Ga Higawa
“Em nói rồi.”
Misa vừa cười vừa lặp lại lời giải thích đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Chuyện xoay quanh người phụ nữ mặc váy trắng vừa xuống ga Obayashi.
Bề ngoài, cô vẫn tỏ ra tươi cười, tuy trong lòng khá bực bội.
“Em nói rồi, được mời đi dự đám cưới mà lại mặc váy trắng là chuyện rất kỳ cục.”
“Tại sao chứ? Đã được mời thì là khách, khách thì thích mặc gì chẳng được?”
Bạn trai cô, Katsuya lặp lại lời phản bác giống hệt lúc nãy, khiến cuộc tranh luận giậm chân tại chỗ.
“Anh thật là, lễ cưới đúng là ngày để tiếp đãi quan khách, nhưng nhân vật chính vẫn là cô dâu. Tuy nói cô dâu chú rể là người chủ trì buổi tiệc, thực chất đó vẫn là ngày để khách mời chúc phúc cho họ. Với lại màu trắng được mặc định là màu của cô dâu, người biết phép ứng xử sẽ không bao giờ mặc đồ trắng đâu.”
“Cái phép ứng xử ấy là do ai định ra?”
“Phép ứng xử đâu phải thứ mà một người nào đó tự quyết định được?”
Cô bất giác thở dài.
“Katsuya cũng không bao giờ đi dự lễ cưới trong bộ dạng như thế, đúng không nào?”
Lúc này Katsuya đang mặc kiểu quần áo hip-hop.
“Sao hả, giờ em định chê cả quần áo của anh nữa sao?”
“Không phải, em đang nói đến chuyện ăn mặc đúng lúc đúng chỗ, đúng hoàn cảnh thôi.”
Ôi, sao hễ nói chuyện với Katsuya là lại thành ra thế này cơ chứ? Mình đâu nói gì quá đáng.
“Phụ nữ luôn chú ý tránh không dùng đồ màu trắng, ngay cả với những thứ phụ kiện như khăn choàng. Làm thế vừa không phải phép với cô dâu, vừa bị những người xung quanh đánh giá là không biết ứng xử.”
Nghe cô nói thế, Katsuya cười khẩy.
“Đàn bà đúng là toàn để ý những chuyện hạ cấp. Em cũng góp một chân trong đám hạ cấp ấy hả?”
Hẹn hò gần một năm nay, cô đã phần nào quen với sự độc miệng của Katsuya, nhưng đôi khi vẫn có những lời xúc phạm không thể nhắm mắt cho qua. Nghe thấy lời này, Misa không giữ im lặng được nữa.
Sau này cô mới hiếu hậu quả của hành động đó tồi tệ đến thế nào.
“Vậy Katsuya hiểu biết về đám cưới nhiều hơn em bao nhiêu? Anh bảo hôm vừa rồi có đi dự lễ cưới của đàn anh, lúc đó anh có biết viết thiệp mời đúng cách không?”
“Đương nhiên. Cái đó chỉ cần khoanh rồi gửi đi là xong chứ gì?”
“Vậy anh đã sửa lại phần ‘Gửi XO’ trên mặt trước tấm thiệp như thế nào?”
Sắc mặt Katsuya liên thay đổi. Đó là tật của anh khi người khác chỉ ra việc anh không biết.
“Đừng nói là anh để nguyên như thế rồi gửi đi nhé?”
Việc bị gọi bằng hai chữ “hạ cấp” đã động chạm đến tính hiếu thắng của Misa, khiến cô không giấu được ý châm chọc khi gặng hỏi anh. Katsuya không trả lời, nhưng phản ứng của anh đã khẳng định chuyện anh gửi tấm thiệp đi mà không sửa lại mặt trước.
“Người ta không tiện đề ‘Kính gửi XO’ trước địa chỉ của mình trên tấm thiệp, vì khách phải gửi lại thiệp theo địa chỉ đó để xác nhận có đến dự đám cưới hay không, cho nên mới khiêm tốn đề là ‘Gửi XO’ đấy ạ. Người nhận được thiệp mời phải xóa chữ ‘Gửi XO’ ấy đi bằng cách gạch ngang hai gạch, rồi viết lại thành ‘Kính gửi XO’ mới được coi là phải phép.”
Katsuya đanh mặt không nói câu nào.
