Ga Kotoen
Kotoen là ga gần nhất dẫn tới trường đại học tư thục nổi tiếng vùng Kansai, hành khách đi lại qua ga này phần đông là sinh viên, không kể ngày thường hay ngày nghỉ. Một nhóm sinh viên nữ vác theo vợt dùng cho môn bóng vợt ùa lên tàu, có lẽ để chuẩn bị tham gia đấu tập. Misa thấy một cậu thanh niên trông khá hầm hố vừa loay hoay đeo tai nghe vừa lật cuốn sách giáo khoa có vẻ rất phức tạp.
So với trường đại học nữ sinh mà Misa theo học thì “cái hay” ở đây hoàn toàn khác. Tất nhiên càng không so sánh được với trường đại học của Katsuya, bạn trai cô.
Trong đoàn người vừa lên tàu có một nhóm mấy nữ sinh mặc đồng phục, hình như là học sinh cấp ba có tiết vào thứ Bảy. Cả nhóm rộn ràng cười nói, trông rất vui vẻ. Có lẽ chúng vẫn chưa mảy may nghĩ đến những việc trong tương lai xa.
Vài năm trước đây mình cũng từng như vậy. Nghĩ đến đó, cô cảm thấy hơi ghen tị với tiếng cười hồn nhiên vui vẻ của các cô bé.
Mấy cô bé nữ sinh lấp đầy khoảng trống gần chỗ Misa đứng, bắt đầu ồn ào nói chuyện.
“Này, nghe nói bạn trai của Ecchan lớn tuổi lắm phải không?”
Nghe những chữ “lớn tuổi lắm”, Misa bỗng tò mò muốn biết khoảng cách tuổi tác giữa cả hai là bao nhiêu, bèn lắng tai nghe.
“Không phải thế đâu”, cô bé trông có phần già dặn hơn được gọi là Ecchan xua tay.
“Anh ấy mới tốt nghiệp đi làm được hai năm. Với lại anh ấy đi học sớm*, tính ra chỉ hơn tớ năm tuổi thôi.”
Nghe cách mà cô bé nói về khoảng cách năm tuổi giữa mình và bạn trai, cô cảm thấy độ trưởng thành của “Ecchan” nhỉnh hơn đôi phần so với các bạn trong nhóm.
“Tớ không hình dung ra hẹn hò với người đi làm sẽ như thế nào. Hẹn hò với tiền bối trong trường thì tớ còn biết chút ít.”
Cô bé vừa nói bị một cô bạn khác dùng khuỷu tay huých nhẹ.
“Bọn mình là lứa lớn nhất trường rồi còn gì. Không học lên đại học thì chẳng bao giờ có chuyện hẹn hò với tiền bối cùng trường nữa đâu.”
“Ừ nhỉ. Nhưng mà, hẹn hò với người đi làm có vui không?”
“Có, nhưng…”
Ecchan vừa nói “nhưng”, vừa tỏ ra khó hiểu.
“Hình như các cậu đang hiểu sai thì phải, tớ nói cho các cậu biết nhé, trong số những người đi làm có không ít người ngớ ngẩn đâu. Bạn trai tớ thuộc kiêu ngó ngẩn đó nên tớ biết.”
Một cô bé khác dài giọng tò vẻ không đồng tình.
“Không phải người lớn là người chín chắn, có thể dựa dẫm được sao?”
Ví dụ điển hình cho kiểu mơ mộng về “người lớn” đây mà. Dù Misa cũng không “người lớn” đến mức có thể đứng ngoài phân tích.
“Không đâu không đâu! Chí ít là trong trường hợp bạn trai tớ. Các cậu biết không, vừa rồi bạn trai tớ ra ở một mình, thế mà có hôm nửa đêm anh ấy gọi điện cho tớ, bảo ‘Cứu anh với!’”
“Hả, có chuyện gì?!”
