HỒI THỨ CHÍN MƯƠI HAI Ba Sãi Cả Ðánh Thanh Long Sơn
Bốn Sao Giúp Bắt Tê Ngưu Quái
Nói về ba anh em đằng vân qua Ðông Bắc, giây phút đến núi Thanh Long cửa động Huyền Anh, Bát Giới muốn phá cửa. Tôn Hành Giả nói:
- Ðể ta lén vô trước, coi thầy sống thác thế nào, rồi sẽ đánh với nó.
Nói rồi bắt ấn niệm chú biến ra con đôm đốm bay vào trong động. Thấy ngưu tinh nằm ngả ngang ngả dọc, đứa nào cũng ngáy pho pho. Bay đến nhà khách cũng lặng trang, cửa nẻo đóng chặt cứng. Không biết ba chúa yêu ngủ tại đâu!
Tôn Hành Giả bay ra phía sau, chiếu sáng lên một cái mà coi cho rõ. Nghe tiếng thầy khóc, Tôn Hành Giả bay tới nháng lên một cái thấy thầy bị trói tại cây cột, đương ngồi đó khóc than.
Tôn Hành Giả bay lại một bên, thấy Tam Tạng than rằng:
- Phong tục phương Tây lạ lắm! Trong tiết tháng Giêng sao lại có đôm đốm?
Tôn Hành Giả nín không đặng, liền kêu thầy mà nói rằng:
- Thầy ôi! Tôi đã đến đây.
Tam Tạng mừng rỡ nói rằng:
- Ngộ Không, nói vậy là ngươi đó sao?
Tôn Hành Giả hiện hình nói rằng:
- Thầy ôi! Sao thầy không biết thiệt giả, làm cho trễ việc đi đường, chúng tôi mệt nhọc hết sức? Hồi ban ngày tôi đánh với lũ yêu, đến tối mới về. Nay đi với Sa Tăng, Bát Giới đến đây. Tôi sợ ban đêm đánh không tiện, và không biết thầy ở đâu, nên phải hóa đôm đốm mà đi thăm thử. Tôi ngó thấy yêu tinh ngủ hết, để tôi dắt thầy ra.
Nói rồi làm phép giải tỏa, lấy tay phủi một cái xiềng đã sút ra, liền dắt thầy đi ra trước.
Xảy nghe chúa yêu kêu rằng:
- Mấy đứa nhỏ! Sao bây chẳng đi tuần, không nghe tiếng lục lạc tiếng mỏ chi hết vậy?
Bởi lũ tiểu yêu đánh một ngày đã mệt, nên tối ngủ mê, nghe kêu mới thức dậy. Khi ấy tiểu yêu, đứa đánh mỏ đứa rung lục lạc, kéo nhau đi tuần, xảy gặp hai thầy trò đương lén ra nhà khách.
Lũ tiểu yêu ó lớn rằng:
- Hòa thượng có tài lắm, bẻ khóa trốn đi đâu?
Tôn Hành Giả không thèm nói lại, rút thiết bảng đập chết hai con yêu, còn bao nhiêu nó chạy khỏi nhà khách, gõ cửa phòng kêu lớn rằng:
- Ðại vương ôi! Không xong rồi. Hòa thượng mặt có lông lén vào động sát nhơn, giết hết hai mạng.
Ba chúa động nghe kêu, lồm cồm trở dậy, bảo rằng:
- Bắt nó, bắt nó!
Tam Tạng nghe nói bủn rủn tay chân, nên đi không đặng. Tôn Hành Giả phá mấy vòng cửa mà ra, kêu Bát Giới và Sa Tăng mà thuật chuyện lại.
Còn chúa yêu bắt Tam Tạng xiềng lại như xưa. Bảo tiểu yêu thắp đèn tỏ rõ, xách đao búa lại mà hỏi Tam Tạng rằng:
- Vì cớ nào mà ngươi mở khóa đặng? Con khỉ ấy làm cách nào mà vô đây? Ngươi cứ thiệt khai ngay thì ta tha tội. Nếu ngươi giấu thì ta chặt làm hai khúc bây giờ.
