại coi đó là lời trách mắng.
“Hẳn bà đang nghĩ cháu là đứa không biết cư xừ vì mặc váy trắng, lại cầm theo quà đáp lễ của đám cưới thế này.”
“Cháu đừng hiểu lầm, tôi không có ý mắng cháu đâu. Ngược lại, cháu có thể coi tôi là người không biết điều. Một bà già phiên nhiễu, bắt chuyện với người lạ chỉ vì muốn biết kết qua cuộc trả thù của người ta.”
Cô tỏ ra ngạc nhiên, như thể không tin nổi lời bà vừa nói, sau đó nhỏ giọng cười.
“Cháu không biết chuyện có thành công hay không. Chưa biết chừng sự ức chế mà cháu gây ra càng khiến bọn họ đồng lòng hơn. Cháu chỉ cần hai người đó nhớ tới cháu mỗi lần nghĩ về lễ cưới. Ngày đó sẽ không thể trở thành ngày hạnh phúc nhất trong đời bọn họ. Cháu muốn biến lễ cưới thành ngày mà bọn họ không bao giờ muốn nhớ lại.”
Cô gái tạm ngừng lời khi nói tới đó.
“Bạn trai cháu ngủ với người khác. Cháu chuẩn bị kết hôn với anh ta, nhưng rồi nhân lúc chúng cháu nảy sinh bất đồng vì khủng hoàng trước hôn nhân, cháu đã bị phản bội một cách trắng trợn. Bọn họ chẳng những ngang nhiên qua lại, mà còn có con với nhau, đến trước mặt cháu khóc lóc, thử hỏi cháu còn có thể làm gì nữa.”
“Xưa nay luôn có những đứa con gái hèn hạ như vậy đấy. Khổ cho cháu.”
“Kỳ lạ thật.”
Có vẻ câu vừa rồi là cảm tưởng của cô về Tokie.
“Người ta thường nói, dù thù ghét đến thế nào đi nữa cũng không nên nguyền rủa người khác. Nhất là những người tầm tuổi như bà.”
“Chỉ có thánh nhân mới không nguyền rủa người khác khi bị đối xử tồi tệ như thế. Nếu có khả năng, có quyết tâm không hối hận, cháu nên đáp trả thích đáng, như vậy cháu sẽ thấy nhẹ lòng hơn nhiều.”
Tokie nhìn ra ngoài cửa sổ. Những dãy nhà cũ kĩ nằm san sát dọc tuyến đường ray.
“Muốn nguyền rủa người khác, cháu phải có quyết tâm và biết sám hối. Cháu đã bất chấp mọi thứ, làm tổn thương chính mình vì lời nguyền đó phải không? Nếu phải, người ngoài không thể lên mặt bình phẩm về quyết tâm của cháu đâu. Dù không phải, tôi cũng chỉ là một kẻ qua đường lắm điều thôi.”
“Cháu khá xinh xắn, nếu so với cô dâu.”
“Tôi biết.”
Nếu không cô đã chẳng thể dùng cách này để trả thù.
“Lúc bước đến bàn cháu ngồi, cô dâu dùng vẻ mặt nhăn nhúm như quỷ dữ quay sang nhìn anh ta. Anh ta đã nhìn cháu. Anh ta đã thấy cháu trong dáng vẻ xinh đẹp nhất trong suốt năm năm trời hẹn hò… Mười năm nữa, khi cô ta trở thành một bà nội trợ già nua vì chăm con, làm việc nhà, anh ta sẽ nhớ đến cháu. Nhớ tới cô gái mà dù có bị những điều tương tự làm cho già nua đi nữa vẫn hơn hẳn cô ta, cô gái mà lẽ ra anh ta đã có được.”
Cô gái với nét mặt như vừa đâm người khác một dao kia cũng đã bị người ta đâm vấy máu.
“Người khác cứ việc nghĩ cháu kiêu ngạo, nông cạn, cháu không quan tâm. Cháu chỉ muốn một điều, dù bằng thủ đoạn nào đi nữa cũng phải nguyền rủa hai kẻ đó. Cháu muốn biến ngày tươi đẹp nhất cuộc đời bọn họ thành ngày bị nguyền rủa.”
“Cháu có tính cách mạnh mẽ đấy.”
Tokie gật đầu nói “Phải rồi” để đổi chủ đề.
“Cháu làm cùng công ty với cô dâu chú rể sao?”
“Vâng.”