“Mọi người cũng thường nghĩ, chỉ cần khoanh vào chữ ‘Có tham dự’ in sẵn ở mặt sau tấm thiệp, ghi tên và địa chỉ của mình vào là xong. Thực ra nên gạch chữ ‘Có’ và cả chữ ‘Không tham dự’ nữa.”
Nếu cẩn thận hơn, người ta sẽ ghi thêm vài từ ‘Tôi rất vui lòng’ hay ‘Tôi xin phép’ vào trước hai chữ ‘Tham dự’ đã được khoanh tròn, cho lời phúc đáp khỏi có vẻ thô lỗ. Nhưng đòi hỏi Katsuya làm đến mức ấy có vẻ khó, nên cô sẽ không nói ra.
Misa cho rằng làm vậy đã là nhẹ tay với anh rồi.
“Tất nhiên kính ngữ ở phần ‘địa chỉ’ và ‘quý danh’ cũng phải gạch bỏ. Riêng phân ‘quý danh’ còn phải gạch hẳn chữ ‘quý’ đi cơ.”
Cô nói nốt, nửa đê trả đũa, nửa muốn giảng giải cho anh hiểu, nhưng Katsuya đột nhiên đá rầm một tiếng vào cánh cửa tàu điện. Misa giật mình co người lại, nhìn mắt Katsuya long lên. Nhìn quanh, cô thấy những hành khách khác trong toa đang dồn hết ánh mắt về phía cả hai sau khi bị tiếng động gây chú ý.
Cô bé ngồi ở ghế đối diện tròn mắt nhìn họ. Người phụ nữ có vẻ là bà của cô bé cũng vậy.
Dù biết mình đang thu hút sự chú ý của những người xung quanh, Katsuya vẫn đá vào cửa lần nữa, thậm chí còn mạnh hơn lần trước.
“Cô tưởng biết mấy chuyện ấy là giỏi lắm hay sao, hả?”
Nguy hiểm quá.
Nếu lúc này họ ở phòng Katsuya hay chỗ không người…
Cô đã suýt bị đánh.
“Em xin lỗi. Em không có ý tỏ ra mình giòi hay gì cả… Em chỉ nghĩ, đó là những hiếu biết phổ thông, Katsuya cũng nên biết…”
“Cô đang chế giễu tôi đúng không? Cái gì mà hiểu biết với phổ thông, dám lên mặt giáo huấn tôi mấy chuyện cỏn con, cô tưởng cô giỏi hơn tôi chắc!”
Rầm, cú đá thứ ba.
Cô bé ngồi đối diện bắt đầu khóc ầm ĩ. Dù không phải là người bị nhắm tới, đối với cô bé, những tiếng đạp cửa thô lỗ cùng những lời mắng nhiếc to tiếng hẳn rất đáng sợ.
Ôi, xin lỗi em nhé. Là lỗi của chị.
Khi Misa nghĩ tới đó, Katsuya vừa chặc lưỡi vừa lầm bầm gắt gỏng.
“Điếc cả tai, nhãi ranh.”
Chờ đã, không phải chính chúng ta đã làm con bé khóc sao? Sao anh lại nói thế?
Nhưng nếu cô nói ra những lời này, với tâm trạng tức tối như hiện giờ, anh sẽ không ngại cho cô vài cái bạt tai dù xung quanh có người đi nữa.
Điểm dừng tiếp theo, ga Nigawa. Nigawa.
Nghe tiếng loa thông báo, hai bà cháu ngồi đối diện đứng dậy.
Katsuya cũng tiến về phía cửa ra, Misa vội vàng chạy theo.
“Khoan đã, hôm nay chúng ta đâu định xuống ga này! Anh bảo muốn đến văn phòng nhà đất ờ Nishikita để tìm nhà mà?”
“Tôi mất hứng rồi, tại cô hết đấy.”
Anh nhấn mạnh những chữ “tại cô hết đấy” bằng giọng điệu đầy ác ý.
“Cũng chẳng có giải đua lớn nào, nhưng tôi thà đặt bừa một con ngựa còn hơn. Nếu muốn tìm nhà thì cô tự đi mà tìm.”
