← Quay lại trang sách

Ga Mondoyakujin

“Không thể tin được. Các bà đúng là đồ xấu tính.”

Những lời thì thầm đó rõ ràng nhắm vào bà, hay đúng hơn là nhóm người có mặt bà, còn người thốt ra chúng tuyệt nhiên không phải mẫu con gái ngoan ngoãn hiền lành, mà là một cô gái trẻ ăn diện nổi bật, có dáng dấp nữ sinh đại học.

Nếu con trai dẫn cô gái như vậy về nhà ra mắt, các bà mẹ sẽ đem chuyện “Có lẽ nó không phải đứa tồi… nhưng mà…” ra nói trong tiệc trà với vẻ mặt băn khoăn.

Hình mẫu bạn gái lý tưởng mà các bà mẹ muốn con trai mình đưa về nhà - đặc biệt là người có khả năng sẽ kết hôn với con trai họ - là một cô gái “đủ” ưa nhìn, giản dị, thanh lịch, hợp với váy xếp li và sơ mi dáng suông nền nã, không được xinh đẹp, không được ăn diện, nhưng cũng không được xấu xí đến độ hạ thấp phẩm giá đàn ông của con trai họ. Đương nhiên cô gái đó phải là mẫu người không có chủ kiến quá mạnh mẽ.

Ít ra thì đối với những người thuộc tầng lớp của bà, đó là hình mẫu được cho là lý tưởng. Bọn họ tự cho rằng mình thuộc tầng lớp mệnh phụ cao quý, vì thế mỗi lần ra ngoài dạo chơi như thế này, ai nấy đều ăn vận cho có vẻ sang trọng.

Đầm liền thân bằng xa tanh hoặc voan, kết hợp với trang sức nổi bật, túi xách hàng hiệu. Nếu những thứ đó được mua từ trung tâm mua sắm ở Umeda, độ sang trọng sẽ tăng thêm đôi phần.

Dù phải chờ đợt giảm giá, vội vàng giành giật chẳng kịp lựa chọn mới mua được, hàng của trung tâm mua sắm vẫn có tiếng là hàng của trung tâm mua sắm.

Nhưng nếu thực sự thuộc về tầng lớp mệnh phụ cao quý, tầng lớp mà các bà đang cố đặt chân vào, có lẽ người ta sẽ tránh dịp giảm giá, tới trung tâm mua sắm lụa chọn kĩ càng, thoải mái mua với giá gốc.

Hơn nữa…

Ito Yasue lén nhìn cô sinh viên đại học ngồi bên cạnh.

Rất có thể cô sẽ trở thành đối tượng bị chê bai trong bữa tiệc trà của nhóm người này, nếu con trai họ dẫn cô về nhà ra mắt. Một mệnh phụ chân chính sẽ không làm bất cứ việc gì khiến cô gái như vậy phải thốt ra câu “Không thể tin được, đúng là đồ xấu tính”.

Trong lúc đi về phía có tiếng gọi, Yasue đã thấy việc mà vị phu nhân đứng đầu nhóm làm.

Bà ta ném túi xách lên ghế, bất chấp người phụ nữ tới trước đang định ngồi xuống. Và tiếng cười tán thưởng của những người còn lại.

Bà không muốn bị gọi ra đó. Không biết những người xung quanh sẽ nghĩ gì.

Mất mặt quá.

Nhưng một người yếu đuối như Yasue không dám nhắc nhở bà ta, người đã ném chiếc túi xách. Trong mắt bà ta, đó là ý tốt dành cho Yasue, kẻ chậm chân hơn so với những người còn lại. Nhìn những người rời nhóm từ trước đến giờ, Yasue hiểu rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà phụ ý tốt đó.

“Xin lỗi chị nhé.”

Yasue chỉ còn biết tận tay đem trả chiếc túi xách bị ném sang. Dạ dày bà nhói đau một cách khó chịu khi làm thế. Gần đây tần suất của những con đau dạ dày tương tự ngày càng tăng. Sự thực là hôm nay bà không hề muốn tới nhà hàng Trung Hoa ở Takarazuka để dùng bữa trưa đắt đỏ. Những năm ngàn yên một người. Nhìn tờ menu mà bà nào đó trong nhóm đem về, các bà đã bàn “Nếu đã đi thì phải chọn suất đắt thôi” và quyết định ăn suất đắt nhất, năm ngàn yên.

Món mà Yasue chuẩn bị cho bữa trưa của người chồng được nghỉ ngày thứ Bảy và cậu con trai học cấp ba là cơm rang.