“Đây là lời khuyên của kẻ qua đường lắm điều, vô trách nhiệm, vì thế cháu chỉ cần nghe bằng một tai thôi.”
Cô lắng nghe với vẻ mặt khó hiểu.
“Lúc này cháu cứ nguyền rủa, cho đến khi cảm thấy nguôi ngoai. Chỉ cần cháu tiếp tục ở lại công ty, cậu ta sẽ không tránh khỏi cảm giác tội lỗi, tương lai của cậu ta ắt cũng bị ánh hưởng.”
Bà không đả động gì đến cô dâu. Bằng kinh nghiệm sống của mình, Tokie dám khẳng định, khả năng cô gái hèn hạ kia quay lại làm việc sau khi sinh con là rất thấp. Trong hoàn cảnh này, dù muốn cũng khó quay lại. Không thể có chuyện cô ta vừa biết cách dụ bạn trai người khác lên giường, vừa đủ bản lĩnh chịu đựng ác cảm của những người xung quanh.
“Nhưng khi nguôi ngoai rồi, hãy cố gắng rời công ty.”
Tokie không giải thích gì thêm, cô gái cũng chỉ im lặng lắng nghe. Là một phụ nữ thông minh, hắn cô hiểu những điều Tokie nói.
Nếu cứ thẳng tay dồn ép, phá hoại cuộc sống của chú rể, người gắn chặt với cô vợ sẵn tính ỷ lại, cô sẽ chuốc lấy sự căm hận cả đời từ hai người đó. Đó mới là lời nguyên thực sự đeo bám cô suốt đời.
Bà không biết tình yêu cô dành cho chú rể sâu đậm đến đâu. Tuy nhiên, đối với cô gái còn trẻ, lại có nhan sắc như cô, nhát dao này không phải vết thương trí mạng. Nhất định khi vết thương khép miệng, bước vào tuổi của Tokie, cô lại có thê ngẩng cao đầu.
“Cháu hiểu rồi”, bà nhận được một câu trả lời mang vẻ nghiêm túc, rất có thể là thái độ mà cô thể hiện không chỉ trong hoàn cảnh này.
Điểm dừng tiếp theo, Obayashi. Obayashi.
Thông báo trạm kế tiếp vang lên, Tokie bèn đưa ra thêm một lời khuyên.
“Nếu tiện, cháu nên xuống ga Obayashi nghỉ chân một lát. Trông sắc mặt cháu không ổn đâu, đó lại là một nhà ga tốt.”
Tuy tỏ ra ngần ngại, nhưng cuối cùng cô cũng gật đầu nghe theo lời khuyên của Tokie, người mới chỉ nói chuyện với cô trên đoạn đường ngắn ngủi giữa hai ga tàu.
“Cháu sẽ làm như bà bảo.”
Đoàn tàu chạy chậm dần, tiến vào sân ga.
Cửa mở, một cặp đôi trẻ tuổi bước lên tàu. Cả hai vừa đi vào vừa nhìn chằm chặp chiếc váy trắng nổi bật một cách khó chịu giữa chuyến tàu vùng quê ở hướng ngược lại.
Cô cháu gái của Tokie gọi với theo cô gái sắp xuống tàu.
“Chị ơi, chị để quên đồ.”
Vai cô gái run bắn lên. Có lẽ cô cố ý bỏ nó lại, vờ như để quên. Cô dừng bước, quay lại lấy túi quà của lễ cưới.
Đưa tay về phía cô cháu gái của bà với nụ cười gượng gạo, cô nhận lấy chiếc túi, bước ra khỏi tàu.
♥
“Cô dâu xinh quá bà nhỉ.”
Cháu gái bà tiếc nuối nhìn bóng hình màu trắng trên sân ga mà đoàn tàu đang dần bỏ lại phía sau.
“Đó không phải cô dâu đâu.”
Tokie tỏ ra không hề dịu dàng khi sửa lời cháu gái, có lẽ đây là một trong những lý do khiến con dâu có thái độ bằng mặt mà không bằng lòng với bà.
“Cô dâu không về nhà một mình bằng tàu điện. Con cũng không thấy chú rể, đúng chứ?”
“A, thế ạ…”
Màu trắng không phải là màu dành riêng cho cô dâu. Trong những bộ phim hoặc những vở kịch lấy bối cảnh thời Edo trở về trước, nhân vật nữ thực hiện nghi thức đặt lời nguyền hay nghi thức báo thù cũng mặc trang phục màu trắng.