Ga Nigawa nằm gần trường đua ngựa Hanshin, vào các cuối tuần trong thời gian diễn ra giải đua, nơi này trở nên rất đông đúc vì khách của trường đua. Thậm chí người ta đã phải xây một đoạn đường hầm, để hành khách tới xem đua ngựa đi thẳng tới trường đua sau khi xuống tàu, ra khỏi cổng soát vé, do lượng khách dồn về khi có giải đua lớn quá đông, không thế điều tiết bằng đèn tín hiệu giao thông.
Trái ngược với cảnh sầm uất đó, khu dân cư đối diện trường đua ngựa từ lâu đã tách khỏi phố xá, chìm trong bình lặng, tạo nên sự đối lập rất rõ nét.
Đua ngựa không phải sở thích của Katsuya. Khi nào bạn bè rủ rê và có giải đua lớn anh mới dự phần, giờ anh xuống đây chỉ có thể vì muốn trừng phạt Misa.
Cô nhìn hai bà cháu cũng đang chờ xuống tàu. Bà cụ dỗ dành cô cháu gái khóc rấm rứt.
Còn định diễn trò, muốn tỏ thái độ chứ gì, bà già này. Katsuya nhếch mép rủa thầm, cô ngầm hiểu, việc anh vừa rủa sả cũng là lỗi của mình.
“Anh à, em xin lỗi, em sai rồi. Em sẽ không nói nữa, anh vui vẻ lên đi, chúng ta tới văn phòng nhà đất, nhé?”
Tàu dừng, cửa mở. Cô cố ngăn Katsuya, không để anh xuống, nhưng bị anh đẩy ngược lại.
“Á!”
Misa suýt bị đẩy ngã xuống sân ga, nhưng Katsuya không thèm quay lại nhìn cô lấy một lần. Ngược lại, anh gạt phăng bàn tay cố níu lấy mình của Misa, rảo bước về phía cổng soát vé.
Đến nước này, cô chẳng còn sức đuổi theo nữa, chỉ biết đứng nhìn anh bỏ đi.
Ôi, tại sao chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh này cơ chứ?
Dù là lúc hẹn hò hay lúc ở phòng Katsuya, kể cả ngay sau khi ân ái, chỉ cần cô lỡ bất cẩn là chuyện này lại tái diễn.
Rốt cục cô đã sai ở đâu? Những trận cãi vã nhỏ nhặt lẽ ra phải chấm dứt theo cách nhẹ nhàng, ấy vậy mà chúng lại thường không bao giờ kết thúc một cách nhẹ nhàng cả. Nếu ở trong phòng, cô sẽ bị đánh, nếu ở ngoài, Katsuya sẽ nổi điên bỏ cô lại một mình. Những lần hẹn hò ở xa cũng không phải ngoại lệ. Cảnh cô vừa khóc lóc vừa lủi thủi về nhà không chỉ mới diễn ra hai, ba lần.
Những lúc tâm trạng tốt, anh còn bàn đến chuyện sống chung thay vì cả hai cùng ở một mình, để tiết kiệm chi phí sinh hoạt.
Anh còn bảo, nếu ở với cô thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.
Vậy mà hễ bực tức, anh không còn biết đến hai chữ nương tay là gì nữa. Misa khóc lóc, xin lỗi thế nào cũng không có tác dụng. Một khi bắt đầu cãi vã, Katsuya sẽ không chịu dừng tay cho đến lúc thỏa cơn giận mới thôi.
Hành khách lần lượt xuống tàu, theo sau hai người bước xuống đầu tiên. Cô đã quen với việc bị người ta nhìn với ánh mắt thương hại.
Xì, tiếng hỉ mũi vang lên. Cô bất giác quay lại nhìn. Thì ra âm thanh đó xuất phát từ chỗ hai bà cháu ban nãy. Bà cụ đang lau mũi cho đứa cháu vừa nín khóc.
“Cháu xin lỗi đã làm cô bé khóc.”
Cô buột miệng xin lỗi, bà cụ liền thẳng thừng gạt đi, nhanh tay thu dọn mớ khăn giấy.
“Đúng là đồ đàn ông tồi.”
Mất một lúc cô mới hiểu ra, bà đang nói về Katsuya.
Nhận ra điều đó, cô chợt cảm thấy bàng hoàng. Mình đang hẹn hò với kẻ mà một người xa lạ coi như loại đàn ông không ra gì.
“Sao không bỏ đi? Rồi sẽ khổ đấy.”