Nếu đi ăn, bà muốn cùng ăn với cả nhà. Những năm ngàn yên một người. Dù con gái lớn đã lấy chồng, ở riêng, nhà chỉ còn ba người thì số tiền ấy vẫn vượt quá tiền thức ăn cả ngày.

Chồng và con trai bà đều không nói gì vì biết sự khổ tâm của bà khi qua lại với nhóm người đó. Từ lâu cả hai đã nhận ra bà không hề vui vẻ mỗi lần ra ngoài.

Từ lúc bà bắt đầu qua lại với nhóm người này khi tham gia hội phụ huynh ở trường cấp hai.

Vị phu nhân đứng đầu nhóm cao giọng cười giòn khi nhận lại chiếc túi xách từ tay Yasue kèm theo lời xin lỗi. Yasue cũng mỉm cười qua loa để phụ họa. Không chống đối kẻ mạnh, đó là nguyên tắc xử thế của Yasue.

Đúng lúc ấy, từ ghế bên cạnh, giọng nói như mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng vào bà.

Không thể tin được. Các bà đúng là đồ xấu tính.

Mong được cô thông cảm có phải một yêu cầu quá ích kỷ không? Khi mà bà đã trót ngồi vào chiếc ghế do vị phu nhân đứng đầu nhóm chiếm lấy?

Không phải tôi thích ở trong nhóm người này đâu.

Tôi cũng rất xấu hổ.

Nếu tôi nói rằng, tôi tin cháu cư xử tử tế hơn rất nhiều so với những người sẵn sàng hoài nghi và chê bai cháu đang ngồi kia, liệu cháu có tin tôi cũng biết tự trọng không?

Nhưng…

“Cảm ơn chị. Nhưng nếu hết chỗ, tôi sẽ đứng, nên sau này chị đừng nhọc công vì tôi nữa nhé.”

Xét từ việc không đủ dũng khí nói ra câu đó, Yasue cũng “xấu xa” như những người còn lại.

Giờ đây bà cảm thấy ghen tị với những người lâu nay không còn có mặt trong các cuộc nói chuyện, vì bị gạt khỏi nhóm. Sau khi bị gạt bò, đổ vỡ, rốt cục mối quan hệ này sẽ đi về đâu, tiếp tục đến khi nào?

Ga tiếp theo, Mondayakujin. Mondoyakujin.

Bà đang tới Takarazuka để ăn món Trung Hoa cao cấp, bỏ chồng con ở nhà ăn cơm rang sẵn.

Tiếng loa khiến bà bùng tỉnh.

Yasue cúi gập người xuống.

“Có chuyện gì… Bác gái, bác có sao không?!”

Người vừa hoang hốt lên tiếng là cô sinh viên ngồi bên cạnh, người đã nhắm những lời chỉ trích vào bà. Ngay sau đó, cô không ngần ngại đưa tay xoa lưng cho bà.

“Ôi, chị Ito đúng là!”

“Có chuyện gì vậy?!”

Dường như nhóm người ngồi thành hàng ngang ở phía đối diện không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi cô sinh viên lên tiếng.

“Chị có sao không?!”

Các bà nhao nhao hỏi thăm, nhưng không ai đứng dậy. Chỉ có cô sinh viên ngồi cạnh tiếp tục xoa lưng, quan sát sắc mặt của bà.

“Phiền cháu quá, dạ dày của tôi hơi…”

“Khổ quá. Ngay lúc sắp đi ăn trưa mà lại bị thế này.”

“Chị ổn chứ? Liệu có đi được không?”

Vẻ mặt cô sinh viên sa sầm. Yasue kín đáo nắm chặt ống tay áo của cô gái.

Đừng nói gì cả.

Hiểu ý bà, cô bèn hạ giọng nói thay vì hét lên.

Người đang đau đớn vã mồ hôi cần quái gì tới cơm trưa.

Tuy lúc này ngẩng đầu lên cũng khó, Yasue vẫn cố gắng cười nói với nhóm người đối diện.

“Xin các chị thứ lỗi, có lẽ tôi không đi được, tôi sẽ xuống ở đây rồi về nhà. Các chị cứ đi vui vẻ. Thật xin lỗi vì phá hỏng bầu không khí của mọi người.”

“Vậy sao? Thế thì.

“Chị về cẩn thận nhé.”

Tàu tiến vào sân ga. Cửa mở, cô sinh viên đỡ Yasue đứng dậy.

