Chương 17 Người chết đi sống lại, -người sống chết đi
Huyền Trang về đến vương thành vào lúc hoàng hôn, vừa đúng thời điểm đóng cổng thành. Lúc này, vương thành đang chìm đắm trong sự vui sướng. Ban ngày, Trương Hùng chỉ dùng một trận tập kích đã có thể đánh tan liên quân ba nước, tuy nói yếu tố bất ngờ có đóng góp rất lớn, nhưng tình hình cụ thể bên trong thì bách tính bình thường không thể nào biết được. Thứ bọn họ nhìn thấy chính là đại quân ba nước Yên Kỳ bao vây thành, Trương Hùng dẫn đầu những tráng sĩ Cao Xương quả quyết xông ra trận, bất ngờ lại giành được đại thắng trước nay chưa từng thấy.
Khúc Văn Thái cũng cố ý tuyên truyền rộng rãi về trận đại thắng này, hầu như cả vương thành Cao Xương đều chìm đắm trong cơn cuồng hoan, giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều đốt lửa trại. Bách tính ăn mặc lộng lẫy, vây quanh lửa trại, nhảy múa ca hát theo những giai điệu đang thịnh hành ở Tây Vực. Khúc Văn Thái còn ban rượu cho toàn thành, gần như đã chuyển hết rượu nho trong hầm ra, chất đống trên đường giống như một ngọn núi nhỏ, cho mọi người thoải mái lấy uống. Lúc này càng náo nhiệt hơn, ngay cả những thương nhân người Yên Kỳ, Quy Từ và Sơ Lặc trong thành cũng không kiềm chế được, lén múc rượu uống. Nhất thời, cả thành đều say túy lúy.
Huyền Trang dắt ngựa, chen qua đám người nồng nặc mùi rượu, đi tới vương cung. Cửa chính của vương cung cũng đang ăn mừng, vô cùng náo nhiệt. Huyền Trang đành phải vào trong vương cung từ cửa ngách.
Khúc Văn Thái và Trương Hùng bố trí người đi tìm tung tích của ngài, hai người đó đều sốt ruột như ngồi trên đống lửa, vừa nghe tin ngài trở về liền vội vàng chạy đến nơi ở của ngài để thăm hỏi.
Mấy hôm nay Huyền Trang thật sự mệt muốn chết, lại phải lăn lộn leo trèo cả nửa ngày ở mỏ than đá Thiên Sơn, cả người đều là muội than đen nhánh. Việc đầu tiên ngài làm khi vừa về đến phòng là tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ khác rồi dùng cơm cùng Khúc Văn Thái và Trương Hùng.
Tuy Khúc Văn Thái đang dùng cơm với Huyền Trang, nhưng cả người ông ta lại nằm trên giường êm, những nếp nhăn trên mặt giờ đây hằn càng sâu thêm, tóc trên đầu cũng chuyển thành từng cụm bạc trắng, nhìn trông vô cùng tiều tụy, Huyền Trang thấy vậy trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã không thôi.
Trong bữa tiệc, Huyền Trang hỏi về việc khắc phục hậu quả sau trận đại chiến kia, Khúc Văn Thái thở dài: “Đại sư, lần này coi như là may mắn ông trời ban cho, Cao Xương ta đã tránh được tai họa ngập đầu. Đại tướng quân lấy ít địch nhiều, đánh tan năm nghìn kỵ binh của Long Đột Kỵ Chi, chém đầu hơn một ngàn, bắt được mấy trăm tù binh. Lúc Long Đột Kỵ Chi quay về Yên Kỳ thì cũng là tàn binh bại tướng, bên người chỉ còn lại khoảng hai ngàn quân. Gần đây luôn nhận được sự chỉ bảo của đại sư, đệ tử không dám tạo thêm sát nghiệt nữa, nên đang tổ chức bách tính chuyển những thi thể đó lên xe, gửi trả lại cho Long Đột Kỵ Chi, tốt xấu gì cũng để linh hồn họ được đưa trở về quê nhà. Mặt khác, bổn vương cũng sai người đến để chữa trị thỏa đáng cho những tù nhân bị thương, đến khi thương thế chuyển biến tốt có thể để cho Long Đột Kỵ Chi đón họ về”.
“Thiện tai!” Huyền Trang chắp tay cảm tạ: “Bệ hạ có thể yêu thương tất cả những tướng sĩ bình thường như vậy cũng đủ thấy nhân đức rồi”.
“Ôi, một mặt là vậy, còn mặt khác là vì đệ tử cũng không muốn kết tử thù không thể hóa giải với ba quốc gia xung quanh!” Khúc Văn Thái cười buồn: “Tuy Cao Xương ta tránh được tai họa ngập đầu, nhưng Đức Dũng thần trí mơ hồ, tính tình của Trí Thịnh lại như vậy, sau này, khi đệ tử trăm tuổi phải làm thế nào để duy trì vương quốc này, âu cũng chỉ đành dựa vào Bồ Tát phù hộ thôi!”.
“Bệ hạ không cần quá lo lắng”, Trương Hùng khích lệ, “Ngài còn trẻ, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, chỉ là mấy ngày nay áp lực lớn quá thôi. Lần này chúng ta đã đánh thắng trận, trong lòng được thả lỏng, thân thể sẽ sớm hồi phục thôi”.
“Cũng mong là thế!” Khúc Văn Thái cảm thán, “Mấy năm nay Cao Xương ta nhiều lần xung đột với các quốc gia cùng Yên Kỳ, sau trận này thực lực của bọn họ suy giảm mạnh, chắc hẳn có thể để chúng ta sống yên ổn mấy ngày”.
“Đại tướng quân!” Huyền Trang suy nghĩ một lát, “Tuy hôm nay Cao Xương giành được thắng lợi, nhưng vẫn không thể khinh địch, có thể bảo đội quân của ngài tăng cường chuẩn bị chiến đấu, canh gác ngày đêm không?”.
“Tăng cường chuẩn bị chiến đấu?” Trương Hùng và Khúc Văn Thái đều ngẩn ra, Khúc Văn Thái hỏi: “Đề cao cảnh giác đến mức nào?”.
“Sẵn sàng chiến đấu, đề phòng bất trắc”, Huyền Trang nói.
Sắc mặt hai người thay đổi, đưa mắt nhìn nhau một cái. Trương Hùng không nhịn được hỏi: “Đại sư, ngài nghe được tin tức gì rồi phải không?”.
“Không có tin tức nào cả, không có dấu hiệu, cũng không có đầu mối…” trên mặt Huyền Trang tràn đầy lo lắng, “Quá yên tĩnh. Yên tĩnh giống như sa mạc lặng gió trước khi bão cát nổi lên, chỉ nhìn thấy hạt cát dưới chân đang dịch chuyển, nhưng ngẩng đầu lên, ánh mặt trời lại đẹp đến mức khiến người ta say mê. Chính vì vậy, bần tăng mới sợ hãi!”.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, tuy không hiểu lắm, nhưng lòng cũng bắt đầu trầm xuống.
“Đại sư!” Khúc Văn Thái lo sợ bất an, “Ngài có thể tiết lộ một chút không?”.
