Ga Niihinomiya Kitaguchi
Nishinomiya Kitaguchi là nhà ga khá lớn trong hệ thống tàu điện Hankyu.
Hai sân ga đi Sannomiya (Kobe) và Umeda (Osaka) lần lượt ở hai đầu đông - tây, sân ga đi Imazu, còn được gọi la cái đuôi của tuyến Imazu, nằm ở phía nam. Tính cả sân ga phía bắc đi Takarazuka, có tổng cộng bốn sân ga chính, hành khách sẽ lên phòng chờ ở tầng hai để lựa chọn điểm đến rồi đi xuống, hoặc đi thẳng ra cổng soát vé nếu ga này là đích đến của họ.
Nếu chọn tuyến Umeda, giữa chừng xuống ở Juso - một nhà ga lớn hơn cả Nishinomiya Kitaguchi, hành khách có thể đi tiếp tới Kyoto, dọc lộ trình đó cũng có nhiều ga trung chuyển dẫn tới những địa điểm khác nhau.
Dòng người đông đúc hối hả rảo bước qua sảnh phòng chờ - đi một mình, đi cùng bạn bè, người yêu, dẫn theo gia đình, tháp tùng đối tác làm ăn - mọi kiểu cá nhân, đoàn thể, cặp đôi mà người ta có thể hình dung ra.
Mỗi người trong số đó mang theo tâm tư như thế nào, chỉ có chính bản thân họ, những người đang bước đi biết được.
♥Tuy không quá vội, Shoko vẫn bị sức ép của đám đông hành khách đẩy xuống bên phải sân ga, ngay khi cánh cửa của đoàn tàu vừa vào ga mở ra.
Cô đang đi về phía cầu thang dẫn lên phòng chờ ở tầng hai thì đột ngột bị ai đó va mạnh từ phía sau.
Đôi giày cao gót chuyên dùng cho các bữa tiệc không chịu được tác động của cú va chạm, khiến cô ngã xuống, túi quà của đám cưới xách trên tay cũng văng ra. Một tiếng “choang” vang lên, thứ gì đó vừa bị vỡ.
“Ông làm gì vậy hả!”
Nhất thời không ngồi dậy được, cô hét lên với kẻ vừa va phải mình. Ông già bận com lê vừa hét “Xin lỗi!” bằng giọng cao chói tai vừa chạy đi. Dường như ông ta rất vội, chẳng những không quay lại xin lỗi Shoko tử tế mà còn liên tục đụng trúng hết người này đến người khác, bị phàn nàn không ngớt.
“Làm cái gì thế không biết, thật tình.”
Những hành khách khác cứ thế bước qua, không ai dừng lại đỡ cô dậy. Đúng là chuyện tồi tệ này nối tiếp chuyện tồi tệ khác. Lại còn rơi đúng ngày đi dự lễ cưới bạn trai cũ. Vậy mà cô cứ nghĩ trái tim mình đã được xoa dịu đôi chút lúc xuống ga Obayashi.
Phải chăng đây là cái giá phải trả cho việc xuất hiện ở lễ cưới để trả thù, dù cô chính là người bị cướp chồng? Nếu quả báo có thật, chẳng phải ả đàn bà cướp chồng người khác và gã đàn ông phản bội mới phải trả giá đắt sao?
Chầm chậm đứng dậy, cô nhận ra đầu gối đã đập mạnh xuống đất, gây ra một vết bầm bên dưới lớp quần vải.
“Chị có sao không ạ? Quá đáng thật đấy.”
Shoko vừa đứng dậy thì túi quà của đám cưới bị văng đi khi nãy cũng được đưa đến tay. Người đưa nó cho cô là nhóm nữ sinh cấp ba. Chính là những cô bé lúc nãy đã làm ồn trên tàu, bị những người lớn có vẻ khắt khe nhìn bằng ánh mắt khó chịu.
“Đụng ngã phụ nữ rồi bỏ đi, đúng là đồ xấu xa.”
Một cô bé quay về phía ông già vừa chạy đi, lè lưỡi chê bai.
Những người lớn đường hoàng vừa khó chịu nhìn những cô bé này không thèm hỏi thăm Shoko lấy một câu, trong khi chúng chẳng những hỏi han mà còn nhặt chiếc túi bị đánh rơi cho cô.
Với tư cách một con người, đâu mới là bên tốt đẹp hơn? Cô chua chát nghĩ, chính cô cũng nằm trong nhóm người cho rằng các cô bé thật phiền nhiễu.
