Ga Mondoyakujin
Ga Mondoyakujin nằm cách điểm cuối của tuyến đường sắt một chặng, là nhà ga nằm gần đền Mondoyakujin nhất, thường đón lượng hành khách tăng đột biến vào dịp cuối năm, nhất là đêm Giao thừa. Người dân địa phương trìu mến gọi nơi này bằng cái tên Yakujin-san, có lẽ vì lý do này mà dù bị phố xá vây quanh, Mondoyakujin - vốn nằm trên một vùng đồi thấp - vẫn giữ được nhiều đồng ruộng lẫn bầu không khí xưa cũ phảng phất trong khu dân cư… Đó là những gì Keiichi nghe được từ người bạn thân cùng trường, cũng là cư dân ở đây.
Kể ra chỗ này khá gần trường cấp ba, vậy mà mình chưa tới Mondoyakujin bao giờ. Keiichi bâng quơ nghĩ, mặc kệ nhóm nữ sinh ồn ào trong toa làm dòng suy nghĩ của cậu gián đoạn. Vài hành khách khó chịu ra mặt, nhưng Keiichi lại thuộc tuýp người bình thản trong tình huống như vậy. Quả thực các cô nói chuyện quá lớn tiếng, Keiichi đeo tai nghe mà thi thoảng còn nghe thấy, nên cậu cũng hiểu cảm giác của các ông bà cao tuổi.
Nhưng sinh viên năm nhất như cậu vẫn có sự thông cảm nhất định đối với thế hệ lập tức chuyện trò sôi nổi khi gặp bạn bè.
Tàu vào ga đúng khung giờ cao điểm của tuyến. Lượng khách của sáu ga dồn lại, cộng với lượng khách lên tàu về ga cuối cho ra tổng số hành khách khá lớn trong ngày cuối tuần.
Cô gái tóc ngắn nãy giờ đứng dựa vào cửa sổ bị dồn về phía Keiichi, va phải cậu trong lúc tránh đám đông hành khách vừa lên tàu. Cô thu người lại, cúi đầu xin lỗi. Có lẽ bộ dạng khá hầm hố của Keiichi đã khiến cô sợ.
Tên của cuốn sách thò ra từ chiếc túi cô khoác trên tay trùng với tên cuốn giáo trình Keiichi đặt trên đùi. Đây là giáo trình của một môn bắt buộc thuộc khối đào tạo đại cương, do giảng viên phụ trách môn tự biên soạn và đắt một cách bất thường. Mọi người đồn rằng giảng viên cố ý chi định cuốn này làm giáo trình, bán cho sinh viên năm nhất để trục lợi.
Mang tiếng kinh doanh bất chính, lợi dụng việc sinh viên sợ bị đánh trượt do đây là môn bắt buộc, nên có lẽ ai nấy đều ghét vị giảng viên này.
Nhờ cuốn giáo trình đầy tai tiếng đó, cậu đoán cô là sinh viên cùng khóa với mình, nhưng không nhớ mặt cô vì lớp học đại cương thường rất đông. Cô mặc kiểu quần âu giản dị, hẳn cũng thuộc kiểu con gái không mấy nổi bật. Những cô nàng nổi bật sẽ ăn mặc rất lộng lẫy.
Sau khi hành khách dồn vào trong toa, trả lại một chút không gian trước cửa, cô lẳng lặng giữ khoảng cách với Keiichi. Cậu thoáng cảm thấy tự ái, không biết có phải bộ dạng mình trông giống người xấu lắm không. Cô hơi nhón chân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tự cho mình cảm giác thân thiết với cô vì có chung quyển giáo trình, Keiichi cũng nhìn ra phía cửa sổ xem cô thấy gì bên ngoài.
Cô giật mình, quay lại nhìn Keiichi. Cũng khó trách, gặp cảnh một người cao lênh khênh đứng sau lưng ngó xuống từ đinh đầu thì giật mình là lẽ đương nhiên.
Nhìn vẻ mặt cảnh giác của cô, Keiichi vụng về cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi. Mình tò mò không biết cậu nhìn gì.”
Có vẻ chừng đó chưa đủ giải tỏa sự cảnh giác của cô, vì thế Keiichi giơ cuốn giáo trình lên cho cô thấy.