“Không phải bần tăng không muốn tiết lộ”, Huyền Trang cười khổ, “Mà là… người này che giấu quá sâu, bần tăng căn bản không biết hắn có hành động thật hay không? Hắn hành động thế nào? Mục đích của hắn là gì? Bần tăng hoàn toàn không biết. Hơn nữa, cơ sở ngầm của người này phân bố rất rộng, bản thân hắn lại là kẻ tâm cơ, thâm sâu khó lường, bần tăng vốn không phải là đối thủ của hắn. Nếu bây giờ nói ra, ngài nhất định sẽ để lộ ra sơ hở, đến lúc đó bần tăng cũng không có cách nào để đối phó với hắn nữa”.
“Bệ hạ!” Trương Hùng vô cùng tin tưởng Huyền Trang, quay sang khuyên Khúc Văn Thái, “Đại sư nói vậy nhất định là có đạo lý của ngài ấy, ngài không cần phải lo lắng. Ta lập tức ra lệnh giới nghiêm toàn thành, ngày đêm canh giữ vương cung, thề chết bảo vệ an nguy của ngài”.
“Không được, không được!” Huyền Trang vội ngăn cản, “Đại tướng quân, tuyệt đối không được để lộ bất kỳ tin tức nào, cũng không cần làm to chuyện. Ngài chỉ cần triệu tập một nhánh quân tinh nhuệ, ngày đêm nghe lệnh, có thể chi viện bất cứ lúc nào là đủ rồi. Còn trong vương cung thì để tất cả như bình thường đi”.
Trương Hùng không dám tự tiện đáp ứng, hắn quay sang nhìn Khúc Văn Thái. Khúc Văn Thái gật đầu: “Được, đại sư, ngài cứ tùy ý sắp xếp. Mạng của đệ tử xin giao cả cho đại sư đấy”.
Ông ta vừa nói vậy, áp lực của Huyền Trang lại tăng thêm một bậc, ngài cũng chẳng còn tinh thần ăn cơm nữa, chỉ tùy tiện uống nửa bình nước nho, ăn miếng bánh nướng rồi thôi.
“Bệ hạ, tam hoàng tử trở về chưa?” Huyền Trang hỏi.
“Chu Quý tìm thấy nó ở thung lũng Tân Hưng, đã đưa nó về rồi”, Khúc Văn Thái cười khổ, “nhưng đồng thời còn mang về thêm hai tù binh nữa. Đệ tử không biết xử trí ra sao, vẫn phải mời đại sư chỉ điểm”.
“Hai tù binh?” Huyền Trang hết sức kinh ngạc: “Ai vậy?”.
Khúc Văn Thái than ngắn thở dài: “Đương nhiên là Nê Thục và Long Sương Nguyệt Chi rồi!”.
Huyền Trang lập tức yên lặng. Thì ra, hôm đó Nê Thục và Long Sương Nguyệt Chi sau khi bò lên từ vách núi liền phóng ngựa rời đi. Hai người vốn muốn quay về Yên Kỳ, không ngờ mới ra đến Tân Hưng cốc thì đụng phải Chu Quý mang theo kỵ binh đến tìm Khúc Trí Thịnh, hắn ta không nói nhiều mà lập tức lệnh bắt hai người lại. Khúc Trí Thịnh đang khổ cực đuổi theo thấy vậy liền vui mừng khôn xiết, lập tức dẫn Nê Thục và Long Chi Nguyệt Sương về vương thành.
Chuyện này lại khiến Khúc Văn Thái phải đối mặt với một vấn đề vô cùng nan giải.
Chắc chắn không thể ra lệnh giết hai người đó được, Nê Thục là thiết của Tây Đột Quyết, địa vị tương đương với Mạc Hạ Đốt, so ra còn cao hơn địa vị của Khúc Văn Thái nhiều, bảo ông ta làm sao dám đắc tội? Mà giam cầm cũng không dám, vì ngộ nhỡ mười bộ lạc của Tây Đột Quyết biết được ông ta đang giam giữ chủ nhân nhà mình, nhất định sẽ dân mấy vạn đại quân đến san bằng Cao Xương.
Về phần Long Sương Nguyệt Chi, Khúc Văn Thái mặc dù hận người này đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể ra tay. Nếu ông ta xử lý Long Xương Nguyệt Chi thì không chỉ kết tử thù với Yên Kỳ mà còn đắc tội với Nê Thục. Huống hồ, Khúc Trí Thịnh cũng nhất định không đồng ý.
Bây giờ, Khúc Trí Thịnh đang ở trong vương cung bầu bạn với Long Sương Nguyệt Chi, một tấc không rời.
Khúc Văn Thái phải lấy lễ tiếp đón Nê Thục, sau khi mở tiệc chiêu đãi để nhận lỗi còn dùng lễ tiễn hắn xuất cảnh. Thế nhưng Nê Thục nhất quyết muốn dẫn Long Sương Nguyệt Chi theo, mà Khúc Trí Thịnh lại không chịu thả người. Khúc Văn Thái không biết làm sao, đành phải dành riêng ra một gian cung điện để mời hắn ở lại, nhưng Nê Thục vậy mà lại từ chối. Hắn lo Khúc Trí Thịnh gây khó dễ cho Long Sương Nguyệt Chi nên luôn ở bên cạnh nàng ta, khiến Khúc Trí Thịnh giận tới mức lửa giận bốc cao vạn trượng nhưng không biết phải làm sao.
Huyền Trang nghe vậy, cười khổ không thôi: “Bệ hạ, chuyện này bần tăng thật sự là lực bất tòng tâm. Ngài cũng biết tính tình tam hoàng tử đấy, bảo ngài ấy thả công chúa Long Sương đi khác nào muốn lấy mạng ngài ấy đâu.”
“Nhưng mà… Đại sư…” Khúc Văn Thái khẩn cầu, “Cao Xương ta sắp không chống đỡ được nữa rồi. Long Sương Nguyệt Chi ở lại vương cung chung quy chính là một mối họa ngầm, vẫn xin đại sư nghĩ cách cho”.
Huyền Trang cứ nghĩ đến Khúc Trí Thịnh là thấy nhức đầu, ngài cũng có thể thông cảm cho tâm trạng hiện thời của Khúc Văn Thái, mớ họa mà Long Sương Nguyệt Chi vừa gây nên khi còn ở lại vương cung, Cao Xương khó khăn lắm mới dẹp yên được, Khúc Văn Thái nào có gan giữ vị công chúa này ở lại nữa chứ?
“Được rồi, bần tăng lập tức đến gặp bọn họ trước xem sao”, Huyền Trang gật đầu đồng ý.
“Đa tạ đại sư!” Khúc Văn Thái yên tâm, “Vậy làm phiền đại sư rồi. Đệ tử đi thăm Đức Dũng trước, nghe Chu Quý nói mấy ngày nay nó vẫn luôn hôn mê”.
“Ngài ấy vẫn đang ở tẩm cung của vương phi sao?” Huyền Trang hỏi.
Khúc Văn Thái tỏ rõ sự tức giận, bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, tiện nhân kia khăng khăng không chịu thả Đức Dũng ra. Đệ tử đã mời mười mấy vị danh y Tây Vực đến khám và chữa bệnh cho Đức Dũng, vậy mà nàng ta không chịu thả người. Đệ tử… Đệ tử thật sự không yên lòng”.
