Chương 18 Một người, thao túng cả cõi Sa Bà
“Đức Dũng….” Khúc Văn Thái nghẹn ngào một tiếng, nhào tới, ông ta muốn đẩy thi thể của vương phi sang một bên, nhưng hai người ôm nhau quá chặt, không tách ra được. Khúc Văn Thái đành phải ôm nửa người của Khúc Đức Dũng khóc rống lên. Đây là đứa con mà ông ta yêu quý nhất trên đời, hao tốn rất nhiều tâm huyết của mình, cũng là hy vọng cuối cùng của toàn bộ vương quốc này. Giờ đây, lại biến thành một cô thi thể lạnh ngắt như băng, nằm trong lòng ông ta. Khúc Văn Thái nước mắt giàn giụa, tóc trắng đầy đầu không ngừng run lên, giọng cũng khàn đi. Mọi người không đành lòng nhìn, cũng lặng lẽ rơi lệ.
“Bệ hạ!” Chu Quý đi tới: “Bệ hạ phải nén bi thương mới được!”.
“Là ta… là tự tay ta giết chết Đức Dũng… ta đã giết nó!” Khúc Văn Thái gào khóc nức nở: “Tại sao? Tại sao lại như vậy? Ông trời ơi, tại sao ông lại trừng phạt con như vậy? Rốt cuộc con làm sai điều gì?”.
“Bệ hạ!” Chu Quý khom lưng khuỵu gối đứng phía sau ông ta, thấp giọng nói: “Lão nô biết!”.
Khúc Văn Thái giật mình, đang muốn quay đầu lại. Gương mặt Chu Quý lộ ra một nụ cười ác độc, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh đoản đao, dùng tốc độ nhanh như chớp đâm thẳng vào giữa lưng Khúc Văn Thái, cho đến khi đâm lút cán đao.
“A!” Khúc Văn Thái kêu to lên một tiếng, cơ thể nghiêng đi, ngã phịch xuống đất, phía sau lưng vẫn còn cắm thanh đoản đao.
“Công công!” Khúc Trí Thịnh không nhịn được kinh hãi kêu lên.
Huyền Trang lúc này sớm đã có sự phòng bị, xông lên nắm lấy cánh tay của Khúc Văn Thái, kéo ông ta sang một bên. Lúc này, túc vệ xung quanh cũng ầm ầm tiến lên, bảo vệ cho Khúc Văn Thái, bao vây Chu Quý. Vô số loan đao, cung tiễn vung lên. Dưới ánh trăng, ánh sáng lóe lên từ những thứ vũ khí ấy tạo thành vô số vệt loang lổ bất định trên khuôn mặt của Chu Quý.
Nhưng Chu Quý không thèm để ý đến, ông ta từ từ đứng thẳng dậy, cả người tỏa ra khí phách hiên ngang, vững vàng như núi.
“Chu tổng quản, thì ra bần tăng vẫn luôn đánh giá cao ngài rồi”, Huyền Trang cười khổ thở dài.
“Há?” Chu Quý cười: “Ta cũng biết đại sư đã nhìn ra bí mật của mình, nhưng vì sao người lại đánh giá cao ta vậy?”.
“Bởi vì, bần tăng vẫn không tìm ra được mục đích của ngài”, Huyền Trang thở dài: “Bần tăng cho rằng, ngài mưu lược cao thâm như vậy, nhất định chí tại thiên hạ, mục tiêu hẳn là giang sơn Cao Xương. Không ngờ ngài lại chỉ muốn ám sát bệ hạ”.
Chu Quý cười ha ha: “Đại sư, người quả thực là đánh giá quá cao ta rồi. Với ta mà nói, niềm vui thiên hạ làm sao có thể so sánh được với việc có ân báo ân, có oán báo oán đây?”.
“Hả?” Huyền Trang hỏi: “Vậy ngài có thù oán gì với bệ hạ?”.
Chu Quý nhìn ngài giễu cợt, đưa tay chỉ vào Khúc Văn Thái: “Ngài hỏi ông ta xem”.
“Chu Quý!” Khúc Văn Thái khàn giọng gào lên: “Đồ lòng lang dạ sói nhà ngươi, bổn vương đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại muốn thích sát bổn vương?”.
“Đúng vậy!” Khúc Trí Thịnh cũng hốt hoảng chạy tới: “Công công, phụ hoàng đối đãi với ông không tệ, sao ông lại có thể giết người chứ?”.
Chu Quý nhìn chằm chằm vào Khúc Trí Thịnh, đột nhiên tát lên mặt của hắn một cái như trời giáng, đánh cho Khúc Trí Thịnh trở nên choáng váng: “Công công!”.
“Quỳ xuống!”, Chu Quý hét to.
Khúc Trí Thịnh chớp mắt, ngạc nhiên nhìn ông ta. Sự biến hóa này đến cả Khúc Văn Thái cũng ngây người, ông ta và Huyền Trang liếc nhìn nhau, có chút khó hiểu.
“Tam hoàng tử, bây giờ lão nô sẽ để người nhìn cho thật kỹ”, Chu Quý rút từ trong ngực ra một cuốn lụa, rồi chậm rãi mở ra. Cuốn lụa đó rất mỏng, từ mặt sau cũng có thể thấy rõ, phía trên dường như có vẽ một bức họa.
Cuốn lụa kia nhìn thì tưởng ngắn, nhưng càng mở ra càng dài. Chu Quý giao một đầu cho Khúc Trí Thịnh, còn đầu kia đưa vào trong tay Nê Thục: “Đại thiết, làm phiền ngài mở rộng nó ra!”.
Nê Thục nghe lời cầm lấy đầu kia của cuốn lụa, hiệp lực cùng Khúc Trí Thịnh mở rộng nó ra, mọi người mới nhìn rõ, mặt trên vẽ hơn mười bức họa!
“Công công, đây… đây là cái gì?” Khúc Trí Thịnh không hiểu: “Có liên quan gì đến việc ông giết phụ vương của ta?”.
Chu Quý ngắm nhìn bức họa đầu tiên. Bức họa này có màu sắc tươi tắn, kỹ thuật vẽ tinh tế tỉ mỉ, khắc họa cảnh chiến tranh dưới một tòa thành, chiến sĩ Tát San Ba Tư tay cầm loan đao đầu quấn vải trắng và chiến sĩ Đột Quyết với khuôn mặt dẹt đang tấn công một tòa thành. Trên tấm hình là núi thây biển máu, khói báo động cuồn cuộn, toàn bộ cảnh tượng đều vô cùng oanh liệt.
“Tam hoàng tử, chắc hẳn ngài cũng biết, mẫu thân của ngài là công chúa Áp Đạt.” Chu Quý dịu dàng nhìn Khúc Trí Thịnh, giải thích: “Tòa thành này chính là thành Thổ Hỏa La ngày nay, hơn sáu mươi năm trước, là đô thành vĩ đại của người Áp Đạt! Người Áp Đạt chúng ta là tộc Tiên Ti[107], đời này qua đời khác sống trên đại thảo nguyên Kim Sơn[108]. Hai trăm năm trước, tổ tiên của chúng ta bắt đầu di chuyển về hướng tây, bọn họ từng tiêu diệt đế quốc Quý Sương[109], tiến về phía tây, thì đánh bại đế quốc Tát San Ba Tư và đế quốc Bái Chiêm Đình lớn mạnh nhất thời bấy giờ, tiến về phía đông thì đánh bại người Thiên Trúc. Bọn họ thành lập nên quốc gia cường đại nhất Tây Vực ở hai bên bờ sông A Mẫu[110] (Amu Darya). Thế mà, tạo hóa vô thường đúng như Phật gia nói, chỉ qua hơn một trăm năm, sức mạnh của quốc gia Áp Đạt suy yếu, dưới sự liên hợp đánh gọng kìm một tây một bắc của Tát San Ba Tư và Đột Quyết, cuối cùng đã bị diệt vong. Các tộc nhân bỏ trốn tản đi khắp nơi, gia tộc của ta là tướng quân của vương cung, bảo vệ huyết mạch của vương thất, bắt đầu lang bạt kỳ hồ ở Tây Vực. Ta và mẫu thân của ngài được sinh ra trên đường đi lánh nạn”.