Không cần giải thích gì thêm, vẻ cảnh giác trên gương mặt cô liền biến mất, thay vào đó là nụ cười e dè dành cho người lạ. Đây là lần đầu tiên Keiichi thấy biết ơn cuốn giáo trình kể từ khi mua nó về.
Cô nhường một khoảng trống nhỏ cho Keiichi trên chuyến tàu đông đúc, chỉ tay lên trời.
“Mình thắc mắc có chuyện gì.”
Giọng cô không mang âm điệu của vùng Kansai mà Keiichi nghe đã sắp quen. Keiichi lớn lên ở tỉnh lẻ, có vẻ cô cũng vậy. Cô cố gắng nói bằng giọng phổ thông, tuy vấn đề lộ chút âm điệu vùng Kyushu, còn Keiichi thì không giấu nổi giọng vùng Chugoku.
Nhìn theo hướng cô chỉ, cậu thấy ở đằng xa năm chiếc trực thăng màu đen đang bay thành tốp trên bầu trời chớm vào hè.
“À, không phải đâu.”
Keiichi buột miệng trả lời theo phản xạ.
“Trực thăng đa dụng của quân phòng vệ đấy. Trực thăng dân dụng không thể bay theo đội ngũ chỉnh tề như vậy. Cậu nhìn xem, năm chiếc xếp thành hàng thẳng tắp ở độ cao bằng nhau. Khoảng cách cũng không bị xáo trộn, ở Itami có doanh trại của quân phòng vệ, nên thi thoảng máy bay vẫn bay qua khu này. Chắc là để huấn luyện, mình cũng không rõ.”
Cô tròn mắt nhìn Keiichi.
Lỡ lời rồi, cậu hối hận khi nhớ lại chuyện trong quá khứ.
Trước khi lên thành phố học đại học, cậu từng bị các cô bạn ờ trường cấp ba trêu chọc, gán cho biệt danh “Gunota*”. Trong câu lạc bộ thanh nhạc cậu tham gia hồi đó, các thành viên đều khá nổi tiếng trong mắt tụi con gái, chỉ có Keiichi luôn bị chế giễu bằng điệp khúc “Gunota”, “Gunota”… Đã nhiều lần, các cô rủ nhau tới hỏi Keiichi về vũ khí hoặc quân sự, thực chất là muốn thấy cậu hăng say nói về sở thích, sau đó cười cợt mỉa mai “Đúng là Gunota rồi”.
Việc biết được chuyện đó qua lời những thành viên khác trong câu lạc bộ càng khiến cậu cảm thấy tổn thương.
“Mấy cô nàng còn bảo, ‘Phải chi cậu ta không có sở thích đó’ nữa đấy.”
Thông tin này không hề giúp cậu thấy khá hơn.
Quyết tâm giấu kín chuyện Gunota để tạo dựng hình ảnh mới khi vào đại học rồi mà…
“Cậu giỏi thật đấy.”
Cô bày tò sự thán phục một cách chân thành, nhưng Keiichi không thể vui mừng đón nhận lời khen đó vì đang bị những ký ức khó chịu ám ảnh.
“Không cần khen mình đâu, chắc cậu cũng nghĩ mình là Gunota chứ gì.”
“Gunota là gì ạ?”
Câu hỏi ngây ngô của cô khiến cậu bối rối.
“À thì… Là kiểu otaku yêu thích vũ khí hay quân sự? Tương tự otaku yêu thích tàu điện ấy.”
“À, nói đến tàu điện thì mình hình dung được. Họ biết rất rõ về tàu điện phải không, từ kiểu dáng đến phân loại. Họ còn thuộc bảng giờ tàu, hoặc mang máy ảnh đắt tiền vào sân ga nữa.”
Thực ra mình không mê mẩn đến mức vác ống kính tele đi chụp ảnh… Nói vậy chắc cô cũng không biết ống kính tele là cách gọi khác của ống kính chụp xa đâu.
“Cậu biết phân biệt các loại trực thăng sao?”
“Ở khoảng cách này thì không. Mình đoán đó là UH-1J…”
“Ồ, nhưng cậu vẫn đoán được, giỏi quá.”
Nói xong, cô hạ đầu gối xuống thấp hơn, nhìn theo tốp trực thăng sắp biến mất khỏi tầm mắt.