Huyền Trang suy nghĩ một lát: “Bệ hạ, chi bằng ngài về hậu cung nghỉ ngơi trước đi, chờ bần tăng đến chỗ tam hoàng tử trở về sẽ cùng ngài đến thăm nhị hoàng tử”.
“Tại sao vậy?” Khúc Văn Thái vô cùng kinh ngạc.
Gương mặt Huyền Trang lộ ra vẻ sầu lo, lắc đầu, không nói gì.
°°°
Tẩm cung của vương phi cực kỳ tối tăm u ám, chỉ có duy nhất một cái đèn dầu trên vách tường tỏa ra ánh sáng yếu ớt, giống hệt một ngôi sao cô đơn trong đêm tối.
Vương phi ngồi trong đại điện lạnh băng, ôm Khúc Đức Dũng trong lòng. Thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng tựa như một đóa hoa đang dựa sát vào tảng đá. Khúc Đức Dũng lúc này đang hôn mê, có phần nóng nảy, các bắp thịt trên mặt vặn vẹo, khi thì dữ tợn, khi lại dịu dàng, tựa như đang phải chịu đựng sự dày vò vô hạn.
Vương phi lo lắng, cầm bình nước nhỏ trên nền đất bên cạnh, lấy thìa đút cho hắn một ngụm. Khúc Đức Dũng từ từ trầm tĩnh lại. Vương phi ôm hắn, áp mặt mình lên mặt hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
“Đức Dũng, chàng thấy khá hơn chút nào chưa?”, vương phi nỉ non: “Chàng biết không, Đức Dũng, bây giờ là thời gian hạnh phúc nhất đời ta. Không ngờ còn có thể mất rồi lại có lại, vẫn có thể ở đây ôm chàng đến khi chết già. Đức Dũng, chàng nói xem, một công chúa chịu sự giáo dục của nhà Hán như ta, sao lại yêu chàng chứ? Bọn họ đều nói chàng thô lỗ, tàn bạo, hiếu chiến, là một tên man di thích hất vạt áo trước sang bên trái, tóc chải đuôi sam. Nhưng mà, ai trong số bọn họ cũng không biết rằng, lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng thì đã thích chàng rồi. Khi đó còn là năm Đại Nghiệp thứ tám, ta vừa mới theo phụ thân của chàng tới Cao Xương. Năm đó, ta là một công chúa hòa thân gả đi xa, tràn đầy sầu tư, ngày nào cũng nhớ về quê hương. Sau đó, ta gặp chàng. Lúc ấy, chàng mới là một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, trịnh trọng cầm trên tay một thanh đao tới hỏi ta: ‘Nàng là tân nương của ta sao?’ Lúc đó ta liền mỉm cười, sau đó đao của chàng rơi xuống đất, vẻ mặt xấu hổ chạy biến đi mất. Đúng vậy, Đức Dũng, bất luận thế nào ta cũng không ngờ được rằng, chỉ vẻn vẹn hai năm sau, ta thật sự trở thành tân nương của chàng. Ở Đột Quyết băng tuyết ngập trời, chàng bị thiếu niên Đột Quyết đánh đập tàn nhẫn, ta dùng thân thể mình bảo vệ chàng. Ta bị Khúc Văn Thái đánh đập tàn nhẫn, chàng cũng cầm đao chắn trước mặt ta. Khi đó, ta liền biết rằng đời này của hai ta đã được định trước là chết cùng nhau rồi. Bởi vì, sinh mệnh của hai ta không thể nào chia lìa được nữa. Đức Dũng, chàng tin không? Chúng ta chính là một đôi tình nhân bị ông trời nhẫn tâm ép buộc phải chia lìa…”.
Vương phi nói, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mặt Khúc Đức Dũng. Mí mắt của Khúc Đức Dũng hơi động đậy, đôi môi khô khốc run rẩy trong chốc lát, rồi lẩm bẩm: “Ngọc Ba…”.
Vương phi bỗng ngẩng đầu, khó tin mà nhìn hắn: “Đức Dũng, chàng… chàng tỉnh rồi?”.
“Ta… đây là… ở đâu?”, Khúc Đức Dũng vẫn yếu ớt như cũ: “Chúng ta… chết rồi ư?”.
“Không! Không phải đâu!”, vương phi vui đến phát khóc, ôm chặt lấy hắn, khóc không thành tiếng.
“Không chết, làm sao chúng ta có thể ở bên nhau được?”, Khúc Đức Dũng mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Là ông trời rủ lòng thương, để chúng ta gặp lại nhau trong chốc lát!”, vương phi cười thê lương: “Đức Dũng, chúng ta tự do rồi, không cần phải lén lút nữa rồi. Chàng xem, trong đại điện này chỉ có hai chúng ta, tất cả mọi người đều biết chúng ta gặp riêng nhau ở đây, nhưng không ai dám đi vào cả. Như vậy không phải là rất tốt sao? Chàng không cần phải lo lắng nữa!”.
Khúc Đức Dũng khó khăn giơ cánh tay lên, nắm lấy tay vương phi: “Ngọc Ba, xin lỗi. Ta từng hứa tiếp tục để nàng làm vương hậu, rồi sinh con dưỡng cái cho ta. Nhưng ta đã cố gắng hai mươi năm, cuối cùng vẫn cô phụ nàng rồi”.
“Đức Dũng, chàng làm rất tốt rồi!” vương phi áp mặt mình lên mặt hắn, nghẹn ngào khóc: “Ta không cần làm vương hậu nữa, ta chỉ muốn làm nữ nhân của chàng thôi. Hôm đó, chàng tuyên bố với cả thiên hạ rằng ta là nữ nhân của chàng, làm ta rất thỏa mãn rồi. Sau khi chàng chết, chúng ta lại vẫn có thể gặp nhau tối nay, ta cũng rất thỏa mãn rồi”.
Khúc Đức Dũng thất thần mở mắt: “Thì ra, ta chết thật rồi sao!”.
“Đừng sợ, ta sẽ chết cùng chàng!”, vương phi lộ ra vẻ mặt thỏa mãn: “Đợi sau khi chúng ta chết, ta chỉ cần dùng một mồi lửa thiêu rụi cung điện này, như vậy hai ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi!”.
Khúc Đức Dũng không nghe thấy, ánh mắt hắn xảy ra biến hóa kỳ lạ, cơ thể dần cứng ngắc, con ngươi chuyển hóa thành màu đỏ rực, hắn dường như có chút mê man: “Thì ra, ta đã chết thật rồi…”.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn. Hắn giận dữ hét lên, hai tay giãy giụa, đẩy thân thể nhỏ nhắn của vương phi ra ngoài khiến nàng ta ngã mạnh xuống đất. Khúc Đức Dũng lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt đờ đẫn mà dữ tợn, cơ thể dường như không chịu nổi sự khống chế, khua khoang loạn xạ, giống hệt một con mãnh thú bị đánh thức, thấp giọng gào thét, tìm cửa ra của cung điện ở khắp nơi.
“Đức Dũng, chàng sao vậy?”, vương phi hoảng sợ bò dậy, thấy Khúc Đức Dũng định xông ra ngoài thì vội vàng chạy đến, hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, hai chân chặn chân trái hắn rồi vặn một cái. Phịch một tiếng, hai người ôm nhau ngã xuống đất. Khúc Đức Dũng giận dữ, ra sức giãy giụa nhưng vương phi sống chết cũng không chịu buông tay, thân thể nhỏ nhắn như làm bằng sắt quấn chặt hắn lại.
