← Quay lại trang sách

Ga Nishinomiya Kitaguchi Chiều về Takarazuka

Giống như các tuyến tàu điện dân sinh khác, khung giờ cao điểm của tuyến Imazu rơi vào giờ đi học, đi làm và giờ tan tầm.

Buổi sáng, chiều đi Nishinomiya Kitaguchi rất đông, còn từ chiều tối về đêm thì ngược lại. Vào cuối tuần, những chuyến tàu cuối cùng trong ngày nhiều khi đông khách không kém giờ cao điểm của ngày thường.

Nhưng hôm nay là thứ Bảy, sinh viên mới học xong ca hai, có lẽ tàu không đông đến mức đó đâu. Misa thầm nghĩ trong lúc di chuyển từ sân ga tuyến Kobe lên nhà chờ trên tầng hai, sau đó xuống sân ga đi Takarazuka.

Tàu chỉ vừa tới nơi, có vẻ cô sẽ dễ dàng tìm được chỗ ngồi. Nếu trong toa còn trống, cô còn muốn chọn vị trí sao cho có thể ngồi thoải mái.

Có lẽ hầu hết mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, nếu còn nhiều ghế trống thì ghế ngoài cùng là vị trí đẹp nhất. Thật may là trong toa thứ hai, ghế phía ngoài vẫn còn trống, vậy là vừa lên tàu cô liền ngồi xuống đó. Hình như Misa là hành khách đầu tiên bước vào toa này, theo sau cô, các vị khách khác cũng nối nhau tiến vào. Ghế ngồi lần lượt được lấp đầy theo thứ tự từ ngoài vào trong.

Giữa lúc đó…

“Chị Ito, chị Ito, lại đây lại đây! Đằng này vẫn còn ghế trống!”

Người vừa cất tiếng gọi với giọng cao the thé, đến mức Misa bất giác muốn nhăn mặt, là một bà trong nhóm vài phụ nữ trung niên mặc đầm liền thân lòe loẹt. Bốn, năm bà cùng điểm trang khắp người những món phụ kiện lòe loẹt giống nhau, khoác áo choàng lông thú giả sặc sỡ trong tiết trời giữa đông.

Túi xách trên tay các bà đều là hàng hiệu, đến từ những tên tuổi được các cô sinh viên ngưỡng mộ.

“Chị Ito” hình như đang loay hoay tìm ghế ở toa phía trước, vì vậy khi nghe bạn lớn tiếng gọi, bà tỏ ra hơi ngạc nhiên rồi đi sang toa này. Lúc đó, bà cô vừa lên tiếng đã cùng mấy bà bạn còn lại chiếm cứ xong băng ghế đối diện Misa.

Chậc, có khi mình chọn nhầm chỗ rồi… Mấy người này có vẻ sẽ ồn ào đây…

Trong lúc Misa đang suy nghĩ, một người phụ nữ trẻ tiến tới định ngồi xuống ghế trống cạnh Misa. Đó là một phụ nữ xinh đẹp, có phong thái của người thành đạt.

Đúng lúc người phụ nữ định ngồi xuống, một việc không thể tin nổi đã xảy ra.

“Hây da!”

Bà cô lên tiếng gọi “chị Ito” lúc nãy ném chiếc túi xách hàng hiệu của mình lên ghế, ngay trước khi người phụ nữ kịp ngồi xuống.

Cô không hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Người phụ nữ đang ngồi xuống giữa chừng kinh ngạc nhìn chiếc túi xách bị ném sang, Misa cũng nhìn không chớp mắt.

Chuyện quỷ quái gì đây?

Nhóm bạn của bà ta khúc khích cười quờ trách, “Chị này thật là!”, “Ôi chao, không thể tin được!”. Tiếng cười ấy - tiếng cười thể hiện thái độ dửng dưng, hoàn toàn không coi hành động của người phe mình là sai, dù ngoài miệng thốt lên những chữ “không thể tin được” ấy - đã khiến cô hiểu ra.