Tam Tạng run lập cập thưa rằng:
- Ðại vương gia ôi! Tôn Hành Giả biến hóa bảy mươi hai cách, mới biến làm đôm đốm vào động mà cứu tôi. Chẳng ngờ đại vương thức dậy, bị các quân đón đường. Tôn Hành Giả túng nghề đánh hai người bị thương tích. Nó nghe kêu đại vương nên kinh hãi bỏ tôi mà chạy. Ây là tôi khai thiệt, không dám dối một lời, xin đại vương dung mạng.
Ba chúa yêu cười ha hả nói rằng:
- May mình thức giấc, phải ngủ quên nó trốn mất rồi! Thôi, chúng bây đóng cửa cho chắc chắn, đừng có làm rầy.
Sa Tăng ở ngoài động, nói với Bát Giới nói rằng:
- Chúng nó đóng cửa rồi, bên trong lặng trang, có khi làm hại sư phụ. Vậy thì chúng ta phá cửa cho mau.
Bát Giới nói phải, liền vác ba đinh đập hư cửa động, và hét lớn rằng:
- Bầy yêu uống vụng dầu tô diệp, trả thầy ta cho mau, nếu để lâu ta giết hết cả ổ.
Khi ấy ba chúa yêu nghe kêu nổi giận, liền nai nịt cầm binh khí dẫn lũ tiểu yêu ra động, thấy trăng đứng bóng sáng như ban ngày.
Chúng nó không nói chi hết, ngoắt lũ ngưu tinh một cái đồng hè áp đánh ba người. Tôn Hành Giả đưa thiết bảng ra đỡ búa đồng. Bát Giới đưa đinh ba ra cự với đại đao. Sa Tăng đưa bửu trượng ra đỡ hèo mây. Sáu người hỗn chiến cầm đồng.
Khi ấy Tịch Hàng Đại Vương hét một tiếng mà nói rằng:
- Trẻ nhỏ ứng tiếp cho mau.
Lũ ngưu tinh đem dây xích xông ra giựt cẳng Bát Giới. Bát Giới té nhào xuống, lũ ngưu tính trói mèo, khiêng như khiêng heo, đem ngay vào động.
Còn Sa Tăng thấy Bát Giới thất cơ, nên xách bửu trượng mà chạy. Chẳng ngờ Tịch Hàng Đại Vương trợ chiến đuổi theo, phần thì lũ ngưu tinh ứng tiếp, nên Sa Tăng chạy không khỏi, bị chúng nó bắt đặng trói liền.
Tôn Hành Giả biết thế không xong liền cân đẩu vân nhảy tuốt. Về tới Từ Vân tự, các hòa thượng nghinh tiếp hỏi rằng:
- Lão gia cứu đặng Ðường lão gia chăng?
Tôn Hành Giả nói:
- Khó cứu, khó cứu. Phe đó đông lắm, bắt thêm hai vị sư đệ của ta. Các ngươi coi giùm con ngựa và hành lý, đặng ta lên trời mà viện binh.
Các hòa thượng hỏi rằng:
- Gia gia lên trời đặng hay sao?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Thiên cung là nhà cũ của ta, tới lui thường như đi chợ.
Các hòa thượng đồng kinh hãi, quỳ lạy thưa rằng:
- Chúng tôi nhục nhãn không biết thần tiên, xin gia gia miễn tội.
Tôn Hành Giả bảo các sãi đứng dậy, rồi hú một tiếng, nhảy thót lên mây.
Xảy thấy Thái Bạch Kim Tinh và Tăng Trưởng Thiên Vương, với Tứ Đại Linh Quan đương đàm đạo tại Thiên Môn.
Tôn Hành Giả bước tới, mấy ông ấy bái và hỏi rằng:
- Đại thánh tới đây có chuyện chi?
Tôn Hành Giả đáp lễ và thuật chuyện lại, rồi nói rằng:
- Bởi lão Tôn bắt bầy yêu ấy không đặng, nên lên thiên cung tâu với Thượng Ðế xin tra cội rễ nó là vì sao nào xuống phàm, sẽ thỉnh thiên tướng bắt nó.