Hai người cứ im lặng vật lộn như vậy. Vương phi lệ rơi đầy mặt, nhưng kiên quyết không chịu buông lỏng. Cũng chẳng biết nữ nhân nhỏ nhắn này khỏe thế nào mà thân thể tráng kiện của Khúc Đức Dũng lại không cách nào thoát ra được.
Giãy giụa một lúc lâu, cơ thể Khúc Đức Dũng bắt đầu mềm đi. Vương phi sợ hắn bị thương nên hơi buông lỏng chân tay ra một chút, thấy hắn không giãy giụa nữa mới thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ra lau mồ hơi trên trán hắn: “Đức Dũng, rốt cuộc là kẻ nào nhẫn tâm hại chàng thành như vậy?”.
Khúc Đức Dũng cắn chặt răng, dường như lại chìm vào mê man.
Vương phi đau khổ thở dài: “Ta biết, chàng không khỏi được. Như vậy cũng tốt, nếu chàng khỏe lại, chúng ta cũng không sống nổi. Đức Dũng, đừng nóng vội, ở bên ta thêm một lát rồi chúng ta cùng nhau chết, được không?” Nói xong, nàng bật khóc nức nở: “Ở với ta thêm một lát nữa, Đức Dũng! Ta sợ… sợ ta đến địa ngục rồi lại không tìm được chàng nữa!”.
Nàng cứ khóc như vậy, thấy Đức Dũng không giãy giụa nữa lại sinh ra lo lắng: “Đức Dũng, chàng nghỉ ngơi một lát đi, ta cho chàng uống nước”.
Nàng nhìn xung quanh, thấy bình nước cách đó không xa thì bò qua định lấy nước. Không ngờ vừa bò đến bên bình nước, mấy chiếc cửa sổ của tẩm cung đột nhiên vỡ vụn, sau đó, một mũi tên nhọn bắn về phía nàng ta.
Trong tiếng rít của mũi tên, vương phi lăn mình một vòng, khiến mũi tên cắm nghiêng xuống mặt đất phập một tiếng. Nàng vừa đứng dậy thì lại có một mũi tên nữa bay tới, vương phi nghiêng đầu đi, mũi tên liền cắm lên trên cây cột. Lúc này, cửa sổ đã bị phá vỡ mất bốn năm cái, ánh trăng ngoài điện trải xuống đất, nàng mơ hồ có thể thấy được mấy bóng đen cầm trường cung, mũi tên nhọn bay tán loạn.
Vương phi dù sợ nhưng không hoảng, thân thể mềm dẻo lắc lư tới lui trong làn mưa tên, mỗi một lần đều tránh được sự truy sát của mũi tên. Những mũi tên dày đặc, nàng sợ Khúc Đức Dũng bị thương nên không dám tới gần. Có vẻ thích khách cũng chỉ muốn bắn chết nàng, không hề bắn về phía hắn.
Tuy vương phi né được mũi tên nhọn, nhưng vẫn luôn lo lắng cho Khúc Đức Dũng, trong lòng nóng như lửa đốt. Một tên thích khách dường như nhìn ra điều này, liền đổi hướng cung tên, bắn một phát về phía Khúc Đức Dũng. Mượn ánh trăng, mũi tên tựa như một tia sáng màu bạc rít gió bay đến. Vương phi hoảng sợ đến biến sắc: “Đức Dũng…!”.
Nàng liều lĩnh lao đến, khó khăn lắm mới nhào tới chỗ Khúc Đức Dũng trước khi mũi tên găm vào người hắn. Phập một tiếng, mũi tên bắn vào ngang lưng vương phi. Nàng ta thét lên đau đớn, lập tức lại có thêm một mũi tên nữa bắn vào sau lưng nàng. Vương Phi giãy giụa một chút rồi cười thê lương, nằm sấp trên người Khúc Đức Dũng, bất động.
Máu tươi tràn ra từ khóe miệng vương phi, chảy xuống mặt Khúc Đức Dũng. Vương phi cố gắng vươn tay ra, dịu dàng lau sạch máu tươi trên mặt hắn: “Đức Dũng, chúng ta phải chết rồi! Phải chết thật sạch sẽ, đừng để mặt bị bẩn, để tránh… tránh ta xuống địa ngục rồi không tìm được chàng…”
Đang lau, tay vương phi bỗng nhiên khựng lại, bởi vì nàng nhìn thấy mắt Khúc Đức Dũng đang từ từ mở ra. Con ngươi đỏ ngầu.
°°°
Đình viện vương cung như đang đắm mình dưới ánh trăng, cung điện tràn ngập phong tình Tây Vực lúc này dường như tỏa ánh sáng lấp lánh, hiện ra như ảo như mộng. Huyền Trang đi trong ánh trăng, như thể đang lạc vào mộng cảnh. Giờ phút này, chẳng biết tại sao ngài lại có chút hoảng hốt.
Cửa cung điện này sớm đã bị Khúc Trí Thịnh dỡ bỏ, cả đoạn đường không gặp trở ngại nào. Đèn đuốc trong cung điện sáng trưng, cửa khép hờ, bên trong có bóng người mờ ảo đang đung đưa. Còn chưa tới cửa, ngài nghe thấy giọng của Long Sương Nguyệt Chi: “Tam hoàng tử, xin ngươi đừng nói như vậy. Hiện giờ chúng ta đang là tù binh của ngươi, nếu tam hoàng tử tức giận, vậy thì cứ một đao chém chết chúng ta đi’”.
“Sương Nguyệt Chi…” Khúc Trí Thịnh dường như đang khóc, “Nàng mở mắt ra nhìn ta một cái có được không? Chúng ta rốt cuộc ai mới là tù nhân của ai? Rất lâu trước kia, ta bị nàng bắt làm tù binh, cả đời này đều đã là tù binh của nàng rồi!”.
“Đừng nhiều lời!” Nê Thục lớn tiếng kêu la: “Nàng ấy đã nói là không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi còn ì ra ở đây làm gì?”.
Khúc Trí Thịnh không để ý đến hắn, tiếp tục van xin: “Sương Nguyệt Chi, nàng tốt xấu gì cũng ăn một miếng đi có được không? Đã một ngày một đêm nàng không ăn không uống chút nào rồi, ta… ta thực sự rất khó chịu! Ta biết, hôm nay là ta khiến nàng tức giận, ta nguyện ý chịu đựng tất cả sự trừng phạt của nàng. Nàng nói đi, nếu là mắt của ta đắc tội với nàng, ta lập tức móc nó ra; nếu tay chân của ta đắc tội với nàng, ta có thể chặt chúng đi; nếu nàng ghét phải nghe giọng nói của ta, ta liền cắt lưỡi xuống. Sương Nguyệt Chi, ta tình nguyện làm tất cả mọi thứ vì nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được”.
“Ngươi cái người này…” Nê Thục không biết làm thế nào, “Thật vô lại!”.