“Hình như có cái gì đó bị vỡ rồi.”
Cô bé đang cầm chiếc túi giấy lắc khẽ thứ nằm bên trong.
“Chị có định báo với nhân viên nhà ga không?”
“Cảm ơn các em, không cần đâu.”
Shoko mỉm cười cầm lấy chiếc túi.
“Thứ này không quan trọng với chị đến thế. Cảm ơn các em đã nhặt lại cho chị.”
Hành khách trên sân ga dần trở nên thưa thớt. Có lẽ các cô gái cũng có việc cần làm.
Nhìn theo nhóm nữ sinh lần lượt cúi chào rồi rời đi, Shoko tựa vào hàng rào của sân ga, kiểm tra thứ nằm trong chiếc túi.
Một chiếc hộp nặng tay, gói trong giấy bọc có đề tên hai nhà. Mở ra, Shoko thấy một bộ cốc uống nước. Trên cốc có những hình trang trí màu mè, thể hiện đúng tính cách của cô nàng cao tay trong việc cướp chồng người nhưng lại hay mơ mộng kia, hoàn toàn trái ngược với sở thích của Shoko.
Thời điếm còn là hôn phu của Shoko, chú rể từng chỉ bộ cốc trên quyển brochure giới thiệu quà tặng cho khách mời của lễ cưới, vừa cười nhăn nhó vừa nói “Ai lại đi chọn thứ này nhỉ”. Không hiểu anh ta thay đổi quan điểm từ bao giờ.
Bộ cốc có năm chiếc cả thảy thì đến bốn chiếc đã vỡ. Vừa không đúng ý thích vừa vỡ gần hết, có mang thứ này về cũng chẳng để làm gì.
Cô lấy từng chiếc cốc ra, dùng giấy gói bọc lại rồi vứt vào thùng rác đựng chai, lon trong sân ga. Phần giấy thừa cô đem bỏ vào một thùng rác khác.
Vậy là mọi thứ liên quan đến đám cưới, từ chiếc váy cô mua để lấn át cô dâu đến túi quà cảm ơn đều không còn. Điều đó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
“Được rồi, về thôi.”
Shoko dấn bước ngang qua sân ga lúc này đã hoàn toàn vắng người.
Đôi giày cao gót chắc chắn đã khiến chân cô mệt nhoài, nhưng Shoko lại cảm thấy bước đi của mình nhẹ nhàng. Có lẽ đó chỉ là ảo giác, nhưng cô vẫn nên tranh thủ về nhà trong lúc ảo giác ấy còn chưa biến mất. Nhà cô ờ Ibaragi, đoạn đường về vẫn còn rất xa.
Và rồi Shoko tiến về hướng cầu thang dẫn lên phòng chờ.
♥
Được rồi, đã quyết chia tay thì phải làm luôn thôi.
Misa đã rũ bỏ tâm trạng do dự vì luyến tiếc để củng cố quyết tâm của mình, nhờ câu chuyện thú vị của nhóm nữ sinh, trong đó có Ecchan. Lúc này bước chân của cô không còn chút ngập ngừng nào nữa.
Cô dấn bước chen qua đám đông, tiến lên phòng chờ ở tầng hai.
Bạn trai cô, Katsuya đã bỏ Misa lại ga Nigawa để tới trường đua ngựa, tuy nhiên vào giờ này, có lẽ ở đó chỉ còn rất ít chặng đua, cô không có nhiều thời gian.
Cô phải thu dọn đồ đạc của mình ở phòng của anh ta trước khi Katsuya về tới nhà.
Katsuya sống ở Rokko, cách Nishinomiya Kitaguchi năm ga.
Trước mắt phải dọn bộ đồ dùng qua đêm, những món đồ làm bếp mình đã mua và chỗ quần áo để ở nhà anh ta. Chiếc túi xách đang mang chắc không thể chứa hết số đồ đạc đó, phải vào siêu thị mua túi đựng cỡ lớn trước đã.
“Đứng lại!”, “Ông làm cái gì vậy hả?!”
Hả, có sát khí! Quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông ăn mặc theo lối công sở đang cố chen lấn để vượt qua đám đông, vừa chạy vừa đụng phải hết người này tới người khác.
Nhờ phát hiện từ trước nên cô kịp tránh, không bị ông ta va phải.
Dợm bước lên câu thang, cô chợt nhớ ra.
Giờ mới để ý…
“Nhóm Ecchan không đi đường này nhỉ…”, cô ngoái lại nhìn.