Thái Bạch Kim Tinh cười ngất nói rằng:
- Đại thánh đánh với yêu hai trận, lẽ nào không biết nó là vật gì?
Tôn Hành Giả nói:
- Lão Tôn coi chắc nó là ba con tây thành tinh, ngặt nó có sức mạnh và một bầy ngưu tinh trợ chiến rất đông, nên khó bắt lắm!
Thái Bạch nói:
- Nói như vậy thì ba con trâu nước thành tinh, chúng nó biết phép thiên cang lại tu luyện lâu năm nên thần thông quảng đại. Ở trên thì đằng vân giá vụ, xuống nước thì phân khai thủy đạo. Trừ ra Tứ Mộc Cầm Tinh bắt nó mới đặng. Miễn là chúng nó thấy mặt Tứ Mộc Cầm Tinh tức thì chịu phép.
Tôn Hành Giả hỏi rằng:
- Chẳng hay Tứ Mộc Cầm Tinh là bốn vì sao nào? Xin Kim Tinh làm ơn chỉ rõ.
Thái Bạch Kim Tinh cười:
- Cũng ở theo sao Bắc Đẩu, bủa khắp cả trời. Đại thánh hãy vào tâu xin quyết Tứ Mộc Cầm Tinh thì Thượng Ðế biết rõ.
Tôn Hành Giả mừng rỡ tạ từ. Ðoạn Tôn Hành Giả vào khỏi Thiên Môn, gần tới đền Thông Minh ra mắt bốn ông đại thiên sư. Bốn ông ấy đem Tôn Hành Giả vào đền Linh Tiêu. Tôn Hành Giả quỳ lạy chúc tụng xong rồi, tâu hết các việc.
Thượng Ðế truyền chỉ điểm thiên binh thiên tướng trợ lực với Hành Giả. Tôn Hành Giả tâu rằng:
- Tôi mới gặp Thái Bạch Kim Tinh nói ba con yêu ấy là trâu nước thành quái, chỉ có Tứ Mộc Cầm Tinh bắt chúng mới đặng.
Thượng Ðế truyền Hứa thiên sư dắt Tôn Hành Giả tới cung Ðẩu Ngưu đòi Tứ Mộc Cầm Tinh xuống phàm bắt yêu quái.
Tôn Hành Giả tạ ơn, đi đến cung Ðẩu Ngưu. Hứa thiên sư y theo thánh chỉ truyền lại. Giác Mộc Giao, Ðẩu Mộc Giải, Khuê Mộc Lang, Tỉnh Mộc Ngạn đồng bước ra hỏi rằng:
- Đại thánh điểm chúng tôi đi đánh yêu tại núi nào?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Tưởng bốn vị Mộc tinh nào lạ, chẳng ngờ bốn ông nầy! Ông Trường Canh nói giấu lão Tôn. Chớ phải chi nói thiệt bốn vị là sao Mộc tinh trong Nhị Thập Bát Tú, thì lão Tôn đã đi thẳng lại đây mà vời, khỏi mất công xin thánh chỉ.
Nói rồi thuật chuyện, Tứ Mộc Cầm Tinh cười rằng:
- Đại thánh nói hơi ngang quá! Nếu không có thánh chỉ, chúng tôi dám đi với đại thánh hay sao? Bây giờ hãy đi cho chóng.
Tôn Hành Giả dẫn đường, Tứ Mộc Cầm Tinh theo tới núi Thanh Long. Tới gần cửa động Huyền Anh, Tứ Mộc Cầm Tinh nói:
- Đại thánh đi khiêu chiến, dẫn chúng nó ra đây, chúng tôi sẽ ra tay bắt. Nếu chúng tôi cho nó thấy mặt ngay giờ, chắc là chúng nó trốn mất không ra, đợi phá động thì mất công lắm!
Khi ấy Tôn Hành Giả y lời, tới trước cửa động kêu lớn rằng:
- Ba con quỷ uống vụng dầu tô diệp, trả sư phụ cho ta!