Khúc Trí Thịnh chỗ hiểu chỗ không, mơ màng nhìn ông ta, khẽ gật đầu. Chu Quý lại chỉ vào bức họa thứ hai, phía trên là một thiếu nữ xinh đẹp đang cưỡi tuấn mã, dẫn theo một đoàn lữ hành sợ hãi bất an, bôn ba lặn lội chạy băng băng giữa thảo nguyên và núi tuyết.
“Đây…” Khúc Văn Thái nhìn bức họa kia, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đây là Quý Na!”.
Chu Quý không thèm để ý đến hắn, dịu dàng nhìn Khúc Trí Thịnh: “Tam hoàng tử, đây chính là mẫu thân của ngài. Mẫu thân của ngài chính là huyết mạch duy nhất của vương thất, là công chúa Áp Đạt cao quý. Ta lớn hơn người mười tuổi, từ nhỏ đã làm bạn với người. Trong mắt ta, người cũng giống như người thân của mình vậy. Khi từng người nhà của ta bị chết trận, bọn họ để lại cho ta một di mệnh, chính là yêu cầu ta bảo vệ công chúa, tùy thời phục quốc. Nhưng mà đối với ta, phục quốc thì có gì quan trọng? Quốc gia cường đại như vậy, không phải nói diệt vong liền diệt vong hay sao? Niềm tin duy nhất của ta, chính là phải chăm sóc thật tốt cho công chúa, khiến cho người được sống hạnh phúc vui vẻ trọn kiếp này, không phải chịu nỗi đau diệt quốc, nỗi khổ nhân sinh nữa”.
Quan điểm này, Khúc Trí Thịnh cực kỳ tán thành: “Đúng vậy, công công, làm quốc vương thật sự chẳng có gì hay cả. Vẫn là tìm một người mình yêu sống hết đời này quan trọng hơn…”. Sau đó hắn lại nhìn Long Sương Nguyệt Chi, có phần buồn bã chán nản.
Chu Quý ngắt lời hắn: “Tam hoàng tử, ngài hãy nghe ta nói. Đối với công chúa mà nói, người cũng không hề có dã tâm phục quốc, chúng ta lưu lạc ở Tây Vực, đi qua hết quốc gia này đến quốc gia kia, dường như người cũng thích cuộc sống như thế. Người nói, sau này người nhất định sẽ đi đến Đại Tùy ở phía đông để xem thử, nghe nói nơi đó là quê hương của tơ lụa, đồ gốm xinh đẹp giống như ánh trăng sáng trong. Người thích sáo trúc của người Hán, người nói tiếng sáo giống như tiếng sóng trên sông A Mẫu. Tâm nguyện lớn nhất của người chính là gả cho một người Hán biết thổi sáo. Thế nhưng, năm đó, khi chúng ta đi tới Cao Xương, tất cả mọi thứ đều thay đổi”.
Bức họa thứ ba, là người thiếu nữ kia dẫn theo tộc nhân của nàng đi tới ngoài thành Cao Xương.
Khúc Trí Thịnh nhìn từng bức họa, bức thứ tư vẽ người thiếu nữ kia và tộc nhân của nàng đang bán lông cừu trên phố, một nam tử trẻ tuổi mặc Hán phục màu đen hoa lệ hâm mộ nhìn nàng chằm chằm. Khúc Trí Thịnh quan sát Khúc Văn Thái, gật đầu chắc chắn: “Người này là phụ vương của ta. Ta biết, mẫu thân đã gả cho phụ vương”.
Huyền Trang cũng nhìn Khúc Văn Thái, quả nhiên, nam tử trẻ tuổi mặc Hán phục hoa lệ đó có phần giống với Khúc Văn Thái. Ông ta cười khổ một tiếng, mệt mỏi ngồi dưới đất, dựa lưng vào vách tường thở dốc. Vây quanh người ông ta lúc này là một đám danh y, bọn họ đều đang tất bật, hối hả giúp trị thương.
Chu Quý nhìn chằm chằm vào bức họa kia, nói: “Khi đó Khúc Văn Thái còn rất trẻ, vương phi người Đột Quyết vừa mới qua đời. Hắn ta vừa nhìn thấy mẫu thân của ngài liền kinh ngạc trước vẻ đẹp của người, thề phải cưới được người. Nhưng mẫu thân ngài chỉ muốn dẫn theo tộc nhân của mình đi đến Đại Tùy ở phía đông. Thế là Khúc Văn Thái liền nói với người, chỉ cần người nguyện ý gả cho hắn, người sẽ được phân chia đất đai của Cao Xương, để cho người Áp Đạt cư trú, hơn nữa còn che chở bảo vệ cho chúng ta. Cao Xương vẫn luôn là quốc gia phụ thuộc của Đột Quyết, còn chúng ta thì bị Đột Quyết truy sát, mẫu thân của ngài không ngờ một thế tử lại có dũng khí lớn đến như vậy, lại dám thu nhận và giúp đỡ kẻ thù của Đột Quyết. Người nhất thời cảm động, liền đồng ý”.
Mấy bức họa sau đó thể hiện những quá trình trong vương cung, tổ chức hôn lễ long trọng, thế tử và công chúa dựa sát vào nhau, cực kỳ ngọt ngào.
“Là như vậy à, sau đó liền có ta mà”, Khúc Trí Thịnh nói: “Hơn nữa, phụ vương từng nói, tình cảm của người và mẫu thân vẫn luôn rất tốt”.
“Rất tốt sao?” Trong mắt của Chu Quý ánh lên như ngọn lửa đang rực cháy, căm hận nhìn chằm chằm vào Khúc Văn Thái: “Đương nhiên là rất tốt rồi, Khúc Văn Thái cuối cùng cũng có người để phát tiết, hắn ta đương nhiên là cảm thấy rất tốt rồi. Sau khi thành hôn mới chỉ một năm, bản tính của hắn dần dần bộc lộ rõ. Người như hắn bản tính nóng nảy cuồng bạo, nhưng lại xem trọng thể diện, ngày thường bày ra hình tượng tao nhã khiêm nhường, giành được sự tán tụng của bách tính, thời gian lâu dài, bản tính ác độc không có chỗ để xả, liền trút hết lên người mẫu thân của ngài!”.
Chu Quý chỉ vào bức họa tiếp theo, phong cách của bức tranh lập tức thay đổi, trở nên u ám, lạnh lẽo. Trong cung điện nguy nga lộng lẫy, trên giường cưới trắng tinh, Khúc Văn Thái vẻ mặt tràn đầy sự dữ tợn, đang vung roi da, tàn nhẫn quất vào người công chúa, máu tươi văng tứ tung, trên cơ thể xinh đẹp giăng đầy những vết roi. Kỹ thuật vẽ của bức họa này vô cùng tuyệt vời, bầu không khí được xây dựng cực kỳ chân thật, đến cả biểu cảm tinh tế nhất của nhân vật cũng được thể hiện hoàn toàn.
Khúc Trí Thịnh nhìn thấy không khỏi kinh sợ. Mọi người đều nhìn về phía Khúc Văn Thái, ông ta vừa mới bị trúng một dao, sắc mặt lúc này trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt rất u ám, có lẽ Chu Quý không nói bậy.
Bức họa phía sau thì là một nam tử trung niên, đang vung dao chém xuống hạ bộ của mình, máu tươi đầm đìa, trên mặt ông ta lộ ra vẻ đau đớn vô cùng.