“Tam hoàng tử…” Long Sương Nguyệt Chi uể oải nói: “Ngươi không cần chà đạp bản thân như vậy. Ta nói rồi, Yên Kỳ ta và Cao Xương ngươi là kẻ thù đời đời kiếp kiếp. Ta nói ta yêu ngươi là đang lừa ngươi, là để tiêu diệt Cao Xương. Bây giờ tỉnh mộng rồi, ván cờ tan rồi, lời nói dối cũng bị vạch trần rồi. Ngươi sao lại phải như vậy?”.
“Nàng gạt ta thì gạt, Cao Xương diệt vong thì diệt vong, ta không quan tâm.” Khúc Trí Thịnh bật khóc thất thanh: “Sương Nguyệt Chi, ta chỉ cần nàng mạnh khỏe!”.
Huyền Trang đi vào đình viện, liền nhìn thấy cảnh tượng trong tẩm cung, Long Sương Nguyệt Chi đang nằm trên giường Hồ, Khúc Trí Thịnh quỳ gối trước giường khóc hu hu. Nê Thục nghiến răng nắm chặt tay, đi qua đi lại bên cạnh, nhưng vẫn cứ không nghĩ ra cách gì. Huyền Trang thở dài, không bước vào mà ngắm nhìn bầu trời đêm Tây Vực, lặng lẽ thở dài thườn thượt.
“Tội gì phải vậy… Tội gì phải vậy…” Giọng Long Sương Nguyệt Chi thê lương, “Chuyện cũ chỉ như một giấc mộng mà thôi. Phật gia có nói, tất cả những lời hứa hẹn đều chỉ như ảo ảnh trong mơ, như sương cũng như mây gió. Ta từng không tin, nhưng bây giờ lại không thể không tin. Ta tự phụ bản thân có mưu lược, khống chế mây gió ở Tây Vực, không ngờ cuối cùng lại gây đại họa như vậy cho Yên Kỳ. Biết bao nhiêu dũng sĩ vì sự ngu xuẩn này của ta mà phải chết trận nơi sa trường, có bao nhiêu cô nhi quả phụ phải rơi lệ máu vì ta. Tam hoàng tử, chờ đến khi ta chết, phiền ngươi hãy cắt đầu ta xuống cho Nê Thục mang đi, giao cho phụ vương ta, xin ông ấy thay ta tạ tội với con dân Yên Kỳ.”
“Không… không… không…!” Khúc Trí Thịnh luống cuống: “Sương Nguyệt Chi, nàng đừng dọa ta… ta thả nàng đi có được không?”. Hắn nhịn đau nói ra lời này, sau đó khóc òa lên: “Sương Nguyệt Chi, nàng phải sống cho tốt, ta thả nàng đi tuyệt đối không bao giờ bám lấy nàng nữa! Nàng đừng chết, nếu nàng yêu Nê Thục thì gả cho hắn đi”.
Nê Thục hơi ngạc nhiên, cách nhìn về Khúc Trí Thịnh cũng có chút thay đổi.
Long Sương Nguyệt Chi lại nhắm hai mắt lại: “Tam hoàng tử, ngươi thả ta đi, nhưng ta có thể đi đâu được chứ? Trở về Yên Kỳ để chịu sự phỉ báng của con dân ta sao? Thôi, giữa chúng ta vốn chính là một cuộc chiến. Nếu ta chết trong cung của ngươi, cũng coi như là chết trận nơi sa trường đi”.
“Điều này… điều này…” Khúc Trí Thịnh luống cuống.
Huyền Trang thở dài: “Công chúa, nếu người đã biết tất cả hứa hẹn cũng chỉ như ảo ảnh trong mơ, sao lại không nhìn thấu vinh nhục chứ?”.
“Đại sư tới rồi?” Khúc Trí Thịnh quay đầu lại, nhìn thấy Huyền Trang như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu sinh, bò lại chỗ ngài: “Đại sư, đại sư, Sương Nguyệt Chi muốn tuyệt thực. Ngài cứu nàng ấy đi!”.
Nê Thục khom người thi lễ với Huyền Trang, Huyền Trang chắp tay đáp lễ, sau đó bước đến trước giường. Long Sương Nguyệt Chi mới hôm trước vẫn hiên ngang ngời ngời, xinh đẹp thông minh, lúc này sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt nẻ, cả người tiều tụy đến mức khó tin.
“Công chúa!” Huyền Trang nói: “Bần tăng vừa từ chỗ quốc vương Cao Xương tới đây. Những thương binh của Yên Kỳ, ông ấy đã sai người chữa trị, đợi thương thế có chuyển biến tốt lập tức đưa về Yên Kỳ. Ngoài ra, những binh lính tử trận cũng được sắp xếp thỏa đáng. Bệ hạ cũng hứa cử người đưa di thể của họ về quê nhà”.
Long Sương Nguyệt Chi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới yếu ớt thở dài: “Bây giờ ngẫm lại, sự cuồng vọng ngày ấy của ta đối với đại sư khi còn ở ngoài thành Giao Hà đúng là rất nực cười”.
“Công chúa, Bồ Tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả. Vì sao Bồ Tát lại sợ nhân? Vì Bồ Tát đã tu thành đại trí tuệ, ngài ấy biết gieo nhân nào thì ắt gặt quả nấy. Còn chúng sinh thì sao, tuy rằng tự phụ là mình thông minh, nhưng không đủ để nhìn thấu đại thế giới. Đến khi nếm phải ác quả, mới nhớ lại ngày đó mình gieo nhân gì”.
Huyền Trang nói tiếp: “Công chúa, cái sai mà người phạm phải, là nhân do tự người gieo, kết thành quả”.
“Đại sư nói không sai!” Khóe mắt Long Sương Nguyệt Chi ứa lệ, tựa như một đóa hoa mỏng manh, phất phơ trong gió đêm.
“Công chúa, vì cái gì mà khổ?” Đột nhiên Huyền Trang hỏi.
“Vì Yên Kỳ mà khổ”, Long Sương Nguyệt Chi đáp.
“Vậy thì bỏ Yên Kỳ đi!”
“Vì chính mình mà khổ.”
“Vậy thì bỏ chính mình đi!”
“Bỏ như thế nào?”
“Không nghĩ đến nữa!”
“Làm thế nào để không nghĩ đến nữa?”
“Tìm chính bản thân người!”
“Ta ở đâu?”
“Trong giấc mơ thuở nhỏ!”
“Trong mơ có thứ gì?”
“Công chúa, để bần tăng kể một câu chuyện cho người nghe nhé! Trước đây, bần tăng cùng bạn mình đang đi trên đường, ven đường có một đứa bé đang nô đùa, tự chơi một mình, tự do tự tại. Bạn của bần tăng hỏi nó: Cháu và ta đều là con người giống nhau, tại sao cháu lại vui vẻ như thế, mà ta lại khổ cực như thế này? Đứa bé kia đáp: Ông biết nặn bùn không?” Huyền Trang hỏi: “Công chúa, người biết nặn bùn không?”.
Long Sương Nguyệt Chi chậm rãi mở mắt: “Đó là đồ chơi trẻ con, sao ta biết được? Hơn nữa ta đường đường là công chúa của một nước, sao có thể chạm vào thứ đồ đó?”.
Huyền Trang cười: “Vậy thì năm đó, lúc người còn nhỏ, nhìn bạn bè cùng trang lứa đang nghịch bùn, chưa từng cảm thấy ngưỡng mộ họ sao?”.