Chiếc túi xách hàng hiệu kia được ném sang để giữ ghế bên cạnh Misa cho “chị Ito”, để cướp chỗ ngồi ấy khỏi người phụ nữ đang định ngồi xuống.

“Mau lên mau lên! Tôi giữ chỗ cho chị rồi đây!”

Từ toa đằng trước, “chị Ito” với gu thời trang tương tự các bà tất tả chạy sang. Cũng chiếc đầm liền thân lòe xòe, túi xách hàng hiệu, chỉ có chiếc áo choàng len màu be trông hết sức gian dị là khác với các bà còn lại.

“Các…”

“Các người đang làm cái gì vậy”, Misa suýt buột miệng lên tiếng, nhưng người phụ nữ bị cướp ghế đã bình thản giơ tay ngăn cô lại. Cô còn mỉm cười thì thầm với Misa trước khi “chị Ito” tới nơi.

“Lãng phí món đồ hàng hiệu quá.”

Misa không nghĩ ra cách nào hợp lý để bày tò sự tán đồng, bèn gật đầu. Trong lúc ấy, người phụ nữ đã nhẹ nhàng đứng thẳng dậy, rảo bước xuyên qua toa tàu gần hết ghế trống, đi khuất về phía toa tiếp theo.

“Chị Ito”, người có vẻ khiêm tốn hơn đôi phần so với những bà còn lại, vừa nói “Xin lỗi chị nhé” vừa đưa trả chiếc túi xách cho bà cô ném nó ra, rồi ngồi xuống cạnh Misa.

Không, người bà phải xin lỗi là chị gái vừa bỏ đi kia kìa. Misa vừa tỏ vẻ khó chịu ra mặt, vừa miễn cưỡng lấy quyển giáo trình trong túi xách ra để xoa dịu cơn bức xúc.

“Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà.”

Bà ta vừa nhận lại chiếc túi do chính mình ném sang vừa trả lời. Bà cũng vậy đấy, Misa thì thầm bằng giọng điệu bực bội.

“Không thể tin được. Các bà đúng là đồ xấu tính.”

Tiếng cô không tới được dãy ghế đối diện, nhưng chắc chắn đủ để “chị Ito” ngồi bên cạnh nghe thấy. Cô đã chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng cãi vã nếu bà ta phản ứng trước câu nói của mình, nhưng “chị Ito” chỉ lén nhìn cô mà không nói gì.

Các bà đang nói chuyện về một nhà hàng ở Takarazuka, có vẻ là nơi bọn họ định tới ăn trưa hôm nay. Giá tiền ở đó chắc chắn không hề rẻ, có thể tới ăn trưa vào thứ Bảy chứng tỏ những người này thuộc tầng lớp dư dả về tiền bạc.

Có lẽ các bà chưa gặp ai như thế, người như ông cụ lạ mặt mắng tôi thậm tệ ngày hôm đó.

Misa đi học bằng tàu điện từ cấp hai.

Chiều đi rất đông khách, Misa chẳng bao giờ được ngồi, nhưng chiều về thì tùy thời điểm, cô và cô bạn cùng lớp Mayumi có thể ngồi cùng nhau.

Nhắc đến thời điểm, phải kể đến những ngày không có lịch trực nhật.

Khi đó, cô có thể đi bộ ra ga vừa kịp lúc tàu còn trống vài chỗ, thay vì phải chờ chuyến tiếp theo chờ rất đông học sinh cấp ba từ ga trước, dẫn đến không còn chỗ ngồi.

Ban đầu, nếu một trong hai có lịch trực nhật, Misa và Mayumi sẽ bỏ qua chuyến tàu sớm, nhưng sau đó một người đã nghĩ ra cách này - cô không nhớ chính xác là ai - chỉ cần người không có lịch trực nhật ra ga trước, giữ chỗ cho cả hai là vấn đề được giải quyết. Lúc đó, sau khi làm xong việc, người có lịch trực nhật sẽ chạy ra ga và cả hai đều có chỗ ngồi.