Ba chúa yêu nổi giận dẫn ngưu tinh ra ngoài, Tôn Hành Giả giá thiết bảng đập đại. Ba chúa yêu vừa đánh vừa kêu tiểu yêu phủ vây.
Kế Tứ Mộc Cầm Tinh xách khí giới áp tới hét lớn rằng:
- Nghiệt súc, đừng làm dữ!
Ba chúa yêu ngó thấy kinh hãi nói rằng:
- Không xong, không xong! Nó đã viện đặng thần tướng trợ chiến. Chúng bây lo chạy kẻo chết bây giờ.
Lũ tiểu yêu nghe nói thất sắc, rống lên một tiếng hiện nguyên hình là sơn ngưu và huỳnh ngưu chạy nhảy lăng xăng.
Còn ba con yêu chúa đồng quăng khí giới, hiện nguyên hình là ba con tây, nổi gió chạy về hướng Cấn. Tôn Hành Giả và Tỉnh Mộc Ngạn với Giác Mộc Giao đuổi nà theo.
Còn Đẩu Mộc Giải, Khuê Mộc Lang rượt bầy trâu xung quanh núi. Lớp thì đập chết, lớp thì bắt sống, không còn sót một con. Đoạn vào động Huyền Anh mở dây cho Tam Tạng, Sa Tăng với Bát Giới. Sa Tăng, Bát Giới hỏi rằng:
- Sao hai vị tinh quân biết chúng tôi mắc nạn mà cứu?
Ðẩu Mộc Giải và Khuê Mộc Lang nói:
- Tôn Ðại Thánh xin chỉ Thượng Ðế, viện chúng tôi xuống trừ yêu quái mà cứu các ông.
Tam Tạng hỏi:
- Sao chẳng thấy Ngộ Không?
Hai vì sao nói:
- Ba chúa yêu là ba con tây thành tinh, nó thấy chúng tôi, nên thất kinh chạy qua hướng Cấn mà trốn. Tôn Ðại Thánh và sao Giác, sao Tỉnh theo ba con tinh. Còn hai đứa tôi giết chết bầy yêu, nên đến đây cứu thánh tăng với Quyển Liêm tướng quân, Thiên Bồng nguyên soái.
Tam Tạng nghe nói tạ ơn.
Khuê Mộc Lang nói:
- Vậy thì Quyển Liêm tướng quân và Thiên Bồng nguyên soái bảo hộ tôn sư về chùa mà nghỉ, để chúng tôi theo ứng tiếp mà bắt yêu tinh.
Bát Giới nói:
- Phải phải! Hai ông ráng sức trợ chiến mà bắt cho đặng ba yêu chúa.
Hai vì sao từ giã rồi bay qua hướng Cấn.
Còn Sa Tăng với Bát Giới lấy hết đồ tế nhuyễn trong động. Những là san hô, mã não, trân châu, hổ phách, xà cừ, bửu bối, ngọc tốt, vàng ròng... đều tóm hết thảy, đựng đầy một bọc đem ra ngoài. Xong mời thầy lên hòn núi mà ngồi, rồi trở vào nổi lửa đốt động cháy rụi. Sau đó mói dắt Tam Tạng về chùa Từ Vân.
Nói về sao Ðẩu sao Khuê đằng vân qua hướng Ðông Bắc. Ở trên mây kiếm tìm không thấy yêu quái, liền thẳng tới Tây Dương đại hải. Xa xa ngó thấy đại thánh hét ré trên mặt biển. Sao Khuê sao Ðẩu ở trên mây nhảy xuống kêu rằng:
- Đại thánh, yêu quái đâu rồi?
Tôn Hành Giả nổi giận nói rằng:
- Sao hai ngươi không tiếp?
Ðẩu Mộc Giải nói rằng:
- Tôi thấy đại thánh và sao Tỉnh sao Giác đuổi theo yêu tinh rồi, nên về động cứu tôn sư và hai vị lịnh sư đệ. Trông hèn lâu chẳng thấy đại thánh trở về, nên đi theo ứng tiếp.