Tuy chỉ là người lạ tình cờ đi cùng chuyến tàu, nhưng câu chuyện tình yêu “buồn cười” của các cô bé đã giúp Misa có được quyết tâm rũ bỏ kẻ “không ra gì” mà bà cụ cảnh báo, vì vậy cô cảm thấy tiếc khi không thấy chúng trong đám đông.
Ngay lúc ấy, tiếng nói chuyện nhốn nháo vang lên sau lưng Misa. Trong lúc cô còn đang ngờ ngợ, cả nhóm đã đuổi kịp Misa, nhanh nhảu bước lên cầu thang.
“Cậu chọn cỡ nào?”
“Tất nhiên là triple rồi, đang giảm giá một nửa mà! Tớ sẽ gọi thêm cả caramen nữa!”
“Vậy cậu định bao giờ mới bắt đầu vụ ăn kiêng?”
“Từ ngày mai!”
Các cô gái đang nói về tiệm kem trong trung tâm mua sắm gần nhà ga. Ra vậy, đang giảm giá một nửa sao? Quả là thông tin hấp dẫn, nhưng rõ ràng vào đó hôm nay là quá mạo hiểm.
“Ecchan, cậu định chọn quà sinh nhật gì cho bạn trai?”
“Sau khi ăn kem, tớ sẽ vào Muji mua đồ…”
“Ngân sách là bao nhiêu?”
“Ba ngàn yên!”
Gấp ba lần ngân quỹ dành cho bố, không những thế địa điểm mua quà là cửa hàng của Muji, lựa chọn không hề được tính đến khi mua quà cho bố.
Theo chương trình tivi nói về tổng số tiền tiêu vặt của học sinh cấp ba mà cô xem hôm trước, mức cao nhất là năm ngàn yên. Dù cô bé tiêu hết ba ngàn trong tổng số năm ngàn hay cần mẫn tiết kiệm số tiền đó, dù ngoài miệng nói thế này hay thế kia, Ecchan vẫn có vẻ thực sự thích anh bạn trai ngốc nghếch cửa mình.
Chị cũng sẽ làm thế.
Misa đứng giữa cầu thang, nhìn nhóm Ecchan rẽ sang hướng cổng soát vé rồi đi khuất.
Chị cũng sẽ tìm người bạn trai sẵn sàng chấp nhận con người thật của chị, người không nổi giận, không làm chị sợ dù nghe chị giăng giải những điều mà anh ấy không biết.
Cảm ơn nhé, Ecchan.
Và Misa bước xuống cầu thang dẫn tới sân ga đi Kobe.
♥Đoàn tàu dừng lại ga Nishinomiya Kitaguchi, mở cửa bên phải hướng tàu chạy trước, sau đó mở cửa bên trái. Cửa bên trái là cửa lên dành cho hành khách đi chặng tiếp theo, vì thế một hàng dài hành khách đã đứng xếp hàng chờ sẵn trước cửa.
Cả Keiichi và Gon-chan đều đang chờ cửa mở, sau lưng là sức ép đến từ những hành khách muốn xuống ở cửa trái. Cả hai không chủ ý xuống cửa này mà chỉ tình cờ đứng cạnh cửa, giờ thì cả hai đều bị đẩy ra phía ngoài cùng.
Cửa mở, hành khách đồng loạt bước xuống. Keiichi và Gon-chan cũng bị cuốn theo đám đông, Keiichi đứng trong tư thế che chắn cho Gon-chan.
“Cậu đi về Hanshin Kokudo phải không?”
“Vâng. Kosaka xuống ở đây phải không?”
Keiichi vừa gật đầu vừa cảm thấy tiếc nuối khi nghĩ tới chuyện chia tay cô tại đây. Cuộc nói chuyện trên tàu rất vui, Gon-chan lại vừa thú vị vừa đáng yêu.
Họ học chung trường, nhưng cậu không thể trông chờ sự trùng hợp thứ hai giữa khuôn viên rộng lớn của trường đại học. Cậu mới chỉ biết cả hai học chung lịch một môn bắt buộc của năm nhất, hơn nữa đã thấy rõ khả năng mình không dám bắt chuyện nếu chạm mặt lúc cô đi cùng bạn. Cậu muốn tận dụng ngay lúc này, gạt bỏ sự e ngại để kết bạn với cô.
“Miho này.”
Cậu thử đánh liều gọi cô theo cách mà cô luôn muốn được gọi. Không ngoài dự đoán, Miho ngước lên nhìn cậu không chớp mắt với vẻ bất ngờ.