“Cảm ơn cháu, tôi không sao.”

“Cháu cũng xuống ở đây, tiện đường thôi.”

Quả thật bà khó mà bước được nếu không có người đỡ.

“Ồ, vậy sao, vậy thì làm phiền cháu để ý đến chị ấy nhé.”

Cô sinh viên chỉ tập trung vào Yasue, hoàn toàn phớt lờ nhóm người đang nhao nhao hỏi han.

Trước hết bà được cô đỡ ngồi xuống ghế, gập người chờ cơn đau dịu đi.

“Bác này, khi nào có thể đi được thì hãy nói với cháu. Cháu nhớ hình như bên kia đường có phòng khám phụ khoa kết hợp nội khoa đấy.”

Qua hai chữ “hình như”, bà biết đây không phải nhà ga cô thường xuyên qua lại.

“Xin lỗi cháu nhé, vì tôi mà cháu phải xuống nhà ga chẳng liên quan này.”

“Không có gì.”

Không thể tin được. Đồ xấu xa. Dường như cơn giận khiến cô thốt ra những lời này vẫn chưa được giải tỏa. Cách trả lời của cô nghe không mấy dễ chịu.

“Nhưng hôm nay tôi không mang theo sổ bảo hiểm…”

“Bác mang đến sau người ta vẫn hoàn tiền cho bác mà.”

“Làm thế lại tốn thêm tiền vé tàu tới tận đây… Vả lại tôi luôn mang thuốc dạ dày bên người.”

“Chuyện đó bác phải nói sớm chứ.”

Cô sinh viên đột ngột đứng dậy, đi về phía cổng soát vé.

Yasue dõi theo cô trong giây lát, sau đó cúi xuống mở túi xách, định tìm thuốc uống. Chiếc túi này là món hàng hiệu duy nhất mà bà mua ở trung tâm mua sắm bằng tiền tiết kiệm, trong lòng không khỏi cắn rứt khi nghĩ tới chuyện số tiền ấy có ích đến nhường nào với cuộc sống của cả nhà.

Các bà trong nhóm nói vào, bảo bà “Mua thêm một chiếc nữa đi”, “Xin ông nhà vào kỳ tra thưởng ấy”, nhưng bà đã tránh né bằng cách trả lời “Tôi chỉ ưng chiếc này thôi”.

Bà lấy thuốc dạ dày cất trong ví ra. Chiếc ví thuộc loại bình dân, các bà trong nhóm đã bảo, lẽ ra bà nên mua ví cùng hãng với chiếc túi xách, nhưng Yasue nói dối, lấy lý do nó là quà được tặng, nên không thể không dùng. Thực chất, bà đã mua chiếc ví nhân dịp giảm giá ở siêu thị nơi làm việc bán thời gian, với giá năm ngàn yên.

Đó cũng là giá tiền của bữa ăn trong nhà hàng Trung Hoa cao cấp, nơi bà suýt ghé qua hôm nay.

Khi bà định đứng dậy mua nước, cô sinh viên đã chìa ra một chai nước khoáng trước mặt Yasue. Có vẻ cô vừa ra cửa hàng mua nó về cho bà.

“Ôi, cảm ơn cháu. Hết bao nhiêu tiền vậy?”

“Không cần đâu. Có chai nước thôi mà.”

Yasue bèn cúi đầu tỏ vẻ biết ơn, mở chai nước, nuốt xuống mớ thuốc dạ dày đắng ngắt. Không hiểu vì lý do gì, cô sinh viên chỉ đứng nhìn, không có ý định ngồi xuống.

“Cháu này…”

Không hiểu vì sao cô gái giúp đỡ mình mà lại tỏ ra khó chịu, bà bèn hỏi.

“Tại sao…”

Cô sinh viên trả lời với vẻ bực bội.

“Mấy lời mà cháu cố ý nói cho bác nghe thấy… Nếu vì lý do đó mà bác bị đau dạ dày, cháu sẽ đi cùng đến khi bác đỡ hẳn thì thôi.”

A, một cô gái tốt. Một cô gái trưởng thành. Hơn hẳn hình mẫu “con dâu” lý tưởng của các bà trong nhóm.

Bà muốn con trai mình qua lại với cô gái như vậy. Dù các bà trong nhóm bảo cô “hơi có vấn đề” đi nữa, nếu con trai bà dẫn về nhà một cô gái như thế này, bà vẫn cảm thấy tự hào vì con trai mình có mắt nhìn người.