Có vẻ cô bé Ecchan này rất biết cách kể chuyện. Nhóm bạn và cả Misa đều bị cuốn theo câu chuyện của cô bé.
Rốt cục tình huống gì đã khiến một người đàn ông trưởng thành gọi điện cầu cứu cô bạn gái còn đang học cấp ba giữa đêm khuya?
“Nghe thế tớ mới hỏi ‘Có chuyện gì vậy?’ thì anh ấy trả lời ‘Anh không biết dùng bàn là’.”
Có lẽ vì đang tường tượng những lý do liên quan đến tội phạm nên khi nghe thế, cả nhóm liền phá ra cười. Hành khách xung quanh nhìn các cô bằng ánh mắt khó chịu, nhưng các cô hoàn toàn không để ý, thậm chí chẳng nhận ra. Misa bị các cô làm cho buồn cười theo, suýt bật ra thành tiếng.
“Ở nhà tớ, mấy việc dùng đến bàn là toàn do mẹ tớ làm cho, tớ chỉ đụng đến trong giờ học nữ công là cùng. Anh ấy chẳng nói rõ anh ấy định là cái gì, đã thế còn hỏi dồn dập ‘Anh phải để nhiệt độ bao nhiêu? Steam là cái gì?’ nữa chứ.”
“Đúng là ngốc!”
“Sau đó mình hỏi anh định là cái gì, anh ấy trả lời ‘Áo’. Nhưng áo có bao nhiêu chất liệu khác nhau. Mình bèn giở sách giáo khoa nữ công ra, hỏi tiếp chất áo là gì thì anh ấy đáp ‘Hả? Anh không biết đâu’. Mình bảo ‘Trên mác có ghi mà!’, thế là anh ấy hỏi lại ‘Mác là cái gì’…”
Tiếng cười ầm ĩ lại vang lên. Vai Misa cũng run run theo. Ánh mắt của hành khách trong toa càng lúc càng khó chịu.
Đâu cần tỏ ra khó chịu như vậy chứ. Nghe chúng kể đã nào, chuyện có vẻ rất thú vị mà.
“Tớ bực lắm mà không làm gì được, vì chẳng còn sức nổi cáu, đành bảo ‘Ở cổ áo hoặc sườn áo có đính một mảnh vải nhỏ, anh tìm mảnh vải ấy đi’. Cuối cùng anh ấy cũng tìm thấy cái mác, nhưng…”
Cao trào! Cao trào đây rồi!
Ecchan tung ra cho Misa đang háo hức chờ đợi một cao trào đắt giá.
“Anh ấy bảo anh ấy không đọc được chữ Hán. Tốt nghiệp đại học, đi làm rồi mà thế đấy.”
“Ngốc thế!”
Mấy cô bạn xung quanh Ecchan cười ngặt nghẽo, Misa cũng nhân sự huyên náo đó, lén bật ra một tràng cười nho nhỏ.
“Rồi sau đó…”
Vẫn còn nữa hả!
“Hết cách, tớ đành hỏi hình dạng chữ Hán ấy qua điện thoại. Thế là anh ấy trả lời ‘Anh thấy có chữ Sợi*’…”
“Đấy là bộ bên trái mà!”
“Tả mỗi bộ bên trái thì làm sao đoán được!”
Không hổ là học sinh chuẩn bị thi đại học, các cô vừa cười đến suýt tắt thở vừa thi nhau bình luận.
“Anh ấy ngốc mà, phải thông cảm cho anh ấy thôi. Mình hỏi tiếp ‘Bên cạnh chữ sợi còn chữ gì đó phải không? Chữ đó là chữ gì?’, anh ấy bảo ‘Có chữ Trăng*’.”
“Đấy là chữ Lụa* mà?!”
“Đã thế còn bỏ sót bộ Khẩu* nhỏ chứ!”