Bà cụ nói ngắn gọn, sau đó nắm tay dẫn đứa cháu gái vừa nín khóc bước xuống cầu thang, đi tới cửa ra ờ phía đối diện, không nói rõ ai bỏ, bỏ cái gì.
Misa nhìn theo hai bà cháu, đến khi không thấy bóng dáng họ nữa, lững thững quay lại sân ga, ngồi xuống băng ghế gần nhất.
Sao mình lại hẹn hò với một gã đàn ông như thế nhỉ?
Không chịu bỏ qua những cuộc cãi vã nhỏ nhặt nhất, sẵn sàng nạt nộ bạn gái ở chốn đông người nếu tức giận, bạn gái có suýt bị thương cũng mặc kệ, thậm chí giở thói bạo lực khi vắng người.
Cả hai quen nhau nhờ làm quen. Katsuya là người khá ổn nếu chi xét về ngoại hình, cô cũng không thấy anh có ý xấu khi bắt chuyện. Cô gật đầu khi được mời đi uống nước.
Trong lúc nói chuyện, họ phát hiện ra cả hai đều theo học trường đại học nằm gần cùng một tuyến đường sắt, đang ở trọ một mình do không tiện đi học qua tuyến đường đó, dù cùng sống ở Kansai.
Điều này khiến mối quan hệ cua họ tiến triến nhanh chóng. Ngay hôm đó, cả hai đã trao đổi số điện thoại, trong vòng chưa đầy một tháng, hai người bắt đầu qua lại nhà nhau và vượt rào lần đầu tiên.
Quá trình từ tình cờ gặp gỡ tới đi quá giới hạn diễn ra đột ngột và có vẻ bốc đồng. Thời gian đầu Katsuya tỏ ra dịu dàng hơn bây giờ.
Không hiểu từ khi nào mà mọi thứ lại trở nên như thế này.
Chẳng rõ từ bao giờ, Misa bắt đầu làm cả việc dọn dẹp ở phòng Katsuya, ý định sống chung cũng phần nào bắt nguồn từ việc Misa quá bận rộn khi phải lo dọn dẹp ở cả phòng mình lẫn phòng Katsuya.
Chỉ mới hẹn hò một năm, tại sao mình lại phải làm việc của một con ở thế này?
Vì cô vui khi thấy anh tỏ ra biết ơn. Nhưng điều đó dần biến thành lẽ đương nhiên, một thứ nghĩa vụ. Katsuya mặc sức bày bừa phòng ốc, chất đống quần áo bẩn, rồi thản nhiên gọi điện cho cô, “Anh sắp hết quần nhỏ rồi, em tới đi.”
“Em không phải người giúp việc, anh vẫn phải tự lo đấy nhé.”
Ban đầu khi cô nói vậy, anh còn ậm ừ gật đầu. Nhưng dần dà, lời nói của cô khiến anh bực bội. Những trận cãi vã không hồi kết cũng manh nha từ dạo ấy. Khi cãi vã trở thành một vòng lặp luẩn quẩn, Misa đành bỏ cuộc, chấp nhận qua chỗ anh hằng tuần để làm việc nhà.
Sự mệt mỏi bắt nguồn từ việc đó cũng là một lý do thúc giục họ đi tìm phòng.
Ngay cả khi đã hy sinh đến mức ấy, Misa vẫn không tránh được tình cảnh hôm nay. Tự coi mình là kẻ hy sinh có vẻ là một hành động kiêu ngạo, nhưng nếu trong hoàn cảnh đối phương hoàn toàn chẳng để sự hy sinh đó vào mắt, những lời cay đắng kia là không tránh khỏi.
Không những thế…
Lúc này, cô mới chỉ thường xuyên qua lại nhà anh ta, vậy mà đã bị đánh ngay trong phòng vì cãi cọ. Nếu lỡ sống chung với gã đàn ông không biết phân biệt phải trái như thế… chẳng phải cô sẽ không còn đường lui sao?
“Về thôi.”
Misa đứng dậy, bước tới điểm chờ tàu trên sân ga, trở thành người đầu tiên đứng xếp hàng. Chỉ vài phút nữa tàu sẽ tới.