“Không phải vậy đâu.”

Yasue vừa cười vừa xua tay.

“Không phải lỗi của cháu.”

Cô sinh viên tình cờ chạm mặt. Sau này sẽ không bao giờ gặp lại. Những điều đó đã thôi thúc bà nói lời thật lòng.

“Thực ra tôi cũng không muốn đi ăn ở nhà hàng đắt tiền với những người đó. Suýt chút nữa tôi đã để chồng con ở nhà hâm nóng cơm rang mà ăn, một mình cùng những người đó đi ăn bữa trưa giá những năm ngàn yên. Nghĩ tới đó, dạ dày tôi mới đau quặn lên.”

Cô nói thêm, có vẻ muốn thanh minh cho thái độ của mình.

“Bác này… Bạn của bác đã ném túi xách lên ghế, bác cũng thấy đúng không? Người tử tế sao lại hành động như vậy? Tất nhiên cháu cũng sai vì không dám bảo bà ấy đừng làm thế, nhưng cháu vẫn không thích việc bác ngồi xuống cái ghế bà ấy chiếm được.”

Cô ngồi xuống cạnh Yasue.

“Cháu xin lỗi. Buông lời xúc phạm bác mà không biết sự tình đằng sau.”

“Không sao đâu. Tôi cũng sai vì không dám lên tiếng.”

“Nói vậy cũng không đúng.”

Cô sinh viên nhìn Yasue bằng ánh mắt gay gắt.

“Cháu biết nếu bác lên tiếng, bà cô ném túi xách đó sẽ ‘đá’ bác. Cháu không bảo bác phải nhắc nhở bà ta dù biết sẽ bị ‘đá’. Bà ta chẳng phải người tốt đẹp gì đâu.”

“Cháu nói ‘đá’, ý là…”

Yasue không hiểu ý nghĩa của chữ cô sinh viên vừa nói.

“‘Đá’ là nói tắt. Tức là họ sẽ tẩy chay bác. Cháu đang nói với nghĩa đó.”

“… Tôi chưa bao giờ nghe qua cách nói như vậy, thú vị thật đấy.”

“Lúc nào bác cũng mang thuốc dạ dày trong người à?”

Nghe cô hoi, Yasue khẽ gật đầu.

“Gần đây tôi hay bị đau dạ dày đột ngột.”

“Bác bị thế những lúc ra ngoài cùng đám người đó đúng không?”

Đứng trước câu hỏi thẳng thừng của cô, bà thành thật gật đầu.

“Cháu cũng không biết mình có quyền nói thế này không, nhưng mà…”

Cô sinh viên nói với giọng điệu hết kiên nhân.

“Sao bác không ngừng giao du với bọn họ đi? Như thế thuốc dạ dày của bác mới phát huy được tác dụng.”

Nhìn Yasue cúi đầu không đáp, cô nóng nảy nói thêm.

“Căng thẳng, vấn đề nằm ở chỗ bác bị căng thăng ấy! Đi cùng đám người đó chính là nguyên nhân khiến bác cảm thấy căng thẳng. Vừa tách khỏi bọn họ là bác đỡ hẳn đấy thôi.”

Yasue đã lờ mờ nhận ra điều đó, tuy nhiên nếu bà thừa nhận, tình hình sẽ càng thêm rắc rối, vì thế bà đành lảng tránh.

“Nhưng… họ là chỗ quen biết đã lâu…”

“Cháu nói thẳng với bác, bác bị nhóm người đó coi thường ra mặt đấy.”

Nghe giọng điệu của cô, Yasue bất giác siết chặt chai nước trong tay.

Yasue cũng lờ mờ cảm thấy…

“Bình thường nếu thấy bạn mình tỏ ra đau đớn như thế, dù không thực lòng quan tâm, người ta cũng phải đưa bạn xuống tàu xem tình hình thế nào để tránh bị dị nghị. Nhưng bọn họ thậm chí không thèm đứng dậy. Lại còn thốt ra câu ‘Khổ quá. Ngay lúc sắp đi ăn trưa mà lại bị thế này’, khác nào bảo bữa trưa quan trọng hơn. Bác à, đối với bọn họ, có mặt bác trong nhóm hay không cũng chẳng quan trọng. Có điều gì tốt đẹp khiến bác phải ép mình tiếp tục qua lại với họ dù bị khinh thường như thế không?”

“… Không có, quả thực không có.”