“Hôm nay mình đã thấy một thứ thật tuyệt vời…”
Cách cô nói điều đó thể hiện sự vui mừng rất chân thật, nhờ thế tâm trạng dè chừng của Keiichi cũng được giải tỏa.
“Cậu thích những thứ như thế này sao?”
Tuy đã biết cả hai học cùng trường, cùng khóa, cậu vẫn cảm thấy hơi khó tín khi có thể trò chuyện một cách thoải mái với con gái thế này.
“Ừm…”
Cô tò ra bối rối. Tốp trực thăng đã bay khuất khỏi tầm nhìn nên cô quay lại nhìn Keiichi.
“Tìm thấy thứ lạ hoặc thứ chưa biết chẳng phải rất vui sao? Vì thế khi đi tàu, mình luôn chọn chỗ có thể nhìn ra ngoài. Mình thích nhất chỗ cạnh cửa toa, vì cửa sổ ở đó lớn nhất. “
Có lẽ đây chính là lý do khiến cho cô bị dồn tới chỗ Keiichi, khi hành khách đồng loạt lên tàu ở ga Mondoyakujin.
“Mình mới chỉ nhìn thấy trực thăng của quân phòng vệ trên chương trình thời sự thôi, lần này được thấy tận mắt giữa thị trấn, hơn nữa còn bay thành tốp rất đều, mình thấy rất ngưỡng mộ. Đây là thu hoạch lớn nhất trong ngày hôm nay của mình đấy.”
“Không cần dùng kính ngữ đâu, bọn mình học cùng trường mà.”
Nghe cậu nói thế, cô trả lời “Vâng”, sau đó loay hoay đổi sang “Ừ”. Có vẻ cô cũng không quen tiếp xúc với con trai.
“Tên mình là Kosaka Keiichi. Còn cậu?”
Cậu hỏi rất vô tư, không hiểu sao vẻ mặt cô đột nhiên đanh lại. Lẽ nào Keiichi đơn phương lầm tưởng cả hai đang nói chuyện thoải mái, trong khi sự thật đơn giản là cô vốn có tính cách thân thiện?
“… Xin lỗi nhé, mình vô ý quá phải không?”
Thấy cậu xin lỗi với vẻ hoang mang, cô bèn cho tay vào túi xách. Hình như bên trong có ngăn, thứ cô lấy ra là một chiếc túi đeo thẻ.
Cô rút thẻ sinh viên ra khỏi túi, nơi chiếc thẻ được cất cùng vài thứ khác, giơ nó lên ngang tầm mắt cho Keiichi xem.
Cái tên in trên thẻ là…
“Gondawara Miho”
Keiichi suýt phá ra cười dù không có ác ý, liền vội vàng kìm lại. Đây chắc chắn là một nỗi lo sợ thường trực đối với cô. Cũng giống như nỗi sợ Gunota của Keiichi.
“… Họ của cậu nam tính quá nhỉ. Nghe như võ tướng thời Chiến quốc ấy.”
Sau khi cố gắng kìm lại tiếng cười suýt bật ra khỏi cổ họng, cậu vội đưa ra nhận xét, tuy không chắc nó có phù hợp với tình huống này hay không.
“Từ khi còn nhỏ mình đã luôn bị trêu chọc. Vào đại học cũng vậy, biệt danh của mình là Gon-chan. Trong buổi hẹn nhóm, mọi người luôn cười khi nghe mình giới thiệu tên.”
Chắc hắn những người đó cũng không có ác ý (giống như Keiichi), nhưng tiếng cười của họ đã khiến Gon-chan cảm thấy tổn thương, trong lúc phải gượng cười theo.
“Thực ra khi vào đại học, mình muốn được gọi là Miho cơ. Nhưng vẫn thất bại.”
Cô vừa nói vừa cất tấm thẻ sinh viên đi.
Để giải tỏa bầu không khí gượng gạo, Keiichi buột miệng thú nhận.
“Mình cũng định làm lại từ đầu khi vào đại học. Hồi học cấp ba, mình bị tụi con gái gọi là Gunota Gunota suốt. Mình đã tính giấu kín sở thích đó để tìm bạn gái. Nhưng đúng là vẫn không tránh được chuyện để lộ ra…”
“Nếu Keiichi không muốn để mọi người biết chuyện Gunota, mình sẽ giữ im lặng, cậu cứ yên tâm đi… nhé.”
