Ga Obayashi
Rốt cục nhà ga này tốt ở chỗ nào vậy?
Shoko bước xuống nhà ga được bà cụ giới thiệu, nhìn quanh một lượt.
Trước hết, cô thử bước vào phòng chờ trên sân ga vừa đặt chân xuống, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra, bên trong căn phòng vách kính đơn điệu chỉ có những hàng ghế bằng nhựa cứng nằm sát tường. Căn phòng có vẻ lạc hậu, những chiếc ghế màu hồng và xanh không sạch sẽ lắm nằm xen kẽ, mùa hè và mùa đông có điều hòa, thời gian còn lại chắc chỉ trông vào gió trời. Vào những ngày mưa, chỗ này hẳn rất ẩm thấp.
Nhà vệ sinh có được lau dọn, nhưng không quá sạch sẽ, những món hàng được bày bán trên máy bán hàng tự động cũng không mấy hấp dẫn.
Mang theo cảm giác khó hiểu, cô lững thững đi về phía cổng soát vé.
Bỗng có thứ gì đó trông như vạt áo vest tí hon lướt qua sân ga, ngay sau đó, tiếng chim kêu ríu rít ồn ào vọng xuống từ phía trên đầu Shoko.
Ngước nhìn lên, cô thấy một tổ chim nhạn, bầy chim non đang chen nhau há mỏ đòi ăn.
Chim bố mẹ móm thức ăn vào mỏ chim non rồi tất tả bay đi. Đôi chim này vừa bay đi thì từ hướng ngược lại, một chùm âm thanh ríu rít khác lại rộ lên.
Cô quay đầu nhìn, phát hiện một chiếc tổ nữa. Cẩn thận xem xét xung quanh, cô đếm được cả thảy ba chiếc tổ, mỗi lần đàn chim non cất lên bản hợp xướng đòi ăn của mình, từng cặp bố mẹ lại lần lượt đáp xuống.
Dưới mỗi tổ đều có giá đỡ. Rõ ràng đó là sản phẩm của một kẻ nghiệp dư. Dưới giá đỡ của chiếc tổ nằm sát cổng soát vé có một tờ giấy nhắn, bên trên là nét chữ viết tay rất đẹp.
“Năm nay chúng tôi cũng ghé thăm. Tuy gây ồn ào, nhưng các bạn hãy thông cảm và dõi theo tới khi chúng tôi rời tổ nhé.”
Những con chữ ấm áp khiến trái tim bị bóp nghẹt của cô như tan chảy. Đây hẳn là tác phẩm của nhân viên nhà ga này.
Shoko từng nhiều lần bắt gặp những mẩu giấy nhắn gần tổ chim nhạn, hầu hết chúng đều được dùng để nhắc hành khách “Ở đây có tổ chim nhạn, cẩn thận phân chim!”. Cô chưa thấy mẩu giấy nhắn nào vừa hài hước, vừa ấm áp, giống như lời chào hỏi của chính những chú chim nhạn như thế này.
Cô chợt đổi ý, muốn dừng chân ở đây dù đã mua vé về Umeda. Một nhà ga nhỏ, ngay đến chỗ quay xe trước ga cũng không có, hành khách phải đi bộ dọc con dốc thoai thoải tách thành hai đường, một bên trải nhựa, một bên lát gạch.
Ra khỏi cổng soát vé, vừa bắt đầu đi xuống con dốc trải nhựa, cô liền thấy con đường lát gạch rẽ sang bên trái. Nhìn những chiếc xe đạp dựng san sát, cô đoán được cuối đường là một siêu thị nhỏ. Đi vào sâu hơn là một hiệu thuốc.
Cô phát hiện một thứ kỳ lạ trước cửa siêu thị. Một chiếc ô nhựa màu trắng bị treo ngược, tay cầm móc vào khung chống của mái hiên.
Gì thế nhỉ?
Cảm thấy thắc mắc, cô bước tới gần, giơ tay kiểm tra.
Quả nhiên, bên trên khung chống của mái hiên là một tổ chim nhạn, tán ô lật ngược được dùng làm nơi hứng phân chim.
Ý tưởng không tồi, Shoko lẩm nhẩm. Cô buột miệng nói với bác bảo vệ đang xếp lại xe đạp.