Người có lịch trực nhật chỉ kịp tới nơi ngay trước khi tàu chạy, vì vậy người còn lại phải giữ ghế ngồi ở ngoài cùng, trong toa nằm gần lối ra của cổng soát vé nhất.

Kể từ đó, khi người còn lại phải trực nhật, cô và Mayumi thay nhau ra ga trước để giữ chỗ ngồi yêu thích của cả hai nằm ở ngoài cùng.

Cô sẽ đặt cặp sách lên ghế ngoài cùng, ngồi ngay ngắn xuống ghế bên cạnh. Đôi khi cô còn cố ý nhoài người về phía cổng soát vé, tay đặt hờ lên quai cặp sách, làm ra vẻ đang chờ bạn.

Không hiểu hành động ấy đã lộ liễu đến thế nào trong mắt những người xung quanh. Bây giờ nhớ lại Misa vẫn muốn giấu mặt đi vì xấu hổ.

“Cô đang làm cái gì thế hả?”

Misa đột ngột bị ông cụ đứng trước mặt nạt nộ.

Không nhận ra người mà ông cụ nói tới chính là mình, Misa tiếp tục nhoài người nhìn ra phía cổng soát vé như thường lệ.

“Tôi đang nói cô, chính cô ấy. Người để cặp sách lên ghế kia.”

Nghe đến đó Misa mới hiểu ra, quay đầu lại.

Ông cụ hói đầu, dáng người thấp nhỏ đang nhìn xuống Misa bằng gương mặt đáng sợ.

Ơ, gì vậy. Ông lão này đang nói chuyện với mình sao? Ông ta đang nói gì vậy?

Thái độ chống đối theo bản năng, phản ứng đặc trưng thường gặp ở lứa tuổi của Misa khi đó, nhanh chóng bị ánh mắt chứa đầy sự giận dữ lấn át.

“Tàu đông thế này, sao cô dám đặt cặp sách lên ghế để chiếm chỗ của người khác hả?”

“Dạ… Đây là cặp sách của bạn cháu, bạn cháu tới sau ạ.”

“Còn dám đem chuyện đó ra làm lý do! Có bao nhiêu người lên tàu trước bạn cô, vậy mà bạn cô lại định ngang nhiên ngồi xuống chỗ cô giữ trước hà! Sao lại có chuyện vô lý như thế được!”

Ông quát tháo lớn tiếng như thế, không sợ mọi người nhìn sao, xấu hổ lắm! Xấu hổ…

Nghĩ tới đó, Misa nhìn quanh, rồi ngay lập tức co rúm người lại.

Cái nhìn chỉ trích mà Misa tưởng rằng sẽ nhắm vào ông cụ to tiếng, đang chĩa thẳng vào cô.

“Tội nghiệp quá, bị quát mắng thế kia”, không ai nhìn cô với ý nghĩ đó. Vậy mà cô cứ nghĩ mình, người đang cúi đầu sợ sệt, sẽ là người được bênh vực, cứ nghĩ ông cụ mới là người bị chê trách vì quát mắng đứa trẻ tội nghiệp.

Ánh mắt chê trách xoáy thẳng vào đứa trẻ, chính là Misa.

Misa không còn trẻ con tới mức không hiểu rằng, điều đó bắt nguồn từ việc những người xung quanh và ông lão có chung nỗi bực bội đối với cô.

Cô cảm thấy xấu hổ. Không phải vì đã thu hút sự chú ý không mong muốn, mà vì lý do thu hút sụ chú ý đó. Cô lo lắng liệu có học sinh của trường hay bạn cùng lớp nào có mặt trên toa tàu này không.

“Bạn, bạn cháu phải trực nhật, nên lúc về sẽ mệt.”

“Thế thì cô tự đi mà nhường chỗ cho nó! Đừng có bao biện!”

Misa hiểu rất rõ, chống chế bằng cách này chỉ làm tình hình thêm tồi tệ, nhưng cô không thể ngồi yên mà không tự biện hộ. Chẳng có gì ngạc nhiên, nỗ lực chống chế đó lập tức bị dập tắt.

Việc không được bất kỳ ai bênh vực đã giúp Misa hiểu ra sự yếu thế của mình.