“Người nam tử trung niên này chính là ta”, Chu Quý thản nhiên nói: “Ta biết mẫu thân của ngài ở trong vương cung không được sống sung sướng, liền muốn vào giúp đỡ người, cố gắng hết sức giúp người không bị hành hạ. Thế nhưng Cao Xương thi hành chế độ nhà Hán, nam tử vào cung phải tịnh thân. Thế là ta liền tự cung”.
“Công công!” Khúc Trí Thịnh cảm động nhìn lão thái giám ở bên cạnh mình từ lúc mình vừa sinh ra, vành mắt hơi đỏ lên: “Đại ân của ngài đối với mẫu thân ta, ta thật sự…”.
Chu Quý thở dài: “Mẫu thân của ngài là công chúa duy nhất của Áp Đạt, ngài chính là huyết mạch duy nhất của vương thất Áp Đạt, ta nhìn ngài từ nhỏ đến khi trưởng thành, có gì khác với người thân của ta?”.
“Vậy sau khi ngươi vào cung thì sao?” Khúc Trí Thịnh vội vàng nhìn bức họa phía sau.
Bức họa phía sau lại càng tàn khốc hơn, công chúa ngày qua ngày phải chịu sự ngược đãi và lăng nhục không cách nào nói rõ được. Thậm chí có một lần, Chu Quý quỳ gối dập đầu, dập đến nỗi sứt đầu mẻ trán cũng không có cách nào ngăn cản. Khúc Văn Thái giống như một tên ác ma phát điên, bên ngoài thì tao nhã lịch sự, trong nhà thì đánh mất lý trí, dùng hết tất cả thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi để giày xéo công chúa.
Huyền Trang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào những bức họa này, mặc dù ngài ở khoảng cách xa, nhưng kết hợp với lời giảng giải của Chu Quý, cũng cảm nhận được sự đau khổ thê lương này. Nhớ tới sự ngược đãi mấy ngày trước của ông ta với Vũ Văn vương phi, Huyền Trang mới hiểu, sự bạo ngược với thê tử của ông ta là bản tính trời sinh, mấy chục năm qua đều dùng cách này làm thú vui thỏa mãn bản thân!
Khúc Văn Thái ngây người nhìn bức tranh lụa, trên khuôn mặt trắng bệch lúc này đây đang giàn dụa nước mắt, ông ta cảm thấy nhục nhã, hổ thẹn cúi đầu xuống.
Khúc Trí Thịnh nhìn bức họa, cơ thể run lên, có một số hình ảnh thực sự đẫm máu kinh hoàng, khiến cho hắn không đành lòng nhìn nữa. Đến bức họa cuối cùng, hắn kinh ngạc đến ngây người, lớn tiếng la lên: “Công công, mẫu thân của ta, người… người tự sát sao?”.
Huyền Trang cũng rất kinh ngạc, đúng là trong bức họa cuối cùng, vẻ mặt của công chúa Áp Đạt tràn đầy sự tuyệt vọng, vung dao tự cắt đầu mình. Chu Quý một tay ôm đứa trẻ sơ sinh bọc tã lót, không ngừng khóc nức nở.
“Bệ hạ!” Huyền Trang không nhịn được có chút phẫn nộ với Khúc Văn Thái.
Khúc Văn Thái vẻ mặt tràn đầy sự xấu hổ: “Đại sư, đệ tử…” Ông ta run rẩy hồi lâu, cuối cùng vừa khóc lóc vừa nói: “Đệ tử cũng không biết, vì sao vừa về đến trong nhà, liền biến thành ác quỷ?”.
“Đúng!” Chu Quý đột nhiên nổi cơn thịnh nộ: “Người đâu, khiêng lên đây!”.
°°°
Mọi người đều có chút kinh ngạc, sau đó sân trong của tẩm cung đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề, mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy mười mấy tên thái giám hợp sức khiêng một cỗ quan tài đá, bước chân lảo đảo đi tới. Huyền Trang càng kinh hãi hơn, xem ra Chu Quý đã mất rất nhiều tâm sức để xếp đặt một màn kịch tối nay, lại còn kêu người ta chuẩn bị xong cả quan tài rồi.
Các thái giám đặt quan tài đá trên mặt đất, người nào người nấy mệt mỏi đến nỗi thở hổn hển.
Chu Quý xót xa nhìn bọn họ: “Các vị tộc nhân, hôm nay ván cờ chính thức tàn rồi, sinh mệnh cũng đi đến hồi kết, chúng ta không ai đi thêm được nữa rồi!”.
Lúc này mọi người mới chú ý, những thái giám này ai ai cũng mũi cao mắt sâu, hóa ra đều là người Áp Đạt.
Một vị thái giám nở nụ cười, rút ra từ bên hông một cây loan đao, không nói một lời, tự cắt vào cổ mình, động mạch lập tức bị cắt đứt, máu tươi trào lên, ông ta mỉm cười chuyền đao cho người khác, rồi ngã gục xuống đất, cứ như vậy mà lìa bỏ cõi đời.
Một thái giám khác cũng không nói không rằng, vung đao tự sát. Sau đó, trong thời gian ngắn ngủi, toàn bộ mười mấy tên thái giám đều vung đao tự tử, nhưng từ đầu cho đến cuối không ai phát ra âm thanh nào, cũng không một ai tỏ ra chần chừ do dự!
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn, từ sống lưng đến cổ dâng lên một luồng khí lạnh dày đặc. Trên đời này lại có những tử sĩ như vậy sao!
Thế nhưng đồng thời mọi người cũng rất tò mò, trong quan tài đá đó rốt cuộc cất giữ thứ gì, mà lại có thể khiến cho hơn mười tên tử sĩ nhiệt huyết lấy thân tuẫn táng?
Sau khi đám thái giám chết hết, trên mặt Chu Quý chảy nước mắt, tiến lên mở nắp quan tài. Khúc Trí Thịnh lấy can đảm đi lên trước nhìn, lập tức mặt mày biến sắc, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Tất cả mọi người đều tò mò, trong quan tài đá này rốt cuộc có thứ gì?
Chu Quý cười gằn, sải bước đi tới chỗ Khúc Văn Thái. Khúc Văn Thái vẻ mặt hoảng sợ: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại!”.
Các túc vệ dùng đao kiếm ngắm chuẩn vào Chu Quý, thế nhưng Chu Quý vẫn bước từng bước đi tới trước người Khúc Văn Thái, cho đến khi đao kiếm đâm vào trong lồng ngực thì mới dừng lại. Ông ta thù hằn nhìn chằm chằm vào Khúc Văn Thái: “Ngươi muốn biết trong quan tài có gì không? Ta có thể nói cho ngươi biết, bên trong đó, chính là vương phi Áp Đạt, người từng bên cạnh ngươi mấy năm, cùng giường chung gối với ngươi, hưởng hết niềm vui cá nước thân mật!”.
“Không thể nào! không thể nào có chuyện đó được!” Khúc Văn Thái sớm đã sợ đến ngây người, nói năng lộn xộn gào thét: “Nàng ấy đã chết hai mươi năm rồi!”.
“Người có chết một trăm năm, ta cũng phải giữ gìn thi thể của người!” Chu Quý cất tiếng khóc lóc: “Bởi vì ta muốn để cho người trong thiên hạ nhìn thấy sự oan khuất của người! Tam hoàng tử, có biết vì sao ta bảo vệ thi thể của mẫu thân ngài không? Chính là muốn để cho ngài nhìn thấy tình cảnh bi thảm đầu thân tách rời của người! Trên đời này có ai có thể một đao chặt đứt đầu của mình chứ? Ngài chắc chắn cũng từng nhìn thấy cảnh giết người, phần cổ của con người mặc dù yếu đuối, nhưng cũng vô cùng vững chắc, bao nhiêu dũng sĩ và đao phủ chém đứt đầu của người khác, cho dù dốc hết toàn lực cũng phải chặt đến hai nhát đao. Thế nhưng mẫu thân của ngài, người chỉ cần một đao có thể tự chặt đứt cổ của mình rồi! Vậy thì phải tuyệt vọng sâu sắc đến nhường nào, oán hận sâu đậm đến đâu?”.