“Cách làm này hay thật, bác nhỉ.”
Bác bảo vệ, có lẽ là nhân viên làm việc bán thời gian sau khi về hưu, quay lại nhìn Shoko với vẻ khó hiểu. Hình như bác không nghe thấy cô vừa nói gì.
“Cái này, quả là ý tưởng hay, bác nhỉ.”
Cô vừa nói lớn tiếng hơn vừa chi chiếc ô treo ngược. Nghe tới đó bác mới tỏ ra đã hiểu.
“À, phải rồi, cái này. Chúng tôi không thể dỡ tổ chim nhạn xuống. Chúng đã phải bay qua quãng đường rất dài, và còn là loài chim báo hiệu may mắn. Nhưng cũng không thể để chúng làm tổ ở đây. Cô thấy đấy, phân của chúng sẽ rơi trúng khách hàng mất. Vì thế chúng tôi đã cùng nhau nghĩ ra cách này.”
Vì đây là một nhà ga tốt.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra ý của bà cụ đi cùng chuyến tàu với mình.
Dường như nơi này không chỉ có nhà ga tốt, mà còn là một thị trấn tốt (dù nó không đủ lớn để có thê gọi bằng từ “thị trấn”).
Cô bỗng muốn mua thứ gì đó trong cửa hàng này, nơi treo chiếc ô lật ngược dưới mái hiên vì nghĩ cho cả khách hàng lẫn tổ chim nhạn. Nghĩ tới đây, cô chợt nhớ ra mình hầu như không ăn gì trong bữa tiệc cưới nên bây giờ khá đói. Bên ngoài cửa hàng có một hàng ghế, cô có thể mua thức ăn và trà để ngồi ăn ở đó.
Shoko cúi đầu chào bác bảo vệ trước khi bước vào cửa hàng. Vào trong, cô thấy ngay quầy rau giảm giá, nhưng đành thôi không mua vì sẽ phải xách nặng, nhà lại ở xa.
Cửa hàng nhỏ, chẳng mấy chốc cô đã đi hết một vòng, nhưng hàng hóa khá đa dạng. Tuy quy mô không lớn, công năng của nó vẫn tương đương siêu thị, hơn nữa còn hoạt động tới khuya mới đóng cửa. Một điểm đến thích hợp đối với những khách hàng đi một mình. Người ta rất mau chán khi liên tục phải ăn cơm mua ở cửa hàng tiện lợi. Nếu có cửa hàng như thế này ở gần nhà, dù làm cùng công ty, hai vợ chồng vẫn có thể tận hưởng niềm vui làm việc nhà… Nghĩ tới đây, cô chợt nhớ ra viễn cảnh đó đã vuột khỏi tầm tay, lòng không khỏi đau nhói.
Quầy thức ăn nằm phía trước quầy thanh toán, trong khay bày cơm hộp có cả cơm nắm. Cơm nắm ở đây không phải loại đóng gói theo kiểu cửa hàng tiện lợi, mà được nắm bằng tay cùng đồ ăn kèm, bọc trong giấy bọc. Bị tác phẩm nghệ thuật nho nhỏ ấy thu hút, cô lấy một nắm cơm, thanh toán cùng chai trà đã chọn ở quầy đồ uống.
Ngày nắng hiếm hoi của mùa mưa đã làm ấm băng ghế, đem lại cảm giác dễ chịu. Cô ngồi xuống, chẳng bận tâm có làm nhăn váy hay không, như thế chuyện cố chấp đứng trên tàu chưa từng xảy ra.
Nắm cơm với hình thức giản dị, hương vị cũng giản dị như mẹ làm đã tiếp thêm năng lượng cho Shoko. Cô từ tốn nhai kĩ rồi nuốt xuống cùng trà. Vậy là chỉ với một nắm cơm, cô đã cảm thấy no.
Ăn xong, Shoko bỏ rác vào thùng, sau đó cất tiếng hỏi bác bảo vệ ban nãy.
“Bác ơi, cho cháu hỏi..
“Vâng, cô cứ hỏi.”
Ông niềm nở trả lời, có vẻ vì cảm thấy vui khi nghe cô tán dương ý tưởng chiếc ô.
“Gần đây có cửa hàng nào bán quần áo không ạ?”