Ý tưởng mà trước giờ cô và Mayumi cho là thông minh, hóa ra chỉ là trò khôn vặt đáng khinh trong mắt người khác.

“Xin lỗi vì để cậu chờ lâu! Cảm ơn cậu đã giữ chỗ cho tớ nhé!”

Mayumi lên tàu, chưa kịp nhận thấy bầu không khí khác lạ. Ông cụ quay sang nhìn Mayumi chằm chặp.

“Cô là bạn của con bé này hả?”

“Ơ, gì vậy…”

Mayumi ngơ ngác tiến lại gần Misa.

“Misa, ông già này giở trò gì với cậu hả?”

Có lẽ Mayumi đã có ý hạ giọng khi hỏi câu đó, không may giọng cô vốn lớn hơn người khác.

“Người giở trò là chúng bay mới đúng, hết lần này đến lần khác!”

Ông cụ gầm lên như sấm rền.

“Tàu thì đông, ai cũng muốn ngồi, thế mà chúng bay dám bày ra cái trò bỏ cặp sách lên ghế đế giữ chỗ cho nhau, chúng bay được dạy dỗ kiểu gì thế hả!”

Ơ, chờ chút. Ông già này bị làm sao vậy. Ngay lúc Mayumi mím môi định đáp trả thì…

“Chúng bay học trường nào hả! Nói ta nghe xem!”

Ông ta sẽ báo về trường mất!

Misa đứng bật dậy.

“Xuống thôi.”

Cô đẩy chiếc cặp cho Mayumi, cúi mình trước mặt ông cụ.

“Cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ chú ý.”

Chí ít cô đã nói xin lôi, dù giọng điệu không hề thể hiện ý muốn được tha thứ. Hình như Mayumi cũng đã nhận ra những ánh mắt khó chịu đang nhắm vào hai đứa. Cô mang theo vẻ mặt bất mãn xuống tàu cùng Misa.

Cả hai vội vã xuống tàu như thể chạy trốn, ngồi xuống băng ghế trên sân ga. Ngay sau đó, tiếng chuông xuất phát vang lên, cửa tàu đóng lại, đoàn tàu bắt đầu lao đi.

Tàu đã chạy, nhung không có ai ngồi xuống chỗ Misa giữ trước.

“… Đến lúc tàu đi khuất, chắc chắn ông già đó sẽ ngồi xuống cho xem.”

Mayumi vùng vằng giậm chân xuống sàn bê tông.

“Chẳng qua vì muốn ngồi nên ông ta mới gây chuyện thôi, chắc chắn là thế.”

Có lẽ cả hai đều hiểu, sự thực không phải như vậy.

Ông cụ nổi giận quát mắng Misa và Mayumi. Những ánh mắt khó chịu nhắm vào Misa và Mayumi.

“Người giở trò là chúng bay mới đúng, hết lần này đến lần khác!”

Misa và Mayumi làm thế này hai, ba lần một tuần. Không biết trong số những hành khách đi tàu, có bao nhiêu người đã nhớ mặt Misa và Mayumi bằng ấn tượng khó chịu mà việc đó gây ra.

Thảm hại quá.

Misa vẫn cho đó là một ý tưởng thông minh, cho đến khi có người mắng cô thậm tệ, chỉ ra cho cô thấy nó xấu tính và lộ liễu đến thế nào. Một người xa lạ, ngay trước mặt đám đông.

Hóa ra lâu nay Misa và Mayumi luôn gây chú ý, hơn nữa còn gây chú ý theo cách không thể thảm hại hơn, khiến ông cụ đó không kìm được tức giận, quát mắng cả hai trước mặt bao nhiêu người.

“Chắc chắn chỉ vì ông ta muốn ngồi thôi.”

Mayumi vẫn đang ấm ức. Nhưng cô biết lý do.

Bởi Misa cũng đang cảm thấy ấm ức vì lý do đó.