“Cậu nói muốn được gọi là Miho sau khi vào đại học nên mình mới gọi vậy. Có phiền không?”
Gon-chan, à không, Miho im lặng lắc đầu.
“Mình chỉ bất ngờ thôi. Nhưng mình rất vui. Mà cũng hơi ngại nữa. Vì đột ngột quá.”
Cảm tưởng của cô phức tạp quá, nhưng có vẻ cô đã không cảm thấy phiền. Vậy là nỗ lực dốc hết can đảm của cậu đã có kết quả.
“Nếu vé tháng của cậu dùng được cho cả tuyến Hanshin Kokudo, hay là cậu thử xuống ga này nhé? Tất nhiên là nếu cậu có thời gian. Mình biết một thứ hơi khác thường ở ga này đấy.”
“Mình có thời gian!”
Không biết sự hào hứng trong câu trả lời của cô bắt nguồn từ tính tò mò, hay vì Miho cũng cảm thấy tiếc nuối như cậu. Keiichi sẽ rất vui nếu vế sau đúng.
Nếu thời gian cho phép, mình còn muốn mời cô ấy đi uống nước, sau đó trao đổi số điện thoại. Keiichi vừa nghĩ vừa sóng bước bên cạnh Miho trên sân ga.
“Đằng kia kìa, cậu nhìn xem.”
Ra khỏi cổng soát vé, họ bắt gặp con đường có mái che dẫn tới trung tâm mua sắm. Tựa vào tay vịn ở đoạn giữa con đường hình vòng cung dẫn tới trung tâm mua sắm hai tầng phía đối diện, Keiichi chỉ sân thượng của một tòa nhà màu trắng có lối kiến trúc đơn giản. Miho cũng nhoài người nhìn theo hướng Keiichi chỉ.
“Oa!?”
“Không ngờ phải không?”
Trên sân thượng của tòa nhà thoạt nhìn chẳng có gì khác lạ có một chiếc cổng Torii* đỏ rực.
“Ôi, sao họ lại dựng cổng Torii trên sân thượng nhỉ? Có phải họ làm vườn ở đó không?”
“Ở đó chỉ có hàng rào, không thấy bóng dáng chậu cây nào cả. Nếu làm vườn thì lẽ ra phải thấy cả cây cối chứ?”
“Vậy thì… có thể chủ nhân của tòa nhà đó là người rất sùng đạo, hoặc đã mua lại mảnh đất từng là đền thờ rồi chuyển ngôi đền lên sân thượng… Ôi tớ tò mò quá!”
Miho vất vả suy đoán. Rồi cô ngước nhìn Keiichi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Khi nào có thời gian! Để sau cũng được, khi nào có thời gian, cậu cùng mình tới tòa nhà đó hỏi nhé? Rất gần mà!”
“Cậu bạo dạn hơn mình tưởng đấy, Miho.”
Cậu buột miệng nhận xét, không giấu được vẻ bất ngờ. Miho cúi đầu xấu hổ.
“Mình không dám đi một mình đâu, nhưng nếu Kosaka cùng đi, mình sẽ vững dạ hơn.”
“À, cậu định dùng mình làm lá chắn sao?”
Miho liền nói xin lỗi. Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, “Nếu được thì mình vẫn muốn…” Cách nài nỉ của cô vừa khẩn thiết vừa thú vị.
“Mình vừa ngại tiếp xúc với người lạ, vừa nhát gan, chắc chỉ có thể đi cùng chứ không giúp được gì cho cậu đâu.”
“Ừ, có người đi cùng là mình hỏi chuyện dược rồi. Nên cậu chỉ cần đi với mình thôi.”
“Mình hiểu rồi, để khi nào có thời gian nhé.”
Có lẽ cậu sẽ phải đợi tới khi Miho có đủ can đảm.
“Tóm lại, điều đặc biệt của hôm nay là gì vậy?”
Cậu vừa tựa vào tay vịn vừa hỏi bằng giọng tự nhiên nhất có thể. Miho lại vò đầu bứt tai.
“Ôi… Máy bay trực thăng cũng lạ, cổng Torii cũng lạ. Ừm…”
Hình như cậu vừa đặt ra cho cô một bài toán khó.
“Mình không chọn được, coi như hôm nay có hai điều đặc biệt đi.”
“Vậy phần thưởng cho việc tìm ra thêm một điều đặc biệt…”
Nói đến đó, lưỡi Keiichi líu cả lại. Đây là lần đầu tiên cậu nói những lời này với một cô gái. Đừng có cà lăm vào lúc này, Keiichi tự nhủ.