Tôn Hành Giả nghe nói, mừng rỡ tạ ơn rằng:
- Như vậy thiệt là nhọc công hai ông lắm. Song chúng tôi theo ba con yêu đây, hai vị Mộc tinh dặn lão Tôn đứng trên biển mà đón để hai vị xuống nước truy đuổi. Nay có hai ông đến tiếp sức, xin đứng dựa mé biển mà hờm nó, đặng lão Tôn đuổi theo.
Tôn Hành Giả cầm thiết bảng bắt ấn niệm chú, rẽ nước rồi nhảy xuống biển. Xuống tới đáy biển, ngó thấy Tỉnh Mộc Ngạn và Giác Mộc Giao đương đánh ẩu đả với ba con yêu ấy, Tôn Hành Giả hét lớn rằng:
- Có lão Tôn tiếp đây.
Ba con yêu đương lúc khốn nạn, lại nghe Tôn Hành Giả ó vang, chúng nó sợ chết nhảy nai. Bởi bầy yêu có cái sừng rẽ nước, nên nó chạy tới đâu tách nước tới đó.
Hai vì sao và Tôn Hành Giả cứ đường nước mà đuổi theo song không theo kịp chúng nó. Lúc đó có Dạ Xoa đi tuần biển Tây, ngó thấy ba con trâu nước chạy trước nước rẽ làm hai, sau có hai vì sao và Tôn Hành Giả theo đuổi.
Dạ Xoa liền trở về cung Thủy Tinh báo với Tây Hải Long Vương Ngao Thuận. Ngao Thuận đòi thái tử Ma Ngang mà phán rằng:
- Chắc là Tê Ngưu Tinh là Tịch Hàng, Tịch Thử, Tịch Trần. Ba con tinh chọc Tôn đại thánh, nay chúng nó đã chạy tới biển. Vậy thời con điểm binh mà trợ đại thánh.
Thái tử Ma Ngang vưng lịnh liền điểm binh tôm, lính cá, tướng sấu, thầy rùa, đều cầm đao thương đón lũ yêu lại. Ba con yêu ấy chạy tới không đặng, quay lại bị hai vì sao và Tôn Hành Giả chận đầu! Nên chúng nó lạc bầy, chạy Nam chạy Bắc.
Hai vì sao và Tôn Hành Giả đuổi theo, thái tử Ma Ngang vây đặng Tịch Trần. Tôn Hành Giả ngó thấy kêu rằng:
- Khoan đã, khoan đã, bắt sống nó mà thôi, đừng có giết chết!
Thái tử Ma Ngang vưng lịnh, kéo binh tới đánh Tịch Trần què giò té nhào xuống đất, liền lấy móc sắt xỏ mũi, rồi trói bốn giò!
Khi ấy Tây Hải Long Vương Ngao Thuận truyền lịnh chia binh đuổi theo hai con yêu khác mà bắt cho đặng cặp Tê Ngưu Tinh. Thái tử Ma Ngang kéo binh theo, thấy sao Tỉnh Mộc Ngạn hiện nguyên hình là con chó đồng dài hơn bảy thước, có vảy cùng mình, cái mặt chầm vầm, hàm răng chơm chởm, đương đè con Tịch Hàng mà cắn cổ! Thái tử Ma Ngang kêu rằng:
- Tỉnh tú, Tỉnh tú, đừng có cắn chết nó! Tôn đại thánh bảo bắt sống mà thôi, đừng có giết chết.
Kêu luôn hai tiếng mà Tỉnh Mộc Ngạn cắn đã đứt đầu con trâu nước! Thái tử Ma Ngang truyền quân khiêng thây con trâu nước về cung Thủy Tinh rồi đi theo Tỉnh Mộc Ngạn mà đuổi Tịch Thử nữa. Xảy thấy sao Giác Mộc Giao đuổi Tịch Thử trở lại, rủi gặp Tỉnh Mộc Ngạn, thái tử Ma Ngang đem binh vây lại, Tịch Thử năn nỉ xin dung toàn mạng.