Màu sắc ấy có thể đại diện cho cả sự chúc phúc, nguyền rủa lẫn sự thù hận. Có lẽ vẫn chưa đến lúc dạy cho con bé điều đó.
♥
“Anh này, người lúc nãy nổi bật quá nhỉ.”
“Ừ, trông cũng xinh.”
“Không phải, em không nói về chuyện đó.”
Cặp đôi đi ngang qua cô gái khi lên tàu, lúc này đang đứng ở phía cửa đối diện chỗ cô đứng trước đó, bắt đầu nói chuyện bằng giọng điệu vô tư của những kẻ qua đường tò mò.
“Mặc chiếc váy y hệt váy cô dâu, lại còn cầm theo quà của lễ cưới.”
“Vậy thì có gì lạ?”
“Ôi, đàn ông các anh đúng là chẳng biết gì về quan hôn tang tế* cả. Mặc đồ màu trắng tới lễ cưới của người khác chẳng phải là sai lầm trầm trọng sao? Đã vậy còn chọn mẫu váy cầu kỳ như thế. Chắc chắn phải có nguyên cớ gì đó, anh hiểu không?”
Nhận xét của cô gái rất chuẩn xác, nhung bà không muốn để cháu mình nghe được. Tuy còn nhỏ, con bé vẫn là một cô gái, nó đã sớm nhận ra hai người đang nói về người phụ nữ vừa xuống tàu khi nãy. Trong lúc cố gắng thể hiện rằng mình đang ngoan ngoãn ngồi một chỗ, con bé vẫn dỏng tai theo dõi cuộc nói chuyện. Có thể lúc này nó không hiểu hết ý nghĩa đằng sau câu chuyện, nhưng nếu cứ tiếp tục nghe, rồi con bé sẽ nhận ra cô gái đang nói về người phụ nữ kia theo cách không mấy tốt đẹp.
“Ami.”
Nghe bà gọi, cô bé lập tức ngẩng đầu lên. Tuy còn nhỏ, dường như cô bé đã biết xấu hổ vì nghe lén người khác.
“Bà định nuôi chó, con thấy sao?”
“Oa, thật không ạ?”
Vẻ mặt của cô bé sáng bừng khi ngước nhìn Tokie. Qua ánh mắt rạng rỡ kia, bà biết người phụ nữ khi nãy lẫn cuộc nói chuyện của cặp đôi đã biến mất khỏi đầu óc cô bé.
Vậy là ổn rồi. Con bé còn quá nhỏ để ghi nhớ hình ảnh của cô.
“Ami thích Golden Retriever!”
“Bà không còn khỏe nữa, không chăm nổi giống chó to vậy đâu. Phải tìm giống nhỏ hơn.”
“Vậy thì… Em Corgi chúng ta gặp hôm nay có được không ạ?”
“Được đấy, cỡ đó là vừa phải. Bà thấy Shiba cũng được.”
“A, em cún Shiba cũng rất đáng yêu.”
Cô cháu nhò của bà tỏ ra rất băn khoăn, vì miễn là chó thì giống nào cô bé cũng thích, nên mỗi lần nghe thấy một ứng cử viên mới, cô bé lại dao động.
“Nhỏ hơn nữa thì sao nhỉ? Chihuahua chẳng hạn.”
Dù gì cũng chì có mình bà sống trong căn nhà trống trải. Tuy sức khỏe không cho phép nuôi những giống chó to, bà vẫn muốn chọn một chú chó vừa với sức mình.
“Bà mau mau đón em cún về nuôi nhé, Ami sẽ chăm chỉ giúp bà dẫn em ấy đi dạo!”
Tokie có linh cảm con dâu của bà sẽ không vui vẻ chấp nhận việc này, nhưng bà đã nửa đùa nửa thật đề xuất những ứng cử viên khác nhau với cô cháu gái, xen lẫn việc giải thích về những giống chó mà nó không biết, nên giờ này trong đầu con bé chỉ toàn ý nghĩ về mấy chú cún.
“Nhưng bà ơi, nếu bà thích chó, tại sao trước đây bà không nuôi?”
Câu hỏi ngây ngô của đứa cháu khiến bà ngẫm nghĩ mất một lúc. Từ khi bà còn nhỏ, gia đình đã nuôi chó, sau khi kết hôn, hai vợ chồng ra ở riêng, chẳng có gì cản trở việc nuôi chó cả…
“A! À, à, phải rồi.”
Nhớ ra chuyện cũ đã quên từ lâu, Tokie cười.