Những lần trước, Misa luôn là người kiên trì gọi điện, không gọi được thì gửi hàng loạt tin nhắn xin lỗi. Cảnh cô đứng chờ đằng đẵng ở công soát vé cho đến khi Katsuya quay lại cũng chẳng hiếm.
Nhưng giờ đây khi đã bình tâm, cô bắt đầu băn khoăn, liệu anh ta có đáng để cô tìm mọi cách níu kéo hay không.
Hơn nữa…
Nếu biết mình bị bạn trai đánh, chắc mẹ sẽ đau lòng lắm.
Những ý nghĩ chưa bao giờ thoáng qua chợt nảy ra trong đầu cô. Cảm giác tội lỗi của đứa con làm phiền lòng cha mẹ cứ cồn cào khôn nguôi. Không riêng gì mẹ, mọi người trong gia đình và bạn bè cô đều sẽ đau lòng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lời cảnh báo của bà cụ đã giúp Misa tư duy đúng đắn trở lại. Ý muốn níu kéo lắng hẳn xuống, đến cô cũng cảm thấy khó hiểu.
Katsuya sẽ dành hàng giờ đồng hồ ở trường đua ngựa. Có chìa khóa dự phòng trong tay, chừng ấy thời gian đủ để cô thu dọn đồ đạc của mình ở phòng Katsuya, sau đó về nhà. Hôm qua Katsuya ngủ lại phòng Misa ở Obayashi, một việc hiếm hoi lắm mới xảy ra, nhưng có lẽ đó sẽ là lần cuối cùng Katsuya tới phòng của Misa. Cô sẽ gửi trả số đồ đạc ít ỏi Katsuya để lại phòng mình qua đường bưu điện.
Chắc chắn việc chia tay sẽ kéo theo vô vàn rắc rối, nhưng cô đã có sự chuẩn bị. May cho cô, Katsuya thường gọi Misa đến phòng anh ta, vì thế cô vẫn chưa đưa cho anh ta chìa khóa phòng mình. Nếu rủi có chuyện không hay, cô sẽ nói chuyện với bạn bè và cả cảnh sát khi cần…
Để xem nào, tin nhắn cuối cùng nên viết sao đây?
Sau khi suy nghĩ một hồi, Misa nhanh tay gõ mẩu tin nhắn ngắn ngủi vào điện thoại.
“Em không chịu nổi nữa rồi. Chào anh.”
Misa lưu tin nhắn vào mục thư nháp với ý định gửi đi sau khi về đến phòng mình, rồi bước lên chuyến tàu vừa tiến vào sân ga.
Cất tin nhắn chưa gửi vào túi xách, Misa đứng một mình trên chuyến tàu đang lắc lư lao đi.
Trong toa lác đác ghế trống, nhưng lúc này đúng hợp với tâm trạng của cô hơn.
Đúng là đồ đàn ông tồi. Sao không bỏ đi? Rồi sẽ khổ đấy.
Mới hẹn hò một năm đã bị ép làm việc như con ở.
Nếu lỡ sống chung với gã đàn ông không biết phân biệt phải trái như thế…
Nếu biết mình hẹn hò với một kẻ vũ phu, chắc mẹ sẽ rất đau lòng.
Trong một thoáng bình tĩnh, cô đã soạn tin nhắn chia tay, nhưng sự tỉnh táo đó kéo dài không lâu, lúc này Misa lại cảm thấy do dự.
Cô đã định tranh thủ thời gian anh ta vắng nhà, tới phòng anh ta thu gom đồ đạc, sau đó về phòng mình, nhưng…
Những lúc tâm trạng tốt, anh ta tỏ ra dịu dàng, đôi khi cũng có những điểm đáng yêu.
Vẻ ngoài của anh ta cũng thuộc kiểu cô rất thích. Hơn nữa…
“Bạn trai của Misa ngầu quá đi! Cậu may mắn thật đấy!”
Những lần cô khoe hình chụp chung với anh ta trên điện thoại, bạn bè cô luôn tỏ ra ghen tị. Điều đó khiến Misa tự hào, giờ đây mất đi cũng tiếc.
Cô không khỏi cảm thấy bản thân thật thảm hại khi dao động vì những việc như vậy.
Trong lúc cô mải ngắm nhìn cảnh sắc phố phường lướt qua ngoài cửa sổ với tâm trạng trống rỗng, chuyến tàu đã dừng lại ở ga tiếp theo.