Đám người Huyền Trang hoảng sợ biến sắc, lúc này mọi người mới biết, bên trong đó là thi thể đầu thân tách rời của công chúa Áp Đạt!
°°°
Khúc Trí Thịnh ánh mắt đờ đẫn dán lên quan tài đá rồi từ từ ngồi xuống dưới đất.
“Bắt đầu từ ngày đó, ta liền lập lời thề, nhất định phải báo thù! Ta nhất định phải báo thù!” Chu Quý khóc lớn: “Người là công chúa! Người là công chúa cao quý của Áp Đạt chúng ta! Thế nhưng đang sống sờ sờ lại bị một gã khốn nạn hành hạ đến mức phải tự kết liễu đời mình như vậy, các ngươi nói xem, ta có nên báo thù hay không?”.
Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì, đến cả đao kiếm của đám túc vệ dường như cũng buông xuống.
“Mối thù này, ta tích lũy hai mươi năm, trù tính hai mươi năm, bỏ bao công sức, lặng lẽ gom góp”, Chu Quý chậm rãi kể ra: “Khúc Văn Thái, nếu ta muốn giết ngươi, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể một đao chém đứt đầu ngươi; nếu như muốn Cao Xương của ngươi diệt vong, cũng chỉ cần một cái vung tay”.
Toàn bộ người Cao Xương và Khúc Văn Thái không khỏi rùng mình, không ai phủ nhận lời của Chu Quý. Nếu như ông ta muốn làm những chuyện này, thật sự là quá đơn giản, cho dù Chu Quý không đứng ở địa vị cao như tổng quản, có người Áp Đạt làm hậu thuẫn, cho dù là một người bình thường trù tính hai mươi năm muốn làm một chuyện gì đó, cũng sẽ có được năng lượng hủy thiên diệt địa.
“Vậy tại sao ngươi không trả thù ta?” Khúc Văn Thái run giọng hỏi.
“Bởi vì…” Chu Quý cười gằn: “Ta muốn để ngươi nếm mùi đau khổ lớn nhất trên trời dưới đất, khiến ngươi nước mất nhà tan, khiến ngươi bị cô lập hoàn toàn, khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn, còn muốn khiến cho ngươi đích thân giết chết đứa nhi tử mà ngươi thương yêu nhất. Sau đó khiến ngươi chết đi trong sự đau khổ và điên cuồng!”.
“Ngươi là tên ma quỷ! Ma quỷ!” Khúc Văn Thái khàn giọng kêu la.
Chu Quý để ngoài tai lời của ông ta, dịu dàng nhìn Khúc Trí Thịnh: “Ta là ma quỷ sao? Nếu chỉ là ma quỷ, vậy thì thật tốt, mối thù này ta đã sớm báo được rồi, cũng không phải chịu sự giày vò suốt hai mươi năm như vậy. Thật đáng tiếc là trong lòng ta cũng có tình yêu không bỏ được. Cho nên, chuyện ta cần làm, chính là chuyện khó khăn nhất trên trời dưới đất. Một mặt, ta muốn cho ngươi nếm trải sự đau khổ trên khắp thế gian. Một mặt, ta còn muốn tam hoàng tử hạnh phúc cả đời, để cho ngài ấy không buồn, không lo, tự do tự tại, hạnh phúc vui vẻ sống hết đời này”.
“Công công, ta…” Khúc Trí Thịnh ngây người nhìn ông ta.
Chu Quý lảo đảo đi tới, vuốt tóc hắn, vẻ mặt yêu thương: “Tam hoàng tử, sở dĩ ta phải đợi hơn hai mươi năm, chính là muốn để cho ngài trưởng thành, có thể chịu đựng được gian khổ trên cõi đời này! Ngài bản tính trời sinh không màng danh lợi, không tham của, không ham sắc, không có dã tâm của vương hầu, tiêu sái tự tại, không buồn không lo. Ta vốn cho là, ngài sẽ vui vẻ sống hết đời này, nào biết được…”.
Ông ta không ngừng cười khổ: “Nào biết được, ngài lại yêu công chúa Yên Kỳ!”.
Khúc Trí Thịnh nhìn Long Sương Chi Nguyệt, cả mặt đỏ bừng: “Công công, xin lỗi, ta không biết được kỳ vọng của công công đối với ta”.
“Không sao!” Chu Quý phất phất tay: “Yêu thì yêu, ngài là nam tử hán, dám yêu dám hận, ta vui mừng còn không kịp, sao lại có thể thất vọng chứ? Thế nhưng ngài cứ như vậy, lại mang đến cho ta khó khăn không nhỏ. Đừng nói đến mối tử thù giữa hai quốc gia là Yên Kỳ và Cao Xương, chỉ riêng việc Long Sương Chi Nguyệt là nhân vật như thế nào, sao có thể gả cho ngài đây? Những năm này, ta lo lắng bạc một nửa đầu”.
Khúc Trí Thịnh xấu hổ không thôi: “Công công, mọi người nói ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga…”.
“Nói láo!” Chu Quý đột nhiên giận dữ: “Ngài là hoàng tử của người Áp Đạt ta, thân phận vô cùng cao quý, một công chúa Yên Kỳ nhỏ bé sao lại có thể xứng với ngài? Hừ, nếu như ngài yêu nàng ta như thế, vậy ta sẽ để ngài có được nàng ta. Tam hoàng tử, chỉ cần ngài có thể hạnh phúc, không gì là lão nô không thể làm cho ngài, cũng không có gì là không thể làm được!”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Chu Quý này điên thật rồi sao? Sao có thể dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy?
Long Sương Nguyệt Chi sợ hãi: “Ngươi… Ngươi đang gạt ta!”.
Chu Quý mỉm cười: “Công chúa, đương nhiên ta đang gạt người!”.
Lời đối thoại của hai người giống như câu đố, khiến cho người ta có chút khó hiểu, nhìn thần sắc vừa sợ hãi, vừa tức giận, vừa xấu hổ trên mặt Long Sương Nguyệt Chi, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
“Những năm này, tam hoàng tử yêu người sâu sắc, ta vẫn luôn không có cách nào hay cả. Đúng lúc, hôm đó tại Y Ngô, tam hoàng tử nhận được Chiếc bình của vua Đại Vệ trong truyền thuyết, có thể kêu gọi ma quỷ, ước ba điều ước. Thế nên, trong lòng ta liền nảy sinh chủ ý…” Chu Quý nhìn chằm chằm vào Khúc Trí Thịnh, mỉm cười nói: “Tam hoàng tử, mặc dù ta không biết rõ Chiếc bình của vua Đại Vệ đó rốt cuộc là thứ gì, nhưng ta khẳng định, trong đó không hề có ma quỷ. Khi ấy, ta nghiên cứu Chiếc bình của vua Đại Vệ, nếu dùng máu tươi nhỏ vào trong bình, thì nó sẽ tỏa ra một luồng khói đen, khiến ma quỷ hiện thân, ngài biết đó là vì sao không?”.
Khúc Trí Thịnh ngây ngốc lắc đầu.
“Đó là thủ đoạn mà ta cố ý thiết kế,” Chu Quý chuyển hướng sang Huyền Trang thở dài, nói: “Đại sư, ngài thực sự rất giỏi, chỉ thông qua suy luận, liền có thể phân tích rõ ràng thủ đoạn khiến cho ma quỷ hiện thân của ta.” Đôi môi của Chu Quý đóng chặt, nhưng âm thanh lại truyền tới tai người nghe một cách rõ ràng: “Ta quả thực có biết phúc ngữ. Hai mươi năm trước, người Áp Đạt chúng ta lưu lạc ở Tây Vực, ta đã nuôi sống tộc nhân bằng cách biểu diễn ảo thuật. Do đó, mà học được phúc ngữ!”.