Trong cửa hàng này không có quầy bán quần áo, hỏi như vậy cũng không có gì thất thố.
Bác bảo vệ tỏ ra đăm chiêu. Có lẽ ông không biết nhiều về cửa hàng quần áo nữ.
Cuối cùng, ông đưa tay chỉ một siêu thị lớn dưới chân dốc.
“Tôi nhớ trong đó có quầy quần áo của phụ nữ đấy.”
Đó là một tòa nhà đồ sộ, lớn hơn hẳn siêu thị tí hơn này, vì vậy cô không lo đi lạc.
Shoko nói cảm ơn, sau đó bắt đầu đi xuống dốc.
Người qua đường tò mò nhìn chiếc váy trắng cô mặc. Vào xế trưa, hầu hết mọi người cả nam lẫn nữ trên đoạn đường dốc của thị trấn nhộn nhịp này đều ăn mặc giản dị. Thi thoảng mới có bóng áo vest lẫn trong đám đông. Khó trách chiếc váy nổi bật của cô trở thành sự lạ.
Vội vàng cũng chẳng giải quyết được gì. Shoko tiếp tục thong thả đi xuống chân dốc, hướng về siêu thị được chỉ.
♥
Siêu thị nằm trong một tòa nhà bốn tầng, quầy bán quần áo nữ nằm ngay trên tầng hai, đầu thang cuốn. Không ngoài dự đoán, ở đây cô cũng không tránh khỏi những ánh mắt hiếu kỳ từ bốn phía trong lúc dạo quanh quầy hàng. Những thứ được bày bán chủ yếu nhắm tới lứa khách hàng trung niên hoặc các bà nội trợ trẻ, nếu là ngày thường, Shoko sẽ không tới đây mua đồ.
Cô chọn một chiếc quần cùng một chiếc áo len cắt may đơn giản, xếp hàng chờ thanh toán.
“Xin lỗi chị, tôi muốn mặc luôn về nhà, chị cắt mác và cho tôi mượn phòng thử đồ được không?”
Nghe Shoko nhờ, nữ nhân viên mặc đồng phục xám tỏ ra nghi ngại, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cô. Sau khi dẫn Shoko tới phòng thử đồ, cô nhân viên đứng chờ bên ngoài tới khi Shoko thay đồ xong, có lẽ vì sợ cô nói đùa. Dù không vì lý do đó, chiếc váy trắng của Shoko cũng đủ khiến cửa hàng phải cảnh giác.
Cô nhét chiếc váy vừa thay ra vào chiếc túi đựng bộ đồ mới mua, vo lại nhỏ hết mức có thể, sau đó buộc chặt quai túi.
Khi cô vén rèm che phòng thừ đồ để bước ra ngoài, nhân viên cửa hàng trông thấy chiếc váy bị nhét trong chiếc túi trong suốt, bèn ngạc nhiên kêu lên.
“Thưa quý khách, đồ mà quý khách thay ra…”
Nhìn qua cũng đủ biết nó đắt hơn hắn món đồ Shoko vừa mua.
“Không sao đâu ạ.”
Shoko vừa đáp vừa xỏ chân vào giày cao gót, cầm lấy túi xách. Cả hai thứ này đều là đồ dự tiệc, tuy hơi khập khiễng khi đi với bộ đồ cồ vừa khoác lên, nhưng chưa kỳ dị đến mức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Vậy tôi xin phép.”
Shoko khẽ cúi chào rồi ra khỏi cửa hàng, bỏ lại cô nhân viên vừa bị mình làm cho ngơ ngác.
Ra ngoài rồi, cô ném chiếc váy vừa thay ra vào thùng rác.
Nghĩ tới giá tiền của chiếc váy, cô thoáng cân nhắc việc thanh lý nó ở tiệm cầm đồ, nhưng rồi lại nghĩ, thứ chứa đầy thù hận này đã xuất hiện trong lễ cưới của kẻ ngủ cùng bạn trai mình. Ý nghĩ không nên để nó rơi vào tay người khác đã thắng thế.
Có vớt vát được vài đồng tiền lẻ cũng vô nghĩa.
Hơn một trăm ngàn yên cô bỏ ra để trả thù chỉ nên bị lãng phí cho việc trả thù đó thôi.