Long Sương Nguyệt Chi như chợt hiểu ra điều gì đó.
Huyền Trang thở dài: “Công chúa, vì sao người trưởng thành lại không thể vui vẻ như trẻ nhỏ? Bởi vì khi tuổi tác con người ta dần nhiều lên, lấy đi vài thứ từ cuộc đời, thì cũng vứt đi vài thứ từ trên người mình! Giống như người đường đường là một công chúa không thể nghịch bùn được vậy, người tự đeo lên mình gông xiềng vận mệnh của Yên Kỳ, tự nhiên phải vứt bỏ đi niềm vui của người bình thường”.
Long Sương Nguyệt Chi im lặng rất lâu, mới từ tốn nói: “Đại sư, ta hiểu rồi. Có lẽ ta nên đi tìm thứ mình thật sự mong muốn!”.
Khúc Trí Thịnh vội vàng giơ tay lên: “Sương Nguyệt Chi, ta đi cùng nàng nhé!”.
“Đa tạ tam hoàng tử!”, Long Sương Nguyệt Chi lắc đầu: “Nếu ngươi cho phép, ta hy vọng có thể một mình rời khỏi nơi này. Rời khỏi Cao Xương, cũng rời khỏi Yên Kỳ. Ta đi tìm thứ mình từng đánh mất trong đại mạc và núi tuyết này”.
Khúc Trí Thịnh ngẩn ngơ, một lúc lâu sau hắn mới lầm bầm: “Sương Nguyệt Chi, ta không có mong ước xa vời nào khác, chỉ muốn được làm bạn bên nàng. Cho dù là làm nô lệ của nàng, cho dù nàng chẳng thèm nhìn ta lấy một cái, không nói với ta một lời, chỉ cần có thể để ta yên lặng đi theo nàng, dắt ngựa, làm bàn đạp cho nàng cũng được rồi”.
Long Sương Nguyệt Chi không nói lời nào, nước mắt bên khoé mắt lại tuôn trào, yên lặng lắc đầu.
Nê Thục cũng nóng nảy: “Sương Nguyệt Chi, những gì nàng và đại sư nói ta nghe không hiểu lắm. Nhưng mà… nhưng mà nàng không cần phải đi nơi khác đâu! Nàng không muốn về Yên Kỳ thì có thể đến bộ lạc của ta! Tại nơi đó, cả đại mạc núi tuyết đều thuộc về nàng”.
Long Sương Nguyệt Chi im lặng lắc đầu.
“Nhưng… nhưng chúng ta có hôn ước!”, Nê Thục đỏ mặt.
“Nê Thục, ta hỏi chàng một câu!”, Long Sương Nguyệt Chi gượng dậy khỏi giường, nhìn hắn chăm chú.
“Ừ ừ, nàng hỏi đi, Sương Nguyệt Chi”, Nê Thục vội vàng gật đầu.
“Ta mất mẹ từ nhỏ, tuy phụ vương sủng ái ta, nhưng tính tình ông ấy qua loa đại khái. Từ khi ta còn bé đã mời vô số người tới dạy ta lễ nghi cung đình, thấy dáng vẻ hiểu chuyện của ta, ông ấy liền cảm thấy thỏa mãn. Sau khi lớn lên, ta dốc hết tâm sức suy nghĩ mưu lược, quốc sách cho phụ vương, trấn áp phe đối lập, chia rẽ lôi kéo các nước. Chư vương đều gọi ta là ‘Phượng Hoàng Tây Vực’. Phụ vương cảm thấy rất vui, ông ấy hy vọng ta có thể gả cho chàng, để đổi lại một vận mệnh huy hoàng cho Yên Kỳ.” Long Sương Nguyệt Chi nhìn hắn chăm chú: “Nhưng câu hỏi của ta chính là, ta là cái gì? Phụ vương nuôi dưỡng dạy dỗ ta, là vì yêu thương, hay là vì Yên Kỳ? Ta cố gắng biến bản thân trở thành vị công chúa ưu tú nhất, là để gả cho một người đàn ông, trở thành một trong vô số thê tử của hắn, chờ sau khi hắn chết lại trở thành thê tử của nhi tử của hắn hoặc là huynh đệ của hắn sao? Nê Thục, xin chàng nói cho ta biết!”
Nê Thục cứng họng: “Nhưng… nhưng không phải hôn nhân của ai cũng như vậy sao?”
“Ta khác!” Long Sương Nguyệt Chi kiêu ngạo hất cằm: “Bởi vì ta là phượng hoàng của Yên Kỳ. Cho nên ta phải có cuộc đời của riêng mình”.
Nói xong, nàng chậm rãi bước ra khỏi cung điện. Hai người đàn ông thê lương nhìn theo bóng nàng. Bỗng nhiên Khúc Trí Thịnh quỳ rạp xuống đất, khóc đến lạc cả giọng: “Sương Nguyệt Chi, ta cứ vậy mà mất nàng sao?”.
Long Sương Nguyệt Chi không đáp lời, từng bước từng bước rời khỏi đại điện, bước đi dưới ánh trăng. Ánh trăng chiếu sáng y phục trắng tinh và dáng người duyên dáng, nàng tựa như muốn hòa tan trong ánh trăng.
“Sương Nguyệt Chi!” Khúc Trí Thịnh gào khóc thất thanh: “Cả đời này ta đều là vì chờ đợi nàng, nếu kiếp này không thể chờ được, vậy thì kiếp sau ta lại cầu! Sương Nguyệt Chi, nàng đừng thay đổi dáng vẻ nhé!”.
Nói xong, hắn rút loan đao bên cạnh, đâm thẳng vào bụng. Huyền Trang hốt hoảng, nhưng ngăn cản không kịp. Cũng may Nê Thục nhanh tay nhanh mắt, dùng chân đá bay loan đao của hắn, quát: “Khúc Trí Thịnh, cái bộ dạng hèn nhát này của ngươi đáng để Sương Nguyệt Chi yêu sao?”.
Khúc Trí Thịnh ngây ngẩn, hắn cứ quỳ như vậy, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của Long Sương Nguyệt Chi, không nói lời nào nữa.
Huyền Trang lắc đầu cảm khái không thôi nhưng cũng không nói gì, tâm tình lưu luyến say mê đến nhường này, dẫu có là Phật pháp cao thâm uyên diệu nhất cũng không thể giúp được gì chăng?
Chính vào lúc Long Sương Nguyệt Chi bước ra sân, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Thỉnh thoảng còn có tiếng giáp sắt và binh khí va chạm vào nhau. Nê Thục giật nảy người, sợ Long Sương Nguyệt Chi xảy ra chuyện, vội vàng cầm loan đao chạy ra ngoài che chở trước mặt nàng.
Lúc này một đội túc vệ chạy như bay vào trong, chẳng thèm để ý đến Nê Thục, hét lớn: “Đại sư, đại sư có ở đây không?”.
Huyền Trang vội vàng bước ra: “A di đà phật, bần tăng ở đây!”
“Đại sư, có chuyện lớn rồi!” Người cầm đầu thi lễ với ngài: “Có người muốn tập kích nhị hoàng tử. Tẩm cung của vương phi đang có huyết chiến, bệ hạ mời ngài mau qua đó!”.
°°°
Trong tẩm cung, thi thể nằm ngổn ngang.