Tỉnh Mộc Ngạn chạy lại xách tai mà nói rằng:
- Ta chẳng giết ngươi đâu mà sợ, để bắt cho Tôn đại thánh xử tội mà thôi.
Nói rồi dẫn về cung Thủy Tinh mà nói rằng:
- Bắt đặng hết thảy.
Khi ấy Tôn Hành Giả ngó thấy một con trâu nước đứt đầu còn cổ máu chảy ròng ròng, nằm chình ình dưới đất. Bước lại gần coi rõ nói rằng:
- Cái cổ nầy không có dấu gươm làm sao mà đứt?
Thái tử Ma Ngang cười rằng:
- Nếu tôi chậm miệng thì Tỉnh Tinh Quân ăn hết cả thân mình!
Tôn Hành Giả nói:
- Cắn cổ lỡ thì thôi, hãy đem cưa đây mà cưa cặp sừng và lột da nó. Còn thịt nó thì kính lại cho Long Vương và thái tử. Còn con Tịch Thử và Tịch Trần giao tinh tú dắt theo đến phủ Kim Bình cho quan thứ sử xem rõ. Sẽ hài cái tội nó giả Phật hại dân, rồi sẽ xử quyết.
Nói rồi hối lấy da và sừng con tây ấy. Ðó rồi ba người từ giã cha con Tây Hải Long Vương, dắt cặp trâu nước lên mé biển. Gặp sao Khuê và sao Ðẩu thuật chuyện lại, đồng đằng vân qua phủ Kim Bình. Tôn Hành Giả ở nửa lừng kêu lớn rằng:
- Quan thứ sử phủ Kim Bình và hai bên văn võ, với các quân đồng nghe cho rõ. Ta là sãi thánh ở Ðông Ðộ nước Ðại Ðường đi thỉnh kinh. Các phủ huyện thuở nay thắp đèn trời trong tiết Nguơn Tiêu, ba con trâu nuớc thành tinh giả hình Phật mà thâu dầu tô diệp. Hôm trước chúng ta đến đây coi đèn, thấy ba con yêu lấy dầu và bắt thầy ta, nên ta thỉnh thiên thần bắt nó. Nay đã phá hết động núi, bắt hết yêu tinh, nó hết làm hại dân. Từ rày sắp tới phủ huyện đừng thâu tiền dân giàu mà thắp đèn trời nữa!
Lúc nầy các sãi chùa Từ Vân đương đi ra nghinh tiếp vì Sa Tăng, Bát Giới mới đem thầy về tới cửa chùa. Bát Giới, Sa Tăng nghe Hành Giả rao lớn tiếng như vậy, hai anh em đồng bỏ thầy nhảy lên mây mà hỏi thăm việc bắt yêu.
Tôn Hành Giả nói:
- Một con bị Tỉnh Tinh cắn chết, ta đã cưa sừng lột da đem về đây. Còn hai con bắt xỏ mũi đem về đó.
Bát Giới nói:
- Dẫn óc hai con trâu nước xuống đất, cho thiên hạ coi chung, để người ta biết chúng ta là thần tăng. Cảm phiền bốn vị Tinh Quân xuống dưới phủ đường mà xử tử hai con yêu ấy mới đáng tội.
Tứ Mộc Cầm Tinh đồng nói:
- Thiên Bồng nguyên soái nói thông lắm!
Bát Giới cười rằng:
- Tôi làm yêu trong mấy năm rồi, thông luật phép nhiều lắm.
Khi ấy Tứ Mộc Cầm Tinh y lời, xô hai con trâu nước xuống đất, đồng bước tới phủ đường. Các phủ huyện và quân dân hãi kinh, nhà nào cũng thắp hương mà lạy!
Giây phút các sãi ở chùa Từ Vân để Tam Tạng ngồi trên kiệu khiêng tới, Tôn Hành Giả thuật chuyện lại.
Tam Tạng khen ngợi, và tạ ơn bốn vị Tinh Quân. Còn các quan cũng thắp đèn mà lạy Tam Tạng.