Nghĩ thế, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không cần vứt bỏ giày và túi xách, vì chúng đều là đồ có sẵn.
Túi quà của đám cưới thuộc loại rác cần phân loại, nên cô đành miễn cưỡng mang theo.
Cô đi tiếp, định nhân dịp này thăm thú xung quanh một lượt. Đúng lúc cô dợm bước về hướng con đường hẹp nhưng có vẻ đông đúc thì…
Một đàn chim nhạn sà xuống con đường nhỏ, hai bên là tiệm cơm hộp, tiệm làm tóc. Theo những gì cô thấy, có vẻ dưới mỗi mái hiên đều có tổ chim.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy chim nhạn, chỉ là lâu rồi mới thấy cảnh chúng tự do xây tổ, bay đi bay về như thế này.
Thị trấn này không hề im ắng, nó chứa đầy những âm thanh ồn ào đúng với quy mô của mình. Nhưng đối với những chú chim nhạn bay về nơi đây, nó là nơi chúng có thể yên tâm xây tổ, nuôi con.
Phải, không nghi ngờ gì nữa.
Đây là một nhà ga tốt, một thị trấn tốt.
Đúng như bà cụ kia đã nói.
Shoko không thể đi xa vì không thuộc đường. Cô dạo một vòng quanh siêu thị cỡ lớn rồi quay lại ga. Dọc con đường men theo bãi đỗ xe của siêu thị, hoa đang đua nở.
Hình như loài hoa này có nhiều màu sắc khác nhau. Những bông hoa trắng và hồng nở rộ lần lượt nằm xen kẽ. Cách trồng cây lạ lùng cũng khiến cô chú ý.
Vì đã dạo một vòng quanh siêu thị nên cô tiếp tục men theo vạt hoa hồng và trắng, đi về phía nhà ga.
Thấy cửa hàng thuốc, cô chợt nảy ra ý ghé vào mua một gói khăn ướt.
Cô thong thả đi bộ ra ga. Nhìn dòng xe đông đúc chạy trên con đường hẹp, cô biết thêm đây là một thị trấn sầm uất.
Chính cô cũng ngỡ ngàng khi ý định thử sống ở khu này này ra trong đầu, dù quả thực nó vừa có vị trí thuận lợi, vừa có vẻ dễ sống.
Shoko bước đi thật chậm trên con đường dẫn về nhà ga, như đang cảm thấy luyến tiếc.
Quay lại bằng đường cũ chán lắm, nghĩ vậy, cô bỏ qua con dốc đã đi xuôi xuống khi nãy, tiến vào con đường cạnh đó. Không ngoài dự đoán, cô thấy ngay đường dây cấp điện trên cao của tàu điện. Đoạn cuối đường nối với con đường gạch mà cô đi qua khi ra khỏi cổng soát vé.
Đã tới gần đến mức nhìn thấy cổng soát vé rồi.
Bước trên con đường gạch thoai thoải, dừng lại trước máy bán vé định mua vé, cô thấy thêm một thứ ấm lòng khác.
Bên cạnh máy bán vé là những vật trang trí bằng giấy nho nhỏ của Lễ Thất tịch, rõ ràng do bàn tay trẻ con làm ra. Ở đây cũng có giấy nhắn.
“Các em học sinh của trường tiểu học XO đã làm tặng chúng tôi. Mong sao năm nay Ngưu Lang và Chức Nữ có thể gặp nhau.”
Cô đoán đây là tác phẩm đến từ ngày hội của trường tiểu học. Nhìn tờ giấy nhớ có ghi học sinh tiểu học, cộng thêm độ hoàn thiện của những món đồ thủ công, có thể suy ra bọn trẻ lớp dưới đã cùng nhau làm chúng rồi mang tới tặng cho nhân viên nhà ga.
“Cảm ơn các cháu nhé.” Hầu hết mọi người sẽ chỉ nói tới đó.
Nhưng những người ở đây lại sẵn lòng sử dụng vật trang trí được chế tác vụng về ấy, cẩn thận dán giấy nhắn lên, thời nay liệu còn bao nhiêu người lớn như vậy? Họ còn là người của tổ chức không hề liên quan đến giáo dục trẻ em.
Mua xong vé về Umeda, Shoko đi qua cổng soát vé, ghé vào hỏi nhân viên trực ban.