Nếu không cố tỏ ra bất mãn, cô sẽ khóc. Vì sợ hãi trước sự tức giận của một người lạ mặt, vì xấu hổ trước ánh mắt ác ý của những người xung quanh, vì cảm thấy thảm hại khi nhận ra sự ngu ngốc của bản thân, chưa bao giờ nghĩ việc mình làm là đáng xấu hổ cho đến khi đối mặt với sự chỉ trích của người khác… Nỗi lo sợ bị tố giác nếu có người nhận ra đồng phục trường cũng là một lý do.

Những người đó không thể biết được tên của Misa và Mayumi, nhưng nếu nghe thấy thông báo “Nhà trường đã nhận được lời phàn nàn như sau” trong giờ tập trung buổi sáng, có lẽ nỗi hổ thẹn sẽ vượt quá sức chịu đựng của Misa.

“Nhưng thôi, sau này bọn mình đừng làm thế nữa.”

Misa đề nghị.

“Tớ không muốn lại bị người ta kiếm chuyện như vừa rồi.”

Nghe cô nói thêm, Mayumi im lặng gật đầu.

Đó là nỗ lực hối lỗi lớn nhất của Misa và Mayumi vào thời điểm đó. Cũng chẳng phải vì bọn mình sai, chẳng qua ông già đó quá phiền phức, nên bọn mình sẽ không làm thế nữa.

Sự nhạy cảm của tuổi dậy thì đã thôi thúc các cô gái chối bỏ mọi sai lầm nhỏ nhặt nhất. Nhưng trong thâm tâm, không ai phủ nhận được nỗi lo sợ dai dẳng mà sự việc gây ra. Sau ngày hôm đó, cả hai đã chuyển sang đi toa khác.

Misa và Mayumi không giữ chỗ bằng cách để đồ đạc lên ghế nữa.

Không lâu sau, cả hai bắt đầu thể hiện rằng mình vẫn luôn biết làm vậy là không phải phép và rất mất mặt. Chẳng ai nhắc đến sự thật rằng mình chỉ nhận ra điều đó sau khi bị ông cụ kia mắng.

Nhưng cả hai đều hiểu, cô bạn của mình sẽ ghi nhớ, nhờ ông họ mới biết cư xử theo cách đó.

Chính vì vậy, Misa cảm thấy bà cô đối diện, người vừa ném chiếc túi xách sang thật đáng xấu hổ.

“Lãng phí món đồ hiệu quá.”

Giờ đây cô có thể đứng về phía người phụ nữ đã thì thầm câu nói này, trước khi thong thả di chuyển sang toa bên cạnh.

Ở trường đại học, cô chỉ là một cô sinh viên không mấy nổi bật, thành tích học tập cũng không có gì nổi trội. Vào kỳ thi, không ít lần cô phải nhờ sự giúp đỡ từ những bạn học có thành tích tốt mới có thể qua môn một cách suýt soát.

Để mua được một trong số những món đồ hiệu mà các bà đang đặt trên đầu gối, có lẽ cô sẽ phải chờ tới khi thuận lợi tìm được việc làm và được nhận thưởng. Hơn nữa nếu không chăm chỉ tiết kiệm, chắc chắn cô sẽ không dám chi tiền cho vụ mua sắm đó.

Nhưng giờ phút này, nhìn bà cô kia ném túi xách để chiếm chỗ của người sắp ngồi xuống ghế, cô thoáng cảm thấy tự hào, vì không phải xếp mình vào cùng một hạng người với bà ta.

Nghĩ kĩ mới thấy, mình đã được khá nhiều người không quen biết giúp đỡ…

Những việc cô không bao giờ muốn nhớ lại… Chuyện liên quan tới bạn trai cũ của cô, Katsuya, người mà Misa mất tới nửa năm để cắt đứt hoàn toàn cũng là một trong số đó.

Đúng là đồ đàn ông tồi. Sao không bỏ đi? Rồi sẽ khổ đấy.