Khi ấy Bát Giới làm phách giựt siêu đao chặt đứt hai đầu trâu nước, rồi lấy cưa, cưa bốn sừng!
Tôn Hành Giả nói:
- Bốn vị Tinh Quân đem ba cái sừng nầy mà dưng cho Thượng Ðế. Một cái để trong phủ nầy làm dấu tích, mà răn việc dưng dầu. Còn một cặp để đến núi Linh Sơn dưng cho Phật Tổ.
Tứ Mộc Cầm Tinh mừng rỡ, từ giã rồi đằng vân về trời.
Còn phủ huyện cầm bốn thầy trò, dọn tiệc chay mà đãi, mời các quan dự tiệc.
Lại dán cáo thị ra cho dân sự đồng hay, kể từ năm tới không cho đốt đèn trời nữa, khỏi đậu tiền dầu.
Lại truyền lột da trâu nước mà làm giáp, và xắt thịt mà kiến cho quan viên. Lại xuất của kho mua một sở đất cất một cái miếu đặt hiệu là Tứ Tinh Hàng Yêu Miễu.
Và lập sanh từ bốn thầy trò, đều khắc ba bia đá đựng trước miễu, để lưu truyền ngàn năm, gọi là đền ơn cứu dân độ thế. Bốn thầy trò cũng bằng lòng.
Lúc nầy hai trăm bốn chục nhà giàu chịu phần dầu thuở nay đều cám ơn lắm. Nhà nhà dọn tiệc đãi bốn thầy trò, cứ một nhà đãi một bữa. Bát Giới phình bụng nhậm lễ! Bữa nào đi ăn tiệc cũng bỏ ngọc vàng châu báu trong tay áo mà thưởng chủ nhà! Của hoạnh tài bị chúng cầm đãi đằng hơn nửa tháng mà đi chưa đặng.
Còn Tam Tạng bảo Tôn Hành Giả đem vàng ngọc châu báu còn dư bao nhiêu đem cúng vào chùa Từ Vân mà tạ ơn thiết đãi bấy lâu.
Rồi sẽ dậy lúc canh tư mà trốn đi kẻo trễ việc thỉnh kinh, e Phật quở mà mang tai nạn. Tôn Hành Giả y lời cúng chùa xong xả.
Rạng ngày không cho các chủ nhà hay sự đã tính, cũng không cho Bát Giới hay trước, sợ bàn soạn mà chúng hay.
Ðến đầu canh năm Tôn Hành Giả kêu Bát Giới trở dậy thắng ngựa.
Bát Giới ăn no ngủ kỹ đã quen, nên nhắm con mắt mà nói bứ sứ rằng:
- Thắng ngựa làm chi sớm vậy?
Tôn Hành Giả nạt rằng:
- Sư phụ bảo đi kẻo trễ.
Bát Giới dụi con mắt mà nói rằng:
- Như vậy thì mất lẽ công bình lắm. Hai trăm bốn chục nhà luân phiên đãi tiệc, ăn chưa đầy bảy mươi ngày, sao muốn bắt lão Trư nhịn đói?
Tam Tạng mắng rằng:
- Ðứa thô tục ăn hèm đừng nói nhiều chuyện, hãy trở dậy cho mau. Nếu trễ nãi ta bảo Ngộ Không đánh bằng thiết bảng.
Bát Giới kinh hãi nói rằng:
- Thầy đà sanh tật rồi, bấy lâu cưng tôi, sao bây giờ xúi đánh?
Tôn Hành Giả nói:
- Thầy giận ngươi cố thực, sợ trễ việc đi đường. Hãy trở dậy thắng ngựa cho mau, kẻo phải đòn mà chết.
Bát Giới thất kinh trở dậy thắng ngựa. Tam Tạng khoát tay mà nói rằng:
- Nhẹ nhẹ kẻo các thầy trong chùa hay, sợ cầm ở lại nữa.
Sa Tăng gánh đồ hành lý, Tam Tạng lên ngựa, Tôn Hành Giả mở cửa ngõ, thầy trò đồng dĩ đào vi thượng.