Câu chuyện này còn bao nhiêu tình tiết cao trào vậy?! Misa không nhịn nổi nữa, phải lấy tay bịt chặt miệng. Nếu không làm thế, có lẽ cô sẽ phá lên cười cùng mấy cô bé kia mất.
“Ừ, nói chung cuối cùng mình cũng xoay xở được, vừa xem sách giáo khoa vừa hướng dẫn anh ấy vận hành cái bàn là. Nhưng mà, đúng là vô ý đến mức không thể tin nổi anh ấy là người đã tốt nghiệp đi làm nhỉ?”
Đúng, vô ý. Cực kỳ vô ý. Mức độ vô ý không thể chấp nhận được ở người trưởng thành, đã tốt nghiệp đi làm.
“Rồi cậu có dạy anh ấy cách đọc chữ Lụa đó không?”
Nghe bạn hỏi vậy, Ecchan thủng thẳng gật đầu.
“Nghe xong anh ấy thốt lên ‘Ồ, thì ra chữ này đọc là Lụa à’, có vẻ xúc động lắm. Bình thường ai lại xúc động vì chuyện như thế cơ chứ.”
“Liệu bạn trai cậu có đọc được chữ Bông* không nhỉ. Có vẻ còn thử thách hơn ấy chứ.”
“Tớ nghĩ nếu gặp chữ Bông, anh ấy sẽ không tả nổi bộ bên phải đâu.”
Ecchan bình thản nêu nhận xét, làm mấy cô bạn bật cười lần nữa.
“Sau đó mình mắng anh ấy một trận qua điện thoại, dù mình cũng băn khoăn có nên nói với anh ấy như thế không. Mình bảo ‘Anh này, kể cả bây giờ máy tính phổ biến đến đâu, kể cả không viết tay nữa, nếu những chữ Hán như thế cũng không biết đọc thì có ngày anh phải muối mặt cho xem. Anh học thêm chữ Hán đi.’ Anh ấy đáp ‘Anh biết rồi, lần tới anh sẽ mua bộ học chữ Hán’. Thực tình mình còn nghĩ, phải nhân chuyện này để bắt anh ấy đi thi năng lực chữ Hán nữa ấy.”
Bản thân là người đã đi làm, vậy mà lại để cho một cô nữ sinh cấp ba lấn lướt như vậy, quả là có vấn đề.
“Làm thế nào mà hai người quen nhau vậy?”
“Thôi, chuyện ấy các cậu biết làm gì.”
Sau một hồi nói chuyện trôi chảy, đây là lần đầu tiên Ecchan tỏ ra lúng túng.
“Cậu chưa kể bao giờ mà, bọn mình muốn nghe.”
“Phải đấy phải đấy.”
Ecchan im lặng trong chốc lát, sau đó dặn trước “Các cậu không được cười đâu nhé” rồi mới thật thà kể.
“Làm quen, Ở Tsukaguchi.”
“Oaaa khác người thế!!”
Cả nhóm không cười mà đồng thanh xuýt xoa.
Điều khác lạ ở đây không phải cách thức, mà là địa điểm làm quen. Tsukaguchi là nhà ga khá quy mô do nối với tuyến Itami, trước ga có trung tâm mua sắm của một chuỗi siêu thị lớn, tạo cảm giác rất sầm uất.
Hành khách sử dụng ga này chủ yếu là các bà nội trợ. Học sinh trường đại học nữ sinh và trường cấp ba gần đó chỉ qua đây khi cần mua những thứ lặt vặt, còn nếu muốn mua sắm theo đúng nghĩa thì phải tới mạn Osaka hoặc Kobe. Vì thế xét trong tình huống được ngỏ lời làm quen, địa điểm này quả là khác thường. Nói đến việc được người khác bắt chuyện trước ga Tsukaguchi, thường chỉ có thể là mời hiến máu hoặc điền bảng thăm dò ý kiến mà thôi.