Huyền Trang lắng nghe cẩn thận, biết rõ Chu Quý đang biểu diễn phúc ngữ, thế nhưng tai lại không cách nào phân biệt được nơi phát ra giọng nói, không kìm được chậc lưỡi tán thưởng: “Kỹ thuật này so với màn biểu diễn của hòa thượng Pháp Nhã mà bần tăng từng được chứng kiến còn lợi hại hơn nhiều”.
Chu Quý cười: “Khói đen đó cũng giống như đại sư nói, là đến từ hương liệu của Thiên Trúc, chuyên dùng trong biểu diễn ảo thuật. Trước đây ta ở Càn Đà La[111] (Gandhara) đã gặp một vị kỳ nhân Thiên Trúc, tên là La Nhĩ Sa Bà Mị, người này là thuật sĩ thần kỳ nhất mà ta từng gặp. Từ chỗ của hắn, ta đã học được trò ảo thuật khống chế khói mù, đồng thời sử dụng một trăm đồng tiền vàng, đổi lấy ba lạng hương liệu”.
“Vì sao ngài lại dày công khiến ma quỷ trong Chiếc bình của vua Đại Vệ hiện thân?” Huyền Trang hỏi.
Chu Quý liếc nhìn Long Sương Nguyệt Chi: “Đương nhiên là vì tam hoàng tử. Khi đó, công chúa từ Y Ngô trở về nước, đúng lúc đi ngang qua Cao Xương. Ta liền âm thầm đi gặp nàng ta, nói ma quỷ trong Chiếc bình của vua Đại Vệ hiện thân, tam hoàng tử ước nguyện với ma quỷ, phải có bằng được nàng ta. Ta còn nhớ rất rõ, công chúa Long Sương khi nghe thấy vậy liền cười thật to, cực kỳ khinh thường”.
Sắc mặt của Long Sương Nguyệt Chi xanh mét, hừ một tiếng.
“Thế là, ta liền dâng cho công chúa một kế hoạch, nhờ vào Chiếc bình của vua Đại Vệ, tìm cách cướp đoạt Cao Xương.” Chu Quý cười híp mắt nói: “Ta nói cho công chúa biết, chẳng những ta có thể giúp nàng ta tìm cách đoạt lại Con đường Tơ lụa, còn có thể giúp nàng ta tiêu diệt Cao Xương. Nhưng trước tiên, nàng ta cần phải giả vờ như bị Chiếc bình của vua Đại Vệ mê hoặc, mất đi thần trí, được Khúc Trí Thịnh đưa vào vương cung. Như vậy, liền có thể cho Yên Kỳ một cái cớ, tập hợp những quốc gia căm thù Cao Xương, cấu thành liên quân, áp sát đến thành Cao Xương. Quả nhiên, công chúa liền động tâm, cơ hội này nàng ta đã chờ đợi bao nhiêu năm, giờ đây đang ở ngay trước mắt, làm sao nàng ta lại không chịu?”.
Huyền Trang bỗng nhiên tỉnh ngộ, vừa kính phục, vừa sợ hãi lão thái giám này, ca tụng từ đáy lòng, nói: “Chu tổng quản, mưu trí của ngài quả nhiên là thiên hạ vô song, ngày đó mặc dù ta lờ mờ đoán được người giúp đỡ Công chúa Long Sương là ngài, nhưng lại vẫn luôn cho rằng, ngài là vì tam hoàng tử bị nàng ta khống chế ở trong tay, bị uy hiếp cưỡng bức, không thể không giúp nàng ta. Bần tăng tuyệt đối không nghĩ tới, toàn bộ kế hoạch này lại là do ngài nghĩ ra”.
“Không có cách nào”, Chu Quý cảm khái nói: “Nếu như tam hoàng tử đã muốn có được công chúa Long Sương, nếu như không thay đổi vết nứt tự nhiên giữa hai người bọn họ, thì làm sao có thể khiến cho ngài ấy được như ý nguyện? Hôm đó, ta nói với công chúa Long Sương, nhất định phải diễn y như thật, khiến cho bản thân thật sự chìm đắm trong tình yêu với tam hoàng tử. Bởi vì kế hoạch tiếp theo, chính là ước điều ước thứ hai với Chiếc bình của vua Đại Vệ, ta muốn nhân cơ hội đại quân ba nước áp sát thành, khiến cho nội bộ Cao Xương đại loạn, thuận tay diệt trừ Khúc Đức Dũng và Khúc Nhân Thư! Đến lúc đó, Khúc Văn Thái trong ngoài đều khốn đốn, chỉ một hành động là Cao Xương có thể diệt vong! Công chúa Long Sương vừa nghe thấy kế hoạch này, liền lập tức đồng ý. Khà khà, không hổ là ‘Phượng Hoàng Tây Vực’, bất chấp nguy hiểm mười phần chết chín, từ sườn núi Giả Thạch phóng ngựa nhảy xuống. Nàng ta nhảy vào cái bẫy của lão nô, cũng nhảy vào trong lòng tam hoàng tử”.
Long Sương Nguyệt Chi lúc này, mặc dù mọi ý niệm vừa tan biến thành tro, thế nhưng nghe đến chỗ này cũng không khỏi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, bản thân tự phụ trí tuệ và mưu kế vô song, liên kết lực lượng với các quốc gia ở Tây Vực, làm sao có thể nghĩ đến việc lại bị một lão thái giám lừa gạt thê thảm như vậy chứ?
Huyền Trang cũng dở khóc dở cười, ngài vẫn luôn cho rằng đối thủ đấu tới đấu lui với mình là Long Sương Nguyệt Chi, sao có thể nghĩ đến, chuyện này lại là một chuỗi âm mưu liên hoàn như vậy. Lão thái giám đẩy Long Sương Nguyệt Chi đứng trước sân khấu, còn mình thì khống chế tất cả phía sau hậu trường. Nghĩ đến những việc chấn động lòng người vừa qua, Huyền Trang không nhịn được mà rùng mình, lão thái giám này, thật sự quá đáng sợ.
“Chu tổng quản”, Huyền Trang không nhịn được hỏi: “Mặc dù ngài để công chúa Long Sương chủ động tới bên cạnh tam hoàng tử, thế nhưng rõ ràng công chúa là lừa gạt ngài ấy, làm sao có thể thật lòng yêu tam hoàng tử?”.
Chu Quý mỉm cười dịu dàng, đưa mắt nhìn Khúc Trí Thịnh: “Tam hoàng tử là người tốt nhất trên trời dưới đất, ngài ấy nhân từ, hiền lành, quan tâm, si tình, tướng mạo lại anh tuấn, cô nương nhà ai lại không thích chứ? Sương Nguyệt Chi sở dĩ không yêu ngài ấy, thứ nhất là vì mâu thuẫn hai nước, thứ hai là vì nàng ta chưa thấy được tam hoàng tử tốt như thế nào. Lão nô sở dĩ phải làm như vậy, chính là để loại bỏ những chướng ngại vật này, trước mắt để cho bọn họ ở bên cạnh nhau. Cho dù khởi đầu là âm mưu và lừa dối, lão nô tin rằng, kết quả nhất định sẽ là yêu thương sâu đậm và suốt đời bên nhau. Sự si tình và tình yêu của tam hoàng tử có thể xuyên thủng tất cả, Sương Nguyệt Chi cuối cùng nhất định bị tam hoàng tử làm cho cảm động, quyết một lòng yêu ngài ấy. Người xem, hiện tại không phải rất tốt sao. Sương Nguyệt Chi cuối cùng cũng yêu hoàng tử nhà ta rồi”.