Vào cái ngày cả hai cùng đi tìm nhà đế sống chung, anh ta đã nổi giận chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, gạt Misa khi ấy đang cố gắng xin lỗi để giữ anh ta lại (dù đến giờ cô vẫn không cho rằng mình sai) sang một bên rồi đi đến trường đua ngựa. Không ngoảnh lại lấy một lần dù Misa suýt bị đẩy ngã, anh ta đi thẳng ra cổng soát vé.

Cô đã quá mệt mỏi.

Việc bị đối xử như vậy diễn ra như cơm bữa, khiến Misa quên mất cảm giác đau khổ.

Chán nản. Thất vọng. Trống rỗng.

Đó là những cảm xúc cuối cùng còn sót lại trong tình yêu của hai người, bà cụ đi cùng chuyến tàu điện lạnh lùng chỉ ra cho cô thấy.

À, đúng rồi. Anh ta là một gã tồi. Cô bừng tỉnh với ý nghĩ ấy.

Tranh cãi với bạn gái vì chuyện nhỏ nhặt trên tàu. Việc đó hoàn toàn bình thường.

Nhưng đá vào cửa tàu điện thì không, dù tức giận vì cãi vã, dù muốn răn đe bạn gái đi nữa. Tuyệt đối không.

Cảnh tượng như thế này đã trở nên quá quen thuộc, Misa thậm chí không mảy may thắc mắc. Sao cô dám tưởng tượng đến việc nhắc nhờ anh ta. Cô không biết hành động đó sẽ khiến ngọn lửa giận của Katsuya bốc cao đến độ nào.

Việc Katsuya bị người khác phê phán, việc Misa phải chịu chung sự phê phán đó vì im lặng đi cùng anh ta cũng chẳng thể lay chuyển được tình hình.

Đúng là đồ đàn ông tồi.

Nếu cứ tiếp tục hẹn hò với Katsuya, cô sẽ trở thành một con rối chỉ biết đến tâm trạng của Katsuya, không còn để tâm những người xung quanh nhìn mình với con mắt như thế nào. “Thật đáng sợ”, cô thở phào.

Khi chia tay, anh ta đã vô cùng tức tối, nhiều lần tới tận nhà cô sinh sự. Dường như anh ta có thể dễ dàng vứt bỏ người khác, nhưng không chấp nhận được chuyện người khác vứt bỏ mình.

Anh ta thường tới trước cửa làm ầm ĩ giữa đêm. Vì xung quanh còn có hàng xóm, cô buộc phải để anh ta vào và lại bị đánh.

Có những ngày cô phải đem theo đồ dùng cá nhân, lánh tới nhà những người bạn sống một mình, không dám trở về nhà của chính mình.

Tình trạng ấy có lẽ đã kéo dài đến nửa năm.

Cô không muốn để gia đình biết chuyện. Vốn sống xa nhà, cô muốn tránh làm gia đình lo lắng thêm vì mình.

Misa thử nói chuyện với cảnh sát, nhưng người ra tiếp cô lại tỏ ra không mấy nhiệt tình. Cô chọn đồn cảnh sát nằm trên đường từ trường đại học về nhà, nhưng sau khi hỏi địa chỉ của Misa, anh ta liền đáp việc của cô không nằm trong phạm vi quản lý của họ.

Anh ta còn nói cô phải có chứng cứ, khi Misa hỏi có thể lấy gì làm bằng chứng, anh ta trả lời hãy dùng phiếu khám bệnh hoặc thứ tương tự. Nhưng cô đâu thể tới bệnh viện lấy phiếu khám mỗi lần bị đánh. Cô không có nhiều thời gian đến thế.

Cô cố gắng chụp lại dấu vết của những trận đòn, nhưng chúng cũng bị Katsuya tìm thấy và xóa sạch khi anh ta xông vào phòng cô, kèm theo một trận đòn khác cùng lời canh cáo “Nếu cô dám làm trò này lần nữa, tôi sẽ không dừng tay ở đây đâu”.

Cô định tự xoay xở, nhung cuối cùng vẫn phải nhờ đến sự giúp đõ của anh trai Mayumi. Anh là đội phó câu lạc bộ Karate ở trường đại học, thuộc mẫu người nhiệt tình và hăng hái trong mọi việc, một người anh thân thiết với Misa từ lâu.