Lúc Huyền Trang đến, cuộc ẩu đả vừa mới kết thúc. Trong sân có mười mấy cỗ thi thể, năm tên trong đó mặc đồ đen, trên người còn đeo ống tên, ắt hẳn là thích khách. Những cỗ thi thể còn lại là của túc vệ trong cung, khoảng bảy tám người, đa phần đều bị mũi tên nhọn bắn chết.
Sắc mặt Khúc Văn Thái xanh mét, nhờ sự dìu đỡ của tiểu thái giám mà đứng trong sân, xung quanh có rất nhiều túc vệ vây quanh, đèn đuốc chiếu rọi cả đình viện sáng như ban ngày.
Huyền Trang vội vã chạy tới, Khúc Trí Thịnh, Long Sương Nguyệt Chi và Nê Thục cũng chạy theo đến đây. Khúc Văn Thái thấy Huyền Trang tới, bèn tập tễnh bước ra thi lễ: “Đại sư tới rồi!”.
“Bệ hạ!” Huyền Trang vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Ôi…!” Đầu tiên Khúc Văn Thái liếc mắt nhìn Khúc Trí Thịnh và Long Sương Nguyệt Chi một cái, sau đó kéo Huyền Trang qua một bên nhỏ giọng nói: “Đại sư, ngài đúng là tính toán như thần, vốn đệ tử nghe lời ngài, không tự ý đến thăm Đức Dũng, đợi ngài ở tẩm cung. Nhưng sau đó nghe Chu Quý đến báo, nói có đám người áo đen lẻn vào tẩm cung của vương phi. Đệ tử vội dẫn người chạy tới, bị thích khách chặn đánh, khó khăn lắm mới giết được đám người đó. Lúc này, Chu Quý đã dẫn người xông vào tẩm cung rồi”.
“Bệ hạ đừng hoảng sợ”, Huyền Trang gật đầu: “Tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc trong tối nay. Bần tăng sắp xếp xong hết rồi, nhất định có thể bảo vệ được bệ hạ”.
“Làm phiền đại sư rồi!” Khúc Văn Thái tin tưởng gật đầu: “Kỵ binh của Trương Hùng đã được điều động, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của đại sư”.
“Xin đại tướng quân âm thầm khống chế các cửa ra vào của vương cung, còn cả vô số mật đạo giếng mương khắp nơi nữa, không được để bất kỳ một ai lọt lưới”, Huyền Trang cảm khái: “Sở dĩ bần tăng lo lắng là vì không biết kế hoạch của hắn. Nhưng bây giờ thấy hắn sử dụng thích khách mà không phải quân đội, chứng tỏ quy mô không lớn lắm”.
“Đã hiểu!” Khúc Văn Thái vội vàng gọi thái giám tâm phúc, dặn dò một lúc, thái giám kia lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này, Chu Quý dẫn theo túc vệ từ tẩm cung chạy ra. Mọi người nâng hai tấm ván cửa lên, tất cả đều vô cùng kinh hoảng. Chu Quý thì mặt mày nhăn nhó, trông có vẻ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Khúc Văn Thái lập tức luống cuống, đẩy tiểu thái giám đang đỡ mình ra, bước nhanh về phía trước: “Sao rồi? Sao rồi? Đức Dũng có sao không?”.
“Bệ hạ, đám thích khách đã bị quét sạch!” Giọng của Chu Quý run rẩy: “Nhị hoàng tử không sao cả, nhưng… nhưng vương phi bị bắn chết rồi…!”
“Ồ!” Khúc Văn Thái nhẹ nhàng thở ra, “Ả tiện nhân kia, chết rồi thì thôi”.
Đám túc vệ đặt hai tấm ván xuống, một bên là Khúc Đức Dũng, một bên là vương phi. Khúc Đức Dũng cắn chặt hai hàm răng, gân xanh trên trán nổi lên, hơi thở nặng nề nhưng vẫn đang hôn mê, vương phi nằm nghiêng trên tấm ván, toàn thân đều là máu tươi, trên lưng còn cắm hai mũi tên nhọn.
Khúc Văn Thái không thèm liếc nhìn vương phi lấy một cái, ông ta lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Khúc Đức Dũng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, nhỏ giọng gọi: “Đức Dũng… Đức Dũng… đúng rồi!”. Ông ta vội vàng quay đầu lại dặn dò: “Mau đi tìm đám danh y mà bổn vương đã mời tới! Mau… mau… mau!”.
Ngay lập tức có tiểu thái giám nhanh chân chạy đi.
Khúc Đức Dũng tựa hồ như đang chịu nỗi đau cực lớn, cố gắng giãy giụa, nhưng tay chân như bị thứ gì đó vô hình trói chặt, không thể nhúc nhích. Khúc Văn Thái nhìn mà vô cùng lo lắng, quay đầu hỏi Huyền Trang: “Đại sư, Đức Dũng bị làm sao vậy?”.
Huyền Trang đang ngồi xuống bên cạnh vương phi kiểm tra, nghe ông ta hỏi, ngài hơi sửng sốt một chút, khe khẽ nói: “Bệ hạ, vương phi vẫn còn sống!”.
Khúc Văn Thái cứng họng, nhìn vương phi một cái. Quả nhiên phát hiện lông mi nàng vẫn còn đang rung, ngón tay cũng khẽ động đậy. Lửa giận của Khúc Văn Thái bùng lên mạnh mẽ, nhưng Huyền Trang đang ở bên cạnh, ông ta đành phải kiềm chế cảm xúc của mình lại, nói: “Đại sư, nữ nhân này hại đệ tử như thế, đệ tử thật sự là…”.
“Bần tăng biết!” Huyền Trang khuyên giải: “Từ vô thỉ kiếp đến nay, do tham-sân-si ba độc ấy khuấy động ba nghiệp thân-khẩu-ý tạo ra biết bao nhiêu điều ác; nếu các ác nghiệp ấy đều có hình tướng, thì khắp hư-không cõi giới cũng chẳng tài nào chứa cho hết nổi. Trong việc này bệ hạ cũng có chỗ sai, việc đến nước này, vẫn nên cứu người trước rồi tính”.
Những lời này của Huyền Trang rất nặng, Khúc Văn Thái là cư sĩ nhà Phật, tất nhiên hiểu được. Lời ngài vừa nói được trích trong “Kinh Hoa Nghiêm[106]”, ý là những ác nghiệp trước đây mà ông ta và vương phi tạo ra, bất kể là cố ý hay vô tình đều bắt nguồn từ tham-sân-si của bản thân mà ra. Phía sau vẫn còn hai câu Huyền Trang không nói ra: “Vì thế ta phát nguyện thành kính đem ba nghiệp thanh tịnh, hướng về tất cả chư Phật, Bồ Tát cùng khắp pháp giới vô lượng vô biên cõi Phật, chí tâm chí thành cầu xin được sám hối. Bây giờ ông nên hối hận vì những tội nghiệt đó, thực lòng sám hối đi”.
Khúc Văn Thái biết Huyền Trang chừa lại chút mặt mũi cho mình, đành rầu rĩ gật đầu đồng ý: “Đệ tử đã hiểu!”.