Huyền Trang dở khóc dở cười, lão thái giám này, tâm tư cũng thật quá kín đáo.
“Xí!” Long Sương Nguyệt Chi sắc mặt đỏ lên, liếc nhìn Khúc Trí Thịnh: “Ai yêu hắn ta chứ?”.
“Không có sao?” Chu Quý cười híp mắt nói: “Công chúa, mặc dù người che đậy kín, nhưng không thể gạt được con mắt của lão nô. Hôm đó, tam hoàng tử xuống giếng mương cứu đại sư Huyền Trang, vì sao người lại tức giận như vậy?”.
“Ta… ta là sợ tên đần này tiến vào giếng mương lại bị đám thuộc hạ của vương phi giết chết!”, Long Sương Nguyệt Chi lớn tiếng giải thích: “Kế hoạch của ta chưa thành, còn phải dựa vào hắn ta mà thực hiện, làm sao có thể để hắn chết được?”.
“Vậy sao?” Chu Quý vẫn cười tít mắt: “Người chắc chắn cũng biết quan hệ của lão nô và vương phi, người cho rằng, nếu như không có mười phần chắc chắn bảo vệ được sự an toàn của ngài ấy, lão nô lại có thể để ngài ấy mạo hiểm đi xuống giếng mương sao?”.
Long Sương Nguyệt Chi trợn mắt há mồm, không biết trả lời như thế nào nữa.
“Yêu thì yêu, công chúa, hà cớ gì phải che giấu?” Chu Quý hài lòng nhìn nàng: “Ngày đó người ra sức đánh lão nô, sự quan tâm đối với tam hoàng tử thể hiện trong lời nói, sao lại cãi là vì lo lắng kế hoạch thất bại? Ngay hôm nay người ở trong lò lửa của Thiên Sơn, muốn nhảy xuống cùng tam hoàng tử. Lão nô mặc dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng cũng biết, nếu như người vẫn là ‘Phượng Hoàng Tây Vực’ lạnh lùng cao quý, cao cao tại thượng, tuyệt đối sẽ không bị tam hoàng tử dồn ép đến độ có thể chết vì ngài ấy. Công chúa, tình yêu tựa như chồi cỏ đầu xuân, cho dù người nhìn chằm chằm vào nó, cũng không nhìn thấy nó nảy mầm như thế nào. Chờ người quay lại nhìn, trên thảo nguyên đã là cỏ dại um tùm rồi”.
Long Sương Nguyệt Chi vừa ngại ngùng vừa tức giận, chỉ biết giậm chân, mà không có cách nào phản bác. Trong sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt nhìn Khúc Trí Thịnh, dường như có chút thay đổi. Nê Thục ngây người đứng một bên, đến cả người thô kệch như hắn, cũng có thể nhìn ra tâm tư của nàng. Khúc Trí Thịnh vẫn đang ngẩn người, nhút nhát lén nhìn Long Sương Nguyệt Chi, có chút đắn đo bất định.
“Nam nử trẻ tuổi, vốn chính là lửa gần rơm. Bọn họ lướt qua nhau trong nhân thế, là bởi vì vẫn chưa đốt lên ngọn lửa ở trong lòng.” Chu Quý cảm khái: “Ngày trước có cao tăng giảng pháp, sức thuyết phục có thể làm cho mọi người tin theo. Lão nô mặc dù ngu dốt, nhưng cũng bỏ bao công sức, nước chảy đá mòn, lại có thể khiến cho phượng hoàng rơi xuống phàm trần. Tam hoàng tử, việc lão nô có thể làm vì ngài, cũng chỉ được như vậy. Tình yêu chốn nhân gian, sẽ không chịu được sức mạnh của người thứ ba, lão nô vì ngài mà phá hết hàng rào tử thù giữa hai nước, vì ngài mà đánh nát sự kiêu ngạo của công chúa Yên Kỳ, tác hợp cho hai người ở bên nhau, còn về việc tương lai như thế nào, vẫn phải dựa vào chính ngài thôi. Ánh mắt của Phật Tổ tạm thời chưa nhìn thấu Tam thiên đại thiên thế giới này, cục diện mà lão nô đã bố trí, cũng chỉ có thể đến được nước này!”.
“Công công!” Khúc Trí Thịnh rơi nước mắt: “Bất luận kiếp này có thể ở bên Nguyệt Chi hay không, ta sẽ mãi mãi nhớ đến ân đức của ngài.”
“Không cần đâu! Ngài là hoàng tử cuối cùng của Áp Đạt chúng ta, chỉ cần ngài hạnh phúc, ta dường như đã có thể nhìn thấy người Áp Đạt vẫn vui vẻ như trước rồi.” Chu Quý không còn hăng hái nữa: “Lão nô có hai tâm nguyện lớn, một là làm cho ngài hạnh phúc, hai là khiến cho Khúc Văn Thái đau khổ. Hạnh phúc của ngài, ngài hãy tự đi tìm kiếm! Còn về phần ông ta…” Chu Quý nhìn Khúc Văn Thái chằm chằm: “Ta giết chết Khúc Nhân Thư, giết chết Khúc Đức Dũng, thế nhưng cuối cùng lại chưa thể khiến cho Cao Xương diệt vong, quả thực đáng tiếc”.
“Là ngươi? Là ngươi hại chết Đức Dũng!” Khúc Văn Thái nghe đến đó, không thể nhịn được nữa, lớn tiếng gào thét.
“Đương nhiên là ta rồi”, Chu Quý lạnh lùng đưa mắt nhìn ông ta: “Ta đã nói rồi, ta phải làm cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, bị cô lập hoàn toàn, nước mất nhà tan, phải khiến cho ngươi nếm trải sự thống khổ lớn nhất trên đời!”.
Khúc Văn Thái phẫn nộ trừng mắt nhìn ông ta, vành mắt như sắp nứt ra rồi, từng tia máu tươi theo khóe mắt chảy ra ngoài, dáng vẻ vô cùng đáng sợ. Thanh đoản đao cắm phía sau lưng ông ta, những danh y kia không dám rút ra, chỉ xử lý sơ qua vết thương. Thế nhưng tình trạng vết thương của ông ta quá nặng, chỉ một chút kích động, lập tức nứt toác, phía sau lưng trào ra máu tươi.
Chu Quý nhìn thấy vậy, vô cùng sảng khoái, không nhịn được cười ha ha: “Ta sống trong vương cung Cao Xương hai mươi năm, có chuyện gì mà chưa từng nhìn thấy? Sớm đã biết Khúc Đức Dũng và vương phi thông đồng cấu kết, có ý làm phản từ lâu. Vương phi bí mật nuôi dưỡng lưu nhân, tích lũy sức mạnh, lẽ nào ta lại không biết sao? Còn về phía Khúc Đức Dũng, ta nhanh trí gài vô số tai mắt vào trong quân binh của hắn, nắm trong tay nhất cử nhất động của hắn. Tiếc là, hắn ta chỉ nắm giữ một phần binh quyền, lại kiêng dè Trương Hùng, chậm chạp không dám nổi loạn. Được, hắn ta không dám, vậy ta liền giúp hắn một tay! Ngày hôm đó, đại sư Huyền Trang đến thành Giao Hà, cơ hội cuối cùng cũng tới rồi. Ta thừa cơ mời công chúa Long Sương đi gặp vương phi, nói cho nàng ta biết, chỉ cần đại sư Huyền Trang xảy ra sự cố ở thành Giao Hà, Trương Hùng và Khúc Nhân Thư đứng mũi chịu sào, nhất định sẽ bị liên lụy!”.
Lúc này Huyền Trang thật sự nghẹn lời rồi, lão thái giám này quả thực quá đáng sợ, một loạt kế sách như gió thổi qua không để lại một dấu vết gì, lại như vầng trăng tàn không vang một tiếng động, bất tri bất giác, tất cả mọi người đều rơi vào mưu kế của ông ta, đến cả một người qua đường như ngài cũng chạy không thoát. Trí tuệ và mưu kế như vậy so với mưu tăng Pháp Nhã tuyệt không hề thua kém, về độ tinh vi trong khoản kiểm soát chi tiết, thậm chí còn có phần lợi hại hơn.