“Sắp tới sinh nhật của bố tớ, mà tớ nghĩ mua quà cho bố thì ra Tsukaguchi là được, nên tớ mới tới đó sau khi tan học.”
“Ở Nishikita có chi nhánh Muji* mà.”
Cô bạn của Ecchan vừa nhắc đến nhà ga có tên đầy đủ là Nishinomiya Kitaguchi, nằm sát điểm cuối của tuyến Imazu, cũng là tuyến mà đoàn tàu các cô đang đi chạy qua.
“Sao tớ phải mua quà cho bố ở Muji chứ? Đồ ở đó đắt hơn cậu tưởng đấy. Sinh nhật bố tớ rơi vào tháng Hai, mua đồ mùa đông lại càng đắt. Trong khi ngân quỹ của tớ có một ngàn yên thôi.”
“À, thế thì chọn Tsukaguchi là đúng rồi.”
Các cô con gái nhất loạt thể hiện sự vô tâm với bố.
“Đúng quá còn gì? Tới đó, tớ tìm thấy ngay khăn quàng giá rẻ, chỉ một ngàn, trong khi giá ở Muji phải lên đến ba ngàn. Tớ nhờ họ gói lại, đang trên đường về tới trước ga thì anh ấy gọi tớ từ đằng sau. ‘Này em, đi uống nước không? Anh mời’, anh ấy nói vậy đấy.”
Ôi, làm mình nhớ lại lúc Katsuya làm quen. Chắc Ecchan và các bạn vẫn chưa nhận ra có người vừa nghe lỏm vừa cảm thán như vậy.
“Lúc tớ quay lại, anh ấy mới nhận ra tớ mặc đồng phục học sinh. Còn anh ấy lại là người đã đi làm, liên kêu lên ‘Thôi chết!’, rồi ôm đầu. Hình như lúc đi ngang qua anh ấy chi nhìn mặt tớ thôi, nhìn từ sau lung thấy mỗi áo khoác nên không nhận ra tớ là học sinh cấp ba. Anh hỏi, ‘Làm sao bây giờ, em có nghĩ anh phải đến đồn cảnh sát vì lỡ mời em không?’, nhưng tớ đâu có biết.”
“Tớ xin lỗi phải nói thế này, anh ấy để lộ sự ngớ ngẩn ngay từ lúc làm quen rồi.”
Các cô bạn khúc khích cười.
“Tớ trả lời, ‘Nếu anh bị đưa vào đồn chỉ vì vài tách trà thì chắc cảnh sát phải bận rộn lắm’, thế là anh nói, ‘Vậy chúng ta vào một quán nước nào đó, em thấy sao’.”
“Chà, đúng là người đi làm có khác, nhiều tiền ghê. Đẳng cấp khác hẳn McDonald’s.”
Quả thực, về điểm này các cô vẫn rất ra dáng học sinh cấp ba, Misa cười tùm tỉm. Thực ra mời một cô gái set bánh ngọt trong quán nước tốn chưa đến một ngàn yên. Nhưng đây là câu chuyện xoay quanh những cô bé chỉ dành ngân quỹ một ngàn yên đế mua quà sinh nhật cho bố.
Việc đột ngột mời ai đó đi uống nước mà không phải lo đến ví tiền đã giúp các cô gái cảm nhận được phần nào quyền năng của người lớn.
“Mà này.”
Một cô bé hạ giọng hỏi. Misa cũng bất giác lắng tai nghe.
“Cậu đã làm chuyện đó chưa?”
A, phải rồi, Misa cười nhẹ. Ở tầm tuổi này, đó là vấn đề có thể khiến mọi cô bé tò mò.
Ecchan cười, thăng thắn đáp: “Vẫn chưa.”
“Anh ấy còn lo bị mọi người hiếu lầm là đang bao nuôi tớ cơ.”
“Ơ, muốn bao nuôi thì phải dùng đến tiền mà? Như vậy khác gì bán thân.”