Không có những người trong nhóm vây quanh, bà thành thật gật đầu. Những điều tốt đẹp mà nhóm người ấy mang lại cho bà giảm đi trông thấy trong mấy năm gần đây. Bà nghĩ việc đó bắt đầu từ khi mối liên kết đến từ hội phụ huynh mất đi, sau khi con cái họ tốt nghiệp cấp hai và học lên những trường cấp ba khác nhau, vốn dĩ trường học của con là chủ đề nói chuyện chung duy nhất giữa nhóm và Yasue.

Cô sinh viên đột ngột nói thêm với vẻ mặt khó chịu.

“Bác nên tránh xa những người có giá trị quan khác với mình càng sớm càng tốt. Nếu cứ ép bản thân ở cạnh những người đó, bác sẽ quen dần với giá trị quan của họ mất.”

Nhất định cô gái này đã từng trải qua một biến cố nào đó. Tuy tuổi tác chỉ ngang tầm con gái bà, nhưng lời nói của cô rất có sức nặng.

“Nếu bác không tập làm quen với nó, chẳng mấy chốc bác sẽ bị áp lực làm cho suy sụp. Trông bác còn có vẻ kém trong khoản chịu áp lực nữa chứ.”

Cô sinh viên cười thành tiếng, hỏi tiếp:

“Bác muốn chuyện đi theo hướng nào?”

Yasue hỏi ngược lại:

“Sao cháu lại nói với tôi những điều này?”

“Bản thân cháu đã nhận được nhiều lời khuyên từ người lạ, vào những lúc cháu phạm sai lầm hay sắp đi lầm đường. Cháu và bác cũng là những người lạ, tình cờ đi ngang qua nhau. Cháu nghĩ đó là lý do.”

Vào ban ngày, các chuyến tàu thuộc tuyến Imazu đều chạy với tần suất khoảng mười phút một chuyến, theo cả hai chiều đi và về. Tiếng bẻ ghi của chuyến tàu tiếp theo sắp vào ga hắt đầu vọng lại từ đằng xa.

“Cảm ơn cháu, cháu hãy lên chuyến này đi tiếp nhé. Tôi cũng sẽ đi chuyến sau về nhà.”

“Vâng. Trông bác có vẻ ổn rồi, nhưng vẫn phải cẩn thận đấy.”

Cô sinh viên đứng dậy khỏi băng ghế, bước tới chỗ đợi tàu.

Khi tàu vào sân ga, Yasue nói với theo cô sinh viên:

“Tôi sẽ thử bắt đầu từ việc giữ khoảng cách với họ.”

Cô sinh viên liền quay đầu lại, mỉm cười giơ ngón cái lên. Rồi cô bước qua cánh cửa tàu điện vừa mở, không quay lại nhìn Yasue thêm lần nào nữa.

Để giữ đúng bản chất mối quan hệ người qua đường của họ.

Ra khỏi cổng soát vé, Yasue vừa bước về phía sân ga đối diện vừa cẩn thận tính toán.

Trước hết, bà sẽ tìm thêm việc làm bán thời gian. Điều này có thể ảnh hường tới khoản khấu trừ gia cảnh mà chồng bà được hưởng, nhưng bà sẽ bàn bạc với ông để làm được nhiều việc nhất có thể mà không đi quá giới hạn.

Gần đây việc thu chi trong nhà đang gặp khó khăn. Lại thêm mối lo về chuyện thi đại học của con trai. Bà sẽ từ từ giảm bớt số lần gặp mặt nhóm người đó. Như cô sinh viên kia đã nói, Yasue chỉ là thành viên “bị coi thường ra mặt”. Mong rằng qua một thời gian, bọn họ sẽ không buồn nhắc tới bà nữa.

Nếu đem chuyện tiền bạc trong nhà ra làm lý do, chắc chắn bọn họ sẽ bới móc đến cả khả năng kiếm tiền của chồng bà. Nhưng với tính cách của chồng bà, ông sẽ chẳng để tâm. So với chuyện mua đồ hiệu hay đi ăn ở nhà hàng đắt đỏ chỉ để hòa nhập với họ thì việc đó đỡ hơn rất nhiều.

Với năm ngàn yên, cả nhà có thể ra ngoài dùng bữa ở quán ăn gia đình mà con trai bà yêu thích.

Và hơn hết…

Mong rằng bà có thể trở thành người vợ, người mẹ không để người lạ phải thốt lên câu “Không thể tin được. Các bà đúng là đồ xấu tính”.