Lúc này, đôi môi vương phi khẽ mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó. Huyền Trang cúi người, ghé sát lỗ tai vào. Đôi mắt vương phi chậm rãi mở ra, thê lương nhìn thoáng qua Khúc Đức Dũng ở bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Cẩn thận…”.
“Gì cơ? Công chúa, người nói gì cơ?” Huyền Trang không nghe rõ.
“Cẩn thận… Đức Dũng…”, vương phi thều thào nói.
Huyền Trang sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Quý bỗng thét lên kinh hãi: “Bệ hạ cẩn thận!”.
Khúc Văn Thái ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Khúc Đức Dũng nằm trên tấm ván không biết đã mở mắt từ khi nào, con ngươi đỏ như máu. Hắn gào lên một tiếng, ngửa mặt ngồi bật dậy như cương thi, hai tay bóp chặt lấy cổ của Khúc Văn Thái.
“Đức Dũng…!” Khúc Văn Thái hốt hoảng, đưa tay đẩy hắn ra, hét lên với xung quanh: “Mau cứu bổn vương!”.
Nhóm túc vệ nhao nhao vây quanh muốn kéo hai người ra, nhưng lúc này Khúc Đức Dũng giống như một con dã thú. Hắn há miệng để lộ hàm răng trắng hếu, muốn cắn cổ Khúc Văn Thái. Ông ta lập tức vươn cánh tay ra cản lại, Khúc Đức Dũng cắn lên cánh tay ông ta đến bật máu. Khúc Văn Thái la hét thảm thiết, Khúc Đức Dũng nhân cơ hội đó vươn đầu về phía cổ ông ta, tìm cơ hội cắn đứt cổ. Khúc Văn Thái ôm chặt lấy đầu nhi tử của mình, dùng sức đẩy miệng của hắn lệch sang bên, hai người cứ ôm nhau như vậy lăn qua lộn lại.
Cả đám Khúc Trí Thịnh, Long Sương Nguyệt Chi, Nê Thục đứng nhìn đến ngây người.
Huyền Trang không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, vội vàng kêu: “Mau! Mau! Tách bọn họ ra!”.
Nhưng lúc này hai người ôm nhau quá chặt, không thể tách ra được. Khúc Văn Thái bị Khúc Đức Dũng đè bên dưới, dạo gần đây ông vẫn luôn ốm đau, thân thể suy yếu, căn bản không thể nào chống đỡ được sức lực mạnh mẽ điên cuồng của Khúc Đức Dũng, rất nhanh hàm răng kia đã sắp cắn vào cổ ông. Khuôn mặt của Khúc Văn Thái đỏ bừng lên nhưng không còn cách nào khác.
Lúc này Chu Quý giật một thanh loan đao từ tay túc vệ bên cạnh, đổi đầu, nhét thanh đao vào tay Khúc Văn Thái: “Bệ hạ cầm đao!”.
Huyền Trang ngẩn ra, sắc mặt biến đổi ngay tức khắc, kêu lên: “Không được…!”.
Chu Quý liếc nhìn ngài một cái, nhưng vẫn đưa đao qua.
Bây giờ, Khúc Văn Thái đang bị ép đến khó mức mà thở được, ông ta hành động theo bản năng, cầm lấy thanh đao, tiện tay đâm tới. Phụt một tiếng, thanh đao kia đâm vào ngực Khúc Đức Dũng. Khúc Đức Dũng lúc này đang định cắn vào động mạch cổ của Khúc Văn Thái thì bị lưỡi đao đâm xuyên qua ngực, cả người hắn run lên, mất hết sức lực.
Khúc Văn Thái dùng sức đẩy hắn ra, vẫn chưa hết sợ hãi lăn sang một bên, đặt mông ngồi bệt xuống đất. Ông ta hết nhìn máu tươi và thanh loan đao trong tay mình, rồi lại nhìn đến Khúc Đức Dũng toàn thân đầy máu tươi, nhất thời sợ ngây người.
Huyền Trang cũng sợ ngây người, ngài biết bản thân mình vừa phạm phải sai lầm! Một sai lầm rất lớn!
“Đức Dũng…!” Trên tấm ván, vương phi rơi nước mắt nhìn cảnh này, lẩm bẩm gọi tên.
Có lẽ vì tiếng gọi này của vương phi, cũng có lẽ là do cảm giác đau đớn khi thanh đao đâm vào cơ thể, Khúc Đức Dũng tựa hồ lại tỉnh táo trở lại. Hắn cử động cánh tay một cách khó khăn, sờ miệng vết thương trước ngực, nhìn Khúc Văn Thái, lộ ra nụ cười chua xót: “Phụ vương… thù hận giữa chúng ta… kết thúc thôi?”.
“Đức Dũng…!” Môi Khúc Văn Thái run rẩy, chỉ biết ngây ngốc nhìn thanh đao trong tay mình: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”.
Sau đó Khúc Đức Dũng nhìn vương phi chăm chú, trong ánh mắt là sự dịu dàng vô hạn, cố bò qua chỗ nàng, dưới thân là vết máu kéo dài. Vương phi cũng xoay người lăn xuống khỏi tấm ván. Giãy giụa muốn bò tới chỗ hắn. Ai cũng không cử động, trong thời khắc này, đôi tình nhân đại nghịch bất đạo đó dường như để lại trong lòng mọi người một loại cảm xúc thật phức tạp, khó lòng tả nổi.
Hai vết máu trên mặt đất dần dần hợp lại, Khúc Đức Dũng nắm lấy tay vương phi, lết đến bên cạnh nàng từng chút một. Vương phi ôm hắn vào lòng, thoả mãn thở dài: “Đức Dũng, chúng ta cuối cùng vẫn được chết cùng nhau rồi!”.
“Ngọc Ba!” Khúc Đức Dũng nằm trong lòng nàng, thở hắt ra, miệng không ngừng trào bọt máu: “Là ai… Là ai làm nàng bị thương? Ta… ta phải giết hắn…”.
“Đừng hỏi nữa!” vương phi áp mặt mình lên mặt hắn: “Xét đến cùng thì chúng ta đều là quân cờ của người khác. Lúc này sắp chết rồi, không cần so đo nữa! Đức Dũng, ta thật sự rất hạnh phúc!”.
Ánh mắt của Khúc Đức Dũng mất dần sức sống, giọng cũng bé dần đi: “Ta cũng vậy…!”.
Vương phi thương tiếc lau sạch vết máu trên mặt hắn, trong miệng chậm rãi ngân nga một bài hát: “Ngô gia giá ngã hề thiên nhất phương, viễn thác dị quốc hề Ô Tôn vương. Khung lô vi thất hề chiên vi tường, dĩ nhục vi lương hề lạc vi tương. Cư thường thổ tư hề tâm nội thương, nguyện vi hoàng hộc hề quy cố hương…”.
Tiếng ca thê lương, ánh trăng nhạt nhòa, tiếng ca ấy phảng phất như bị vò nát dưới ánh trăng, từng mảnh từng mảnh thấm sâu vào trong tâm khảm mỗi người.
“Đức Dũng, cùng ta về nhà đi!” Đầu vương phi chậm rãi tựa lên vai Khúc Đức Dũng, không nhúc nhích thêm nữa, trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Chú Thích[106] Tất cả những đoạn in nghiêng là câu trích từ Hạnh nguyện Phổ Hiền Bồ Tát trong Kinh Hoa Nghiêm.