“Quả nhiên, vương phi lập tức bị rung động. Nàng ta toàn tâm toàn ý muốn ở bên Khúc Đức Dũng, gặp được cơ hội tốt như vậy, liền đi tới thành Giao Hà, trước mắt bao nhiêu người, cướp đại sư đi.” Chu Quý vừa lòng thỏa ý: “Tuy nhiên, có một việc nằm ngoài dự liệu của ta, đó là nàng ta vì để xác minh tội trạng của Trương Hùng, lại mượn giếng mương để thoát thân. Trương Hùng trở về nói đại sư bị một trận gió kỳ quái thổi đi, lập tức chọc trúng vào chỗ mọi người cùng công kích, hợp tình hợp lý ném đi binh quyền. Khúc Đức Dũng quả nhiên không kiềm chế được, lập tức phát động phiến loạn. Công chúa!…” Ông ta bất ngờ tươi cười niềm nở nhìn Long Sương Nguyệt Chi: “Người xem, những chuyện ta đồng ý với người, từng chuyện, từng chuyện đều đã được thực hiện đúng chứ?”.
Long Sương Nguyệt Chi hừ một tiếng, không thèm quan tâm.
Huyền Trang cảm khái: “Bần tăng ở chùa Thái Thường của Trường An từng được thưởng thức một một màn ca múa cung đình, mấy trăm người nhẹ nhàng nhảy múa, phối hợp ăn ý, động tác lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi. Quan viên của Thái Thường Tự nói cho bần tăng biết, muốn tập luyện màn nhảy múa khổng lồ mấy trăm người này, không mất chừng nửa năm thì không thể thành công. Một màn ca múa còn tốn công sức như vậy, tổng quản đại nhân muốn nhờ điều ước thứ hai của Chiếc bình của vua Đại Vệ để thực hiện kế hoạch, nhất định phải khiến cho bần tăng bị bắt trước, rồi lại khiến cho đại tướng quân bị mất đi binh quyền, sau đó giật dây Khúc Đức Dũng làm phản, còn muốn nhờ phiến loạn âm thầm ám sát Khúc Nhân Thư, cuối cùng, muốn tùy thời đưa những kẻ phản loạn vào chỗ chết, khiến cho Khúc Đức Dũng việc sắp thành lại hỏng, sự tỉ mỉ chính xác trong này thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng, chỉ cần đi sai một bước là hoàn toàn thất bại. Việc này há lại là việc mà người ngoại quốc như Công chúa Long Sương có thể kiểm soát được. Thì ra chuyện này từ đầu đến cuối đều là kế sách của ngài”.
“Đúng vậy, đại sư thực sự biết rõ nỗi khổ của ta”, Chu Quý cũng nhiều cảm xúc: “Kế hoạch này, ta trù tính hai mươi năm, muốn thực hiện nó cũng không quá khó khăn. Thật ra thì vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ, kết nối thời gian phải vừa khéo”.
Nghe hai người đối đáp, Khúc Văn Thái bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tên tặc chủng! Thì ra Khúc Nhân Thư cũng là do ngươi giết!”.
Chu Quý liếc xéo ông ta: “Lão tặc, lúc này ngươi mới nghĩ ra sao? Hừ, thứ nhất, giết hắn ta là để trả thù ngươi; thứ hai, ngộ nhỡ kế hoạch của ta thất bại, làm ngươi giận lây sang tam hoàng tử, làm sao ta bảo vệ được chu toàn cho ngài ấy? Ha ha, lão tặc, giờ đây tam hoàng tử trở thành người kế vị duy nhất của Cao Xương ngươi, cho dù trong lòng ngươi hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng phải bảo vệ cho ngài ấy chu toàn, đúng chứ?”.
Khúc Văn Thái liếc nhìn Khúc Trí Thịnh, sắc mặt đỏ lên, nhưng không thể lên tiếng.
“Mà thôi, vốn dĩ ta muốn tiêu diệt Cao Xương, tiếc là sự việc có điểm không thỏa đáng, Chiếc bình của vua Đại Vệ kia chẳng biết tại sao lại thực sự xuất hiện ma quỷ, khiến cho liên quân ba nước thất bại nặng nề, kế hoạch của ta sắp thành lại bại. Mà, như vậy cũng tốt thôi, đợi sau khi ngươi chết, tam hoàng tử trở thành quốc vương của Cao Xương, huyết mạch của Áp Đạt ta cuối cùng cũng chiếm được quốc thổ một phương. Rất tốt, rất tốt!”
Ông ta vô cùng hài lòng, vẻ mặt say mê. Khúc Văn Thái tức đến độ chết đi sống lại, nhưng lại không có cách nào.
°°°
“Tổng quản đại nhân!” Huyền Trang hỏi: “Bần tăng vẫn còn một chuyện không hiểu”.
“Mời đại sư nói”, Chu Quý nói: “Hôm nay ta thành công lớn, đương nhiên biết gì nói nấy”.
Huyền Trang nhíu mày suy nghĩ: “Lần ước thứ ba với Chiếc bình của vua Đại Vệ, khiến Khúc Đức Dũng sống lại, có lẽ cũng là một màn diễn kịch. Như vậy, hẳn là con dao găm mà Khúc Đức Dũng dùng để tự sát lúc trước có vấn đề nhỉ?”.
“Đại sư rất cao minh”, Chu Quý cười nói: “Thanh đoản đao mà Khúc Đức Dũng mang theo bên người sớm đã bị lão nô hoán đổi. Là ta dùng thép Ô Tư chế tạo, giở chút thủ đoạn, người ngoài nhìn thấy lưỡi dao dài chừng sáu tấc, nhưng lại có thể co rút lại, tiến vào cơ thể người một tấc thì liền rụt vào chuôi dao. Do đó, về sau khi vương phi muốn rút thanh đoản đao ra tự sát, ta phải vội vàng ngăn cản. Một khi rút ra, mặc dù lưỡi dao có thể bắn ra, nhưng dược hiệu phía trên không đủ, vương phi không chết được. Vậy há chẳng phải sẽ bị lộ tẩy hay sao?”.
“Cao minh! Sâu một tấc đương nhiên là không thể xuyên qua trái tim.” Huyền Trang gật đầu: “Khúc Đức Dũng khi đó lại ngã xuống đất lâm vào trạng thái chết giả, là vì trên đó có bôi thuốc mê sao?”.
“Không sai!” Chu Quý lập tức thừa nhận: “Loại thuốc này cũng là ta năm đó lấy được từ Thiên Trúc. Tên thuốc là gì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết nó là độc dược người Nam Thiên Trúc dùng để săn bắn dã thú cỡ lớn, sau khi thấm vào huyết dịch, liền khiến cho cơ bắp người cứng đờ, tiến vào trạng thái chết giả, đồng thời phá hủy thần trí của người đó. Đợi đến lúc người này sống lại, chính là một phế vật điên cuồng”.
“Bần tăng hiểu rồi!” Huyền Trang khẽ gật đầu: “Sở dĩ ngài mượn danh nghĩa Chiếc bình của vua Đại Vệ khiến Khúc Đức Dũng sống lại, có lẽ là vì muốn làm cho ngài ấy tỉnh lại trước mặt bệ hạ. Lúc ấy thần trí của Khúc Đức Dũng bị mất kiểm soát, muốn làm hại bệ hạ, ngài mới có thể ép cho bệ hạ tự tay giết chết con của mình, mang đến cho ngài ấy sự thống khổ lớn nhất!”.