Cô thoáng ngập ngừng khi nói tới cuối câu, có lẽ do ảnh hưởng của lời đề nghị nói chuyện ngang hàng từ phía Keiichi.
“Khi được hỏi về thứ mình thích, mình hay phấn khích thái quá khi trả lời, chắc là do đặc tính của otaku. Nói một hồi là mình để lộ ra luôn.”
“Còn mình, vấn đề của mình đâu chỉ nằm ở chỗ có để lộ hay không.”
Ôi, đáng yêu quá đi. Gon-chan đang mím môi với vẻ ấm ức.
“Nếu mình không kết hôn thì đâu có đổi được họ.”
“Vậy à, mình đánh đồng chuyện của cậu với chuyện của mình mất rồi. Xin lỗi nhé.”
“Không, mình không có ý trách Kosaka đâu. Mình cũng mong cậu thứ lỗi.”
Cuộc nói chuyện tạm dừng trong giây lát, Keiichi lại là người chủ động mở lời.
“Trước khi thấy tốp trực thăng ban nãy, cậu đã tìm được điều đặc biệt gì cho hôm nay vậy?”
“Ba chú chó Borzoi*!”
Gon-chan lập tức trả lời.
“Mình thấy chúng được dắt đi dạo buổi sáng trong lúc đi tàu. Một cặp vợ chồng lớn tuổi dẫn theo ba chú chó Borzoi.”
Nghĩa là cô có giờ học vào ca một ngày thứ Bảy. Vì lúc đó môn bắt buộc chưa bắt đầu, nên cậu đoán cô tới lớp vì muốn theo dõi bài giảng. Có vẻ Gon-chan là sinh viên gương mẫu, đúng như những gì người ta có thể tưởng tượng về cô qua vẻ bề ngoài. Khác hẳn Keiichi, kẻ chỉ tới lớp một cách hết sức miễn cưỡng vào tiết hai ngày thứ Bảy, khung giờ của môn bắt buộc (chính là giờ học với vị giảng viên tai tiếng nọ).
“Borzoi là giống chó vừa gầy vừa cao lênh khênh đúng không?”
“Đúng rồi đúng rồi. Một con đã đủ gây chú ý nên ba con trông càng nổi bật. Cảm giác rất sang ấy.”
Giống chó này quả thực khá đắt tiền, cậu cũng cảm thấy cặp vợ chồng chắc hẳn là người giàu có mới có thể nuôi cùng lúc ba con, nhưng Keiichi quyết định không nói ra vì sợ bị cô chê cười.
Cậu cũng không muốn tạt gáo nước lạnh lên niềm vui giản dị của cô.
“Trong tuyến Imazu, mình thích đoạn đường từ Nishikita về đây hơn. Mình muốn tìm dịp nào đó đê thử đi tới điểm cuối Takarazuka. Nhưng mình lại không hay đi ngược chiều như vậy trừ khi có việc.”
“Cậu không thích đoạn từ Nishikita trở đi sao?”
Tuyến Imazu có cấu trúc khá đặc biệt. Hành khách không thể đi thẳng từ ga đầu tới ga cuối, mà phải xuống tàu một lần, đi qua nhà chờ trên tầng hai ở Nishinomiya Kitaguchi, nơi lộ trình của tuyến bị tách ra. Sau ga Nishinomiya Kitaguchi còn hai điểm dừng nữa, Keiichi chưa từng đi qua hai điểm này.
“Không, không phải vậy đâu. Ga Hanshin Kokudo gần nhà người họ hàng cho mình ở trọ nằm gần tuyến JR nên cũng tiện đường, nếu về đến ga cuối Imazu, mình có thể chuyển sang tuyến Hanshin. Ở đó cũng có nhiều cửa hàng tiện cho sinh hoạt. Có điều từ ga Nishikita trở đi, tàu chuyển sang chạy trên đường trên cao. Nếu muốn tìm những thứ thú vị, đi theo tuyến đường dưới mặt đất sẽ dễ thấy hơn, phải không?”