“Cậu biết đấy, Misa là bạn thân của em gái cưng nhà tôi.”

Sau khi gọi Katsuya ra quán nước ở Umeda, Mayumi cùng anh trai và Misa chia nhau chỗ ngồi, dồn Katsuya vào một góc.

Misa bị tách khỏi Katsuya, nhường chỗ cho Mayumi ngồi nhìn Katsuya chằm chặp bằng vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống. Trong khi đó, anh trai Mayumi ngồi ở phía đối diện, thong thả nhìn Katsuya với gương mặt tươi cười một cách đáng sợ.

“Tôi coi Misa cũng như em gái. Vì vậy tôi mong cậu đừng làm khó em ấy nữa, cậu thấy sao?”

Katsuya là kiểu đàn ông bốc đồng nông cạn, chỉ dám trút giận lên phụ nữ hoặc đồ đạc, hoàn toàn yếu thế trước mặt anh trai Mayumi.

“Tôi… tôi không có ý làm khó cô ấy… Dù gì chúng tôi cũng là người yêu của nhau, những chuyện đó chỉ là do cãi vã thôi…”

“Nhưng hình như Misa muốn chia tay đấy. Phải không, Misa?”

Misa gật đầu.

“Em muốn chia tay. Em không muốn bị đánh. Em cũng không muốn anh ấy tới to tiếng trước cửa nhà nữa.”

Cánh tay đang khoanh trên bàn của anh trai Mayumi gồng lên. Dường như cảm nhận được sự giận dữ đằng sau động thái đó, Katsuya run sợ ra mặt.

“Cậu sẽ chia tay với em ấy chứ?”

Đó là giọng điệu của một mệnh lệnh chứ không phải lời đề nghị.

“Nếu có ý kiến gì với chuyện đó, cậu có thể tới trường tôi bất cứ lúc nào. Tới đạo trường, gọi đội phó câu lạc bộ Karate ra, tôi sẽ ra tiếp. Hay là tôi cho cậu số điện thoại luôn?”

Katsuya vội lắc đầu.

“Vậy thì, để làm bằng chứng cho việc chia tay, cậu xóa luôn số điện thoại và địa chỉ email của Misa tại đây đi. Misa cũng thế.”

“Anh hai à, bảo Misa chặn số luôn đi. Thời này chẳng ai nhớ được hết số di động, đến lúc cậu ấy quên số mà anh ta lại gọi tới, lỡ cậu ấy bắt máy thì phiền lắm.”

“Nếu có chuyện đó thật thì anh sẽ có mặt ngay. Nhưng thôi, nếu cách đó khiến em yên tâm hơn thì cứ làm vậy đi.”

Katsuya không nói nổi câu nào, đành phải xóa số điện thoại và địa chỉ email của Misa.

Sau khi đuổi Katsuya về trước, Mayumi làm vẻ mặt đáng sợ, quay sang trách Misa.

“Sao cậu lại im lặng để chuyện tới nông nỗi này hả!”

“Tớ xin lỗi mà! Tớ không muốn làm cậu lo lắng, cậu lại ở cùng bố mẹ, tớ sợ chuyện sẽ đến tai nhà tớ. Hơn nữa gọi cậu ra đây vừa xa vừa phiền…”

“Ngay Sayama chứ xa xôi gì, mà xa cách mấy tớ cũng tới! Hơn nữa tên đại ma đầu này còn ở ngay Osaka! Có phải chỗ xa lạ gì đâu, cậu cứ thoải mái dùng hắn làm bùa đuổi tà đi!”

“Cô kia, dám gọi anh trai lâu ngày không gặp là đại ma đầu hả? Gan cô lớn quá nhỉ?”

“Á!”

Mayumi ôm lấy trán, bật ngửa ra.

“Chỉ giỏi làm màu, anh mới búng trán cô thôi mà.”

“Anh phải biết là lực sát thương trong cái búng trán của anh khác với người thường chứ!”