“Xin lỗi…”
“Vâng, cô cần gì?”
Người nhân viên tóc muối tiêu từ bên trong niềm nở đi ra. Shoko lấy hộp bánh trong túi quà của đám cưới đặt lên bàn tiếp tân.
“Mọi người có thể dùng cái này giúp cháu không ạ?”
Thấy người nhân viên bối rối, cô bèn giải thích bằng lý do vừa bịa ra.
“Cháu được mời tới một bữa tiệc nhỏ, khi về được phát túi quà này. Nhưng cháu mang bệnh lâu ngày, không ăn được đồ ngọt. Đây là bánh của khách sạn nên bỏ đi cũng phí, nếu được xin bác hãy nhận cho.”
Khác với chiếc váy mua về cho mục đích trả thù, đồ ăn hoàn toàn vô tội. Dù gì nó cũng là đồ do khách sạn làm ra. Chỉ mình Shoko không thể ăn vì hoàn cảnh đặc biệt. Nếu có người ăn giúp, cô cũng tránh được cảm giác tội lỗi vì lãng phí đồ ăn.
“Bệnh mà cô nói có phải tiểu đường không?”
Người nhân viên liền tỏ vẻ quan tâm.
“Còn trẻ mà vất vả quá. Trong nhà cô không có ai ăn được cái này sao?”
“Cháu sống một mình ạ. Vả lại mẩu giấy nhắn kia khiến cháu rất vui, nếu phải cho đi, cháu muốn để lại cho người ở nhà ga này. Coi như đây là quà của cháu.”
Thấy cô đưa tay chỉ mẩu giấy nhắn gần tổ chim nhạn, người nhân viên ngại ngùng gãi đầu.
“Mong sao năm nào chúng cũng tới. Cái kệ là do tôi làm, còn chữ là một người khác viết đẹp hơn…”
“Nó đẹp lắm ạ.”
Shoko cúi chào rồi rời đi, người nhân viên nhà ga giơ hộp bánh nướng ngon có tiếng của khách sạn Takarazuka lên, cúi đầu thật thấp.
“Xin chân thành cảm ơn! Tôi sẽ nói lại với người viết giấy nhắn!”
Shoko bước vào sân ga khi tàu sắp tới nơi, nhưng cô vẫn vào nhà vệ sinh trước.
Cô đứng trước gương, nhìn lại lớp trang diêm dự tiệc, lúc này trông như lớp hóa trang khi đi đánh trận.
Hãy khiến tôi trông thật rực rỡ. Hãy cho tôi dáng vẻ xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Cô chưa bao giờ tới mỹ viện trang điểm chỉ để đi dự đám cưới. Lớp trang điểm chuyên nghiệp đã đáp ứng mong muốn của cô, giúp Shoko nổi bật hơn hẳn cô dâu.
Vẻ mặt của cô ta khi nhìn thấy Shoko. Vẻ mặt như thể quỷ dữ, như cô đặc cái “nghiệp” của đàn bà.
Cô đã bức được nét mặt ấy xuất hiện trên mặt cô ta, riêng điều đó cũng đủ khiến tay nghề của chuyên gia xứng đáng với số tiền cô bỏ ra.
Đó là mục đích duy nhất của lớp trang điểm. Giờ đây nó không còn tác dụng gì nữa.
Cô lấy gói khăn ướt mua lúc trước ra lau mặt. Mất tới năm miếng khăn ướt, cô mới lau sạch hoàn toàn lớp phủ hoàn thiện rực rỡ lẫn lớp nền được dặm kĩ càng.
Cô dùng bộ đồ trang điếm cầm tay để trang điểm lại. Lần này là kiểu trang điểm tự nhiên.
Trừ bộ đồ lạc quẻ do chọn vội, cô gần như lấy lại được phong thái thường ngày.
Việc trả thù đã kết thúc.
Cô vẫn chưa xóa bỏ được cảm giác căm ghét, nhưng ít ra đã có thể đâm bọn họ những nhát dao thích đáng. Cô không còn mối bận tâm gì về việc đó.
Nên rời đi vào lúc nào đây?
Có lẽ nhờ cuộc nói chuyện với bà cụ tình cờ đi cùng chuyến tàu, cô mới bắt đầu nghĩ đến điều đó.