“Anh ấy ngốc thế, chắc chẳng nghĩ tới chuyện đó đâu.” Ecchan vững dạ nở nụ cười.
“Anh còn nài ni tớ ‘Em lớn nhanh lên đi’ nữa đấy.”
“Nài nỉ như thế cũng đâu có tác dụng!”
Các cô bạn lại nhao nhao bình luận. Có lẽ anh bạn trai cũng không ngờ mình lại bị biến thành chủ đề bình phẩm của các cô theo cách này.
“Vậy anh ấy đã bao giờ ép buộc cậu chưa?”
“Nếu anh ấy là kiểu người đó tớ sẽ chia tay ngay.”
Đau quá. Misa không kìm được, ghì lấy ngực. Câu chuyện của Ecchan vẫn đang tiếp tục.
“Thú thực là tớ sợ. Tớ thích anh ấy, nhưng tớ không muốn bị ép buộc khi còn cảm thấy sợ. Khi bọn tớ bắt đầu hẹn hò, anh ấy biết rõ tớ còn đi học, nếu anh ấy thực sự thích tớ thì sẽ giữ gìn cho tớ, ít nhất là đến khi tớ tốt nghiệp. Anh ấy cũng biết năm nay tớ thi đại học mà.”
Nếu đặt trong trường hợp của cô và Katsuya…
Misa nghĩ về bạn trai, người mà cô đang dao động giữa hai lựa chọn chia tay hay tiếp tục.
Nếu cô chỉ ra chuyện anh đọc sai chữ Hán, chắc chắn anh sẽ nổi trận lôi đình, một trận cãi vã sẽ nổ ra (nguy cơ cô bị đánh khi chỉ ra điều mà anh không biết là rất cao), vì bằng tuổi nên cả hai đã tiến tới trong một phút bốc đồng, nhưng chi cần Misa có đôi chút lưỡng lự, anh sẽ lại nổi giận chì chiết cô: “Em không yêu anh đúng không?”
Cô chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Katsuya. Nếu cô từ chối, anh sẽ giận cô, ghét cô. Ngay cà khi không hài lòng, cô vẫn nhất nhất nghe lời Katsuya, bất kể là gì đi nữa.
Cô sợ bị anh gặng hói có phải mình không yêu anh hay không.
Nhưng anh đã từng nghĩ cho cô chưa?
Khi em, người không bao giờ cãi lời, đem hết can đảm nói với anh “Em không thích thế”, liệu anh có biết đối với em điều đó khó khăn đến mức nào, có vì thế mà mảy may nghĩ rằng “Nếu Misa không thích thì mình sẽ không làm vậy nữa”?
Khi yêu, chẳng phải người ta sẽ cố gắng tránh làm việc đối phương không thích sao?
Dù là người lớn mà không biết cách dùng bàn là, dù bị cô nữ sinh cấp ba mắng vì là người lớn mà không đọc được chữ Lụa, bạn trai của Ecchan vẫn là một người bạn trai tốt, một người yêu tốt.
Nghe qua câu chuyện của Ecchan, một người lạ tình cờ đi cùng chuyến tàu điện như cô cũng cảm nhận được, cô bé và bạn trai mình đang có một tình yêu đẹp.
Cô lớn tuổi hơn Ecchan, nhưng lại bị vẻ bề ngoài làm cho mờ mắt, để bạn trai mặc sức điều khiển. Xét về mắt nhìn đàn ông thì rõ ràng Ecchan hơn cô rất nhiều.
Ý nghĩ “chia tay thôi” từ trạng thái dao động chuyển sang quyết tâm.
Cô nữ sinh cấp ba nhỏ tuổi đang yêu theo cách tốt đẹp hơn cô rất nhiều.
Misa vẫn chưa đầu hàng nỗi bất hạnh quen thuộc suốt thời gian qua, vẫn chưa đánh mất lòng tự tôn của mình, đến độ không biết ghen tị với cô bé.