Keiichi gật đầu đồng tình, không quên nhắc cô “Nãy giờ cậu lại dùng kính ngữ rồi kìa”, khiến Gon-chan luống cuống sửa lại “… dễ tìm thấy hơn, phải không”, gương mặt ừng đỏ.
“Làm ơn bỏ qua cho mình đi, mình luôn bị trêu vì họ tên, nên hầu như không nói chuyện với con trai bao giờ. Nhất là một người ‘ngầu’ như Keiichi.”
“Ngầu” ư?
“Gì chứ, chưa có ai nói với mình như vậy đâu. Hồi cấp hai, cấp ba mình còn có biệt danh Gunota nữa. Mình cũng chưa bao giờ hẹn hò.”
“Vậy là mình có sở thích không bình thường sao.
“Nghe cậu thay đổi quan điểm nhanh như vậy mình đau lòng đấy.”
“Ôi, mình xin lỗi, mình xin lỗi! Mình cũng chưa bao giờ hẹn hò!”
Thú vị. Đáng yêu. Hai cảm xúc đó đang ở thế cân bằng.
Keiichi không nhớ đã tháo tai nghe ra đeo trên cổ từ khi nào. So với việc nghe nhạc, nói chuyện với Gon-chan khiến cậu vui vẻ hơn nhiều.
“Kosaka không phải người Kansai nhỉ? Mình tới từ Nagasaki, Kosaka thì sao?”
Lần đầu tiên, Gon-chan hòi về chuyện riêng của Keiichi. Liệu cậu có thể coi đây là dấu hiệu chứng tỏ Gon-chan cũng thấy vui khi nói chuyện với mình không?
“Tớ tới từ Hiroshima. Nhà trọ của tớ cách ga Nishikita một đoạn đạp xe.”
Keiichi không chắc nhắc đến nhà trọ trong câu trả lời lúc này có sớm quá hay không, nhưng cậu vẫn làm tới, vì trước đó đã nghe Gon-chan nói về nhà ga gần chỗ trọ.
“Ồ, giá thuê ở Nishikita đắt lắm phải không?”
“Tại mình chậm chân lúc đi tìm phòng. Nhưng nếu chịu khó đạp xe chừng mười phút thì vẫn tìm được phòng khá rẻ mà chất lượng không tồi. Có điều phải chấp nhận ở gần sông Muko.”
Muko là con sông mà tàu phải đi qua trên cây cầu sắt, sau khi rời ga Nishinomiya Kitaguchi để về Umeda. Với người dân địa phương, hai bên bờ sông Muko là khu vực khá bất tiện cho việc đi lại bằng tàu điện Hankyu. Nhưng đối với những người lớn lên ở tỉnh lẻ, nơi xe đạp là phương tiện chủ yếu mà học sinh dùng để di chuyển ra ga, chiếc xe đạp có thể giúp họ dễ dàng vượt qua trở ngại đó.
“À, vậy thì mình cũng có thể đi từ nhà mình tới đó.”
Có vẻ Gon-chan cũng lớn lên trong môi trường như vậy.
“Mình có thể mua đồ ở trước ga mang về, gần nhà cũng có siêu thị.”
“Ồ, vậy là cậu tự nấu nướng sao? Cậu giỏi quá.”
“Mình không đủ tiền đi ăn ngoài cả ngày mà. Mình hay tranh thủ xem tạp chí Orange page ở hiệu sách, trong đó có nhiều món vừa rẻ vừa dễ làm. Nhưng mình cũng hay thất bại lắm.”
“Ôi. Còn mình thì được bác nuông chiều, lo cho toàn bộ việc nấu nướng.”
Trong lúc họ nói chuyện, đoàn tàu đã đi qua đoạn đường ngang cuối cùng trước khi vào ga. Sau khi dừng lại trong sân ga, cửa ở hai phía sẽ lần lượt mở ra, vì thế đám đông hành khách bắt đầu dồn về phía cửa mà họ muốn xuống.
Phải chi được nói chuyện thêm chút nữa. Keiichi vừa nghĩ vừa che chắn Gon-chan khỏi áp lực đến từ đám đông hành khách, chờ cánh cửa mở khi đoàn tàu dừng lại.
Chỉ một chút nữa thôi, họ sẽ tới Nishinomiya Kitaguchi, điểm cuối không chính thức của tuyến Imazu.