“Ông của con không thích chó.”
“Dạ?”
Thời đó, chuyện yêu đương một cách chủ động còn rất hiếm. Họ bắt đầu qua lại nhờ mai mối, sau đó mới từ từ vun vén tình cám.
Rồi một ngày, chồng bà nhẹ nhàng hỏi: “Chủ nhật tuần tới, anh có thể tới chào hỏi hai bác được chứ?” Bà không có lý do gì để từ chối. Một người chăm chỉ và ấm áp như ông đủ để bà gửi gắm cả đời.
Ngày Chủ nhật đã tới, chồng bà mặc bộ com-lê bảnh bao nhất ghé thăm nhà Tokie, mang theo một bó hoa cho Tokie, một chai rượu ngon cho cha mẹ bà.
Cha mẹ và anh chị em của bà đón khách rất nhiệt tình, khiến cho thềm nhà trở nên nhộn nhịp trong chốc lát bởi những tiếng chào mừng. Tuy nhiên, có một nhân vật ngoài cổng đã không được vui vẻ cho lắm trước sự ồn ào đó.
Đang rối rít chào hỏi, mặt chồng bà đột nhiên biến sắc.
“Á!”
Tự nhủ không biết có chuyện gì, bà quay ra nhìn và thấy con chó giống Kaiken mà gia đình nuôi khi đó đang ngoạm chặt mông của chồng bà, thay vì bị xích vào chuồng sát cổng nhà.
Hình như bộ com-lê bảnh bao nhất của ông đắt lắm (tất nhiên cha bà đã tận tình bồi thường thiệt hại), nhưng bàn tiệc đã được dọn sẵn trong phòng tiếp khách, nên khách quý đành phơi mông ngay giữa nhà để ông bác sĩ gia đình thoa cồn iốt cho, còn gia đình thì bị bác sĩ mắng vốn vì lẽ ra phải tự làm lấy việc cỏn con ấy. Tuy nhiên, dù bác sĩ bảo gia đình tự làm, cả nhà cũng không biết ai có thể đứng ra xử lý cái mông trần của cậu con rể tương lai vừa đến xin cưới con gái nhà mình. Bây giờ thì bất kể vết cắn hay búi trĩ, Tokie đều có thể bôi thuốc cho ông, nhưng khi ấy hai ông bà vẫn còn trong giai đoạn cố gắng lắm mới dám chạm môi.
Màn xin cưới coi như xoay xở xong, nhưng vì khó có thể ngồi yên nên ông hầu như không đụng đũa đến những món trên bàn tiệc. Mẹ bà gắp đầy một hộp thức ăn, năn nỉ bắt ông cầm về, nói chung ai nấy đều vô cùng chật vật.
Kể từ sau sự kiện đầy ám ảnh này, ông bắt đầu sợ chó, dù trước đó ông không gặp vấn đề gì với chúng cả (một ngoạm của giống Kaiken hẳn rất ghê gớm, dù gì chúng cũng là hậu duệ của dòng chó săn). Về sau, hễ nhìn thây chó, bất kể kích thước to nhỏ, có xích hay không xích, ông đều hét toáng lên, trốn sau lưng Tokie.
Vì lý do này, kể cả sau khi ra ở riêng, hai vợ chồng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nuôi chó.
Sau khi chồng mất vài năm nay, bà đã nghĩ tới việc nuôi chó, nhưng vẫn chưa thực hiện… Có vẻ nguyên cớ chính là đây.
Những ký ức, những ngày chung sống với chồng, người lầm vào cảnh khốn đốn vì bị cắn vào mông khi đi hỏi vợ, gặp phải con Chihuahua cũng hét toáng lên, giận dỗi vì bị cậu con trai đem chuyện đó ra trêu chọc, đi đến đâu cũng lo kiểm tra xem có chó hay không để tránh thật xa… Bà muốn mang theo tất cả xuống mồ.
Xin lỗi ông nó nhé.
Nếu tôi nuôi chó, có phải sẽ làm khó cho ông những lúc muốn về nhà nhân Lễ Obon* hay Lễ cầu siêu không? Không sao đâu ông nhỉ, giờ đã là hồn ma rồi, chắc sẽ tránh được mấy con chó thôi. Vào lễ Obon, tôi sẽ nhốt chó vào chuồng trước giùm ông. Có gì ông cứ ngồi lên đầu tôi là được.
Tôi sẽ không nuôi Kaiken đâu, ông yên tâm nhé.