“Mình muốn trao đổi số điện thoại, cậu thấy sao?”
Nghe xong, mặt Miho dần đỏ lên. Cô đưa hai tay giấu đi đôi má ửng hồng.
“Ôi… không ổn rồi, mình tưởng tượng thái quá rồi! Mình xin lỗi, tại mình không quen tiếp xúc với con trai. Mình biết là cậu không có ý gì khác nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng. Bạn bè! Ý cậu là chúng ta hãy làm bạn đúng không, mình hiểu mà! Không sao đâu!”
Cố gắng thêm một chút nữa thôi, bây giờ mày phải cố hết sức.
Lần này không được cà lăm đâu đây.
“Thực ra không làm bạn cũng được. Mình còn muốn chúng ta không làm bạn cơ.
Miho liền đông cứng.
“À… Cái đó, không làm bạn, tức là..
“Về phần mình, nếu cậu đồng ý hẹn hò, mình thấy hoàn toàn ổn. Đó sẽ là điều đặc biệt của hôm nay.”
“Nhung… mình chưa bao giờ được hỏi số điện thoại, ngay cả những lần đi hẹn nhóm.”
“Miho không thể hiện được bản thân ở buổi hẹn nhóm đâu. Cậu sẽ thấy căng thẳng, hầu như chẳng nói chuyện, đúng không nào?”
Đó cũng chính là tình trạng của Keiichi khi được mời đi hẹn nhóm.
“Bọn mình đều chưa bao giò hẹn hò, chẳng phải rất hợp nhau sao? Cũng không cần tỏ ra gượng ép. Cả hai đều biết người còn lại hoàn toàn không có kinh nghiệm mà.”
“Vậy thì”, “Thế tức là”… Miho lẩm nhẩm những từ rời rạc, sau cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh “Xin nhờ cậu quan tâm đến mình” kèm theo động tác cúi chào, gương mặt vẫn đỏ bừng. Keiichi cũng đáp lại, “Xin nhờ cậu quan tâm đến mình”. Một khởi đầu hết sức đúng mực - cậu cũng không biết miêu tả ra sao.
“Mình ngồi xuống đâu đó để trao đổi số điện thoại nhé?” Nghe Keiichi nói vậy, Miho “À” lên một tiếng.
“Vậy thì mình biết một chỗ rất thích hợp! Mình nghe bà kể, trong trung tâm mua sắm có khu ẩm thực, ở đó có cửa hàng takoyaki rất ngon.”
Không nhịn được nữa, Keiichi bật cười.
Miho đi ăn bạch tuộc nướng với gương mặt đỏ lựng như bạch tuộc bị luộc chín… Đây có được tính là hành vi ăn thịt đồng loại không nhỉ?
“Ơ, cậu không thích sao? Mình còn nghe nói, khách tới đó vừa có thể tự phục vụ nước uống, vừa được ngồi thoải mái khi quán vắng khách.
Keiichi cảm thấy thông tin này thích hợp với một bà nội trợ hơn là một cô gái trẻ, nhưng cũng có thể nó sẽ hợp với Miho.
“Hơn nữa, mình muốn ăn thừ món takoyaki ngon nổi tiếng của vùng Kansai… Nhưng chọn chỗ này cho buổi hẹn hò đầu tiên có tẻ nhạt quá không?!”
“Không, không sao đâu. Mình cũng chưa đi ăn takoyaki lần nào sau khi tới Kansai mà.”
Tuy nhiên, buổi hẹn hò đầu tiên, với canh Miho đỏ lựng như bạch tuộc bị luộc chín “ăn thịt đồng loại” trong quán takoyaki, có lẽ sẽ trở thành kỷ niệm sâu sắc không thể nào quên đối với Keiichi.
♥Chuyến tàu xuất phát từ Takarazuka, lần lượt đón khách lên rồi tiễn khách xuống ở mỗi điểm dừng, cuối cùng đã tới Nishinomiya Kitaguchi, chờ những hành khách mới lên tàu.
Tiếng chuông xuất phát thúc giục hành khách trên sân ga cất cao, cửa tàu mở ra chờ từng vị khách bước vào trước khi đóng lại.
Thế rồi đoàn tàu rời khỏi sân ga. Những hành khách trên chuyến tàu từ Nishinomiya Kitaguchi ngược về Takarazuka mang theo mình câu chuyện như thế nào, chỉ có chính họ biết.
Chuyến tàu lao đi trên đoạn đường có hạn, chở theo hành khách và câu chuyện của mỗi người.