Là con một, từ lâu Misa đã luôn ghen tị với cảnh hai anh em cãi nhau. Bây giờ được thấy cảnh đó sau một thời gian dài, cô không giấu được nụ cười.

Và cả những giọt nước mắt.

“Em rất biết ơn anh và Mayumi vì những việc ngày hôm nay. Mọi chuyện đã vô cùng khó khăn với em, sự giúp đỡ của hai người thực sự rất quý giá.”

“Chắc cậu sợ lắm”, Mayumi vỗ về Misa. Anh trai Mayumi uống tách trà nóng với vẻ mặt bối rối.

Sau hôm đó, việc Katsuya đeo bám Misa chấm dứt hẳn.

Chuyên mới xảy ra cách đây một tháng.

Chiếc điện thoại đang ở chế độ im lặng báo có tin nhắn mới. Mở ra, Misa thấy tin nhắn của Mayumi.

“Kengo đang lo dạo này cậu có ổn không, hay là cậu gọi điện cho hắn xem sao.”

Kengo là tên anh trai Mayumi. Cô đã dặn Misa giữ bí mật chuyện mình lén gọi trống không tên anh trai. Có vẻ nếu chuyện này lộ ra, cô sẽ phải chịu hình phạt búng trán.

“Bí mật nhé, hôm nọ sau khi gặp cậu, trên đường về hắn có nói với tớ ‘Misa xinh hơn hồi trước nhỉ’. Tên đại ma đầu đó tuyệt đối không đánh con gái đâu, hàng tốt giá rẻ đây. Quanh năm hắn chỉ loanh quanh ở câu lạc bộ, bạn gái cũng chẳng có, nếu Misa chịu rước hắn, tớ sẽ bán với giá thanh lý cho.”

Xinh hơn trước đây ư… Sao có thể.

Nghĩ tới hình ảnh Kengo bình tĩnh đối đáp với Katsuya, tưởng tượng câu nói đó được thốt ra bằng giọng của anh, Misa thoáng cảm thấy rung động.

Lâu ngày mới gặp mặt, không những thế còn phiền anh tới giải quyết rắc rối của mình, Misa cảm thấy vô cùng xấu hổ khi đứng trước Kengo.

Nhưng… Anh ấy ngầu thật đấy, anh Kengo.

Đứng trước một người đàn ông trưởng thành, có thể bình tĩnh nói chuyện với một kẻ không ra gì như Katsuya… Cô không thể mặt dày đến độ lập tức hưởng ứng lời đề nghị của Mayumi, nhưng tặng một món quà cảm ơn nhỏ cho anh trai của bạn thân có lẽ vẫn chấp nhận được. Sau đó mời anh đi uống nước, liệu có được không đây?

Kengo đã chủ động cho cô số điện thoại trong lần gặp trước. “Để phòng xa”, anh nói.

“Cảm ơn cậu. Lần tới tớ sẽ gọi cho anh Kengo. Tớ ngại lắm, đừng nói trước với anh ấy nhé.”

Misa soạn mẩu tin nhắn ngắn rồi gập điện thoại lại.

Đúng là đồ đàn ông tồi. Sao không bỏ đi? Roi sẽ khổ đấy.

Vâng, để chia tay, cháu đã phải nếm trải đau khổ.

Nhưng cố gắng chia tay là đúng. Cảm ơn bà.

Nếu có cơ hội gặp bà cụ lần nữa, cô muốn nói với bà như vậy.

Ông cụ mắng cô hồi cấp hai cũng vậy, nếu giờ này có thể gặp lại, chắc chắn cô sẽ nói ra được lời cảm ơn.

Phải rồi, cả những cô bé đã cho cô nghe chuyện tình đầy tiếng cười kia nữa.

Những cô bé khiến cô mỉm cười khi nghĩ tới. Việc ôn thi của chúng có thuận lợi không nhỉ?

Mong sao tất cà có thể cười vui vì thi đỗ trong mùa xuân sắp tới.

Nghĩ về điều đó, Misa không để ý đến chuyện của những bà cô bất lịch sự kia nữa.