“Đại sư thật sự rất hiểu lão nô”, Chu Quý cười ha ha: “Kế hoạch hôm nay của ta không phải như vậy sao? Ừm, không tệ, không tệ, đêm trăng thanh gió mát, ân oán chấm dứt. Lão tặc, nhân ánh trăng sáng đêm nay, chúng ta hãy cùng đi xuống âm phủ đi!”.
“Hừ, nằm mơ!” Khúc Văn Thái vẫn luôn nửa nằm nửa ngồi đột nhiên được đỡ dậy rồi chậm rãi đứng lên trước mọi người.
Chu Quý ngây người: “Ngươi…?”.
“Còn nhớ hôm nay trên chiến trường ngoài thành không?” Huyền Trang thấp giọng than thở, đi tới: “Nê Thục đánh bay dao nhỏ của ngài, bần tăng nhặt lên trả lại cho ngài, lúc đó, bần tăng nhanh chóng dùng thanh đoản đao cắm lên người Khúc Đức Dũng hoán đổi với con dao trên người ngài”.
Chu Quý kinh ngạc đến ngây người: “Người muốn nói là… con dao ta dùng để ám sát Khúc lão tặc, là con dao tự thụt đó?”.
“Không sai!” Huyền Trang gật đầu: “Kỹ thuật rèn của người Áp Đạt quả thật là vô song thiên hạ. Sau khi Khúc Đức Dũng tự sát, mặc dù bần tăng có cầm thanh đoản đao này lật qua lật lại quan sát, nhưng lại không nhìn ra được cơ quan ở bên trong. Nhưng mà tình cờ bần tăng phát hiện ra, thanh đoản đao ngài mang theo bên người, vì sao lại giống hệt thanh đoản đao của Khúc Đức Dũng? Bắt đầu từ lúc đó, bần tăng liền nghi ngờ trên con dao này có điều bí ẩn. Cho đến khi Khúc Đức Dũng sống lại, bần tăng mới kết luận thanh đoản đao kia chắc chắn không cắm vào trái tim của ngài ấy. Vậy thì, hiển nhiên là trên con dao có vấn đề, lúc này mới phát hiện ra cơ quan bên trong của nó”.
Chu Quý ngây ra, cả người hồn bay phách lạc, cho dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ tới, kế hoạch phục thù trù tính hai mươi năm, mắt thấy đã được thực hiện hoàn mỹ, cuối cùng chính tay có thể đâm chết kẻ thù, không ngờ lại bị người ta hoán đổi đao!
Ông ta ngây người nhìn Khúc Văn Thái, đột nhiên nổi giận: “Lão tặc, ta và ngươi không đội trời chung!”.
Nói xong, ông ta gào lên một tiếng, xông về phía Khúc Văn Thái. Những túc vệ kia lập tức giơ trường mâu lên bảo vệ. Chu Quý cười thảm một tiếng, cũng không tránh né, toàn bộ cơ thể đâm vào trường mâu, vô số trường mâu đâm xuyên qua thân thể của ông ta, Chu Quý không thèm để ý, trong mắt phun ra lửa, phẫn nộ trừng mắt nhìn Khúc Văn Thái.
Cuối cùng Khúc Văn Thái thở dài ra một hơi, mắt thấy kẻ thù lớn nằm ẩn náu bên cạnh mình hơn hai mươi năm cuối cùng cũng sắp chết, không nhịn được đưa hai tay lên vung vẩy, cười điên cuồng: “Chết đi! Để xem là ai chết trước! Tặc chủng, muốn hại bổn vương? Bổn vương có Thần Phật phù hộ! Có đại sư Huyền Trang bảo vệ! Há lại có thể bị tên tiểu nhân nhà ngươi ám hại? Ha ha ha, việc sắp thành lại bại đúng chứ? Tên hoạn quan nhà ngươi, chờ sau khi ngươi chết, bổn vương lập tức ngũ mã phanh thây ngươi, ném ra vùng hoang vu cho chó ăn!”.
Cơ thể của Chu Quý dính trên trường mâu, vẻ mặt tràn đầy sự bi ai, nước mắt và máu tươi theo gò má chảy xuống, nhìn bộ dạng đắc ý hưng phấn của kẻ thù, trong miệng ông ta phát ra âm thanh nhưng lại nói không ra lời.
Khúc Văn Thái đang vui mừng, đột nhiên té ngã, các túc vệ ở xung quanh vội vàng đỡ dậy, thế nhưng hai chân của ông ta lại không thể khống chế được, cứng đờ, vặn vẹo.
Khúc Văn Thái hoảng hốt: “Chân! Chân của bổn vương… sao lại không nghe theo sai khiến? Đại sư! Đại sư!”.
Huyền Trang vội vàng đi tới bên cạnh ông ta, đưa tay ra sờ, trong lòng lập tức nặng nề, bắp thịt ở hai chân của Khúc Văn Thái cứng đờ lạnh ngắt, sờ giống như thi thể của một người đã chết từ lâu.
Huyền Trang đột nhiên quay đầu lại, nhìn Chu Quý: “Làm thế nào để loại bỏ độc tố trên lưỡi đao?”.
Lúc này Chu Quý liền hiểu ra, vừa cười vừa ho khan, ho ra từng ngụm máu tươi: “Nhất… Nhất định phải… dùng lửa mạnh đốt…”.
Huyền Trang giậm chân thở dài: “Bệ hạ, là bần tăng hại người rồi! Bần tăng chỉ dùng rượu mạnh để lau lưỡi đao, chưa từng dùng lửa mạnh đốt…Vậy, độc tố còn lại trên đó hẳn đã xâm nhập vào hai chân của bệ hạ rồi!”.
Khúc Văn Thái sợ đến ngây người.
Chu Quý cất tiếng cười lớn, máu tươi theo khóe miệng của ông ta ào ào chảy xuống, ông ta cười đến độ huyết lệ giàn giụa, từ từ, tiếng cười yếu ớt dần, vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, ông ta quay đầy nhìn Khúc Trí Thịnh đang kinh ngạc đến ngây người ở một bên, lẩm bẩm: “Vận mệnh… lại… rung động lòng người như vậy đấy!”.
Đầu Chu Quý vẹo đi, cứ như vậy gục chết, cơ thể vẫn dính trên trường mâu, trên mặt hãy còn mang theo nụ cười thỏa mãn.
Chú Thích[107] Tiên Ti là tên gọi một dân tộc du mục ở phía bắc Trung Quốc, hậu duệ của người Sơn Nhung. Người Sơn Nhung bị liên quân Tề Yên tiêu diệt vào năm 660 TCN buộc họ chạy lên vùng đông bắc và bị đồng hóa thành người Đông Hồ.
[108] Kim Sơn là tên xuất hiện trong các thư tịch cổ Trung Quốc, dùng để chỉ dãy núi Altai, một dãy núi nằm trên khu vực biên giới Nga, Trung Quốc, Mông cổ và Kazakhstan, và là thượng nguồn của các con sông lớn như Irtysh, Obi và Enisei.
[109] Đế quốc Quý Sương, tức Đế quốc Kushan, là một cường quốc cổ đại tại Trung Á. Vào thời đỉnh cao, đế chế này trải dài từ Tajikistan tới biển Caspi và từ Afghanistan xuống đến lưu vực sông Hằng.
[110] Sông Amu Darya là một con sông ở Trung Á. Trong thời Cổ đại, con sông này có tên gọi là Oxus theo tiếng Hy Lạp. Lịch sư Phật giáo chép bằng chữ Hán thì phiên âm sông Amu là Ô-Hử.
[111] Một vùng miền tây bắc Ấn Độ, ngày nay thuộc về Afghanistan và một phần của Pakistan. Ngày xưa Càn Đà La là một trung tâm văn hoá nghệ thuật Phật giáo. Trong thế kỉ thứ I, II, Phật giáo Đại thừa cũng bắt đầu xuất hiện tại đây.